- Dẫn dắt sai là hại chết người…
Trần Khác không khỏi nói thầm:
- Xem ra không có quan chức thì thôi, nhưng nếu đã làm rồi thì… vẫn cứ phải tận tâm tận lực.
Trong lúc hắn đang xuất thần suy nghĩ, cũng không nghe thấy lời Bao Chửng nói gì, ông lại gọi hắn một tiếng, lúc này Trần Khác mới phục hồi lại tinh thần, nói:
- Lão Long đồ có gì chỉ bảo?
- Ngươi hỏi ta chuyện Thập Tam Hành Phố, có phải có tính toán gì không?
Bao Chửng trầm giọng hỏi.
- Vâng.
Trần Khác gật đầu nói:
- Học trò cũng muốn mua miếng đất, làm chỗ cho người nhà an cư.
Nói xong hắn hổ thẹn cười cười:
- Nếu lão Long đồ cho rằng không thích hợp thì thôi đi.
- Có gì không thích hợp chứ.
Bao Chửng vuốt râu, lắc đầu cười nói:
- Kiếm tiền hay là tiêu tiền hoàn toàn chính đáng, lão phu cũng không muốn người khác phải giống mình. Chỉ có điều đừng quên, thành đạt rồi nên cứu tế cho thiên hạ.
- Học trò sẽ cố hết sức làm ổn thỏa.
Trần Khác nghiêm mặt nói.
- Lúc này còn có chỗ dùng tới ngươi.
Bao Chửng cười cười, hơi ngượng ngùng nói:
- Sau thảm họa lũ lụt lần này, rất nhiều người trở nên vô cùng nghèo khổ. Hoàng thượng nhân hậu đã cam đoan với dân chúng Khai Phong, miễn phí trùng tu lại nhà ở bị phá hủy. Kết quả hiện tại lại gặp phải vấn đề…
- Vấn đề gì?
Trần Khác có thể đoán được, nhưng không nói mà vẫn hỏi.
- Thiếu tiền.
Bao Chửng cười khổ nói:
- Lúc đầu, triều đình thống kê sơ lược thì có hơn một vạn nhà ở cần phải xây dựng lại, mỗi căn nhà mất khoảng năm mươi quan tiền, tính ra là năm trăm ngàn quan tiền…
- Ha hả…
Trần Khác thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống, lại cho rằng năm trăm ngàn quan tiền là đủ.
- Nhưng sau khi báo lên số lượng, lại là hai vạn căn nhà.
Cũng may Bao Chửng cũng không có ý ngấm ngầm hại người, chỉ nghe ông nói:
- Đây là bởi vì rất nhiều căn nhà ở bên ngoài thì còn tốt, nhưng thực ra ở bên trong đã hỏng hết rồi, không có cách nào để ở được, chỉ có thể xây dựng lại thôi.
- Vâng.
Trần Khác gật gật đầu, tại Thập Tam Hành Phố, hắn cũng gặp không ít phòng như vậy.
- Nhưng triều đình xuất ra năm trăm ngàn quan, đã là thắt lại dây lưng quần, nhất quyết cứng rắn không xuất ra thêm nữa. Nói lý do là các nơi đều gặp tai ương, lo cho bọn họ còn không hết, làm sao còn lực lượng mà ủng hộ kinh thành? Tóm lại một câu, ta không lấy thêm được tiền nữa rồi.
Nói xong, vẻ mặt ông đầy ưu tư nói:
- Thảm họa lũ lụt mùa xuân hạ năm nay, mùa đông tất nhiên sẽ lạnh vô cùng, lúc này còn gần một tháng nữa là đến mua đông, nếu không lấy được thêm tiền thì sẽ có khoảng một trăm ngàn dân chúng không có nhà để về rồi.
- Lão Long đồ có ý tứ gì?
Trần Khác trầm giọng hỏi.
- Ta nghe nói ngươi rất giỏi ở phương diện này, mười mấy tuổi đã có gia tài vạn quan.
Nét mặt già nua của Bao Chửng đỏ bừng nói:
- Ngươi xem có biện pháp nào không? Trợ giúp cho Phủ Khai Phong có được khoản tiền này?
Bao Công là quân tử, quân tử không nói đến chuyện tiền bạc, nhưng bây giờ lại yêu cầu người khác trợ giúp chuyện này, tất nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ. Nhưng vì dân chúng trong thiên hạ nên ông cũng không cố kị gì nhiều.
- Năm trăm ngàn quan tiền…
Trần Khác trầm ngâm nói:
- Con số này cũng không nhỏ chút nào.
- Cái đó thì đúng…
Bao Chửng gật đầu nói:
- Nếu số lượng nhỏ thì tự thân lão phu cũng đã giải quyết được.
- Tuy nhiên trong một số thời điểm thì nó cũng không phải là con số lớn.
Trần Khác nhẹ nhàng cười nói:
- Lão Long đồ ngồi canh núi vàng mà phải xin cơm à.
- Ngươi cũng đừng có thừa nước đục thả câu.
Bao Chửng cười khổ nói:
- Mau nói cho ta biết núi vàng ở đâu, ta đi lấy còn kịp cứu người.
- Là Thập Tam Hành Phố đó.
Trần Khác thản nhiên cười nói:
- Học trò đã đo lường tính toán qua, giá năm nghìn mẫu đất kia, kỳ thực giá trị vượt qua năm tram vạn quan tiền.
Có một hiểu lầm ở đây, giống như là Tống triều một ngàn năm trước, cho dù là thủ đô thì giá đất cũng thấp, không phải là quá đắt.
Nhưng trước khi cho ra kết luận, hẳn là nên giải thích rõ ràng thêm vài con số, hai ngàn hai trăm tám mươi Đô la Mỹ, tám mươi phần trăm (80%), bảy vạn ba ngàn năm trăm mẫu, một trăm năm mươi vạn người – Điều này phân biệt đối ứng tổng giá trị sản lượng bình quân của triều Tống, chiếm tỉ trọng trong tổng sản lượng của nền kinh tế thế giới, cùng với diện tích và nhân khẩu thành Biện Kinh.
Chỉ có thể hiểu được vài con số đó thì mới có thể trực quan cảm nhận được sự giàu có của Tống triều… Phải biết rằng, năm 2007, tổng giá trị sản lượng bình quân của người Trung Quốc mới là một ngàn hai trăm Đô la Mỹ. Tuy rằng đến năm 2012 trước khi Trần Khác xuyên không, con số này đã tăng vọt lên năm ngàn bốn trăm Đô la Mỹ, nhưng dựa vào cái gì để kéo lên như vậy, thì bạn hẳn hiểu được…
Mà hai con số sau, lại nói cho bạn biết mật độ nhân khẩu ở thành Biện Kinh cao bao nhiêu, cho nên là một loại tài nguyên khan hiếm số lượng hữu hạn, giá cả đoạn đường hoàng kim nội thành Biện Kinh không thấp hơn so với giá nhà ở Tam Hoàn Nội Bắc Kinh năm 2007. Mà khi đó, giá nhà ở Tam Hoàn Nội Bắc Kinh đã đạt tới mười lăm ngàn nhân dân tệ, giá đất cũng tới năm nghìn Nhân dân tệ một mét vuông. Hiện tại đoạn đường hoàng kim của Tống triều, một mẫu đất mới bán một ngàn quan tiền, tương đương một ngàn năm trăm Nhân dân tệ một mét vuông.
Năm ngàn so với một ngàn năm, hiển nhiên giá cả đất đai Tống triều còn chưa đúng chỗ… Ít nhất đó là cách nhìn của Trần Khác.
Mặc dù ở đời sau, hắn căm thù đến tận xương tủy việc chính phủ dựa vào giá cả đất đai để kiếm tiền. Giờ phút này hắn lại ủng hộ Bao Chửng làm như vậy. Bời vì hai người có sự bất đồng lớn nhất - Đó là các nhà đầu tư đời sau khai thác, phát triển phòng ốc là để bán lấy tiền. Mà hiện tại là để ở… Cho dù là không dùng để ở, cũng chỉ là mua bán giữa những người có tiền, lột không nổi da của dân chúng.
Trong thiêm áp phòng phủ Khai Phong.
- Lão Long đồ dù sao không hiểu mua bán, bị bọn họ ép giá quá độc ác.
Trần Khác nhấp một ngụm trà nói:
- Năm trăm vạn quan nhìn như không ít, nhưng thật sự là cái giá quá mạt.
- Vậy nên bán bao nhiêu?
Bao Chửng lòng khẽ động, thầm nói: "Làm sao không sớm cố vấn hắn một chút?"
- Nếu vãn sinh đến vạch kế hoạch, ít nhất có thể trở mình một phen.
Trần Khác than nhẹ một tiếng nói:
- Đoạn đường mê người như thế, tại sao phải thao tác như vậy?
- Vậy nên làm như thế nào?
- Loại tài nguyên khan hiếm này, trước tiên tuyên truyền đúng chỗ, làm quảng cáo rộng rãi, đến lúc đó công khai mãi phác, người cạnh tranh mua một khi nhiều lên, giá đất rất dễ dàng tăng vọt . . .
- Mãi phác.
Bao Chửng tự nhiên đối với từ này không xa lạ gì. Đây là một chế độ bao thuế từ những ngày đầu xây dựng đất, kinh tế hàng hóa triều Tống vô cùng phồn vinh, Tống Thái Tổ cũng không phải loại não tàn như Minh Thái Tổ, tự nhiên vô cùng coi trọng việc thu nhập từ thuế trong mua bán.
Nhưng triều Tống phạm vi lưu thông hàng hoá rộng, chợ ở thành xã nhiều vượt xa kiếp trước, cho dù triều đình ở cả nước thiết lập hơn một ngàn tám trăm cơ quan thu thuế, cũng rất khó chú ý được hết các chợ nhỏ tập kết phân tán ở thôn xã. Cuối cùng triều đình lấy ra một biện pháp "Khóa thuế ngạch nghiêm giả, mộ hào dân chủ chi", quy định phàm là các chợ nhỏ có thu nhập từ thuế dưới nghìn quan, nhất loạt thực thi chế độ bao thuế, tức là do quan phủ tính toán ra tổng số thu nhập từ thuế một năm phải nộp của khu chợ, để đại thương nhân địa phương xuất tiền nhận thầu, sau đó đại thương nhân tái trưng thu từ tiểu thương, lấy thu nhập này làm bồi thường. Thu vào lời lỗ do người bao thuế tự mình phụ trách.
Sau này, bởi vì người muốn bao thuế quá nhiều, thường thường xuất hiện nhiều hiện tượng nhà giàu tranh giành quyền bao thuế, vì thế xuất hiện "Mãi phác". Mãi phác, chính là "Trả giá tranh mua" giống kiểu bán đấu giá ở đời sau, do người đề nghị tự trình báo mức thuế, lấy ra giá cao nhất để giành được quyền bao thuế.
Bao Chửng đã trải qua nhiều năm làm quan địa phương, tự nhiên biết dùng loại biện pháp này, thường thường có thể đạt được thu nhập cao hơn mong muốn rất nhiều. Nhưng trước đó, loại trách pháp này chỉ sử dụng khi bao thuế, không ai dùng cho cái khác.
- Ôi, lão phu sao lại không nghĩ tới dùng mãi phác chứ?
Bao Chửng càng nghĩ càng ảo não, vừa dùng sức không ngờ lại nhổ một dúm râu, đau đến mức lão nhe cả hàm răng ra.
- Vậy tại sao còn muốn giữ bí mật chứ?
Trần Khác vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Đây chẳng phải là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền sao?
- Ôi, lão phu cũng suy nghĩ ra không đúng vị rồi.
Bao Chửng thở dài liên tục nói:
- Bọn họ nói, vì để tránh cho phức tạp, hy vọng hết thảy đều giữ bí mật tiến hành. Bao gồm cả khi nói chuyện với mười ba Lý chính (chỉ Hương quan thời xưa), cũng dặn bọn họ không được truyền ra ngoài.
Nhìn thấy đối phương cho ra điều kiện, những Lý chính kia trực tiếp bị choáng rồi, bọn họ nằm mộng cũng không ngờ đến, đời này có thể có nhiều tiền như vậy. Cho nên cũng càng sợ phức tạp, đều miệng câm như hến.
- Cũng may còn chưa bắt đầu bán, có thể thay đổi một chút hình thức bán ra hay không?
Trần Khác ôm may mắn hỏi.
- Hiệp ước đã ký tên rồi, còn có chỉ dụ cũng đã hạ rồi.
Bao Chửng lắc đầu nói:
- Một ngàn bảy trăm phần khế đất, cho dù chưa sang tên, nhưng dựa theo hiệp nghị, sau khi thu được một trăm vạn quan tiền đặt cọc, thì sẽ do bọn họ xử lý, cho đến khi đất được bán, sẽ đem trả tiếp bốn trăm vạn quan còn lại.
- Trong này, bọn họ phải kiếm được hai trăm vạn quan!
Trần Khác cười lạnh nói:
- Lão Long đồ thật sự là làm mua bán rất tốt!
- Ôi, đừng chê cười ta, mau giúp lão phu ngẫm lại, làm như thế nào khắc phục hậu quả đi.
Khuyết điểm mà Bao Chửng biểu lộ, cũng là khuyết điểm của tuyệt phần lớn quan viên triều Tống .
Trong đầu chỉ có thi thư kinh nghĩa, dựa vào lời nói của thánh nhân để trị quốc. Nhìn cái gì đều hiểu, nhưng gặp phải tính huống cần tri thức chuyên ngành thì mù tịt... ... . . .
- Trước tiên đem tư liệu tương quan tới xem một chút.
- Ở trong phòng.
Bao Chửng từ trong ngăn kéo lấy ra một túi văn kiện thật dày, lại chỉ chỉ ra cái rương lớn ở góc tường nói:
- Đây là hiệp nghị tương quan, đó là khế đất đăng ký ở quan phủ.
- Ừ.
Trần Khác gật đầu nói:
- Vãn sinh đi gọi hai tùy tùng vào.
- Lão phu cho người ta gọi một tiếng là được.
- Không cần.
Trần Khác nói xong, đi ra ngoài tiền viện, trong nhĩ phòng ở chính sảnh, một đám tùy tùng của hắn đang ngồi ở đó. . . Ngoại trừ đám thị vệ Lý Trung, còn có hai người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp mũi cao mắt sâu.
Đây là kế toán viên cao cấp mà người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp dựa theo hiệp ước cung cấp cho hắn.
- Lão Tả, lão Chu, hai người các ngươi đi theo ta.
Trần Khác đứng ở cửa, lên tiếng nói.
- Vâng.
Hai người khẩn trương đứng dậy, bước nhanh đi ra.
Trên đường đi tới thiêm áp phòng, Trần Khác đơn giản nói tóm tắt một chút sự việc, hạ giọng nói:
- Lão Bao tuy rằng không phải Dương Hộ, nhưng trong phương diện này cũng đủ ngốc đấy, ta trực giác phương diện này còn có huyền cơ, chúng ta thay ông ấy xử lý, nhìn xem có thể thu hồi chút tổn thất hay không.
- Kiểm tra sổ sách đương nhiên không thành vấn đề.
Người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp đã trở thành nô lệ ngàn năm, đã dưỡng thành phẩm tính trung thành sáng rạng, ít nhất trong kỳ hiệp ước lần này là như vậy. Người có dáng người hơi cao chút, tóc đen tên gọi là Tả Kiến Đức, người còn lại tóc đỏ tên là Chu Định Khôn, y nhỏ giọng nói:
- Nhưng vấn đề là, đại nhân sẽ được ưu đãi cái gì?
- Có một số việc, không nhất định phải có lợi mới đi làm.
Trần Khác nửa câu đầu làm cho người ta kính nể hẳn lên, nửa câu sau bại lộ bản tính nói:
- Nhưng nếu có thể thuận tiện mò ra điểm ưu đãi, thì không thể tốt hơn rồi.
- Vâng.
Hai người cùng nhau gật đầu.
Nguyên cả buổi chiều, trong thiêm áp phòng của phủ Khai Phong, đều vang lên tiếng bằng bàn tính lách ca lách cách.
Âm thanh đó phát ra từ trên cái bàn dài và rộng, hai người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp ngồi hai bên, trước mặt mỗi người đều bày một chiếc bàn tính gẩy rất to.
Bàn tính bắt nguồn từ Hán triều, nhưng tác dụng đầy đủ là ở Tống triều. Quầy thuốc bắc của Triệu Thái Thừa gia trong "Thanh minh thượng Hà Đồ" của Trương Trạch Đoan, có vẽ một chiếc bàn tính, đem hình ảnh phóng đại, đó là một bàn tính gẩy giống nhau như đúc với đời sau.
Người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp sau khi vào Đại Tống mới tiếp xúc bàn tính, nhưng đã là một đám người vận dụng thuần thục nhất. Bọn họ thuở nhỏ nhập học vỡ lòng, đã bắt đầu luyện tập tính bằng bàn tính, đến trên dưới hai mươi tuổi, có thể chuyển động ngón tay như bay, hơn nữa một chút cũng không sai.
Chiếc hòm gõ lớn kia đã mở ra, rõ ràng bày ra ở giữa thiêm áp phòng. Trần Khác qua một lát, liền từ trong hòm đem lấy khế đất ra, theo thứ tự đưa đến trước mặt hai người.
Ánh mắt của Tả Kiến Đức và Chu Toàn Khôn, đều chỉ nhìn chằm chằm vào sổ sách trước bàn tính, tay trái không chút gián đoạn nhanh như bay chuyển động các con quay, tay phải đồng thời múa bút ghi chép các khoản, sổ sách viết ra không ngờ đều là những nét chữ đẹp tinh tế! Những người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp này cũng không biết làm thế nào mà luyện ra được công phu như vậy.
Bao Chửng nhường lại bàn làm việc của mình rồi ngồi ở một bên, trong tay cầm chính là phần khế ước có thể đọc làu làu kia, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ba người Trần Khác đang bận rộn ở phía đó, trong lòng lại từng đợt xấu hổ dâng lên... Ông vẫn lấy có lối suy nghĩ kín đáo tự đắc, cảm thấy đang cùng đàm phán với những nhà giàu kia, thay dân chúng tranh giành lấy lợi ích rất lớn, bản thân biểu hiện xem như cũng không tệ lắm.
Nhưng sau khi để cho Trần Khác một phen phân tích, ông mới phát hiện, mình quả thực là đồ ngu xuẩn vô tri cực độ, bị người ta mua còn giúp người ta đếm tiền.
Giờ phút này, ông rung động sâu sắc đối với sự biểu hiện chuyên nghiệp của đám người Trần Khác, mới biết được, hoá ra buôn bán là tam môn học vấn tinh tế rườm rà, tính toán chi li như thế. Buồn cười quan viên Đại Tống, lại lấy sự tính toán chi li đó làm hổ thẹn, lấy sự hào phóng làm vẻ vang. Không ngờ rằng, đó chính là phạm tội lớn nhất đối với triều đình và dân chúng!
Người vì vô tri mà ngu xuẩn, quan viên vì vô tri sẽ mang đến tổn thất không thể đo lường cho triều đình và dân chúng.
Lão Bao đang tự kiểm điểm một cách sâu sắc, tiếng con quay đột nhiên ngừng lại, căn phòng rơi vào một mảnh yên lặng.
- Tính ra rồi sao?
Bao Chửng phục hồi tinh thần lại, nhìn Trần Khác đang viết chữ trên giấy.
- Ừ.
Trần Khác hạ bút, nhẹ nhàng làm khô nét mực, đem tờ giấy kia đưa cho Bao Chửng.
Bàn tay to kia của Bao Chửng từ trước đến nay luôn ổn định, giờ phút này lại hơi hơi có phần run rẩy, dường như tờ giấy mỏng manh kia, giống như nặng ngàn cân.
- Nhìn thấy mà ghê người a!
Sau khi xem xong, Bao Chửng thở dài một tiếng, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Toàn bộ Thập Tam Hành Phô, tổng diện tích đất là tám ngàn một trăm bảy mươi ba mẫu.
Toàn bộ Thập Tam Hành Phô, một ngàn bảy trăm mười ba hộ gia đình, tổng diện tích xây dựng là năm nghìn một trăm ba mươi bảy mẫu.
Thật sự là không tính không biết, tính toán ra thật khiến người ta giật mình: toàn bộ kém ba nghìn không trăm ba mươi sáu mẫu đất!
Nói cách khác, những nhà giàu kia dùng giá tiền mua năm ngàn một trăm mẫu đất, để mua tám ngàn một trăm mẫu, phủ Khai Phong không ngờ lại tặng trắng cho bọn họ ba nghìn mẫu!
- Ba nghìn mẫu đất, ba trăm vạn quan a!
Bao Chửng thở dài một tiếng, đóng chặt lại hai mắt, nhưng nước mắt lại chảy xuống.
- Lão Long Đồ, sổ sách không thể tính như vậy.
Trần Khác nhẹ giọng an ủi:
- Cũng không thể đem tất cả đất đai đi xây nhà, dù sao cũng phải có khoảng không như đường phố, ngõ nhỏ để đi chứ? Ở giữa còn có ba con sông, cái này cũng chiếm mảnh khá nhiều đất rồi.
- Vậy cũng không dùng hết ba nghìn mẫu!
Bao Chửng lắc đầu nói:
- Bảy tám trăm mẫu đã đội trời rồi.
- Vâng.
Trần Khác gật gật đầu.
- Còn dư lại hai ngàn hai trăm mẫu đi nơi nào?.
Bao Chửng rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc, sự tình đã phát sinh, không có thời gian tự buồn bã tự oán, toàn lực ứng phó mới là việc nên làm. Ông cau mày nói:
- Lão phu mấy lần đi qua Thập Tam Hành Phô, thấy ở đó phòng sát phòng, phòng chen chúc phòng, đường phố hẹp có lẽ không có cách nào tránh xe, tại sao có thể có nhiều đất trống như vậy chứ?
- Không phải đất trống, ánh mắt sẽ không gạt người, nơi đó quả thật xây kín phòng ở.
Hai mắt Trần Khác chớp chớp nói:
- Tuy nhiên việc xây dựng vi phạm luật lệ có quá nhiều rồi!
Trần Khác đời trước, đã trải qua niên đại ăn đâu ị đó, cho dù chưa làm qua ngành bất động sản, đều thông qua báo chí, internet, và sự giải thích của bạn bè, đối với những tin tức tình hình bên trong vô cùng hiểu biết.
Một chuyến này thích nhất là cái gì? xây dựng vi phạm luật lệ! Tương tự so với xây dựng hợp pháp đó là đều là đất đai, những lại có ý nghĩa là những khoản bồi thường có thể không đáng kể, gần như là lấy không.
Phần đầu nói, các loại bệnh thành thị ở đời sau, ở trong thành Biện Kinh đều tồn tại, như vậy thành Biện Kinh có tồn tại xây dựng vi phạm luật lệ hay không?
Đáp án dĩ nhiên là, không chỉ có, hơn nữa đã tới một mức độ nhìn thấy mà ghê người.
Tại sao các loại vấn đề của thành thị ở hậu thế, bất kể tốt hay xấu, đều xuất hiện tại triều Tống chứ? Mà không phải trong các thành thị vĩ đại trước đó chứ? Đây là bởi vì thành phố của triều tống, đều không giống với các triều đại trước kia.
Thành phố cuả triều tống trước kia, đặc điểm lớn nhất chính là đóng kín lại. Lấy hai tòa thành lớn siêu cấp là Trường An, Lạc Dương thời nhà Đường làm ví dụ, chúng nó lấy tường thành cao lớn chắc chắn làm giới, bên trong ngoài hoàng cung nằm ở vị trí trung tâm ra, dùng hai mươi mấy con đường thẳng tắp ngang dọc đan xen nhau, phân ra hơn một trăm 'Phường" cộng thêm hai ba 'Thị' .
Phường là khu dân cư, thị là khu buôn bán, tỷ như trong thành Trường An, thì có chợ Đông chợ Tây, mọi người chỉ được phép tiến hành hoạt động thương nghiệp ở trong chợ, tuyệt đối không thể vi phạm. Mỗi một phường, mỗi một chợ, đều là những khu vực được vây kín bởi tường thành ở bốn xung quanh. Mỗi ngày vào ban đêm đóng chốt khóa, liền trở thành từng trại tập trung tự săn sóc cho nhau.
Mà ở hai bên đường phố không có bất kỳ cửa hàng, cũng không có dân cư bình thường, chỉ có quan lớn từ Tam phẩm trở lên, cùng với vương công quý tộc, mới có tư cách sát đường mở cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...