Thật tốt quá!
Triệu Tông Tích vui mừng quá đỗi, nói:
- Nhóm tướng công cũng sắp đến rồi, chúng ta khẩn trương đi vào thôi…
Bên trong Ngự Đường, tâm tình Triệu Trinh không tệ, khí sắc cũng đã khá nhiều… Một là do gặp được việc vui tinh thần sảng khoái, hai là Triệu Trinh gần đây không cần hao phí ‘tinh’ lực, thể chất theo đó mà tốt lên.
- Ồ, hai người các ngươi cũng tới.
Các thần tử sau khi hành lễ, Triệu Trinh nhìn hai người Triệu Tông Tích, thân thiết cười nói:
- Như thế nào, hôm nay không cần phải đi làm việc sao.
Không biết có phải là do nguyên nhân cuối cùng muốn có Hoàng tử hay không, mà Triệu Trinh nhìn hai người bọn họ thuận mắt hơn nhiều.
- Chính là vì công vụ mà đến.
Hai người Triệu Tông Tích đồng thanh nói.
- Giờ vẫn chưa hỏi tới đâu, còn tiến hành đến tháng bảy mà.
Triệu Trinh cười nói:
- Hai người các ngươi công việc tiến hành thế nào rồi?
Hai người liếc nhìn nhau, vẫn là Triệu Tông Tích bất chấp nói:
- Hài nhi khiến bệ hạ thất vọng rồi, chúng con vô tích sự, thực sự không xử lý nổi nữa…
Lời vừa nói ra, chư vị tướng công con ngươi đều co rút lại, Hàn Kỳ lập tức dâng lên dự cảm bất thường… Ngày hôm trước khi ông ta hỏi đến việc này, Tam nha Trưởng quan còn nói, hòa hợp êm thấm, vô cùng thuận lợi, không đến vài ngày nữa sẽ kết thúc mỹ mãn. Tại sao đột nhiên lại thành không xử lý nổi nữa?
- Vì sao không xử lý được vậy?
Mặt mày Triệu Trinh hơi đổi, nói.
- Bởi vì bọn họ đều dùng thủ thuật che mắt, đùa giỡn chúng con như khỉ vậy.
Triệu Tòng Cổ đáp.
- …
Nghe xong lời này, Bao Chửng hai mắt tỏa sáng, Hàn Kỳ trước mắt tối sầm, Phú Bật thì vẫn vững như núi Thái Sơn.
- Đừng có nói linh tinh…
Thanh âm Triệu Trinh trầm xuống, nói:
- Ai đùa giỡn các ngươi? Dám đùa giỡn hay sao? Nếu nói không được xem ta trị tội các ngươi thế nào!
- Là dưới Tam nha, quan quân các doanh liên hợp lại, dùng thủ thuật che mắt lừa gạt chúng ta!
Triệu Tông Tích nói từng chữ nặng tựa ngàn cân, thượng tấu lên tình huống bí mật tra xét được.
- Quả thật có việc này?
Hoàng thượng mặt âm trầm xuống, tâm tình đang tốt không còn sót lại chút nào:
- Hàn khanh gia nói đi.
- Việc này, vi thần không biết…
Làm được đến tầng cấp như Tể tướng thế này, đối với nguy hiểm đều rất mẫn cảm. Hàn Kỳ không kịp ngẫm nghĩ sau này sẽ thế nào nữa, chỉ có thể trước mặt tự bảo vệ mình.
- Thừa tướng thấy thế nào?
Triệu Trinh lại nhìn Phú Bật.
Từ ngày đó lập kế hoạch, Phú Bật chưa phát biểu lại ý kiến về phương diện này. Hiện giờ được hoàng thượng gỡ bỏ phong tỏa, Phú Bật thở dài một tiếng trong lòng, chậm rãi gật đầu nói:
- Lão thần… cũng có nghe thấy.
Lời nói của tể tướng một nước, tuyệt đối rất có trọng lượng.
Sắc mặt Triệu Trinh càng trở nên âm trầm như sắt, động tĩnh to lớn như vậy mà mật thám Hoàng Thành ti cũng chưa bao giờ bẩm báo, sợ là đã cùng một giuộc với những người đó rồi!
Khi vừa giác ngộ ra được việc này, Triệu Trinh không kìm nổi vừa sợ vừa giận, mặt mũi ông ta bình thường hiền lành mà giờ cũng biến thành như kim cương trừng mắt.
Bỗng nhiên đứng lên, tay gác ở phía trước ngự tọa, thong thả đi vài bước, Triệu Trinh cười khúc khích nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, lá gan thật lớn, đều coi quả nhân như thằng ngốc mà đùa bỡn!
Chúng thần đã sớm đứng dậy, giờ phút này cùng nhau khom người nói:
- Bệ hạ bớt giận…
- Bớt giận…
Triệu Trinh nhìn trên bức tường phía tây phòng chính treo “Tự kiểm điểm trong lòng không day dứt gì, thì lo sợ gì”, đây là tín điều mà Triệu Trinh hết lòng tin theo nhiều năm, giờ phút này lại có vẻ như châm chọc. Triệu Trinh nắm chặt hai tay sau lưng đến nổi gân xanh, thanh âm khàn khàn nói:
- Ta đối với các ngươi như thế nào?
- Ân sâu tựa như biển.
Chúng thần cùng nhau đáp.
- Các ngươi cứ như vậy hồi báo lại ta?
Sự chân thành đổi lấy sự lừa gạt, Triệu Trinh thực sự phẫn nộ rồi, Triệu Trinh cưỡng chế lửa giận trong lòng, âm thanh như tiếng sấm rền cuồn cuộn nói:
- Nói, bao nhiêu người thông đồng với nhau? Hoàng Thành ti, Điện Tiền ti, Bộ Quân ti, Mã Quân ti, còn có Xu Mật viện có phải hay không?
- Tuyệt đối không có việc này!
Hàn Kỳ cao giọng nói:
- Xin hoàng thượng tỉnh táo lại, nghe lão thần nói một lời.
- …
Triệu Trinh dừng bước, nhìn ông ta một lúc lâu rồi nói:
- Giải thích đi.
- Hoàng thượng không thể nào nghi ngờ sự trung thành của Xu Mật viện.
Hàn Kỳ trầm giọng nói:
- Xu Mật viện chỉ có quan văn chưởng quản việc điều binh thay thiên tử, không có quan hệ lợi hại gì với quân đội, chúng thần sẽ vĩnh viễn không quên lập trường của mình!
Dừng một cái nói:
- Về phần tình huống vừa rồi nhị vị Vương tử mới nói, cục diện này có thể làm cho người ta phải suy nghĩ. Nhưng sự tình liên lụy đến hai trăm ngàn cấm quân cảnh vệ kinh sư, không thể để xảy ra nửa điểm nhiễu loạn nào. Lão thần cho rằng nên bất động thanh sắc, âm thầm kiểm chứng. Nếu là sự thật thì thêm chút thời gian giải quyết, như vậy có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
- Vạn lần không được!
Triệu Tông Tích nhướng mày rậm lên, lớn tiếng nói lại:
- Bệ hạ, trong lúc này một bước cũng không thể nhượng, chỉ cần nhượng một bước thì không có cách nào có thể kiểm chứng. Vi thần khẩn cầu bệ hạ, lập tức hạ chỉ tập hợp tất cả cấm quân tại sân đấu võ. Đồng thời phái người coi chừng từng sân đấu võ một, sau đó vi thần và An Quốc Công sẽ dẫn người, đi từng sàn đấu võ tra xét, tất nhiên có thể biết được chân tướng sự việc rõ ràng.
- Cái này còn có câu giống tiếng người.
Triệu Trinh nhìn đứa cháu họ đang anh khí bừng bừng, thở dài nói:
- Ngươi có biết như vậy sẽ gây thù chuốc oán với người khác không?
- Hiện nay không ít người hận không thể lấy hài nhi băm ra mà ăn thịt, hài nhi cũng không ngại quá nhiều.
Triệu Tông Tích xúc động nói:
- Hài nhi hạ quyết tâm, nếu không đưa sự tình lừa gạt này tra ra manh mối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
- …
Triệu Trinh híp mắt nhìn tán thưởng Triệu Tông Tích, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói:
- Lấy Kim Phê Lệnh Tiễn của quả nhân đến đây…
- Lập tức khởi giá hồi cung, điều thị vệ Hoàng Thành ti hộ giá!
Triệu Trinh nhìn tên thái giám, trầm giọng hạ lệnh.
- Lệnh cho Phủng Nhật quân ở bên ngoài toàn bộ hồi doanh, không có ý chỉ của quả nhân, không được bước ra ngoài doanh địa nửa bước, người vi phạm xử tội mưu phản!
- Lệnh cho Điện Tiền ti, Mã Quân ti, Bộ Quân ti từ Ngu hầu trở lên, các Cấm quân từ Phó chỉ huy sứ trở lên, ngay lập tức tiến cung kiến giá, không được sai sót!
Cuối cùng, Triệu Trinh cầm Kim Phê Lệnh Tiễn, đưa vào trong tay Triệu Tông Tích, nói:
- Cầm lệnh tiễn này như trẫm đích thân tới! Ngươi đi tìm Địch Vịnh, tiếp quản Bổng Nhật quân, lệnh cho tập kết tuần tra, nghiêm mật giám thị các doanh!
- Tuân lệnh!
Triệu Tông Tích cảm thấy dường như tất cả nhiệt huyết đều đang dũng mãnh tuôn ra, vội thi lễ rồi bước nhanh ra ngoài. Hồ Ngôn Đoái cũng lui xuống, đi an bài sắp xếp hồi cung.
- Cũng không cần sốt ruột quá, có một vài người đang mang thai phải ngàn vạn lần cẩn thận.
Triệu Trinh lo lắng dặn dò, nói.
- Vâng.
Hồ tổng quản lĩnh chỉ lui xuống.
Triệu Trinh lại nhìn chúng tướng công và Triệu Tòng Cổ một cái, thản nhiên nói:
- Theo quả nhân hồi cung…
Một bước ra ngoài kim điện, rời khỏi tầm mắt Hoàng đế, Hàn Kỳ liền xanh mặt đi đến trước mặt Triệu Tòng Cổ, giọng căm hận nói:
- Vì sự tình gì mà trước đó lại gạt Lưỡng phủ…
Triệu Tòng Cổ vừa muốn mở miệng thì một âm thanh ôn hòa thay thế bọn họ:
- Nhị vị Vương tử làm việc, không phải có nghĩa vụ báo cáo với Lưỡng phủ.
Là Thừa tướng Phú Bật, sắc mặt bình tĩnh đối diện với Hàn Kỳ.
- Sợ là tướng công trước đó đã hiểu rõ tình hình rồi…
Hàn Kỳ cực kỳ tức giận, ngay cả sĩ diện của Phú Bật cũng không cho.
Phú Bật không trả lời, chỉ có điều kỳ quái liếc mắt nhìn y một cái.
- …
Hàn Kỳ nhất thời nét mặt già nua ửng đỏ. Hỏi loại vấn đề này căn bản đúng là tự rước lấy nhục…
- Khinh người, quá đáng!
Hàn Kỳ hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Triệu Tòng Cổ, vung mạnh tay áo, thanh âm khàn khàn nói:
- Xem các ngươi làm thế nào cho xong việc!
Nói xong liền tức giận bước đi.
Triệu Tòng Cổ sắc mặt có chút khẩn trương, Hàn tướng công tức giận quả thật rất kinh người.
- Đa tạ các ngươi.
Phú Bật xoay người lại, vẻ mặt thành khẩn nhìn y nói:
- Đại Tống triều sẽ không để cho trung lương chi sĩ phải chịu thua thiệt.
Bao Chửng cũng đi tới, vuốt chòm râu cười to nói:
- Không sai, không tệ, khiến cho lão phu phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Ha ha ha ha…
Còn lại vài vị tướng công, có thở dài, có tán thưởng, dường như không nghĩ tới Triệu gia còn có con cháu có chữ trung, thật là vẫn còn… Triệu Tông Tích ra khỏi Ngọc Tân viên, Trần Khác đã chờ ở đó từ trước, thấy Triệu Tông Tích cầm Kim Phê Lệnh Tiễn, thản nhiên cười nói:
- Kích động không?
- Ha hả…
Triệu Tông Tích quả nhiên rất kích động, hoàng thượng giao phó cho mình Kim Phê Lệnh Tiễn, ra lệnh cho chính mình tiếp quản một nhanh bộ đội duy nhất ngoài hoàng cung, đây chính là đưa an nguy của kinh thành giao cho mình!
- Đừng cao hứng quá sớm.
Trần Khác tạt cho Triệu Tông Tích một chậu nước lạnh, nói:
- Cái này cũng không có ý nghĩa gì…
- Vậy thì…
Triệu Tông Tích dần tỉnh táo lại, mình sao lại có thể giống như một chú chó nhìn thấy cục xương vậy? Vẻ mặt Triệu Tông Tích có chút ngưng trọng nhìn Trần Khác nói:
- Ngươi nói xem, có phải chúng ta đường đột rồi phải không?
- Gỗ đã đóng thành thuyền rồi, việc gì phải suy nghĩ đúng hay sai?
Trần Khác hạ giọng nói:
- Huống chi hòa hợp êm thấm thì tất nhiên sẽ không đắc tội ai, nhưng người khác lại không nhìn thấy điểm khác biệt của ngươi, dựa vào cái gì mà bỏ qua Triệu Tông Thực để ủng hộ ngươi?
- Đúng.
Triệu Tông Tích ngưng trọng gật đầu nói:
- Lúc trước ngươi nói với ta, đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, chúng ta làm gì có cái gì để mất đâu!
- Ừ.
Trần Khác vuốt cằm cười nói:
- Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho thật tốt…
Hoàng đế khởi giá, đường phố bị giới nghiêm, nghi thức bên ngoài gồm có tinh kỳ, la tán, hoa cái, kim qua (cờ quạt, ô dù…), binh lính Điện Tiền ti xếp thành hàng, sử dụng Chu Hồng xoa tử để ngăn cách người không có phận sự ở xa. Kết thúc nghi thức, đại nội thị vệ Hoàng Thành ti chặt chẽ thủ hộ Ngự liễn ở bên trong.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Triệu Trinh nhìn dân chúng đang xem náo nhiệt phía ngoài xoa tử, đang thi lễ với ông ta, hô to vạn tuế, thanh âm lộn xộn một khoảng nhưng lại liên miên không dứt… Không ai yêu cầu bọn họ làm như vậy, dân chúng Đại Tống cũng không phải trung quân ái quốc lắm, tất cả đều do Triệu Trinh đổi lấy bằng vài chục năm luôn nhất mực nhân từ, yêu dân như con.
Chứng kiến kinh thành phồn hoa như vậy, nụ cười của dân chúng phát ra từ nội tâm, Triệu Trinh vốn đang tâm sự nặng nề cũng dần dần được thả lỏng. Có lẽ sự tình cũng không hỏng bét như thế… Nhận được chỉ dụ, tướng soái tam nha khẩn trương thay đổi triều phục, chạy tới trong cung. Việc Hoàng thượng đồng thời triệu kiến tướng soái tam nha chưa từng xảy ra, các tướng đều lo âu, thấp thỏm trong lòng, gặp nhau ở Tuyên Đức môn liền hỏi thăm lẫn nhau xem rốt cục có chuyện gì xảy ra.
Phần lớn tướng lĩnh đều là những kẻ toàn suy nghĩ theo cách của người khác nên cũng không biết động não chút nào, chỉ có một vài Chỉ huy sứ nghi hoặc kiểm tra một chút, sau đó chậm rãi nghi ngờ nói:
- Hôm nay trong quan sai kiểm tra, không thấy hai vị tiểu Vương gia đến giáo trường, các huynh đệ còn đang cảm thấy kỳ quái.
- Chẳng lẽ tình huống có biến?
Tâm tình các tướng đều trầm xuống, sai tùy tùng trở về phân phó quân đội giữ vững tinh thần, chuẩn bị ứng biến, nhưng bị thị vệ Hoàng Thành ti giương mặt lạnh như băng ngăn lại. Lý Hiến hiện nay đã được thăng làm Cao ban nội phẩm, nhìn mọi người cười nói:
- Tất cả đều phải chờ hoàng thượng triệu kiến rồi mới nói sau.
Điều này làm một đám võ tướng đều nảy sinh hoài nghi, nhưng võ tướng Tống triều đều đã bị điều lý quá tốt rồi, không một ai dám có dị nghị gì, đành phải buồn bực đứng chầu ở Tuyên Đức môn. Họ phát hiện trong và ngoài Hoàng cung, số lượng thị vệ đã gia tăng gấp hai, tất cả đều trang bị nỏ tiễn, tình hình này chỉ khi hoàng cung có thích khách thì mới xuất hiện.
Xuyên qua tầng tầng cung cấm, các tướng bị đưa tới trong thiên điện của Hoàng Nghi điện, Lý Hiến cho bọn họ chờ ở bên trong rồi thối lui ra ngoài bẩm báo.
Các tướng lĩnh quan sát nội điện, ngoại điện, đại nội thị vệ san sát nhau giống như đang lâm đại địch, tất cả đều lo sợ trong lòng, không biết điều gì đang chờ đợi mình, vận mệnh sẽ thế nào… Bên cạnh Hoàng Nghi điện, trong ngự đường của Thùy Củng điện, hoàng đế Triệu Trinh đã hồi cung, đang cùng Tể tướng nói chuyện.
- Xem ra ngươi nói rất đúng.
Triệu Trinh nhìn Phú Bật nói:
- Đúng là tới lúc hạ quyết tâm rồi.
- Lão thần muốn dùng một kế.
Phú Bật gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Không thể một mình gánh lấy trách nhiệm, hay là giao cho hậu nhân đi?
- Ừ.
Triệu Trinh thở ra một hơi thật dài, nói:
- Có vài người lại dám đem sự khoan dung của quả nhân coi là sự yếu đuối, nghĩ rằng quả nhân không biết gì cả, cho dù có biết cũng sẽ bỏ qua.
Triệu Trinh oán hận nói:
- Cả đám hợp nhau diễn trò khỉ, định đùa giỡn với ai đây?
- Bọn họ không phải thực sự muốn lừa gạt bệ hạ.
Phú Bật hạ giọng nói:
- Chỉ có điều chỗ trống thiếu đến mức quá lớn, không thể không dùng biện pháp như vậy để đối phó.
- Khanh còn làm thuyết khách thay cho bọn họ?
Triệu Trinh nhìn lão nói.
- Lão thần cũng không muốn che chở cho bọn họ…
Phú Bật đè thấp giọng nói:
- Nhưng vấn đề này không chỉ là một vài người, mà tất cả đều có vấn đề, không thể có khả năng nói tất cả các võ tướng đều gây chuyện… Ít nhất có con cháu Tướng Môn trung thành, không có vấn đề, chỉ có điều mấy thập niên thói quen lâu ngày không tốt làm cho bọn họ nếu không dùng hành vi như vậy, đều làm việc khác người thì sẽ không có biện pháp nào lăn lộn trong cấm quân. Điều đó khiến bọn họ phải gánh vác sai lầm cho mấy đời cha ông thì thật không công bằng.
- Cho nên thế nào?
Ánh mắt Triệu Trinh trở nên tốt hơn, nhu hòa hẳn lên.
- Cho nên, lão thần nghĩ tốt nhất nên trị bệnh cứu người là việc chính, không nên đại động can qua.
Phú Bật thấp giọng nói:
- Chủ động xem xét rõ ràng, có thể không đáng truy cứu, nhưng lần sau không được viện cớ này nữa. Ngày hôm nay thực hiện xong, sau này lúc bình thường triều đình kiểm tra lại, nếu có chút tái phạm thì không thể nhẹ nhàng tha thứ.
Dừng một cái nói:
- Hơn nữa, lão thần nghĩ sự tình cấm quân kinh sư liên quan đến quốc sách mạnh thân yếu cành, cũng không thể cắt giảm quá độ, tốt nhất là xem bổ sung số người còn thiếu, làm cho binh lực đủ hai trăm ngàn, mới có thể củng cố an toàn triều đình.
- Phú ái khanh thật biết suy tính vì Đại Tống.
Triệu Trinh nghe vậy khen ngợi gật đầu nói:
- Mà không phải chỉ suy xét theo ý kiến của bản thân mình.
- Thực ra vi thần cũng có tư tâm.
Phú Bật lắc lắc đầu nói:
- Không dám dối gạt hoàng thượng, sông Lục Tháp vỡ đê đã bốn năm rồi, sông Hoàng Hà lại đang tràn ra như thế…
Ông nói xong có chút nức nở nói:
- Lão thần ngày đêm đều muốn làm cho tốt sông Hoàng Hà, nhưng triều đình lại không có tiền! Như vậy cứ kéo dài, mỗi năm dân chúng ở hạ du lại gặp nhiều thiệt hại, thật sự không có khả năng tiếp tục như vậy nữa… Cho nên vi thần cắn răng muốn đề xuất đến công trình trị thủy.
Tuy rằng lúc trước chủ trương gắng sức thực hiện tu sửa sông Lục Tháp là Văn Ngạn Bác, nhưng Phú Bật dù sao cũng ủng hộ, cảm giác xấu hổ mãnh liệt của sĩ phu, khiến ông không thể tha thứ cho khuyết điểm của chính mình…
Triệu Trinh cảm thấy nóng mặt, xấu hổ trong tâm. Mấy năm nay mình không quản việc quốc sự, gánh nặng việc nước đều đặt trên người Phú tướng công, trong khi đó mình vẫn cứ làm việc cân bằng thế lực… Ngầm đồng ý cho Hàn Kỳ chống lại Phú Bật, để tránh việc Lưỡng phủ đồng tâm hiệp lực, đem mình treo trên không.
Đây là thủ thuật đế vương, lẽ ra cũng không có gì đáng trách, nhưng phải phân ra với người nào, Phú Bật trung thần thuần lương như vậy, thực sự là không đáng.
- Xem ra nhất định phải làm ra thay đổi rồi…
Triệu Trinh thầm quyết định, ngẩng đầu lên nói:
- Mấy năm nay làm khó cho ông rồi, Phú ái khanh…
- Lão thần…
Một câu vô cùng đơn giản như vậy lại như một dòng nước ấm, làm cho phế phủ lão Thừa tướng đều nóng lên, suýt nữa rơi xuống nước mắt:
- Lão thần không tận tâm làm tròn chức trách, đã khiến bệ hạ ưu tâm.
- Không cần nói như vậy.
Triệu Trinh có chút xúc động, nói:
- Đúng là quả nhân đã lười biếng rồi, ngày sau ta sẽ chấn chỉnh lại, không như vậy nữa.
- Bệ hạ…
Phú Bật nhân lúc cúi đầu, dùng cổ tay áo lau nước mắt, nói:
- Bệ hạ có thể chấn hưng tinh thần, quả thật là phúc của thiên hạ, phúc của vạn dân!
- Ôi, xem ra mấy năm nay quả nhân thật sự là tệ quá.
Triệu Trinh xin lỗi, cười cười nói:
- Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu làm từ bây giờ.
Nói xong nghiêm mặt lại:
- Đi gặp cái đám t*ng trùng xông lên não kia, vẫn theo lời nói lúc trước, ăn mấy chục năm đã đủ mập mạp rồi, không tịch thu nhà của bọn họ đó đã là nhân nghĩa! Cũng nên đi theo triều đình nếm qua cuộc sống đắng khổ một chút!
- Xử phạt thế nào đều do bệ hạ.
Phú Bật hạ giọng nói:
- Chỉ có điều vi thần có một thỉnh cầu quá đáng.
- Nói.
Triệu Trinh gật đầu nói.
- Chuyện ngày hôm nay đều là do nhị vị Vương tử đứng vững trước áp lực làm ra, trái tim trung thần, nhật nguyệt chứng dám.
Phú Bật hạ giọng nói:
- Vạn mong bệ hạ có thể giải quyết giúp bọn họ một phần, đừng chạm đến cuối cùng, sẽ làm cho hai người bọn họ trở thành ác nhân.
- Ừ, quả nhân còn không có hồ đồ như vậy.
Triệu Trinh cười rộ lên nói:
- Nói ra, thực sự là bất ngờ, quả nhân không nghĩ tới bọn họ có thể vứt bỏ tạp niệm tư tâm, đưa quốc gia đại sự lên hàng đầu, là nam nhân tốt của Triệu gia…
Trong Hoàng Nghi điện, một đám quan quân đang nóng lòng chờ đợi, mới nghe được một tiếng thông truyền:
- Bệ hạ giá lâm!
Hai ba trăm tên quan quân vội đồng loạt cung thanh hành lễ, miệng nói:
- Thánh thọ.
- Tất cả bình thân!
Triệu Trinh như cười như không trả lời một tiếng, lên Tu Di ỷ ngồi xuống, ánh mắt đảo qua chúng nhân, nói:
- Chư vị đều là người có công lớn, có người có tổ tiên là công thần khai quốc, ít nhất bậc cha chú cũng đã tham gia trận chiến Thiền Uyên đấy, đều có công với xã tắc. Vì vậy chư vị và quả nhân cũng được gọi là thế nghị, quan hệ này so với bình thường khẳng định là rất gần, cũng rất thân mật.
Các tướng tuy rằng không dám nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ tự hào.
- Quả nhân cũng đặc biệt tin dùng chư vị, cho các ngươi mang binh vì quả nhân, như vậy ta mới có thể ăn ngon ngủ yên được, có phải vậy không?
Triệu Trinh mỉm cười ấm áp, thấu tình đạt lý.
Các tướng đều kích động run lên nhè nhẹ, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ xin yên lòng, có chúng thần ở đây, giang sơn Đại Tống sẽ luôn bền vững, bệ hạ vạn lần yên tâm.
- Thật sao?
Triệu Trinh thản nhiên cười.
- Thật ạ!
Chúng tướng cùng gật đầu nói.
- Làm cho quả nhân thật yên tâm.
Triệu Trinh gật đầu nói:
- Đầu tiên chính là một chữ “Thành”, các ngươi vỗ ngực nói một câu xem, đã thực sự thành thực với quả nhân sao?
Lần này, đến cả người ngu cũng nghe ra, hoàng thượng có hàm ý khác trong lời nói. Liên tưởng đến đủ loại dị trạng ngày hôm nay, các tướng đều ngập ngừng đứng lên vâng dạ.
- Ta tin tưởng các ngươi đối với quả nhân là “thành” đấy.
Triệu Trinh cười nói:
- Nhưng mà đối với khâm sai “Như trẫm đích thân tới” thì sao? Cũng thành thật sao? Sẽ không ức hiếp bọn họ còn trẻ mà lừa gạt bọn họ chứ?
- Cái này…
Các tướng càng thêm không phản bác được.
- Ha ha ha …
Triệu Trinh mặt cười không đổi, nói:
- Cũng trách quả nhân, lại phái hai mao tiểu tử đi làm việc. Ta đoán chắc trong ngôn ngữ có chút mạo phạm, chọc giận chư vị, cho nên các ngươi mới theo chân cho bọn họ pha trò cười, đúng không?
- Cái này…
Rất nhiều người đổ mồ hôi trên mặt, tuy rằng Triệu Trinh luôn nói lời nhỏ nhẹ nhưng áp lực của bọn họ càng lúc càng lớn, làm cho bọn họ hô hấp một cách khó khăn. Hiển nhiên, hoàng thượng biết rõ ràng hết mọi chuyện rồi.
- Hai tên tiểu tử đều lần đầu đi làm việc sai dịch, nếu có chỗ mạo phạm, quả nhân thay mặt cho bọn họ xin lỗi các vị.
Triệu Trinh không ngờ lại đứng lên, chắp hai tay lại nói.
Các tướng nào dám vô lễ, tất cả đều khẩn trương né tránh, trong miệng liên tục xưng:
- Chúng thần lo sợ.
- Không có gì phải lo sợ, các ngươi là tiền bối mà, không cần phải chấp nhặt cùng hậu bối.
Triệu Trinh cười nói:
- Quả nhân đã gọi bọn họ về nói cho tỉnh ra rồi, các ngươi xem có nên thôi đùa giỡn nữa được không.
Các tướng gặp chuyện này vẻ mặt đều mê man, cũng có khi là giả bộ hộ đồ. Triệu Trinh vẻ mặt tươi cười lạnh dần nói:
- Thu hồi lại thủ thuật che mắt đi…
Một lời này khiến cho nhiệt độ trong đại điện chợt hạ xuống, các tướng như đang từ nơi nóng bức đi vào nơi giá rét, không chỉ lập tức hết sạch mồ hôi mà còn bắt đầu lạnh run lên.
- Có câu “Làm cho trống kêu không cần phải dùng đến trọng chùy”.
Triệu Trinh giọng điệu vẫn bình thản như trước, nhưng khi các tướng nghe tới, đều có cảm giác sởn tóc gáy:
- Thành Biện Kinh nói lớn cũng không phải là lớn, phạm vi hơn mười dặm, mặt đông đập cái chiêng, mặt tây hát hí khúc, có chuyện gì có thể giấu giếm được người khác chứ? Huống chi việc này đả động tới ngàn vạn người, sợ rằng chỉ có người mù hoặc người điếc mới không thể phát hiện ra nhỉ?
Dừng một cái buồn bã nói:
- Quả nhân giống như bị câm điếc hay sao?
Các tướng vội vàng đồng thời lắc đầu.
- Một khi đã như vậy, các ngươi tính toán xem để quả nhân kiểm tra một lần nữa, hay là tự mình chủ động nói?
Triệu Trinh mỉm cười nói:
- Nếu để cho quả nhân tiếp tục điều tra, ta sẽ truyền chỉ ngay. Đưa tất cả cấm quân tập hợp đến một chỗ, đưa quan viên tam tỉnh, lục bộ, nhị thập tứ ti, tất cả đều phái ra, điều tra từng người từng người, một ngày tra xét không xong thì chúng ta tra xét ba ngày, khi nào tra xét xong thì chư vị được về nhà.
Dừng một cái nói:
- Tuy nhiên như vậy rất phiền toái, xưa nay quả nhân không thích gây sức ép, cho nên vẫn hy vọng các ngươi nói, các ngươi nếu tự bản thân cũng không rõ ràng lắm thì gọi thủ hạ tới, bọn họ khẳng định rõ ràng…
- Con người đều cần thể diện.
Thấy có người muốn mở miệng, Triệu Trinh khoát tay một cái nói:
- Trước mặt mọi người nói loại sự tình này thật mất mặt, cho nên các ngươi cũng không cần nói gì, ta sai người cho các ngươi giấy bút, rồi cấp cả tín phong, các ngươi muốn viết thế nào thì viết như thế…
Lúc này một tên Tiểu Hoàng Môn bưng vào một sợi hương vòng, Triệu Trinh nói:
- Thời gian một nén nhang chắc đủ rồi nhỉ?
- Đủ ạ…
Các tướng nhỏ giọng nói.
- Quả nhân vẫn nói câu nói kia.
Triệu Trinh trầm giọng nói:
- Chuyện cũ sẽ bỏ qua, cho dù trong doanh của các ngươi chỉ có một người sống, nói bỏ qua sẽ bỏ qua. Nhưng nếu dám giấu diếm? Tính tội trách phạt, ai cũng không trách cứ được quả nhân, phải không?
Nói xong vung tay áo:
- Suy nghĩ cho thật kỹ đi.
Tên lính Tiểu Hoàng Môn mở mực nước, phân phát giấy bút, Triệu Trinh đứng dậy rời đi.
- Cung tiễn bệ hạ…
Các tướng bị hoàng thượng dùng “hóa cốt miên chưởng”, đánh cho co rút mềm nhũn ra…
- Một phen vừa đấm vừa xoa thật tốt, bệ hạ dùng thủ đoạn thật cao minh…
Phú Bật vẻ mặt kính nể nghênh đón Triệu Trinh, nói:
- Sự thật đã chứng minh, chỉ cần bệ hạ chấn tỉnh lại, Đại Tống triều không ai dám làm điều xằng bậy nữa.
- Ngươi không cần chụp mũ cao cho ta.
Triệu Trinh tiếp nhận chén trà Hồ Ngôn Đoái dâng lên, nhấp một ngụm rồi trở lại vấn đề, nói:
- Có câu nói “Một người trị gia, trăm người trị huyện”, Đại Tống triều to như vậy, mấy vạn người thống trị còn là ít, quả nhân cho dù có ba đầu sáu tay, có khả năng làm được việc của mấy người? Vẫn phải là quân thần đồng tâm hiệp lực mới được.
Phú Bật hốc mắt có chút ướt át.
- Làm sao vậy?
Triệu Trinh nhìn lão nói.
- Lão thần dường như nhìn thấy bộ dạng hăng hái lúc tuổi còn trẻ của hoàng thượng.
Phú Bật hăng hái nói:
- Đợi đã bao nhiêu năm rồi, rốt cục cũng chờ được đến lúc này.
- Lúc tuổi còn trẻ sao…
Triệu Trinh ánh mắt có chút mê ly, nói:
- Quả nhân làm sao không nghĩ muốn tỉnh lại, đáng tiếc có đại thần thì giống như cái cây non, khiến cho người ta thất vọng; hoặc có đại thần chí lớn nhưng tài mọn, làm cho người ta nản lòng, ôi… Hai ba mươi năm cứ như vậy lãng phí thời gian rồi.
Phú Bật biết, theo lời Triệu Trinh làm cho người ta thất vọng, đau khổ chính là Lã Di Giản và Hạ Tủng, làm cho người ta nản lòng chính là Phạm Trọng Yêm… Họ đều là danh thần, theo thời gian trôi qua đều có hiển lộ tài năng. Triệu Trinh vẫn cho rằng mình gặp người không quen, bị bọn họ làm cho chậm trễ.
- Khương Tử Nha tám mươi tuổi mới được phong tướng, Vương Tiễn bảy mươi tuổi quét sạch loạn đảng, hoàng thượng so với bọn họ còn trẻ tuổi hơn nhiều, chỉ cần thức tỉnh lại, hiện nay vẫn không muộn chút nào.
Phú Bật cổ vũ Triệu Trinh nói:
- Đại Tống hiện nay thế thịnh nhưng ẩn chứa nhiều ưu lo, trăm điều khuyết điểm, đều đang chờ hoàng thượng chỉnh lý lại, vượt qua xu thế suy tàn này!
- Ừ.
Triệu Trinh cũng bị khua lên nhiệt tình, nói:
- Đúng vậy, phải tỉnh lại rồi, không vì việc gì khác, coi như là vì Hoàng tử chưa ra đời, cũng phải vậy, ha ha…
Nhịn mấy ngày nay, Triệu Trinh cuối cùng cũng nhịn không được, nói cho Phú Bật.
- Chúc mừng bệ hạ…
Phú Bật khom người thật sâu, nói.
Quân thần nói chuyện một lát, Triệu Trinh hỏi Hồ Ngôn Đoái bên cạnh:
- Đến giờ đi chưa?
- Đã đến.
Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói.
- Đều đã viết xong sao?
- Lão nô đi xem.
Hồ tổng quản liền đi vòng ra ngoài, một lát sau cầm theo một chồng phong thư trở về:
- Đều đã thu lên đây.
- Ái khanh nhìn xem.
Triệu Trinh ra hiệu cho Phú Bật, nói:
- Lúc này xem nôn ra bao nhiêu.
- Vâng.
Phú Bật đứng dậy tiếp nhận khay thư, mở một chồng phong thư ra, móc giấy bên trong ra, lần lượt giương lên đại án đọc từng cái, sau khi liệt kê xong tất cả, ông nhẹ giọng thì thầm:
- Thiên võ Tả sương đệ nhất quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm chín mươi bảy người, số lượng thực có… một ngàn sáu trăm ba mươi người.
- Thiên võ Tả sương đệ nhị quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm bảy mươi bảy người, số lượng thực có… một ngàn năm trăm mười người.
- Thiên võ Tả sương đệ tam quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm tám mươi người, số lượng thực có một ngàn bốn trăm chín mươi người.
- Thiên võ Hữu sương đệ nhất quân, số lượng quy định là…
Ông vừa đọc, hai gã Tiểu Hoàng Môn nhanh tay dùng bàn tính, đem tổng số lượng danh ngạch quy định và số lượng thực chất có thống kê ra.
Tuy rằng con số thống kê cuối cùng còn chưa có, nhưng chỉ nghe con số riêng của các nhánh quân, Triệu Trinh đã muốn ngất đi rồi, hai cánh tay cao gầy để dọc theo viền ngự án nắm thật chặt, nhắm nghiền hai mắt lại, mặt lạnh tựa như sắt.
Nhìn thấy hoàng thượng đổ mồ hôi cuồn cuộn trên mặt, Hồ tổng quản vội vàng đưa khăn mặt vào chậu nước đá ngâm qua, lấy ra vắt nhẹ, rồi nhẹ nhàng thấm mồ hôi cho hoàng thượng.
Triệu Trinh lại dường như tất cả mọi thứ đều không tồn tại, chỉ vang lên bên tai những con số và tiếng bàn tính đang thống kê.
Tiếng bàn tính như rõ ràng, xuyên thấu qua tầng tầng màn tơ, rơi vào trong tai chúng võ tướng ngoài tiền điện, giống như tiếng ma quỷ đòi mạng, nghe tiếng đó bọn họ đều câm như hến.
Đột nhiên, tiếng bàn tính ngừng lại, phía trong màn tơ hoàn toàn yên tĩnh, chúng võ tướng tim đều đập rộn lên, hít thở không thông.
- Khởi tấu bệ hạ, qua thống kê, Cấm quân kinh sư tổng cộng số lượng quy định phải có là hai mươi ba vạn tám ngàn một trăm người, các tướng hồi báo quân số tổng cộng đang có mười tám vạn bảy ngàn ba trăm người.
Phú Bật nhẹ giọng báo cáo nói.
Triệu Trinh trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi hỏi:
- Sai biệt là bao nhiêu?
- Sai biệt là năm vạn lẻ tám trăm người.
“Choang” một tiếng thật mạnh, ống ngọc đựng bút trong tay Triệu Trinh rơi xuống đất, vỡ nát bấy.
- Năm vạn người, hàng năm chiếm của triều đình bao nhiêu tiền?
Triệu Trinh sâu kín hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...