Bất kể thế nào, để cho Văn Ngạn Bác can thiệp vào, chuyện Triệu Tông Thực một mình đại diện Thiên tử ra ngoài nghênh đón cũng xem như thất bại. Cuối cùng, Hoàng thượng chọn ba phải thần công, mệnh ba huynh đệ Tông Thực, Tông Ngạc, Tông Hữu làm Phó sứ, Văn Ngạn Bác làm Chính sứ, đại diện Thiên tử ra ngoài nghênh đón.
Thấy gạo bị trộn cát, Hàn Kỳ tuy không cam lòng nhưng đụng tới Văn Ngạn Bác không tiết tháo lão cũng không có cách nào. Không khỏi vạn phần hoài niệm thời còn Phú tướng công, người với người sao chênh lệch lại lớn như thế?
Sau khi hạ triều, Trần Khác liền chạy vào trong nhà, các Uy nữ trong cung đã chờ đón từ lấu, đồng thanh vấn an.
- Tốt tốt.
Hôm nay tâm tình hắn vô cùng tốt, cười to nói:
- Những ngày phải lo lắng đề phòng cuối cùng cũng đã qua.
A Thái vội vàng cởi triều phục cho hắn, thay áo khoác ở nhà, dùng tiếng Hán đã thuần thục nói:
- Phu nhân và Cữu lão gia đều đang ở hậu viện khai tịch đã lâu.
- Thật là không trượng nghĩa mà!
Trần Khác cười, đi tới hậu hoa viên. Hôm nay Tiểu Muội mời vợ chồng Tô Triệt đến nhà ngắm tuyết, chỉ thấy đình đài lầu các trong hậu viện, một loạt ngân trang áo mũ, trong đình ấm áp có hát có múa, chỉ nghe tiếng Đỗ Thanh Sương hát tự nhiên:
- Nhân sinh đáo xử tri hà tự? Ứng tự phi hồng đạp tuyết nê. Nê thượng ngãu nhiên lưu chỉ trảo, hồng phi na phục kế đông tây?
- Lão tăng dĩ tử thành tân tháp, phôi bích vô do kiến cựu đề. Vãng nhật khi khu hoàn ký phủ? Lộ trường nhân khốn kiển lư tê."
(Cuộc nhân sinh, rồi đây biết nó sẽ như thế nào? Có lẽ, nên coi như một cánh chim hồng dẫm chân lên bãi tuyết. Ngẫu nhiên mà trên bãi tuyết đó còn in nguyên vẹn những vết chân của cánh hồng. Cánh hồng sẽ bay bổng mù khơi, còn kể gì đến những dấu chân kia.
Sư già vừa chết, ngôi tháp mới cũng vừa được dựng lên. Tường rêu đã đổ xuống, không tìm đâu ra những bài thơ đề trên đó nữa. Một ngày qua, đường đời gập ghềnh, có biết chưa? Đường thì dài, người thì mỏi, con lừa khấp khiểng kêu đau.)
Bài thơ này là tác phẩm mới của Tô Tử Chiêm, tháng trước y tới Thiểm Tây Phượng Tường phủ làm Thiêm Phán, Tô Triệt tiễn tới Thằng Trì thì chia tay, bài thơ này là làm để tiễn Tô Triệt. Kỳ thật, kiếp trước Trần Khác cũng có đọc qua bài thơ cổ này, cảm động sinh linh nhỏ bé, cảm thán sinh mạng ngắn ngủi, buồn bã cuộc sốn gian nan, đau buồn đường đi gập ghềnh này.
Nhưng hôm nay nghe Đỗ Thanh Sương hát lên, đột nhiên hắn lĩnh ngộ được thâm ý trong đó, trước mắt như hiện lên một cảnh tượng bao la mênh mông như cõi mộng; giữa cánh đồng tuyết mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được một dấu móng nhạn để lại, đây là dấu ấn lưu lại cho nhân gian sao? Dấu ấn mơ hồ này rất nhanh sẽ biến mất…
Tô Thức là một người theo phái sống vô tư, từ trong xương cũng là một người theo chủ nghĩa bi quan không hơn không kém. Cho nên y mới có thể vẫn tự khuyên mình, Triệu Tông Thực là thiên mệnh quy chiếu, không nên cố gắng làm việc không thể!
Nhưng hôm nay Trần Khác vẫn có thể vang dội nói một tiếng, nhìn xem, ngươi còn cho rằng Triệu Tông Thực là thiên mệnh quy chiếu sao? Xem Trần Trọng Phương ta dẫn Đại Tống triều đến một con đường khác hẳn!
Vén lên lớp rèm dày, một cơn sóng nhiệt ập tới, bước vào thấy ấm áp, mọi người đều tươi cười đón chào. Cả người Trần Khác cảm thấy thoải mái thả lỏng vô cùng.
Khởi Mị Nhi vội vàng cởi áo lông chồn dày khụ trên người hắn, Trần Khác ngồi xuống vị trí chủ tọa, thấy Tiểu Muội và Tô Triệt đang ngồi bên cạnh bưng trà nóng chơi cờ vây, Sử Thị đang mang thai đang ngồi tán gẫu náo nhiệt với Liễu Nguyệt Nga, thấy hắn tiến vào, cười nói:
- Trong Noãn đình này không có bếp than mà cũng ấm áp như vậy.
Tiểu Muội cười nói:
- Lão gia nhà chúng ta là người biết hưởng thụ nhất đấy! Dưới đất có đào đường hầm, lửa đốt tỏa nhiệt trong đó, ngay cả tường cũng nóng đấy.
- Đây cũng không phải do ta nghĩ ra, là Thôi Bạch Thôi đại sư, ông ta đã từng thiết kế phòng ốc trong cung mới biết cách này.
Trần Khác ngồi thật thoải mái, nói với Tô Triệt:
- Thật hâm mộ ngươi, sáng sớm mùa đông không cần phải vào triều.
- Lời này của ngươi thật không có hậu. Hai chúng ta đổi nhau, có chịu không?
Tô Triệt trợn trắng mắt, nói:
- Ta bây giờ một ngày bằng cả một năm đó.
- Không cần vội.
Trần Khác cười an ủi:
- Hoàng thượng cho các ngươi đến quán các đọc sách, một là bảo vệ, hai là chuẩn bị cho Thái tử. Lúc này không phải thời điểm chúng ta thi triển, ngươi không thấy chúng ta cũng rảnh rỗi nhạt nhẽo sao?
- Biết là một chuyện, nhưng ngày lại ngày, ngày nào cũng thế, lại là một chuyện khác.
Tô Triệt cười khổ nói:
- Nếu chẳng may phải chờ thêm một cái hai ba mươi năm, chẳng phải chúng ta đã bỏ phí thời trai trẻ sao?
Hiện giờ phụ nữ trẻ em ai đều biết cuốn sách lậu Nhạc Phi “Mãn Giang Hồng” mà Trần Khác đưa cho Địch Thanh.
- Cho dù là chịu đựng thêm hai mươi năm, ngươi cũng mới bốn mươi tuổi.
Trần Khác động viên y, nói:
- Vẫn là thời điểm tốt.
- Hai mươi năm…
Tô Triệt nhất thời kích động muốn ăn sạch cả bàn cờ. Thấy các nam nhân đang nói chính sự, Tiểu Muội bèn cất quân cờ vào trong hộp, lắc đầu nói:
- Ca ca, cờ của huynh càng lúc càng tệ, muội theo chị dâu đi chơi sướng hơn.
- Sẽ không lâu như vậy đâu.
Đợi Tiểu Muội rời đi, Trần Khác mới nghiêm túc, hắn khẽ cười nói:
- Nhiều nhất chỉ là một hai năm nữa sẽ chính là lúc để ngươi thi triển quyền cước.
- Có ý tứ gì?
Hai mắt Tô Triệt sáng lên.
- Ha ha…
Đương nhiên Trần Khác không nói cho y biết. Theo như hắn nhớ, Triệu Trinh đã sắp đến thọ hạn rồi, nhưng vẫn thoái thác, hắn hạ giọng nói:
- Lần này Điện hạ trở về, tất nhiên Hoàng thượng phải đặc biệt tài bồi rồi. Nhiều nhất chỉ vài năm nữa, địa vị của ngài vững chắc, đến lúc đó Đông cung khai phủ, tất nhiên ngươi là một trong những tân khách đầu tiên của Thái tử.
- Ngôi vị Thái tử đã định sao?
Tô Triệt hít thở không thông, hỏi lại:
- Sao ta lại nghe nói, Triệu Tông Thực đã là Thái tử rồi?
- Phủ doãn Khai Phong thì tính là Thái tử gì? Cho dù không kể Bao Đại nhân, Túy ông, năm đó, Tấn Vương Triệu Đình Mỹ cũng đã làm Phủ doãn Khai Phong đấy.
Trần Khác không cho là đúng, nói:
- Nếu Hoàng thượng thật sự muốn lập Thập tam làm Thái tử, hiện giờ đã đến thời hạn hai năm, đã thuận lý thành chương mà lập nên, cần gì phải hao tổn tâm cơ làm ra cái chuyện năm Đại hung gì đó, kéo dài thêm một năm?
- Vì sao Hoàng thượng lại không thích Triệu Tông Thực?
Tô Triệt nhíu mày hỏi. Triệu Tông Thực thông minh hiếu học, khoan hồng nhân đức, chiêu hiền đãi sĩ, cần kiệm khắc kỷ, trong số chư quan có được thanh danh vô cùng tốt. Tô Triệt thật sự không rõ tại sao Triệu Trinh không vừa mắt với y.
Từ trước tới nay, Trần Khác vẫn không muốn huynh đệ nhà mình liên lụy quá sâu vào chuyện này, chẳng có chỗ tốt nào. Nhưng Tô Triệt đã hy sinh trong đấu tranh, về tình về lý cũng không nên giấu y.
- Y chiêu hiền đãi sĩ không sai, nhưng người y liên lạc đều là đại nhân vật, cho thấy y là người thấy sang bắt quàng làm họ, đây không phải kết bè kết cánh thì là cái gì? Pháp nhãn Hoàng thượng như đuốc, không thể để cho kẻ ngụy quân tử chỉ biết truy đuổi hư danh, mua chuộc lòng người này lên làm Thái tử.
Thấy Tô Triệt như tin như không, hắn đành phải nói:
- Quan trọng hơn là, Hoàng thượng đã lập ý cải cách rồi, nếu ngươi không vì bài văn hạch tội ngày đó, lại trúng tuyển tứ đẳng, chính là minh chứng tốt nhất. Nếu ngươi muốn Triệu Tông Thực lên làm Hoàng đế, một bầy chó sói bên cạnh y đều là cựu thần ân chủ, sao có thể cải cách?
Cái này thì Tô Triệt tin, thở dài thật mạnh nói:
- Thánh tâm như thế, quả thật là cái phúc của vạn dân…
- Cho nên, ngươi cứ an tâm ở nhà đọc sách, thong thả đợi thời cơ là được.
Trần Khác cười nói.
- Vậy còn ngươi?
- Ta?
Trần Khác cười khổ:
- Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!
Hoàng thượng điều Trần Hi Lượng rời Khai Phong phủ, Trần Khác cũng biết mình nên làm gì.
Trong phủ Vương An Thạch cách đó mấy con phố, cả nhà đang thưởng tuyết, vui vẻ chuyện trò, nhưng không thấy bóng dáng Vương Bàng.
Tuy nhiên, mọi người cũng đã quen, bởi vì Vương Bàng thể nhược nhiều bệnh, trời giá rét sẽ không chịu nổi, tới mùa đông sẽ trốn trong phòng không chịu bước chân ra.
Trong thư phòng của Vương Bàng, tầng cửa sổ dày đặc ngăn cách với bên ngoài, một công tử thanh tuấn tuyệt luân ngồi xếp bằng trên giường gạch, đối diện dùng trà với Chương Đôn hào tuấn vô song.
- Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng đã thấy hy vọng.
Hồi tưởng lại gian nan hiểm trở những năm gần đây, khuôn mặt âm trầm tuấn tú của Chương Đôn cũng có nét vui mừng, cười nói:
- Thật sự là đáng mừng.
- Khụ khụ…
Sắc mặt Vương Bàng lại không chút vui vẻ, nói:
- Đáng cao hứng đến vậy sao?
- Sao lại không đáng?
Chương Đôn cau mày nói.
- Công đầu là Trần Khác thì cũng đành, ai bảo hắn là người đầu tiên đến bên cạnh Vương gia chứ? Nhưng Văn Ngạn Bác kia lại đi sau vượt trước, thành anh hùng ngăn cơn sóng dữ!
Vương Bàng cắn răng nói:
- Khiến cho chúng ta thua kém, ngươi nói có gì đáng để cao hứng sao!
- Tình hình khi đó nguy cấp biết bao nhiêu? Mà ngay cả ngươi cũng nói, chuyện tới đó là hết cách xoay chuyển. Nhìn khắp Đại Tống triều, ngoại trừ Văn Ngạn Bác, còn có ai có thể xoay chuyển được tình thế? Chẳng ai có thể làm được!
Chương Đôn thật thà lắc đầu thật mạnh, nói tiếp:
- Lúc ấy, Văn Ngạn Bác đột nhiên quay giáo, ngươi cũng vui mừng quá đỗi, nói liên tục mười mấy lần “Không ngờ” còn gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...