Ngày hôm đó, bên trong Nhập nội Nội Thị Tỉnh có ba mươi sáu tên hoạn quan bị trượng hình đánh chết, Hoàng thành ti đánh chết năm tên hoạn quan, quan quân ba gã, sĩ tốt tám gã… Thật ra trước tiên đem bọn chúng sung quân đến vùng biên cương rồi âm thầm giết cũng tốt, nhưng Địch Thanh và Lý Kế Hòa đều cho rằng, người trong và ngoài cung cũng đã có rất nhiều tâm tư riêng rồi. Nếu không ra mặt giết người, thì chắc chắn sẽ không có tác dụng răn đe đám còn lại.
Sau khi biết được tin tức này, Triệu Trinh cả kinh nửa ngày không nói nên lời, sau mới nói:
- Quả nhân chỉ muốn trục xuất bọn chúng ra khỏi cung mà thôi…
- Trước khi trục xuất khỏi cung đều có lệ là phải đánh bằng roi.
Lý Kế Hòa mặt không chút thay đổi nói:
- Nô tài hành hình dựa theo lực đạo trong quân, không ngờ bọn chúng lại không chịu nổi.
- Ôi…
Triệu Trinh giận dữ nói:
- Lần này niệm tình ngươi mới đến, không truy cứu trách nhiệm, không được giết người bừa bãi nữa.
- Nô tài biết chừng mực rồi.
Lý Kế Hòa gật đầu nói.
- Lão Hồ, chiếu theo hi sinh vì nhiệm vụ cho người nhà bọn họ tiền an táng .
Triệu Trinh thở dài liên tục nói:
- Còn nữa, nữ tử trong cung Thập các, tất cả đều ban thưởng tiền tài, thả ra đi. Đều là các cô bé mười bảy mười tám tuổi, quả nhân không muốn làm hại cuộc đời các nàng.
- Vậy Thập các thì sao?
Hồ Ngôn Đoái cảm thấy chỉ lệnh có chút mơ hồ, không thể không hỏi rõ.
Dừng một hồi lâu, Triệu Trinh mới nói:
- Niệm tình xưa, quả nhân không giết các nàng, để cho các nàng cắt tóc làm ni cô hoặc là nữ đạo sĩ, đến ở trong Bạch Vân Quan ở Nam Kinh…
- Vâng.
Hồ Ngôn Đoái nhẹ giọng đáp.
Không cần phải nói, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc. Triệu Trinh không khỏi thở dài một hơi nói:
- Thượng triều đi.
Hôm nay là ngày thượng triều theo lệ.
- Hoàng thượng nên vì sức khỏe của mình, hay là nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa rồi tính sau.
Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói:
- Phú tướng công cũng nói Hoàng thượng nếu không khỏe, hôm nay không cần thượng triều.
- Không được.
Triệu Trinh lắc đầu nói:
- Đã năm ngày cửa cung không mở, lòng người bên ngoài đã bàng hoàng lắm rồi, quả nhân nếu không ra mặt thì sẽ làm mọi người ngờ vực vô căn cứ.
Hồ Ngôn Đoái đành phải thay trang phục thượng triều cho Hoàng đế, đội mũ triều lên. Triệu Trinh ngắm nhìn hình dạng mình trong kính cũng rất hoảng sợ, không ngờ so với mấy ngày trước dường như đã già thêm mười tuổi, ông không khỏi cảm thấy ảm đạm.
Thấy Hoàng thượng có chút ngẩn người, Hồ tổng quản ra lệnh cho kiệu trực tiếp đến bên trong, cẩn thận dìu Triệu Trinh ngồi vào trong rồi cho kiệu đi ra khỏi điện Phúc Ninh.
Đi vào trong viện, Hồ Ngôn Đoái cho kiệu dừng một chút, mở màn kiệu lên nói:
- Hoàng thượng mời xem.
Triệu Trinh liền nhìn theo hướng lão chỉ, chỉ thấy một Tiểu Hoàng môn đang thả một con diều lên cao.
Hồ Ngôn Đoái dâng lên một cây kéo vàng, cung kính nói:
- Mời Hoàng thượng cắt dây, để cắt đi xui xẻo…
Theo dân gian thì chơi diều chính là xả xui, cắt đứt mọi xui xẻo, giống như đem xui xẻo thả đi mất. Hồ tổng quản chỉ là muốn thay đổi biện pháp an ủi Hoàng thượng.
Ai ngờ Triệu Trinh lại nhìn con diều kia xuất thần, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói:
- Để cho nó xui một mình quả nhân thôi được rồi, đừng có đi gây tai họa cho người khác…
Bên trong đại thần quả nhiên là như Triệu Trinh nói, mọi người đều xầm xì. Trong quan viên cũng không thiếu người tin tức linh thông, bọn họ đối với chyện xảy ra nhiều ngày trước đã rõ như lòng bàn tay. Thậm chí ngay cả việc mấy canh giờ trước có hoạn quan, thị vệ bị trượng hình đánh chết, bọn họ cũng đều biết rõ.
Trong buổi thiết triều sớm, nói gì cũng có… Có người âm thầm chắc lưỡi, có người vui sướng thấy người khác gặp họa, có người thở dài nói trời không có mắt, có người lại trầm trồ kêu hay. Thậm chí còn có người đoán xảy ra việc này Hoàng thượng sẽ bị đả kích không chịu được, bệnh không dậy nổi. Lòng người rất xấu xa, đều được biểu hiện rõ ràng, không hề có phong phạm của quân tử.
- Vợ chồng vốn là chim liền cánh, họa đến thì mạnh ai nấy chạy.
Cảnh tượng này làm cho người phẫn nộ, Triệu Tòng Cổ chán chường nói:
- Quân thần đương nhiên càng không ngoại lệ. Ngươi xem Hoàng thượng phúc trạch thiên hạ, thiên tử nhân nghĩa bốn mươi năm, vẫn bị như vậy…
- Ăn nói cẩn thận một chút.
Triệu Tông Tích sắc mặt ngưng trọng nói:
- Hoàng thượng chưa từng sa sút.
- Đã không còn hy vọng có con nối dõi, bệnh cũ lại tái phát, có ai tập trung tư tưởng vào Hoàng thượng nữa?
Triệu Tòng Cổ buồn bã nói:
- Đều đã đi ôm chân thúi của Thập tam gia rồi.
Triệu Tông Tích im lặng không nói gì. Ngày hôm trước, tin tức Triệu Tông Phụ chết truyền đến. Ngày hôm qua, những người đến phúng viếng ở Nhữ Nam Vương phủ, có thể xếp hàng kéo dài từ Tuyên Đức môn đến Nam Huân môn. Một đám khóc như cha mẹ chết, bạch lễ người này hậu hĩnh hơn người kia, đó không phải do đau lòng mà rõ ràng là mịnh bợ!
Nghĩ như vậy, y chợt cảm thấy chán nản, tranh giành thật không có ý nghĩa…
Vào thời điểm thượng triều, Triệu Tông Tích mơ màng đi theo hàng ngũ. Vào cửa cung, y đứng trước thềm đỏ của điện Tử Thần, thấy mọi nghi thức đã chuẩn bị tốt, long ỷ cũng đã đặt trên bậc… Điều này nói rõ, hôm nay Hoàng thượng có thượng triều.
Điều này làm cho sự sốt ruột trong lòng các thần tử trầm tĩnh lại không ít.
Sau ba tiếng roi quất vang, Triệu Trinh mặc một thân trang phục thượng triều đỏ thẫm, tay vịn Hồ Ngôn Đoái, chậm rãi từ trong điện Tử Thần đi ra. Ngồi vào long ỷ của mình, ông đã chỉnh trang lại ở hậu điện, người đứng từ xa nhìn thấy thiên nhan vẫn như xưa.
Dưới sự dẫn dắt của quan viên Hồng Lư Tự, các quan viên hành đại lễ bái kiến Hoàng đế. Triệu Trinh giữ vững tinh thần, xua tay mỉm cười nói:
- Các khanh bình thân, quả nhân không có việc gì. Mấy ngày nay có trộm cướp trong cung, vài tên không nên thân đó thừa dịp quả nhân nghỉ ngơi ở Ngọc Tân viên, đem đồ trong cung lén bán ra, cho nên đóng cửa tra xét mấy ngày. Hiện nay đã tra ra manh mối, chỉ là việc nhỏ, các khanh không cần lo lắng.
- Mấy ngày nay, những tấu sớ quan trọng quả nhân đều đã xem qua, làm việc rất tốt. Hơn nữa chuyện cấm quân kiểm tra những chỗ trống làm rất được, khiến lòng trẫm cũng được an ủi! Nhưng cũng không thể lơi lỏng, điều tra bổ sung chỗ trống, ngày sau làm sao để giám sát có hiệu quả, còn cần các khanh hợp mưu hợp sức mới có thể làm tốt đại sự liên quan đến xã tắc.
Thấy Hoàng thượng nói năng mạch lạc rõ ràng, mục tiêu lâu dài, không giống chút nào bộ dạng “lần này chịu đã kích, chán nản phiền não” như lời đồn. Đám đại thần vội vàng lợi dụng thầm hối hận không thôi, tuy nói “cha chết mẹ tái giá”, nhưng cha còn sống tốt như vậy, gấp gáp tái giá cái gì?
Nhưng nhóm tướng công đứng phía trước lại hiểu rất rõ Triệu Trinh. Một Hoàng đế có thói quen trầm mặc làm sao đột nhiên lại đĩnh đạc nói như vậy, chỉ có thể nói là do ông muốn ổn định lòng người, đang diễn trò mà thôi.
Đợi Triệu Trinh nói xong, Hồ Nguyên Đoái liền xướng lên:
- Có chuyện gì thì tấu lên, không có thì bãi triều.
Bắc Hải quận Vương Tri Tông Chính Tự Triệu Doãn Bật liền bước ra một bước nói:
- Thần có chuyện muốn tấu.
- Bẩm tấu.
- Mấy ngày trước Tông Chính Tự được phủ Đại Danh báo lại, tứ vương tử Nhữ Nam quận Vương, Trì Châu Quan sát sử Triệu Tông Phụ do mệt mỏi quá độ, hoăng (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng) ở Bắc Kinh, di hài bắt đầu chuyển về kinh. Thần xin chỉ thị lo tất cả các việc ma chay, trợ cấp, truy phong.
- A…
Triệu Trinh mấy ngày nay mất hồn mất vía, không ai nói cho ông nghe tin tức này, có chút bất ngờ nói:
- Tông Phụ mới ba mươi tuổi mà.
- Vâng, vừa tròn ba mươi tuổi.
- Làm sao lại mệt chết như vậy được?
Triệu Trinh kỳ quái nói.
- Trên tấu phủ Đại Danh có nói là do thời tiết nóng bức, lại bôn ba khắp nơi, sau khi bị cảm nắng vẫn cứ kiên trì làm việc. Thể lực chống đỡ hết nổi nên hôn mê bất tỉnh, đưa về đến phủ Đại Danh thì mất.
Triệu Doãn Bật hồi bẩm:
- Phủ Đại Danh là thượng tấu như vậy, đệ đệ Tông Thực của y cũng không có dị nghị gì.
- Đứa nhỏ này là vì nước hi sinh.
Triệu Trinh nghe vậy thương cảm nói:
- Lão ca ca kia của ta thân thể vốn cũng không tốt, bị đả kích như vậy không biết có sao không.
- Hồi bẩm bệ hạ.
Triệu Tông Ý bước ra khỏi hàng nghẹn ngào:
- Lão phụ người tóc bạc tiễn người tóc đen, ruột gan đứt từng khúc, từ khi xảy ra việc liền nằm liệt trên giường không dậy nổi.
- Vương huynh, bãi triều thì ngươi giúp ta đi một chuyến đến quý phủ của ca ca một lần.
Triệu Trinh thở dài một tiếng, lau khóe mắt nói:
- Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, luôn luôn làm cho mọi người đau buồn.
- Vâng.
Triệu Doãn Bật gật đầu, xin chỉ thị:
- Lễ tang của Tông phụ thì tổ chức như thế nào? Trước khi đi, Hoàng thượng có phải nên quyết định trước không?
- Ừ.
Triệu Trinh vỗ trán nói:
- Cứ theo lệ truy phong quốc công, nhưng Tông Phụ vì xã tắc mà hy sinh, phong làm quận Vương đi, các vị tướng công thấy như thế nào?
Loại việc như vậy ai sẽ phản đối? Đó không phải là đắc tội với Hoàng đế hai đời sao?
Vì thế sau khi quyết định, lễ tang của Triệu Tông Phụ chiếu theo quy chế quận Vương. Tham tri Chính Sự Tống Tường lo việc ma chay, phụ trách hết mọi dụng cụ trong lễ tang… Việc này nghị luận xong, liền có Xu Mật Sứ Tằng Công Lượng mới nhận chức ra tấu:
- Ngày hôm trước có thủ chiếu hạ viện, mệnh Bình chương chính sự, Mật Châu, Ung Châu Tiết Độ Sứ Địch Thanh, làm Đô Tri Hoàng thành ti, Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ, thần nghĩ hai chức danh chưởng quản Túc vệ này không nên do một người chưởng quản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...