- Đâu có, đâu có, ta mới là hồ li.
Triệu Tông Cảnh khiêm nhường, không truy vấn nữa.
Thực ra đám quan nha phủ Khai Phong thực sự đã khiếp sợ. Nhưng người mà bọn họ sợ không phải là Triệu Tông Cảnh mà là Trần Khác!
Khác với Tri phủ Khai Phong tựa như đèn kéo quân, quan sai trong phủ cả đời không xê dịch. Bọn họ nhớ rõ năm đó Quỷ Phàn lầu, ở Vô Ưu Động là đám hung hăng kiêu ngạo, mặc cho tri phủ tổ chức càn quét, nhưng chẳng bao giờ thành công. Sau này khi Bao Long Đồ đảm nhiệm, cuối cùng mới nhổ tận gốc sào huyệt của bọn chúng, trừ họa lớn cho người dân Biện Kinh.
Hiện giờ ở thành Biện Kinh, có rất nhiều vở kịch, thoại bản nói về “Bao Hắc Tử đánh tan Vô Ưu Động”, quả thực đã đưa Bao Long Đồ lên tận trời cao, thậm chí ngay cả đám tiểu tốt này cũng trở thành “Vương Triều Mã Hán, Trương Long Triệu Hổ”, được nở mày nở mặt một phen.
Nhưng đám quan sai phủ Khai Phong mới là người biết rõ chân tướng, người tiêu diệt Vô Ưu Động kia kỳ thực là Trần học sĩ nhìn có vẻ văn nhân tao nhã, cao thượng như hoa tuyết liên.
Trần học sĩ hiện nay cao nhã như hoa tuyết liên trên núi, nho nhã như chim hạc không dính chút bụi trần.
Đám sai nha phủ Khai Phong mãi mãi không bao giờ quên, một Tam Lang giảo hoạt như cáo, tàn nhẫn như sói, dũng mãnh như hổ! Bọn họ còn nhớ rõ ràng Trần Khác vì bị Quỷ Phàn Lầu ám sát, mà tuyên bố với Bao Long Đồ sẽ tiêu diệt Vô Ưu Động.
Lúc ấy bọn này đã bảo hắn đã không biết tự lượng sức mình, chê cười hắn. Ai ngờ Trần Khác đã lợi dụng trận lũ lụt trăm năm mới gặp đổ ngược vào Vô Ưu Động, dồn chúng từ dưới lên trên, sau đó điều động cấm quân đến tiêu diệt.
Bọn họ càng nhớ rõ, trong trận mưa tàn sát hôm đó, trường đao của Trần Khác giương lên, tư thế oai hùng khiến quỷ thần phải khiếp sợ.
Bọn họ càng không thể quên, ở tận cùng sảo huyệt của Vô Ưu Động, hơn một trăm tên tội phạm đầu một nơi thân một nẻo… Kỳ thật đây không phải là do Trần Khác làm, khi đó hắn bận trị thương cho tiểu muội Nguyệt Nga. Nhưng ai bảo hắn là nhân vật chính làm chi, vì vậy mọi thứ đều đổ lên đầu của hắn.
Đám quan sai mặc dù sợ chọc giận Phủ doãn, nhưng chọc giận Phủ doãn nhiều nhất cũng chỉ bị ăn gậy, hơn nữa nghe nói Khánh Lăng quận vương từ bi hết mực, ngay cả con kiến cũng không dám giẫm lên. Hai người so sánh với nhau, đâu nặng đâu nhẹ, ai gian xảo đám quan sai dĩ nhiên là người hiểu rất rõ…
………
Bất kể như thế nào, tình huống nhìn chung kịp thời loại bỏ. Sau khi mặt trời đã lên cao, đường phố treo đầy giỏ trúc, dân chúng gọi nhau í ới cứ như rủ nhau đi du xuân ở hồ Kim Minh, vui mừng phấn chấn hướng về cổng Vạn Thắng mà đi.
Thấy như vậy, Trần Khác và Triệu Tông Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm, rời thành phục mệnh Văn tướng công.
- Làm rất tốt.
Văn Ngạn Bác đã sớm biết rõ từ đầu đến cuối, cười nói với Triệu Tông Cảnh:
- Ta sẽ nói chuyện với lão vương gia, sẽ không mắng ngài đâu.
- Thật sao, cám ơn tướng công.
Triệu Tông Cảnh mừng rỡ nói.
