Nhất Phẩm Giang Sơn

Khó mới có được một lần tiểu vương gia mời khách nên đương nhiên phải kêu vài huynh đệ đến. Kết quả Ngũ Lang không ở nhà, Tứ Lang lại bị thương không đi được, cuối cùng chỉ có Trần Khác và Tống Đoan Bình đi cùng Triệu Tông Tích đến Phàn lâu.

Thức ngon rượu tốt được bày lên liên tiếp. Vì nguy cơ trước mắt được giải trừ nên tâm trạng ba người rất tốt, thoải mái chè chén no say. Trong bữa tiệc, tiểu vương gia hỏi Trần Khác:

- Trần thúc thúc và Thào phu nhân thành thân, trong nhà mấy anh lại thêm một người nữa, không lo chật chội à?

- Quả thật hơi chật, mẹ mới của ta mang đến nhiều nha hoàn và nam hầu lắm, chỉ đành thuê chỗ hàng xóm.

- Làm gì phải đến mức nhét chung một chỗ như thế? Có mấy tên các anh vợ chồng nhà người ta cũng không tiện lắm.

Tiểu vương gia có vẻ kinh nghiệm, nói:

- Có định mua một tòa nhà trong kinh không?

- Ta có nhà rồi, ở phố Lư Vĩ.

Trần Khác cười ha hả nói.

- Cái đó thì nói làm gì, tưởng ta không biết chắc? Anh ở được cái chỗ khỉ gió đó sao?

Triệu Tông Tích mỉm cười nói:

- Nói thật cho anh biết, giờ có một cơ hội tốt. Mấy người nhà giàu trong kinh đều đang nhìn chằm chằm đó. Quá trưa chúng ta đi xem thử.

- Được.

Trần Khác muốn có một chỗ từ lâu rồi. Lúc trước hắn không thuê nha hoàn hay gia đinh nhiều phần cũng bởi nguyên do chỗ ở có hạn. Đối với một người muốn hưởng thụ, chú ý đến chất lượng cuộc sống thì một căn nhà rộng rãi sáng sửa thoải mái thanh lịch là điều kiện tiên quyết.

Tiếc rằng trong kinh thành mỗi khu đất tốt một chút đều như củ cải cắm rễ, có tiền cũng không mua được. Mà những khu đất không tốt thì hắn không có hứng thú. Tốt không lấy được, không tốt không thèm lấy, cuối cùng vẫn chưa tìm được nơi vừa ý.

Lời của Triệu Tông Tích luôn đáng tin. Nếu đã nói ra thì sẽ chắc chắn. Trần Khác đương nhiên cũng vui vẻ, sau buổi tiệc ban trưa thì ba người lên xe ngựa đến khu đường cái phía nam cửa Nam. Rẽ dọc đi ngang cuối cùng đến một chỗ gần viện Quan Âm.


Xe ngựa dừng lại trước viện Quan Âm. Triệu Tông Tích dẫn hai người đi bộ đến hướng nam. Đi vài bước liền thấy khung cảnh đổ nát, đường sá lầy lội. Chỉ trong chốc lát giày đã dính đầy bùn đất, vạt áo đũng quần cũng bị bắn lốm đốm những chấm bùn.

- Cái này có khác gì chỗ Lư Vĩ kia?

Nhìn một mảng lộn xộn phía trước, Tống Đoạn Bình khó hiểu:

- Chẳng lẽ định mua nhà ở chỗ này?

- Không phải. Làm gì còn nhà có thể bán ở chỗ này? Cái chúng ta muốn mua đương nhiên không phải nhà.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Khu này gọi là Thập Tam hành phô, là nơi đã bị nạn lũ tàn phá nặng. Nhưng khác với những chỗ trũng khác ở thành Nam, vì nhà cửa nơi đây lâu năm không được tu sửa nên mưa to một trận làm sập hết. Sau đó bị lũ nước tràn qua một tháng thì chẳng còn thừa lại gì.

- Tại sao nhiều năm lại không được tu sửa? Chỗ này là khu dân nghèo à?

Trần Khác thấy lạ nói:

- Không đúng, đây là một chỗ khá tốt mà!

