- Ca ca yên tâm.
Triệu Tông Hán lại ngẩng cao đầu, mắt đỏ hoe nói:
- Bây giờ mới biết, lúc trước đệ bị đày đi Duyên Châu, là lão ở sau lưng bày trò quỷ này! Đệ tìm lão báo thù là lẽ đương nhiên, dám làm dám chịu, cũng không động đến các huynh!
Để y ồn ào, không khí trong phòng lại có chút náo nhiệt lên.
- Ý chí của Thập lục ca đáng khen, nhưng tâm này thực sự thương xót!
Mạnh Dương vẫn trầm mặc, vẻ mặt ưu tư nói:
- Nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa đến bước đó.
- Làm sao vẫn chưa đến bước đó?
Triệu Tông Hán nghiến răng nói:
- Chẳng lẽ thế nào cũng phải chờ cái thằng cha Triệu Tông Tích kia vào Đông cung, tiên sinh mới hết hy vọng sao?
- Thập lục bình tĩnh chút.
Triệu Tông Ý ngừng hít một hơi nói tiếp:
- Nghe Mạnh tiên sinh nói thế nào.
Triệu Tông Hán vẫn rất hay nghe lời của đại ca, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào Mạnh Dương.
- Ngay từ đầu nghe nói Triệu Tông Tích sẽ phong Thân vương, ta cũng cảm thấy trời sắp sụp rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù y được phong làm Thân vương thì có làm sao? Ai nói Thân vương nhất định sẽ làm Thái tử chứ? Hơn nữa quan gia tạo ra năm đại hung, một năm sau đều không thể lập thái tử, cho nên thời gian vẫn còn, hơn nữa lòng người vẫn đang ở phía chúng ta, có điều này còn có hi vọng vào!
Mạnh Dương nói xong liếc mắt nhìn Triệu Tông Thực một cái.
Triệu Tông Thực biết, ý của gã chính là nói đến “Sổ ghi chép chuyển vận”, mắt không khỏi sáng lên, trong lòng bình tĩnh nói:
- Đúng vậy! Người cười cuối cùng mới là người thắng, ví dụ từ xưa nhiều người làm thái tử vẫn bị phế. Chúng ta không thể vì nhất thời thất lễ mà nản lòng!
- Lời này của Vương gia, còn gì tốt hơn!
Mạnh Dương khen:
- Chúng ta lúc này thật sự đang chịu đựng cú đấm khó chịu, nhưng nghĩ cẩn thận, chúng ta đã thiệt gì chứ?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Đúng vậy! Thực sự Triệu Tông Thực vốn dĩ không bị thương tới một sợi lông, ngược lại được phong là Phủ doãn Khai Phong vị trí của Thái tử. Chẳng qua là Triệu Tông Tích đã phong Thân vương, mọi người đỏ mắt nóng lòng thôi!
- Lời nói ấy của Mạnh tiên sinh khơi dậy lòng người!
Triệu Tông Ý nghe vậy cười nói:
- Đúng vậy, chúng ta căn bản không bị thiệt, chỉ là miếng thịt béo tới miệng mà bị người khác ăn, tự mình cảm thấy bị thiệt thôi. Nhưng thứ vua và dân thấy cảm phục, đều biết Thập Tam là lòng người hướng tới. Cho dù Hoàng đế càng thiên vị Triệu Tông Tích, nhưng cuối cùng không dám “Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ” (Mạnh Tử: Phía trước dù có ngàn vạn người thất bại, tôi cũng nhất định tiếp tục tiến lên, quyết không lùi bước!) Để Thập Tam đệ làm Phủ doãn Khai Phong, chính là minh chứng tốt nhất!
- Lưỡng phủ Tướng công, có một nửa là người của chúng ta, Hàn Kỳ cho dù không làm được việc, cũng có thể áp chế Văn Ngạn Bác. Về phần Tăng Công Lượng càng giống là Quan Âm Bồ Tát trong miếu. Thực sự trong trung tâm triều đình, chúng ta vẫn là mạnh đấy!
Triệu Tông Huy tinh thần cũng run rẩy lên, lông mày nhíu lại nói:
- Về phần triều thần, phần lớn đều hướng về chúng ta, nhưng vẫn là không tận lực. Cho dù đứng bên cạnh hô giúp đỡ, cũng tính là đồng đảng gì chứ? Phải khiến cho bọn họ càng ra sức mới được!
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Triệu Tông Hữu gật đầu nói:
- Trước mắt chỉ dựa vào chút ân huệ của phụ thân, thì hy vọng mọi người có thể xuất ra bao nhiêu sức lực? Lúc này chúng ta phải lấy một ít hoa quả khô tới!
- Ý của ngươi là?
Mọi người hỏi.
- Cái gọi là trọng thưởng ắt có dũng sĩ mạnh!
Triệu Tông Hữu trầm giọng nói:
- Lấy hết quan chức, tước vị, công quỹ ra, ai sẵn sàng ra sức chết, thì cho người đó quan cao hiển hách, ban thưởng lớn! Đương nhiên, tất cả đều phải sau khi Thập Tam lên ngôi mới thực hiện, xem bọn họ nỗ lực hay không!
Tất cả mọi người đều lên tiếng khen ngợi, Triệu Tông Thực trong lòng lại khó chịu, thầm nhủ dù sao tương lai thiên hạ cũng không phải là của ngươi, phong thưởng linh tinh đương nhiên không đau lòng. Ngươi làm ta về sau làm sao để cai quản việc nhà đây? Nhưng nghĩ lại, mục tiêu trước tiên của tất cả là, được ngồi trên vị trí kia! Suy bụng ta ra bụng người, y thực sự không dám tưởng tượng, nếu sau khi để Triệu Tông Tích lên ngôi, bản thân mình sẽ nằm vào tình cảnh gì…
Thấy y không phản đối, mấy huynh đệ liền phân công. Ngươi đi liên lạc với những ai, ta sẽ tiếp xúc với những người nào, liền nói tỉ mỉ một chút rồi giải tán.
Sau khi chờ mọi người đi, Triệu Tông Thực mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, thấp giọng hỏi:
- Chủ ý này của Lão Cửu đáng tin sao?
- Thứ đó kết hợp lại, lại cũng có chút hiệu quả đó.
Không có người ngoài, lời nói của Mạnh Dương dũng cảm hơn rất nhiều, hạ giọng nói:
- Tuy nhiên nói thật ra, đừng hy vọng quần thần ép buộc Hoàng đế vào một khuôn khổ, một khi hai bên bế tắc rồi, Vương gia ngài xử lý thế nào? Vậy không phải là mang bản thân mình đặt lên lò lửa sao?
- Đúng vậy!
Triệu Tông Thực gật gật đầu, thất thần một lúc lâu nói:
- Vậy thì không giằng co mù quáng nữa!
- Giằng co vẫn phải giằng co, không vì cái khác, chính là vì để bọn họ lao vào càng sâu càng tốt. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ ngài đến cùng!
Mạnh Dương nói xong lại xoay chuyển lời:
- Thực sự Thập lục gia tuy là người thô kệch, nhưng hôm nay nói tới điểm nổi bật rồi.
Giọng của y càng phát ra càng trầm thấp mà mê hoặc nói:
- Vương gia, mặc dù không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn làm Lý Thế Dân, nhưng nhất định phải làm tốt chuẩn bị hoàn toàn!
- A!
Triệu Tông Thực đã thay đổi sắc mặt nói:
- Không chỉ như thế chứ!
- Về phần!
Sắc mặt Mạnh Dương xanh lên, khan giọng nói:
- Vương gia, thực sự thế cục còn gay go hơn so với chúng ta tưởng tượng…
Những ngày tiếp theo, tinh lực chủ yếu của Văn Tướng công, đều vùi đầu vào buổi lễ tiếp đón. Ông quyết tâm làm buổi lễ này thật đẹp, để lưu lại ấn tượng tốt sâu sắc cho Triệu Tông Tích.
Vì vậy mọi chuyện đều là tự mình can thiệp, mọi thứ đều tự mình sắp xếp. Từ việc cùng Lễ Bộ Hàn Lâm Viện, vạch ra các nghi chứ giao nghênh, đến việc cùng Binh Bộ, Hồng Lư Tự, phủ Khai Phong bố trí đại lễ tiếp đón. Nơi đâu cần xây dựng nhà, lầu, nơi nào cần phải thiết kế lều rạp. Tiếp đón các quan nên ở đâu, để mang chút quy củ, rượu ngon cơm ngọt, địa vị buổi lễ cơm ngon đơn giản để nghênh đón Vương sư. Những cái đó ông đều phân công từng cái chu đáo.
May mà ông phân công quản lý Tam phòng, Hộ binh lễ hình công của triều đình… Những công việc cụ thể đó, đều do ông định đoạt, công thêm quan viên của các bộ, rất nhiều người là do tay ông đề bạt lên. Lời nói của ông tự nhiên có trọng lượng, bề dưới cũng không dám chậm trễ, tất cả mọi thứ khá thuận tiện, khá đạt yêu cầu.
Nhưng Văn Ngạn Bác một chút cũng không dám lơi lỏng, ông e sợ có người quấy rối, bôi đen lễ mừng long trọng này. Vì thế ra lệnh cưỡng chế phủ Khai Phong, toàn quyền phụ trách công tác phòng vệ nghi lễ hôm đó.
Điều này làm cho Triệu Tông Thực còn ngồi chưa nóng mông ở đại sảnh phủ Khai Phong, thiếu chút nữa thì tức đến vẹo mũi. Văn Tướng công này quả nhiên không hổ danh tiện nhân, biết mình là quan mới nhận chức không chỉ cần phải có biểu hiện tốt, càng quan trọng hơn là không thể phạm sai lầm. Cho nên không chỉ không được quấy rối nghi lễ, còn phải ngăn cản người khác không được quấy rối.
Chỉ cần Triệu Tông Thực không quấy rối, ai không ăn no rồi rỗi việc đi gây ấm ức cho Triệu Tông Tích chứ?
Mùng mười tháng chạp, có bẩm báo nói nhân mã của Triệu Tông Tích và Điền Vương, đã tới dịch trạm Nam Kinh bên ngoài thành hai mươi dặm. Văn Ngạn Bác thông báo cho bọn họ nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chờ ngày mười hai tiến hành nghi thức vào thành. Đồng thời phái Lã Công Bật vào thành trước cùng bọn họ phối hợp, kể lại tỉ mỉ giảng giải nghi thức hôm đó, cùng toàn bộ hành trình đi cùng , để tránh xuất hiện sơ suất.
Xem xét lại toàn bộ quá trình một lần nữa, cảm thấy tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, sự thấp thỏm của Văn Ngạn Bác cuối cùng ổn định lại. Lúc này mới báo cáo mang tính tượng trưng cho Hàn Kỳ.
Nói là “tượng trưng” là vì người của Hàn mỗ căn bản không quản được người của Văn mỗ… Hàn Kỳ bây giờ thực sự là rất hận! Vốn dĩ cho rằng tự mình nắm quyền dân sự và con dấu của cơ quan chính quyền, thì có thể ngồi ổn định câu cá, không nghĩ tới Văn Ngạn Bác vận dụng hết mức quyền lực trong tay, treo mình trên giá để không!
Thực sự đạo lý rất đơn giản, Hàn Kỳ là quản lý chuyện lớn, Văn Ngạn Bác là quản lý việc nhỏ, nhưng những công việc hằng ngày của triều đình , 99% đều là chuyện nhỏ vặt vãnh. Cho dù gặp phải chuyện lớn. Văn Ngạn Bác cũng có thể vượt qua Hàn Kỳ, trực tiếp xin chỉ thị Triệu Trinh. Hàn Kỳ bây giờ là chột dạ không dám chọc Triệu Trinh, kết quả khiến Văn Ngạn Bác cáo mượn oai hùm, ngay cả chuyện lớn cũng không báo cho lão…
- Nghi chú giao nghênh của Lễ Bộ ta đã xem qua.
Mặc dù không thể thay đổi cái gì, nhưng Hàn Kỳ vẫn ghét bỏ ông một chút:
- Long trọng là long trọng, nhưng cũng vượt quá giới hạn một chút rồi, ta không chấp nhận bảo bọn họ làm lại đi.
- Không biết vượt quá giới hạn ở chỗ nào vậy?
Văn Ngạn Bác căm tức, cảm thấy không ổn thì ngươi phải nói trước chứ! Ngày mốt sắp tiến hành nghi lễ rồi, bây giờ mới để cho Lễ Bộ làm lại, đây không phải là cố tình gây khó chịu sao?
- Thưởng xe ngựa, áo long cổn mũ miện, nhạc cụ, châu báu nhà cửa, điện, dũng tướng, cung tên, búa rìu, cự xưởng. Chín thứ này Lễ Bộ đều lấy ra cả rồi.
Hàn Kỳ giọng lạnh lùng nói:
- Nói vượt quá giới hạn là nhẹ đấy, phải nói là soán nghịch mới đúng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...