- Ha ha…
Văn Ngạn Bác cười nhìn dòng người từ khắp nơi đổ về cổng Vạn Thắng, lão có chút tò mò nói:
- Lần trước chứng kiến đại lễ nghênh đón là mười năm trước Địch tướng công chiến thắng trở về. Lúc đó có cả thiên tử ra nghênh đón, uy danh của Địch tướng công cũng hơn xa điện hạ, dường như cũng nhiều người như vậy thì phải?
Mặc dù lúc trước luôn lo lắng dân chúng không đến cổ động, nhưng phát hiện người tham gia đại lễ nhiều hơn so với dự định, Văn Ngạn Bác không ngờ tới điều đó. Lẽ nào phán đoán của mình là sai lầm, kỳ thực danh tiếng Triệu Tông Tích trong nhân gian không hề thấp hơn so với Triệu Tông Thực?
- Có thể là mùa đông bức bối, lâu rồi mới gặp một đại lễ như vậy, thêm vào đó hôm nay trời trong xanh gió mát, tự nhiên muốn ra thành xem hội.
Trần Khác cười nói. Hắn dĩ nhiên sẽ không nói đó là vì hắn dùng “báo bóng đá” quảng cáo cho đại lễ… Đương nhiên chỉ làm báo đá bóng nhỏ, tin tức đăng nhất định phải có liên quan tới bóng đá nên mới có được cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Nhưng đối với tuyên truyền của Triệu Tông Tích mà nói, đây không phải là vấn đề. Bởi vì nếu không có những đề xướng và ủng hộ từ vị điện hạ này, thì cũng không thể phục hưng “bóng đá thời Đường”; cũng không có những lượt thi đấu bóng đá say mê ở thành Biện Kinh; càng không có tờ “báo bóng đá”… Uống nước nhớ nguồn, do vậy “báo bóng đá” vì Triệu Tông Tích mà phất cở hò reo cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Văn Ngạn Bác thấy Trần Khác giấu đầu hở đuôi, lão nhìn hắn cười, không muốn suy nghĩ đến vấn đề này nữa.
Trên cổng thành Vạn Thắng, huynh đệ Triệu Tông Thực mặc áo bào màu tím than, khoác áo chồn đen bên ngoài, sắc mặt u ám nhìn xuống dòng người lũ lượt ra khỏi thành.
Triệu Tông Hán đã được thả về, khuôn mặt đằng đằng sát khí, đứng một bên không nói câu gì.
Mặc dù ngoài miệng không nói tiếng nào, nhưng mấy huynh đệ đều hiểu được, hướng gió trong thành Biện Kinh thật sự đang thay đổi, phe diễu võ dương oai đã đổi thành của người ta… Đổi lại nếu là trước đó, tên Triệu Tông Cảnh dù có mười cái gan cũng nào dám đánh thị vệ của vương phủ Nhữ Nam, còn dám bắt giữ lão Thập lục nữa.
Điều làm bọn họ cảm thấy thê lương nhất chính là không chỉ có mấy người Triệu Tông Ngạc và Triệu Tòng Cổ đã bắt đầu giữ khoảng cách với bọn họ, mà ngay cả quan sai phủ Khai Phong cũng đã nhận ra sự biến đổi này, bọn họ thà rằng có lỗi với Triệu Tông Thực chứ không dám đắc tội với Triệu Tông Tích.
Triệu Tông Thực chẳng phải là Phủ doãn phủ Khai Phong sao!
- Hừ, lòng người con mẹ nó không đáng tiền.
Triệu Tông Hữu không kìm được văng ra mấy câu chửi thề:
- Triệu Tông Tích cho tiền chúng sao, mà lũ lượt đi xem y vậy!
- Không đến mức vậy đâu.
Mạnh Dương lắc đầu kỳ quái nói:
- Theo lý thì không quá nhiều người như vậy, trừ khi bọn họ dùng thủ đoạn gì đó, khiến cho dân chúng trong Biện Kinh biết được có một đại lễ to lớn này.
- Phải điều tra kỹ càng.
Triệu Tông Thực cũng cảm thấy sợ hãi nói:
- Xem bọn họ làm thế nào để giúp Triệu Tông Tích mê hoặc lòng người!
- Vâng.
Mạnh Dương gật đầu đáp.
- Thời gian sắp đến rồi, chúng ta xuống dưới tụ họp đi.
Triệu Tông Ý nhỏ nhẹ nói:
- Càng vào lúc này thì càng không thể để người khác tìm được khiếm khuyết của mình.
- Ừ.
Mấy huynh đệ mặt sa sầm đi xuống cổng thành.
Đúng lúc đó, có một cỗ xe ngựa hào hoa lộng lẫy được mấy tên hộ vệ vây xung quanh, đi thẳng về hướng cổng Vạn Thắng.
Một thanh niên áo bào tím khuôn mặt đen khôi ngô trong xe, còn có một người mang dáng vẻ của một hòa thượng hay nhậu nhẹt. Hóa ra là Triệu Tòng Cổ và hòa thượng Phật Ấn, hai người này không ngờ lại đi cùng nhau.
Khuôn mặt của Triệu Tòng Cổ khó dấu nổi sự mất mãn, Phật Ấn đối diện dường như vừa ăn một bữa no nê, hai tay bóng nhẫy lau lên lên người, ợ lên một tiếng nói:
- Có một số việc không thể gò ép được, ngài cho dù là nổi bật giữa đám đông, nhưng có một điều, ngài căn bản không có hi vọng.
- Ta biết,
Triệu Tòng Cổ khổ sở nói:
- Ta là con cháu của Thái Tổ.
- Đúng vậy.
Phật Ấn gật đầu nói:
- Thái Tông đuổi tận giết tuyệt cháu con của Thái Tổ, cháu của y có thể không chột dạ sao? Sao dám để cho ngươi kế thừa giang sơn?
- Ta biết ta biết, nhưng ta không cam tâm…
Triệu Tòng Cổ hai tay xoa lên hai bên thái dương, giọng nói nhỏ dần.
- A Di Đà Phật, đại trượng phu lẽ ra lên như thế.
Phật Ấn chắp hai tay trước ngực nói:
- Nhưng nên thuận theo thời theo thế mà làm.
- Thuận theo thời theo thế?
Triệu Tòng Cổ cười mỉa nói:
- Ngươi bảo ta quỳ gối dưới chân của tên Triệu Tông Tích thối đó sao?
- Không phải vậy.
Phật Ấn lắc đầu cười nói:
- Hiện giờ không phải không thể đảo nghịch vị thế của Triệu Tông Tích, hơn nữa khi hai con hổ đánh nhau, vương gia thông minh hơn người có lẽ nên biết phải làm gì để giải quyết.
- Ngồi xem hổ đánh nhau…
Triệu Tòng Cổ trầm giọng nói.
- Không sai.
Phật Ấn vuốt cằm cười nói:
- Tương lai như thế nào, ai dám nói, vương gia chỉ cần im lặng theo dõi những biến động có thể xảy ra.
- Im lặng theo dõi biến đổi…
Triệu Tòng Cổ khổ sở nói:
- Chỉ sợ hai bên đều không thể dựa.
Phật Ấn nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, làm như không có việc này nói:
- Dựa vào thì làm sao? Đều là vừa cao vừa quý, thân vương và quận vương có khác biệt hay sao?
- Cũng phải…
Triệu Tòng Cổ cụt hứng nói.
Đang nói chuyện, bên ngoài thị vệ gõ vào cửa sổ xe thì thào:
- Vương gia, Khánh Lăng quận vương xuống rồi.
- Ta xuống xe đây.
Triệu Tòng Cổ gật đầu với Phật Ấn nói:
- Đại sư xin đừng lộ diện.
Phật Ấn vuốt cằm cười, sau khi Triệu Tòng Cổ xuống xe, nụ cười trên mặt cũng vội tắt, không biết y đang có tính toán gì.
……..
- Chư vị huynh đệ.
Xuống xe, Triệu Tòng Cổ thấy Triệu Tông Thực mỉm cười nhìn y, y vội ôm quyền bái chào.
- Đại ca để bọn đệ đợi lâu.
Mọi người cũng ôm quyền hành lễ.
- Thật có lỗi, thật có lỗi, đã dậy trễ.
Thị vệ dắt ngựa qua, Triệu Tòng Cổ nhanh như cắt xoay người ngồi vững vàng, cười nói:
- Xong việc này đến nhà ta uống rượu, coi như bù đắp cho mọi người.
- Ha ha đây chính là huynh nói nhé.
Triệu Tông Ý cười nói:
- Lần trước uống rượu của huynh, cháu trai năm trước được trăm tuổi mất.
- Được rồi, mau lên đường thôi.
Triệu Tông Thực cười nói:
- Bằng không chúng ta không được uống rượu tiệc mà ngược lại phải ăn phiền phức đó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...