- Nếu có ánh mắt tốt mà nhìn, đừng tưởng nơi này bây giờ thối hoắc mục nát, thực ra đây chính là khu đất tốt vào loại hàng nhất của kinh thành.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Trước khi đến ta cho xe ngựa chạy một vòng, mấy anh đã hiểu rõ vấn đề chưa? Từ nơi này đi đến phía Bắc vài bước, qua đường cái cửa Nam là chỗ ở của công khanh đại thần. Mấy tòa nhà đó có bao nhiêu tiền cũng chẳng mua được!

Hắn lại cố tình chỉ chỉ lên đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười dâm đãng:

- Cách không xa về hướng Đông Bắc, cũng chính là phố Nam Tà. Đừng nói các anh không biết chỗ đó làm gì nhé. Hai phần mười lầu xanh thành Biện Kinh tập trung trên con đường này, Bách Hoa lâu nổi tiếng, gian Tử Vân, mấy chỗ đó đều có hoa khôi trấn giữ.


Vừa nhắc tới loại việc đó, là đàn ông không ai không hưng phấn. Tiểu vương gia tiếc nuối:

- Đáng tiếc bây giờ không đi được. Ngày khác các anh đi Bách Hoa lâu nhớ phải giúp ta chuyển lời cho Phượng tiên tử, nói rằng ta vĩnh viễn nhớ nàng. Giúp ta đến gian Tử Vân, nói với Tử Đằng tiên tử một câu, đừng chờ ta, hãy tìm người tốt để gả thôi…

Trần Khác và Tống Đoan Bình toát mồ hôi, trong lòng tự nhủ hóa ra tên tiểu tử này là một thiếu gia đào hoa a!

Triệu Tông Tích lại chỉ về phía đông nói:

- Dọc theo đường cái cửa Nam ra Tống môn chính là miếu Lễ Tuyền, chùa Cảnh Đức, động Đào Hoa… Động Đào Hoa dựng ở giữa ba miếu Vũ Cung.

Động Đào Hoa là nơi mọi đàn ông Biện Kinh hướng tới, bởi vì bên trong có hoa khôi duy nhất bán thân – Đào Hoa tiên tử. Những hoa khôi khác tuy tốt nhưng đều kiêu căng, có thể xem nhưng không thể ăn. Mà vị Đào Hoa tiên tử đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh này đương nhiên làm mọi người yêu thích hơn.

Hai người lập tức nhốn nháo, quả nhiên là động tiên trời sinh a. Không biết trong đám khách chơi còn có hòa thượng hay đạo sĩ gì không nhỉ.

- Đi lên phía trước là Đông Thủy môn, ngoài Đông Thủy môn có hai trong tám danh lam thắng cảnh thành Biện Kinh – Biện Thủy Nhu Thanh và Tùy Đê Yên, nói chung cả bốn mùa đều có chỗ chơi.

Triệu Tông Tích chỉ về xa xa phía Đông Nam nói:

- Đó không chỉ là nơi tập trung mỹ sắc mỹ nữ mà vấn đề sinh hoạt cũng cực kì tiện lợi. Đi về phía Tây đường cái cửa Nam, phố Phan Lâu ở tây bắc là quán rượu và khu chợ tổng hợp, phía tây và tây nam là khu giao dịch chùa Đại Tướng Quốc, đặc biệt là giao dịch vàng bạc tiền tài. Anh muốn thứ gì cũng có thể dùng giá thấp nhất ở thành Biện kinh để mua…

Nghe Triệu Tông Tích giới thiệu như vậy, đến cả Tống Đoan Bình một tên không có bất kì đầu óc kinh tế gì cũng phải sợ đến ngây người:

- Thành Biện kinh còn có khu đất này sao? Nếu xây dựng thêm mấy căn phủ lớn thì chắc chắn có thể bán được một giá lớn rồi!

Nói xong thấy hơi lạ nói:

- Tuy nhiên vì sao chỉ ngăn cách bởi một phố, phía bắc đều là nhà quan lại quyền quý mà phía nam lại là khu dân nghèo?

- Rốt cục nói đến điểm chính.


Triệu Tông Tích cười gật đầu nói:

- Ai cũng biết đây là khu tốt, nhưng diện tích lại quá lớn. Cái gọi là Thập Tam hành phô cũng chính là mười ba cái ngõ phố nhỏ, bên trong đều là khu dân nghèo rách mùng tơi, có khoảng hơn ngàn gia đình. Dù giá cả thế nào thì cũng chẳng ai muốn ở cùng một chỗ với mấy người ăn mày. Cho dù anh xây nhà đẹp như vườn hoa cũng chẳng có vị quan lại quyền quý nào đến ở!

- Đúng vậy, loại tình trạng này mà không thay đổi thì các vương công đại thần khó mà chuyển nhà đến đây được.

Trần Khác cười nói:

- Tuy nhiên nếu chỉnh thể cải tạo toàn bộ Thập Tam hành phô thì cảnh tượng sẽ khác hoàn toàn!

- Lợi hại, một phát nói trúng chỗ hiểm!

Triệu Tông Tích khen từ đáy lòng:

- Đây đúng là nơi tiếp theo sẽ triển khai công trình!

- Ai làm mà to như vậy?

Trần Khác tính toán nói:

- Nếu thật muốn mua lại Thập Tam hành phô sợ phải có hơn hai ngàn vạn quan.

- Đúng thế, quan viện kiểm toán từng đến thăm dò, nói ra con số không khác mấy.

Triệu Tông Tích gật đầu:

- Trong thành Biện Kinh cũng chẳng ai đào ra được số tiền như thế. Mà cho dù có người có thì chắc chắn cũng không dám lộ ra.

- Quả là thế.

Trần Khác gật đầu, trong lòng tự nhủ ta có năm trăm ngàn quan còn phải giấu đi nữa là. Lai lịch số tiền này hắn càng không muốn nghĩ tới.

- Vậy rốt cục phải mua thế nào?


Tống Đoan Bình tò mò hỏi.

- Chúng ta đi trước đã. Nói chuyện ở cái chỗ tồi tàn này làm gì.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Đến đường cửa Nam tìm quán trà rồi từ từ nói.

Một phút sau, ba người ngồi ở một phòng riêng trong quán trà, giày cũng được đổi sạch sẽ. Triệu Tông Tích mới giải thích điểm khó hiểu cho hai người:

- Đã bao năm ai cũng nhìn chằm chằm vào cái mảnh đất này, nhưng mua ít thì vô dụng, mua nhiều thì không trả nổi. Cứ thế thấy cái ăn mà không xơi được đến chảy nước miếng. Tháng trước sau khi thảm họa lũ lụt qua đi thì nơi này san thành bình địa. Tuy đây là tai nạn đối với dân chúng nhưng cũng là cơ hội tốt ngàn năm mới có một lần trong mắt vài người.

- Không phải phủ Khai Phong và Công bộ đã nói sẽ phụ trách xây dựng lại tất cả nhà bị sụp đổ trong nạn lũ sao?

Tống Đoan Bình hỏi:

- Bao Long Đồ hiện đang ở phủ Khai Phong, chắc sẽ không hạ giá chứ.

- Cái đó đúng. Nhưng bọn họ cũng đưa ra nguyện vọng với khủ Khai Phong.

Triệu Tông Tích nói:

- Bọn họ đề xuất muốn thu mua toàn bộ mảnh đất này theo đúng giá cả, nguyện nhanh chóng mua chỗ ở ngoài thành có giao thông tiện lợi vì dân chúng thành Nam, thành Bắc, đồng thời trả tiền bồi thường và xây nhà tương ứng.

- Chuyện lớn như vậy hình như phủ Khai Phong không làm chủ được?

- Ừ, Bao Long Đồ đã từng tấu chuyện này ở buổi lên triều. Thật ra triều đình cũng đã sớm có ý muốn hủy chỗ dơ bẩn mất thể diện này.

Triệu Tông Tích nói:

- Nhưng đương kim Quan Gia nhân hậu, Bao Long Đồ càng vì dân đứng ra nên triều đình yêu cầu phải trả đúng giá hai ngàn vạn quan mới bằng lòng di chuyển dân chúng.

- Như vậy lấy ra hai ngàn vạn quan kiểu gì?

Đây mới là việc Trần Khác quan tâm. Hai ngàn vạn quan tương đương với hai mươi tỷ nhân dân tệ đời sau (1 tệ là 3.300 VND). Cho dù ở đời sau trong ngành bất động sản đó không phải là một con số quá lớn, nhưng ở Tống triều nơi mà ngành sản xuất tài chính còn đang manh nha thì gần như tất cả tiền đều phải tự chuẩn bị, ngẫm lại liền biết độ khó có bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui