- Gom lại chứ sao.
Triệu Tông Tích nói:
- Bọn họ thành lập ủy ban mua đất, phân chia Thập Tam hành phô thành khoảng hai trăm mảnh đất. Mỗi mảnh đất có diện tích khác nhau, vị trí cũng khác. Mảnh quý nhất hơn một triệu quan, rẻ nhất cũng phải năm mươi ngàn quan. Sắp tới mùng một tháng sau bọn họ sẽ công khai thu mua ở Phàn lâu.
- Chuyện lớn thế mà sao chúng ta không biết nhỉ?
Tống Đoan Bình trừng to mắt.
- Làm sao có thể cho ngươi nghe được?
Trần Khác lườm hắn một cái:
- Chỉ có giữ bí mật cẩn thận thì những người biết tin mới có thể thừa cơ chuẩn bị, trong ngày đầu tiên có thể mua được những chỗ tốt nhất. Ta đoán chừng khu đất năm sáu chục ngàn bán qua tay phát có thể kiếm được không ít.
- Thật à?
Tống Đoan Bình nhìn Triệu Tông Tích.
- Thật như nhìn tận mắt luôn.
Triệu Tông Tích vươn ngón tay cái ra.
- Quá khen, cái này cũng không gọi là phi pháp, chỉ có thể nói là vô liêm sỉ mà thôi.
Trần Khác cười trào phúng.
- Không lừa anh, đại ca của ta chính là ủy viên trong đó.
Triệu Tông Tích nói:
- Anh ấy được phân một chỗ, chính là chỗ chúng ta vừa đứng, bảy mươi ngàn quan.
Nói xong nghiêm mặt:
- Cha ta trách mắng đại ca ta, nói con cháu Thái Tông chúng ta không thể kiếm lời như vậy từ dân chúng. Nhưng cha ta cũng nói chúng ta mà không lấy thì người khác sẽ lấy, vì thế nên nhờ ta hỏi ngươi có muốn phần này không?
Tám trăm năm sau, có một nhà tư tưởng có tiếng tên Nghiêm Phục đã từng nói:
- Trung Quốc sở dĩ có hiện tượng như ngày nay, là thiện là ác tạm thời không nói, mà mọi chuyện xuất phát từ thời Tống, thượng vàng hạ cám đều có.
Nói cách khác, các loại hiện tượng trong đô thị ngày nay, bất luận là tốt hay xấu, đại bộ phận là xuất hiện từ đời Tống. Mà cốt lõi của nó nằm ngay tại nơi đô hội siêu cấp duy nhất ở đương thế, đó chính là thành Biện Kinh chứa đến một triệu năm trăm ngàn người.
Một trăm năm sau khi triều Tống lập quốc, quốc gia đã xuất hiện vấn đề nhân khẩu nghiêm trọng. Ở nông thôn, viêc sát nhập đất đai ngày càng nghiêm trọng, ở thành thị thì giá đất càng ngày càng tăng vọt, tình hình ở thành Biện Kinh còn hơn thế nữa.
Trần Khác bỏ ra 20 xâu mua được một tòa nhà nằm ở vị trí đặc thù vào thời kì đặc thù. Chỉ cần qua vài năm mọi người sẽ lãng quên nỗi sợ về trận hồng thủy, họ sẽ xây lại nhà cửa, sang tay là có thể kiếm được từ trăm xâu trở lên từ việc bán góc đông bắc hẻo lánh nhất kinh thành.
Mà tại các khu vực khác trong thành thì giá phòng lại tăng thêm vài cấp số. Ở nơi khá sầm uất, một trăm xâu chỉ có thể mua một gian phòng, còn những tòa nhà giá ngàn vạn xâu thì chỗ nào cũng có, trong khi đó tại khu đất hoàng kim thật sự thì có bao nhiêu tiền cũng không mua được nhà.
Có thể thấy, diện tích của hoàng thành Đại Tống chỉ chiếm 2250 mẫu trong Thập Tam Hành Phố rộng 5000 mẫu ở khu đất hoàng kim. Diện tích toàn thành Biện Kinh cũng chỉ là 73500 mẫu, như vậy sẽ dẫn đến sự tranh giành của tầng lớp quý tộc.
Nếu ở triều đại khác, kẻ có tiền nhất định sẽ câu kết với quan phủ cướp đoạt đất đai của bá tính, lấy bất động sản giá rẻ để hoán đổi, nhiều lắm cũng chỉ là cấp chút đỉnh bồi thường cho người dân.
Thường thì khoản bù đắp không được bao nhiêu. Nhiều lúc kẻ có tiền còn ra giá rẻ mạt mua lại, nếu lão bá tính không bán thì sẽ bị chúng dùng bạo lực cưỡng ép phải dọn đi, còn không thì bị quy cho bệnh tâm thần rồi bắt giữ.
Song đây là triều Tống nhân hậu, hơn nữa còn có vị quan gia Bao Thanh Thiên ở Phủ doãn Khai Phong luôn nhân từ, làm chủ cho dân chúng.
Điều này khiến bọn phú hộ không dám làm càn, chỉ có thể thành thực cung khai với phủ Khai Phong.
Mới đầu, bọn phú hộ cũng muốn lấy nhà cửa ở khu đất giá rẻ để hoán đổi, đồng thời cũng dành ra một khoản bồi thường nhất định cho đất đai mà họ đưa ra, phần lớn nằm tại thị trấn ngoại thành. Song Bao Chửng nói không được, nhất định phải có sáu phần mười đất đai nằm trong thành, hơn nữa khoản bồi thường phải lấy giá đất xung quanh làm chuẩn chứ không phải lấy giá đất ban đầu mà bàn.
Lần này hội ủy viên mua bán đất không làm nữa. Họ tìm đến Bao Chửng, đưa ra ghi chép giao dịch phòng ốc của Thập Tam Hành Phố trong mười năm phân trần:
- Giá đất ở đây thấp hơn nhiều so với đất xung quanh, tại sao đến chỗ Bao đại nhân thì lại tăng gấp mấy lần?
Bao Chửng nhìn bọn họ:
- Vậy ta xin hỏi các vị, đợi đến khi các vị bán hết đất đi, chỗ này đáng giá bao nhiêu tiền?
Chắc chắn chỉ cao hơn đất xung quanh một bậc, tuyệt đối sẽ không thấp hơn.
- Phải đợi chúng tôi mua rồi mới biết.
Nhóm ủy viên nói:
- Ngài không thể chỉ vì một con gà sẽ đẻ ra mười ngàn quả trứng trong tương lai mà xem con gà giá trị bằng mười ngàn quả trứng đó chứ?
Đây chính là ngụy biện rồi, nhưng Bao Chửng là người như thế nào chứ? Ông cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu trong một đêm mà con gà có thể đẻ ra mười ngàn quả trứng, hiển nhiên ta sẽ đặt giá như vậy.
Giọng nói của ông trở nên lạnh lùng hơn:
- Người đàng hoàng không nói mập mờ, chẳng phải do chính các vị giở trò mua lại toàn bộ khu này, khiến cho giá trị bàn tính ngay tức khắc tăng lên gấp bội đó sao?
- Có gì không đúng? Nếu chúng tôi không mua lại hết Thập Tam Hành Phố thì nơi đó vĩnh viễn chỉ là khu lều bạt chẳng đáng một xu, những người nghèo khổ đến một chữ cũng không có được!
Một ủy viên không kiềm được bức xúc:
- Lão Long Đồ, chúng tôi biết ngài luôn trừ bạo giúp kẻ yếu, nhưng hiện nay bá tính sẽ ở trong những căn phòng tốt hơn, họ còn nhận được một khoản tiền mà không phải chịu tổn thất gì, như thế thì chúng tôi nào có khi dễ họ?
- Hết sức hoang đường!
Bao Chửng đập mạnh mặt bàn khiến nhóm ủy viên giật mình đứng bật dậy. Đôi mắt ông trở nên lạnh lùng:
- Dưa vào cái gì mà chỗ tốt nào các người cũng chiếm cứ, người dân kham khổ chỉ cần không chịu tổn thất, hoặc là húp chút nước canh thì đã hài lòng rồi ư? Lẽ nào các người là con riêng của ông trời hay sao!
Lão Bao đã nhiều năm không sợ cường quyền, luôn bênh vực lẽ phải. Cho dù là tay sừng sỏ như Hàn Kỳ, Cổ Xương Triều cũng phải nhượng ông ba phần, huống chi là đám con cháu quyền quý không thể lên nắm quyền.
- Lão phu đã sống ở kinh thành hơn mười năm nay, khá hiểu rõ người và việc nơi đây.
Thấy bọn họ bị dọa đến ngây người, Bao Chửng mới dịu giọng nói:
- Ta biết các vị hoặc là con cháu vương công, hoặc là con của quan lớn hay thương phú, tóm lại đều là phú hộ. Các vị đã giàu đến thế, hà tất phải tranh lợi với người dân? Dùng giá cả rẻ mạt như vậy đổi lấy sản nghiệp giá trị duy nhất của họ sao? Vì cớ gì không thể cùng chia sẻ khoản lãi này với bá tính mà cứ muốn độc chiếm?
Nói rồi ông hít một hơi thật sâu:
- Chẳng lẽ quan nhân ở đô thành tốt nhất Đại Tống cũng vì làm giàu mà bất nhân như bọn gian thương hay sao?
Bất đồng của hai bên là ở chỗ nên bồi thường theo giá ban đầu hay là theo giá cao, thực sự không thể tán đồng, sau cùng chỉ có thể đẩy sang cho quan gia giải quyết.
Triệu Trinh đứng cạnh lão Bao, nhưng cũng trấn an bọn phú hộ… Y thỏa thuận lấy tám phần mười giá đất bình quân xung quanh, ký kết tiêu chuẩn khoản bồi thường. Khoản này cao gấp hai lần giá tiền ban đầu, nhưng bọn phú hộ vẫn có thể kiếm được không ít lợi nhuận.
Bao Chửng không thể không chấp hành thánh chỉ, nhưng ông tuyên bố, tám phần chính là giới hạn của ông. Trừ phi bọn họ đổi người khác đến làm Phủ doãn Khai Phong, bằng không ông quyết sẽ không nhân nhượng thêm chút nào nữa.
Với thái độ cứng rắn của Bao Chửng, các phú hộ đành chấp nhận giá cả này, giá mua đất cũng từ hai triệu xâu tăng lên năm triệu xâu như dự đoán. Điều này khiến nội bộ khó lòng chấp nhận, chỉ có thể đấu thầu đối ngoại.
Hôm nay đã là ngày thứ hai Trần Khác đến chỗ Bao Chửng hỏi han nội tình. Sau khi nghe lão Bao kể lại, hắn quả thực không thể hình dung sự khờ khạo của quan gia và lão Bao. Rõ ràng quốc khố đói đến rã ruột, tại sao không kiếm tiền bằng tài chính đất đai? Rõ ràng là dựa vào bọn phú hộ thống trị quốc gia, sao lại giúp người nghèo khống chế phú hộ?
Thực sự quá kém cỏi so với quan chức của cả ngàn năm sau, nhưng bản thân hắn vì sao lại cảm thấy kính nể?
- Lão Long Đồ, nói như vậy…
Trần Khác nhìn vị Bao Chửng mới ở phủ Khai Phong chưa đầy một năm, nhẹ giọng nói:
- Chức Phủ doãn Khai Phong của ngài, e là không thể làm lâu dài.
Sau khi vị lão tiên sinh này nhậm chức đã loại bỏ những thói xấu trong phủ, tỷ như việc không được đưa trực tiếp cáo trạng cho công sở mà phải thông qua quan lại chuyển giao.
Bao Chửng lại mở rộng cửa chính công sở giúp người dâng cáo trạng có thể trực tiếp trần thuật thị phi với ông, vì vậy tiểu quan lại không dám qua mặt. Dưới sự chưởng quản của ông, phủ Khai Phong đã mất đi thói xấu, ngay cả thói hối lộ, bất luận là hoàng thân quốc thích hay phú thương, tất cả ông đều không nể mặt. Kinh sư nói rằng: “Hối lộ không được, có Diêm La lão Bao, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn lại đắc tội với các quý nhân. Không cần nói đâu xa, đơn cử như việc bắt giữ Triệu Tông Hán, cản đường Triệu Tông Thực, đến cả sự việc lần này cũng đủ khiến bọn người đó đồng tâm hiệp lực kéo ông xuống đài”.
- Ha ha ha, nói rất đúng.
Bao Chửng lại bàng quan, vuốt râu cười nói:
- Sau khi đánh Thái Tông Hoàng đế, nhiều lần nhậm chức Phủ doãn Khai Phong thì làm không quá hai năm. Trong tám năm gần đây nhất đã đổi mười lần nhậm chức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...