Nhất Phẩm Giang Sơn

- Sức tưởng tượng của Học sĩ quả là thiên mã hành không…
Tiêu Phong cố tự trấn định lại, cười khan:
- Nào có nhân vật nào lớn hơn cả Triệt Vương Điện hạ?

- Như vậy, vậy làm phiền các người tự hạ vũ khí.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Bản quan cam đoan sự an toàn của các người. Nếu sau này có thể chứng minh chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, sẽ bồi tội với Điện hạ!

- Không thể!
Tiêu Phong không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt:
- Như thế khác gì khai chiến?

- Còn không phải ư!
Trần Khác than nhẹ một tiếng, buồn bã nói:
- Hơn mười vạn đại quân Liêu quốc đang tới gần, trong thành văn võ dân chúng đều giận dữ, nhất trí yêu cầu tấn công dịch quán, ngăn cái họa bên trong. Nếu như Tiêu đại nhân không thẹn với lương tâm, hãy nghe ta nói một lời, tạm thời chịu ủy khuất, bảo toàn tính mạng hơn hai ngàn người.

- Học sĩ có biết hậu quả nếu làm như vậy không? Nam triều có thể gánh nổi sao?
Lần đầu vào trong Tống cảnh, Tiêu Phong vẫn rất cẩn thận, cuối cùng cũng không kìm nổi để lộ ra bản sắc kiêu ngạo của người Liêu.

- Những chuyện đó, cũng phải sống rồi mới nói được. Cứ quan tâm tới lúc này đã.
Trần Khác nói xong, quay lại ngồi xuống ghế dựa, nâng chén trà lên, nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa, sau khoảng thời gian một nén nhang nữa chúng ta sẽ tấn công.

-…
Trán Tiêu Phong rịn ra từng hạt mồ hôi lớn, đôi bàn tay to như cái bát lớn nắm chặt lại buông lỏng, buông lỏng lại nắm chặt, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói:
- Học sĩ đại tài, nên biết đạo lý ép người chính là ép mình!

- Có ý gì?
Ánh mắt Trần Khác ngưng lại.

- Không có gì…
Tiêu Phong vừa nhịn vừa nhẫn, cuối cùng cũng nhịn được, nói:
- Ta có thể làm con tin, vẫn không thể khiến đại nhân yên tâm sao?

- Để Triệu Vương Điện hạ cũng tới đây nữa.
Trần Khác khẽ nhấp một ngụm trà thơm, nói.

- Ngươi…
Tiêu Phong giận tái mặt:
- Đây không phải chuyện ta có thể làm chủ!


- Vậy về hỏi đi.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Còn có nửa nén nhang…

- Nén nhang này cháy cũng thật là nhanh quá đi!
Tiêu Phong phun lại một câu, quay người bỏ đi.

Trần Khác khẽ vỗ đầu gối, nhìn theo bóng lưng Tiêu Phong, suy nghĩ, lần này sứ đoàn Liêu quốc khẳng định có vấn đề lớn, nhưng tối nay hiển nhiên không phải thời điểm đập nồi dìm thuyền. Bởi vậy hắn quyết định không nên quá ép bọn họ… Dù sao càng vào sâu Đại Tống người Liêu lại càng như cá trong chậu, từ Hùng Châu tới Biện Kinh còn có nửa tháng lộ trình, có bí mật gì mà không tìm ra chứ? Cần gì phải vội nhất thời?


Không tới một nén nhang, Tiêu Phong và Da Luật Ất Tân đã đứng trước mặt Trần Khác.

Điều này khiến cho Trần Khác lại càng thêm tò mò, nhưng cũng không dò xét, chỉ cười rất khách khí:
- Nghe nói hai vị Vương gia đều mất ngủ, cùng là người mất ngủ, không bằng nâng chén thưởng nguyệt, tâm sự một phen, được không?

Điều Da Luật Ấ Tân lo lắng nhất là bị Trần Khác đối xử như tù binh, hiện giờ thấy hắn lại nể tình, cũng thả lỏng trong lòng, nói:
- Cung kính không bằng tuân mệnh!

- Mời!

- Mời!

Ba người ngồi xuống, có vài thứ đồ ăn vặt và chút rượu liền được đưa lên.

Trần Khác kính rượu trước, Da Luật Ất Tân vội nang chén lên, nói:
- Trần Học sĩ, tiểu Vương cam đoan với học sĩ, việc này chúng ta tuyệt đối không có ác ý gì, cũng tuyệt đối sẽ không gây chuyện. Kính xin thông cảm!
Nói xong, tay kia đưa một cái túi đến trước mặt Trần Khác, cười nói:
- Một chút đặc sản quê nhà, để cho lệnh công tử chơi.

Trần Khác xé miệng túi, liền bị sáng mắt. Không ngờ là một túi trân châu lớn cỡ một viên long nhãn, trong suốt lóng lánh, mượt mà nõn nà, không khỏi hô khẽ:
- Đông châu?

- Học sĩ quả nhiên bác học hiểu nhiều.
Da Luật Ất Tân khen một tiếng, trong lòng đau như dao cắt. Đây là chí bảo người Nữ Chân tiến cống, mỗi viên đều quý báu vô cùng. Ngọc khảm trên vương miện của Hoàng đế Đại Liêu chính là Đông châu đó.

Tuy viên Đông châu trong túi này không lớn như trên mũ Liêu chủ, nhưng mỗi viên vẫn trị giá vạn kim, mội túi này giá trị ít nhất một trăm ngàn quan trở lên!

Trần Khác cũng là kẻ biết hàng, cũng rất phối hợp để lộ ra thần sắc tham lam, nhưng tay lại đẩy cái túi lại, giả cười:
- Vô công bất thụ lộc, huống hồ lại là hậu lễ như thế!


- Chỉ cầu học sĩ chiếu ứng. Hơn nữa điều kiện tiên quyết là không làm nguy hại đến Đại Tống.
Da Luật Ất Tân cười gượng, đẩy lại:
- Chúng ta chỉ hy vọng có thể an an ổn ổn hoàn thành lần đi sứ này, giống như vô số lần trước vậy. Nếu có bất kỳ cử chỉ gây rối nào, ước định của chúng ta sẽ trở thành phế thải, phải không?

-…
Trần Khác suy nghĩ một chút, giơ chén rượu lên khẽ cụng với y:
- Có thể!

Thấy hắn đồng ý, Da Luật Ất Tân và Tiêu Phong đều nhẹ nhàng thở ra. Ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện, thi thoảng lại liếc mắt về phía đồng hồ cát ở góc tường, chỉ cảm thấy tối nay sao dài như vậy!

Dằn vặt thêm một canh giờ, tới canh bốn, Lã Công Trứ đi tới, vẻ mặt như vừa gặp quỷ.

- Nói thẳng ra đi, không cần gạt hai vị Vương gia.
Trần Khác nói.

- Ôi.
Lã Công Trứ nói:
- Thám tử báo lại, nói đại quân Liêu quốc đã dừng lại ngoài biên cảnh, không tiến thêm một bước!

- Thăm dò tiếp.
Trần Khác chỉ dặn một tiếng, nói với hai Vương gia Liêu quốc:
- Đây là trò đùa gì vậy?

- Học sĩ cũng biết?
Da Luật Ất Tân lúng túng nói:
- Tính khí của Bệ hạ nhà ta là như vậy đó. Hứng lên có thể cưỡi ngựa một mình xông vào rừng rậm, tay không trói mãnh hổ. Lúc nửa đêm tuần tra biên cảnh cũng không có gì là ngạc nhiên…

- Thật sự là nam tử như gió….
Trần Khác cười ha hả:
- Nào, hãy cạn ly về sự bất kham của bệ hạ quý quốc!

- Cạn!
Da Luật Ất Tân oán hận nói thật to.

- Cạn!
Tiêu Phong cũng hô to.


Một lúc lâu sau, trời sáng choang, Lã Công Trứ lại hồi bẩm:
- Người Liêu đã rút quân rồi…
Bởi vì đoán trước thất bại, Phó sứ đại nhân có vẻ rất khiên tốn.

- Xem ra là đã sợ bóng sợ gió rồi!
Trần Khác không để ý tới y, ôm quyền với hai người Liêu quốc đã uống đến say khướt:
- Thật có lỗi. Mời Vương gia quay về nghỉ ngơi thôi.

- Đâu có đâu có.
Da Luật Ất Tân không có vẻ oan uổng, tức giận vì bị dằn vặt cả đêm, mà ngược lại như được đại xá, nói:
- Chúng ta quay về nghỉ đây.

- Ta tiễn Vương gia.
Trần Khác đứng lên nói.

- Dừng bước dừng bước.
Da Luậ Ất Tân và Tiêu Phong dắt díu nhau, nhiệt tình cáo biệt với Trần Khác, không ai nhìn ra được bọn họ vừa giương cung bạt kiếm một đêm.

Quay về tới Đông viện, hai người không hẹn mà cùng buông đối phương ra, hiển nhiên là đều giả say.

- Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Da Luật Ất Tân nghiêm mặt nói:
- Ai có thể điều động Bì Thất quân?

- Ngoại trừ Hoàng Thái thúc ra thì còn có ai….
Tiêu Phong là một người ngay thẳng, cười lạnh nói:
- Hiệu quả cũng là dựng sào thấy bóng, nếu không có Trần Khác ở đó, tối qua chúng ta chắc đã bị người Tống bắt!

- Lão rùa này!
Da Luật Ất Tân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tâm soán nghịch ai nấy đều biết, đáng tiếc chỉ duy có Bệ hạ là không biết, còn giao trọng trách lớn cho lão!

- Chuyện đêm qua mới có thể khiến cho vị kia ý thức được sự nguy hiểm của việc rời lãnh thổ.
Tiêu Phong thở dài nói:
- Chúng ta lại đi khuyên bảo một chút.

- Ừ.
Da Luật Ất Tân gật đầu, nhưng trong lòng cũng không ôm nhiều hy vọng, nếu không y cũng đã không tốn khoản lớn để hối lộ Trần Khác rồi.

Hai người liền băng qua tầng tầng thị vệ, đi vào một tiểu viện, liền gặp một người râu quai nón mặc đồ thị vệ đứng đó đánh quyền, uy lực như hổ.

Hai người liền nín thở đứng một bên, không dám quấy rầy thị vệ này. Đợi người này thu công mới phát hiện hai người, nhận lấy khăn mặt của một thị nữ mặt thoa kim phấn dâng lên, vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Hai người các ngươi làm sao vậy? Mắt đỏ như thỏ vậy.

Hai người nổi giận, không khỏi mắng thầm, ngài ngủ thật ngon, không biết chúng ta nát tâm bể mật, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng kính cẩn nói:
- Bệ hạ, tối qua có biến.


Người râu quai nón kia nghe vậy cau mày:
- Không phải bảo các ngươi gọi ta là Tra Thứ sao? Sao đã quên rồi?

- Đây không phải điều quan trọng.
Sắc mặt Tiêu Phong xám xịt, nói:
- Tối qua Bì Thất quân đột nhiên xuôi nam, xuống đến tận biên cảnh!

- Sau đó thì sao?
Người râu quai nón lúc này mới dè chừng hỏi.

- Sau đó lại quay về.
Da Luật Ất Tân nhỏ giọng đáp.

- Quay về….
Người râu quan nón lập tức không còn khẩn trương nữa:
- Vậy là tốt rồi.

- Bệ hạ.
Hai người suýt nữa phát điên.
- Sao có thể qua loa như vậy?

- Gọi ta Tra Thứ.
Người râu quai nón nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật, ta đã trao quyền cho Hoàng thái thúc rồi, cho phép ông ta khi trong tình trạng khẩn cấp có thể điều động Bì Thất quân.

- Bệ…. ngài sao có thể khinh suất như thế?
Da Luật Ất Tân buồn bực nói.

- Yên tâm, Hoàng thái thúc trung thành và tận tâm, cũng giống như các ngươi vậy.
Râu quai nón cười nói:
- Đúng rồi, hôm nay ta muốn đi dạo thành Hùng Châu, các ngươi an bài chút đi…

- Không được!
Hai người cùng đen mặt đồng thanh hô lên:
- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!
Nghĩ đến vốn định khuyên ngài quay về, hiện cũng không có đường mở miệng, trong lòng hai người thầm than thất bại.

- Các ngươi dám kháng mệnh sao?
Râu quai nón cả giận nói.

- Tra Thứ!
Một thị nữ bên cạnh lên tiếng:
- Bây giờ ngài là thị vệ, phải nghe lời Vương gia nói.
Tuy khuôn mặt nàng thoa kim phấn thật dày, nhưng chỉ nghe giọng nói người ta cũng cảm thấy đây đích thị là một tuyệt đỉnh mỹ nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui