- Còn một nguyên nhân nữa.
Văn Ngạn Bác thấp giọng nói:
- Chân Tông Hoàng đế từng đưa Triệu Doãn Nhượng vào cung, về sau lại sinh ra Thánh Thượng bèn đuổi ra ngoài. Cho nên triều dã vẫn cho rằng, Thiên gia nợ Bộc Vương một ngôi vị Hoàng đế. Kết quả Đương kim lại không có con nối dõi, cha nợ con đền là hoàn toàn chính đáng. Bởi vậy, phải truyền ngôi Hoàng đế cho Triệu Tông Thực, sẽ giải quyết xong đoạn nhân quả này.
- Cái này giống như trò đùa trẻ con?
Lã Công Bật khó tin nói.
- Tâm tư con người quả thực rất tinh tế. Nếu Triệu Tông Thực thật sự không ổn, thì cho dù là ứng viên mạnh gấp trăm lần y cũng chỉ thế mà thôi.
Văn Ngạn Bác nói:
- Nhưng biểu hiện của Triệu Tông Thực mấy năm gần đây hoàn toàn phù hợp với hình tượng quân vương lý tưởng trong lòng bọn họ, ngược lại Triệu Tông Tích kiên quyết tiến thủ lại khiến cho bọn họ mơ hồ bất an. Vì thế, lý do này trở thành cái cớ công khai để bọn họ ủng hộ Triệu Tông Thực!
- Vậy phải phá thế nào?
Lã Công Bật hỏi.
- Khiến cho Triệu Tông Thực không ngừng phạm phải sai lầm! Phạm phải sai lầm mới phá được y!
Văn Ngạn Bác trầm giọng nói:
- Có câu “Làm nhiều sai nhiều, không làm không sai”. Trước kia y không làm, đương nhiên sẽ không có gì sai. Về sau Hoàng thượng phái y đến Hà Bắc tra không ngách, vì lập công, đã nhốt tất cả quan quân lớn nhỏ Hà Bắc trong phủ nha, suýt nữa thì làm cho người ta chết đói. Còn khiến cho biên cảnh không yên, ca ca y cũng chết trong phủ Đại Danh.
- Y chủ trì sửa chữa chế tạo công trình trị thủy sông Nhị Cổ lại càng không cần phải nói, đừng nhìn hiện tại náo to như thế, thực ra chỉ là con chuột kéo cào gỗ, vấn đề thực sự còn ở đằng sau!
Văn Ngạn Bác cười lạnh nói:
- Hoàng thượng dùng hai chuyện này, đã kiểm ra y là người chỉ vì cái lợi trước mắt, không chịu thành thực làm việc, lần này lại để cho y làm Phủ doãn Khai Phong, ngươi vẫn không rõ ý là gì sao?
- Hạ quan hiểu rồi, các Hoàng tử khác làm Phủ doãn là vì muỗn rèn luyện dưỡng vọng.
Lã Công Bật chợt nói:
- Nhưng lần này danh vọng của Triệu Tông Thực đã tới đỉnh, dù sao cũng không tốt hơn được. Hoàng thượng để cho y làm Phủ doãn Khai Phong, là muốn dựng sân khấu cho y phạm phải sai lầm, danh chính ngôn thuận quở trách, xử lý y!
Nghĩ vậy, Lã Công Bật sởn tóc gáy nói:
- Thật sự là rất…rất giỏi về tâm kế!
- Thực ra Hoàng thượng cũng thế, ta cũng thế, thậm chí kể cả Hàn tướng công.
Văn Ngạn Bác đột nhiên cười nói:
- Chúng ta đều là học theo phụ thân ngươi đấy, đó mới là đại gia quyền mưu thực sự.
Lã Công Bật toát mồ hôi, không khỏi cười khổ:
- Cái này đáng khoe sao?
Lã Công Bật yên lòng, uống hết nửa chén trà nhỏ, lại hỏi:
- Nếu Triệu Tông Thực không phạm sai lầm thì làm sao bây giờ?
- Sẽ có người giúp y phạm sai lầm.
Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:
- Ngày hôm qua, Hoàng thượng lệnh cho Xá nhân viện, mệnh Thiếu doãn phủ Khai Phong Trần Hi Lượng tới Tề Châu…
- Hả?
Lã Công Bật không khỏi lắc đầu nói:
- Trung chỉ bổ nhiệm quan viên không hợp quy chế, huống chi nơi đó lại là chỗ yếu hại của bọn họ, làm sao bọn họ sẽ để cho Trần Hi Lượng đi Tề Châu? Chỉ sợ Thẩm Tri Cáo sẽ trả lại chức danh?
- Vương An Thạch kia cũng sẽ trả lại!
Văn Ngạn Bác cười nói:
- Bảo Thần, đã hiểu được Hoàng thượng không phải Thiên tử giấy chưa?
- Dạ.
Lã Công Bật gật gật đầu, hai vị Tri Chế Cáo, nếu Hàn Kỳ muốn để cho Triệu Tông Thực thuận lợi lên làm Phủ doãn Khai Phong, nhất định phải thỏa hiệp trong việc Trần Hi Lượng tới Tề Châu, nếu không mọi người sẽ đồng quy vu tận. Mà sở dĩ Hoàng thượng nhọc lòng phái Trần Hi Lượng tới Tề Châu, một là để cho ông ta nghiêm tra vụ án Tôn Khải Công, hai là để cho Trần Khác buông tay buông chân, kiếm thêm phiền toái cho Triệu Tông Thực!
- Tuy nhiên, để xử được Triệu Tông Thực.
Lã Công Bật suy nghĩ một lát nói:
- Thì phải khiến cho Đông Bình Quận Vương nhanh chóng về Kinh!
Đông Bình Quận Vương là tước phong của Triệu Tông Tích. Nếu ở Giang Tây quá lâu, mọi sự đều hỏng.
- Không sai!
Văn Ngạn Bác cười gật gật đầu, lấy ra một phong thư từ trong tay áo nói:
- Đây là thư Chu Xử Ước gửi.
Thị Ngự sử Chu Xử Ước là cấp dưới cũ của Văn Ngạn Bác, sau khi Kiền Châu có phản loạn liền bị phái đi Giang Tây đảm nhiệm Chuyển vận sứ, phối hợp với Triệu Tông Tích và Tôn Miện bình định.
Lã Công Bật lấy thư ra, thấy trên đó ghi, Triệu Tông Tích và Tôn Miện suất quân đến Kiền Châu, vì quân đội lần này có mâu thuẫn, sĩ khí thấp, ở Kiền Châu chỉnh tu hai tháng. Đây cũng là nguyên nhân của tin đồn phiền toái lần trước bọn họ gặp phải.
Nhưng trong hai tháng này, Triệu Tông Tích cũng không nhàn rỗi, y tích cực tìm hiểu tình hình địa phương, tiếp xúc với thân hào địa phương, cũng tiếp thu đề nghị của Chủ bộ huyện Thụy Kim Lý Trọng Thông, tiến hành lôi kéo phân hóa loạn phỉ Kiền Châu. Vì thế, Triệu Tông Tích cam mạo kỳ hiểm, dẫn theo Lý Trọng Thông và vài tùy tùng, giống như du sơn ngọa thủy tiến vào trong núi lớn Kiền Châu, tìm được tới sơn trại của đầu lĩnh thổ phỉ Lưu Hữu Cốt, Thạch Môn La để bái phỏng.
Hai người kia đều chấn động vô cùng, Triệu Tông Tích lại giống như gặp bằng hữu, cùng bọn họ nói chuyện trời đất, uống rượu mua vui, đương nhiên cũng phân tích tương lai của bọn họ. Mọi người ăn ở với nhau rất vui sướng, bất tri bất giác trời đã tối, không ngờ đêm hôm đó Triệu Tông Tích lại ngủ lại ở trong sơn trại, thản nhiên kê cao gối mà ngủ, thẳng đến hừng đông hôm sau.
Trời sáng, hết thảy đã giải quyết xong. Đảm lượng và khí độ của y khiến cho Lưu Hữu Cốt, Thạch Môn La bị thuyết phục, hai người cùng y uống máu ăn thề, thề sẽ quy thuận. Đương nhiên Triệu Tông Tích cũng cam đoan tương lai của bọn họ.
Sau khi thề, hai người phái binh hộ tống Triệu Tông Tích về trấn Thụy Kim, chuyện sau đó cũng không khác lắm với Quảng Tây. Sau khi hai người nhận chiêu hàng, được Triệu Tông Tích phân công, với sự phối hợp của bọn họ, quan quân nghỉ ngơi dưỡng sức hai tháng đã xuất kích quy mô lớn, tiêu diệt chủ lực của Đới Tiểu Bát. Đới Tiểu Bát chạy trốn tới thâm sơn, bị Lưu Hữu Cốt giết chết, loạn diêm phỉ Kiền Châu cơ bản đã tuyên cáo bình định.
Lã Công Bật vừa xem thư, vừa vỗ án nói:
- Đông Bình Quận Vương quả đúng như Quan Quân Hầu chuyển thế!
- Ha ha.
Văn Ngạn Bác nhấp một ngụm trà, vê râu nói:
- Con của Thiên tử cần phải cẩn thận, lão phu không tán thành mạo hiểm như thế.
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn mỉm cười:
- Tuy nhiên, thật giống như Hoắc Khứ Bệnh…
Hai người nhìn nhau cười, suy nghĩ đều lui về ngàn năm trước. Sau khi Hà Tây đại bại hai lần, Hung Nô Hồn Tà Vương cùng Hưu Chư Vương quyết định đầu hàng Đại Hán. Hán Vũ Đế không biết thật giả, mệnh Hoắc Khứ Bệnh tới nhận thụ hàng. Ai ngờ, người khác còn chưa tới, quân đội Hung Nô đã bất ngờ bắt đầu làm phản, hai vương Hồn Tà, Hưu Chư cũng do dự. Kết quả Hoắc Khứ Bệnh chỉ dắt theo vẻn vẹn vài thân binh, qua Hoàng Hà, thẳng đến Vương trướng người Hung Nô, lệnh cho hai Hung Nô Vương bình loạn!
Ngàn năm sau, mọi người đều không thể tưởng tượng được, Hoắc Khứ Bệnh năm đó dũng khí lớn bậc nào mà dám một mình mạo hiểm như vậy. Phải biết chính ông ta là kẻ đầu sỏ khiến cho người Hung Nô mất Kỳ Liên sơn, khiến cho gia súc của họ không còn đông đúc; mất Yên Chi sơn, khiến cho bọn họ không còn mặt mũi nào, người Hung Nô rất có thể sẽ giết chết hoặc bắt giam ông ta!
Nhưng không ngờ Hoắc Khứ Bệnh đã trấn trụ gần năm vạn người Hung Nô, dẫn theo bọn họ quay về Trường An.
Tuy đối thủ của Triệu Tông Tích và Hoắc Khứ Bệnh còn xa không thể đánh đồng, nhưng hiện giờ cũng không phải niên đại người Hán hùng phong chính kình đó, đây là thời kỳ văn nhược uể oải, hành động của Triệu Tông Tích cũng cần dũng khí và trí tuệ không kém hơn Hoắc Khứ Bệnh!
Đây đúng là một đứa con cháu Triệu thị khác hẳn trước kia!
Tỉnh lại từ trong suy nghĩ từ ngàn năm trước, Lã Công Bật mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng:
- Tại sao trước kia chưa từng nghe qua chút nào?
- Đương nhiên là bị Xu Mật Viện giấu đi.
Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:
- Trong Tây phủ phần lớn là thân tín của Hàn Kỳ, muốn giấu tin tức khoảng một tháng cũng không phải việc khó.
- Xem ra là bọn họ muốn đợi Triệu Tông Thực trở thành Thái tử mới nói.
Lã Công Bật chợt nói.
- Đúng vậy.
Văn Ngạn Bác gật đầu nói:
- Nhưng việc đã đến nước này, ngươi truyền tin tức này ra, bọn họ cũng không giấu được nữa. Không bao lâu sau, Hoàng thượng sẽ danh chính ngôn thuận gọi Điện hạ về Kinh rồi!
Văn Ngạn Bác nói không sai chút nào, ba ngày sau khi lâm triều, Xu Mật Viện thượng tấu nói về việc đã chém đầu Tiểu Bát, loạn diêm khấu ở Kiền Châu cơ bản đã bình định.
Hoàng thượng nghe vậy cực kỳ vui mừng, hỏi chư vị tướng công nên phong thưởng thế nào.
Vương Củng Thần nói:
- Một chút phản loạn, cũng chỉ là chút giặc cỏ, phái Đông Bình Quận Vương cùng Tôn Miện dẫn đại quân đến vốn đã là giết gà dùng dao mổ trâu rồi. Hiện giờ nếu còn phong thưởng tứ phía, chỉ sợ khiến cho dân chúng nghĩ Hoàng thượng bất công!
- Lời Vương Xu tướng nói sai rồi!
Văn Ngạn Bác lắc mạnh đầu:
- Cái này gọi là kẻ thiện chiến không màng công lao, lần phản loạn diêm khấu Kiền Châu này, nếu đổi người khác bình định…. Chỉ sợ sẽ là cướp phỉ hợp sức, sẽ thành cục diện lớn hơn. Ban đầu ở Quảng Tây tác chiến cùng Ấp La cũng là như thế, nếu không phải Đông Bình Quận Vương trí mưu cao siêu, mị lực siêu quần, thu phục Tây Bình châu, để cho bọn họ ra sức vì triêu đình, đồng thời cắt đi nanh vuốt người Ấp La, thì những người Ấp La này sao có thể nhanh chóng lui như vậy? Nếu không có Đông Bình Quận Vương, chỉ sợ triều đình phải dùng thêm hàng ngàn vạn lượng bạc, triệu tập thêm mấy chục vạn đại quân cũng không chắc có được hiệu quả như hôm bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...