Nhất Phẩm Giang Sơn

Bao Chửng chậm rãi nói:

- Cuộc sống của ngươi hơi xa xỉ, tính cách cũng nóng nảy, nhưng đừng nên làm gì quá mức. Dù thế nào đi nữa thì thứ Quan Gia không thể dễ dàng tha thứ nhất, đó là một chữ: “Khi”. Một khi khi quân, cả đời đừng mơ tưởng lấy được lòng tin của Quan Gia nữa.

Nói xong lão thở dài:

- Văn tướng công năm đó chỉ vụng trộm tặng lễ cho hoàng hậu Ôn Thành, bị Quan Gia đóng cái dấu “có mưu đồ riêng”, làm lão mất luôn vị trí tể tướng. Ngươi là hi vọng tương lai của Đại Tống, đừng để thất tiết a!

- Học trò đã nhớ.

Trần Khác biết thực ra Bao Chửng vẫn nghi ngờ mình, chỉ là không có chứng cớ thôi. Những lời này nửa là dọa dẫm, nửa là khuyên răn cảnh cáo, nhưng chung qui vẫn là lời vàng ngọc của lão tiên sinh. Chỉ cần mình nhớ kĩ trong lòng, không phụ lòng lão là được.

Nhưng Triệu Tông Tích cần khoản tiền này, mình cũng cần khoản tiền này, cho nên chỉ có thể ghi nhớ ở lần sau thôi.

Trên thực tế Trần Khác không đoán trúng nhưng cũng chẳng sai mấy. Nhữ Nam vương phủ liên tiếp động đến Trần Khác khiến Bao Chửng không thể không hoài nghi khoản tiền đó nằm trong tay tiểu tử này.

Nhưng dù hắn dùng mọi cách điều tra nhưng tên Đại Long Đầu đã chết kia cực kì cẩn thận, làm việc không sơ hở. Hơn nữa bị nạn thủy xen vào giữa nên không tìm thấy bất cứ chứng cớ gì chứng minh tiền nằm trong tay Trần Khác.

Hơn nữa Bao Chửng lại là người tiếc tài, cho nên nguyện tin tưởng hắn một lần, chỉ có dọa một phen thôi.

Bao Chửng chơi cờ ít tính kế nhưng cũng không dễ bị trúng kế. Nước cờ chí cương chí dương, mỗi ván đều chém giết thảm thiết, đánh đến khi chỉ còn một con tướng mới thỏa mãn, cứ thế một ván lại một ván.

Đang đánh dở, Bao Miễn ở bên ngoài tiến vào nói:

- Vương học sĩ tới.

- Mời vào.

Bao Chửng đặt quân cờ trong tay xuống, nói với Trần Khác:

- Chờ ta trở lại.

Nói xong liền đi tới phía trước.

Niêm áp phòng có hai gian trong và ngoài, ở giữa có mành ngăn. Ở ngoài không nhìn được bên trong, những từ phía trong có thể nhìn ra bên ngoài qua kẽ hở mảnh vải.

Về phần nghe rõ tiếng bên ngoài nói thì đừng hỏi. Trần Khác đột nhiên hiểu tại sao lão Bao nói tối nay không ngủ, thật ra không phải chỉ việc thẩm vấn mà là chỉ việc thuyết khách tới. Hóa ra lão Bao giữ mình lại là để chứng kiến.


Vậy ta cứ chứng kiến thoải mái thôi. Trần Khác đứng ở sau mành, nhìn thấy mặt Vương Tố ở đối diện. Vương Tố năm nay 50 tuổi, là con của danh tướng Vương Đán từ triều Chân Tông, là hậu nhân của danh môn điển hình. So sánh với y cả về tướng mạo khí chất lẫn quần áo cử chỉ thì lão Bao đều trông như kẻ nhà quê.

Hơn nữa y nhỏ hơn Bao Chửng mười tuổi, cũng từng là tiền nhiệm của Bao Chửng, hiện giờ là Xu Mật Viện Trực học sĩ Thự Hình bộ Thượng thư sự, cao hơn hẳn Bao Chửng hai cấp. Cả triều người “khủng” hơn y chắc chỉ có vị Hàn tướng công kia thôi.

Sau khi pha trà, Vương Tố và Bao Chửng bắt đầu nói chuyện phiếm, tán dóc mấy tin đồn thú vị trong triều. Màn mở đầu loằng ngoằng chính là thói quen của sĩ phu.

Nhưng Bao Chửng trực tính, vuốt cái râu bù xù nói:

- Lão đệ có chuyện thì cứ nói thẳng đừng ngại. Nói nhiều thứ nhăng cuội thế dễ làm người khác nghĩ đang đánh rắm lắm.

- Phụt . . .

Miệng ngậm trà của Vương Tố thiếu tí nữa phun sạch, cười khổ:

- Lão huynh có thể nhã nhặn tí được không.

Nói xong nghiêm mặt:

- Lúc tan việc ta nghe phủ Khai Phong dò xét dinh thự của Triệu Tông Hán con trai Nhữ Nam quận vương. Đây không phải việc nhỏ nên ta mới đến đây hỏi cho rõ ràng.

- Đúng thế.

Bao Chửng gật đầu:

- Đúng là có việc này.

- Nhưng mà có chút không ổn thì phải?

Vương Tố khẽ cau mày:

- Theo lệ thì muốn điều tra hoàng thân dưới năm đời thì phải báo với Tông Chính Tự, là việc của Hình bộ. Phủ Khai Phong không có quyền hạn này.

- À, là như thế này.

Bao Chửng cười nói:

- Bản phủ lúc đầu cũng không biết rõ tình hình. Chúng ta mới đầu truy tra dư nghiệt của Cái Bang mới tìm đến đó, sau đấy mới biết được hóa ra là phủ đệ của Triệu tiểu vương gia.


- Nhưng sao ta lại nghe rằng trước khi người phá cửa thì hai vị vương tử đã chạy về rồi.

Vương Tố cười lạnh liếc lão một cái, trong lòng tự nhủ: Lão già này còn muốn giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo sao.

- Phải!

Bao Chửng thành thật gật đầu:

- Nhưng việc nào cũng có ngoại lệ. Lúc ấy bộ hạ của ta ở trong địa đạo chặn được ba mươi mấy kẻ bắt cóc chạy ra từ quý phủ, đương nhiên ta có lý do hoài nghi bọn chúng tụ tập mưu phản. Nếu lão phu không nhớ lầm thì trong “Tống hình thống” có ghi nếu như là tội nặng như giết người, mưu phản thì có thể trảm trước tấu sau.

- Cái này . . .

Vương Tố không thể phản bác, nghẹn nửa ngày mới nói:

- Vậy huynh đã tấu lên chưa?

- Ngày mai vào triều sẽ tấu.

Bao Chửng thản nhiên nói:

- Đám mưu đồ bất chính này đang được thẩm tra xử lí.

- Lão ca, hình như cái này không thích hợp thì phải?!

Vương Tố lại nhăn mày thêm:

- Vì chưa được phê chuẩn điều tra phủ đệ của vương công nên huynh chỉ có thể tạm giam thôi, sao lại có quyền thẩm tra xét hỏi được. Việc này không phù hợp đúng không?

Theo trình tự bình thường thì khi lão Bao bổ sung đủ thủ tục phải đưa nghi phạm chuyển cho Hình bộ xử lí.

- Sai, thế mới cần xét hỏi!

Bao Chửng trừng to mắt:

- Lão đệ chắc không biết, chưa lục soát thì không sao, lúc tìm được vài thứ thì đúng là giật mình! Trong hầm ngầm của Tiểu vương gia tìm ra số vũ khí có thể võ trang cho bốn trăm binh sĩ. Lục soát thêm còn có cả một đống danh sách tên cùng bản đồ. Ta nghi ngờ bọn tặc còn cố những cứ điểm khác, nhất định phải thẩm vấn ngay đêm để sớm quét sạch. Bằng không nếu để xảy ra mưu phản thì kẻ xui xẻo nhất là lão Bao ta đây.


- . . .

Vương Tố chán hết đỡ nổi, mưu phản gì mà lắm thế? Anh của Triệu Tông Hán sắp thành hoàng tử đến nơi rồi, lúc này mưu phản làm gì, đầu có bị kẹp vào cửa đâu? Nhưng ai cũng không thể loại trừ khả năng này, thế nên cũng không thể cản lão Bao lấy chuyện này ra để nói.

Người thì ở trong ngục phủ Khai Phong, quyền chủ động cũng ở trong tay Bao Chửng, Vương Tố đành phải nói theo lão:

- Thẩm tra xử lí loại vụ án này là chức trách của Hình bộ. Lão ca, ta dẫn thủ hạ đến, lão ca gật đầu một cái để ta đưa người đi.

Dựa theo phân công chức trách của triều đình thì phủ Khai Phong phụ trách dân chính, thuế vụ, trị an, hình ngục của kinh đô và lân cận.

Còn Hình bộ phụ trách thẩm định các loại pháp luật, duyệt các vụ án pháp luật từ các nơi gửi đến, đặc biệt là thẩm tra xử lí các vụ án tử hình, những án kiện lớn của Kinh kỳ.

Cho nên hai bên có chức trách khá trùng nhau. Đối với những cái gọi là vụ án trọng đại thì triều đình từng phân tích rõ: giết người, mười điều ác, và những vụ án có ảnh hưởng đặc biệt ác liệt.

Hiển nhiên, nếu theo điều Bao Chưởng nói thì vụ án của Triệu Tông Hán thuộc về một trong mười điều ác, đương nhiên phải để Hình bộ xử lí.

Cho nên Vương Tố muốn người là điều hợp tình lý, rất hùng hồn.

. . .

- Nói tuy là như vậy. . .

Lão Bao vẻ mặt chần chừ:

- Tuy nhiên nếu chuyển giao cho Hình bộ thì đã nói lên rằng phủ Khai Phong nhận định Tiểu vương gia tụ tập người mưu phản. Nếu chẳng may vô tội sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của Tiểu vương gia! Thế nên chúng ta phải thẩm vấn qua một chút để xác định hiềm nghi rồi chuyển giao cũng không muộn.

Vương Tố tức muốn xỉu, thế nào lão cũng nói lý được là sao? Có thể nhờ gen di truyền của Vương Đán, y không cãi nhau hay thậm chí chỉ trách người trước công chúng, y chỉ hầm hừ nói:

- Nếu là oan khuất thì Hình bộ chúng ta sẽ rửa sạch giúp Tiểu vương gia!

- Lão đệ vội lắm à?

Bao Chửng nhìn y kỳ quái, nói:

- Sáng mai đưa người đi không được chắc?

- Không được!

Vương Tố đột nhiên quát to, để ý được mình lỡ mồm, y lại hạ giọng:

- Ta đã mang người đến, giờ phải đưa đi!

- Vì sao?!


Mặt Bao Chửng bắt đầu đen đi . . .

- Không có tại sao gì hết. . .

Vương Tố tức đến phát điên lên:

- Chỉ vì đây chính là qui định.

- Triều đình quy định nha môn làm việc giờ Thìn và giờ Thân.

Câu trả lời của Bao Chửng có thể đem người sống tức chết. Lão liếc mắt nhìn đồng hồ cát nói:

- Bây giờ là giờ Dậu một khắc, lão đệ có việc gì thì giờ Thìn ngày mai hãy đến.

Vương Tố thầm nghĩ: Ngày mai giờ Mẹo đã lên triều rồi, giờ Thìn ta mới tới thì còn làm ăn gì nữa? Y cười lạnh:

- Ta nhìn nha môn của lão ca đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng là nhân viên đang tăng ca, có thấy tan tầm đâu?

- Đó là việc trông ngục thôi.

Bao Chửng nói dối mắt không nháy.

- Huynh…

Vương Tố hoàn toàn bó tay, biết dùng thủ đoạn bình thường thì không thể đấu với cái lão không biết xấu hổ này. Y bỗng nhiên đứng thẳng người, lạnh lùng nói:

- Bao đại nhân, ngài thật là không hiểu hay giả vờ không hiểu? Nếu không biết ta sẽ dạy ngài!

- Có chuyện nói thẳng.

Bao Chửng thu lại vẻ tươi cười.

- Ta hỏi ngài, ngài tra vụ án này rốt cục là vì cái gì?

Âm thanh lạnh lùng của Vương Tố vang lên.

- Tra ra kẻ đứng sau của Cái Bang, không để chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!

Tiếng của Bao Chửng như tiếng chuông, tuyên truyền giác ngộ:

- Giúp cho dân chúng Biện Kinh có được mười năm an bình.

- Ngài không phải nhằm vào ai đó sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui