Nhất Phẩm Giang Sơn

Tin tức Triệu Tông Hán bị xét nhà lập tức làm khiếp sợ cả kinh thành, Nhữ Nam vương phủ đang đứng mũi chịu sào.

- Được, được…

Nhữ Nam quận vương Triệu Doãn Nhượng hai mắt phóng lửa nhìn chằm chằm vào Triệu Tông Sở vừa báo tin. Lúc nói hai từ “được” thì khóe miệng với râu lão cũng run rẩy theo, như kiểu bị bệnh trúng gió của người già vậy.

Vốn mấy người con trai đang tức giận nhưng nhìn thấy phụ thân như thế đều lộ vẻ hoảng hốt. Triệu Tông Ý và Triệu Tông Phụ nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, vỗ vỗ lưng lão:

- Phụ thân, đừng gấp, đừng gấp. Người phải giữ gìn thân thể.

- Không chết được. . .

Triệu Doãn Nhượng dần dần ngừng run rẩy, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn Triệu Tông Sở như muốn ăn tươi y, giọng khàn khàn nói:

- Hôm qua ta bảo lão Tứ báo cho các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, ngươi không nghe thấy sao?

Lão cố nhịn xuống, oán hận sao mình lại sinh ra lắm “tai họa” như vậy.

- Có nghe thấy. . .

Triệu Tông Hán cúi đầu, nhỏ giọng nói.

- Vậy ngươi còn dám!

Triệu Doãn Nhượng vỗ mấy phát thật mạnh lên bàn, rít lên như sư tử gầm đầy tức giận:

- Còn dám!

- Cha, con vẫn nghe lời mà.

Triệu Tông Hán oan ức nói:

- Kỳ thật Thập Lục cũng không dám làm bậy, nhưng đám thủ hạ Đảo Tử của nó lại tự ý to gan làm loạn, nhìn chằm chằm hơn mười ngày thấy có cơ hội liền hành động luôn mà không báo.

- Ta đã sớm nói rồi, cả ngày giao thiệp với đám Đảo Tử này sẽ có một ngày bị nó làm hại!

Lão Cửu Triệu Tông Dũ là một tên kiêu ngạo đặt nặng vấn đề dòng dõi, phản cảm nhất với hai huynh đệ này, suốt ngày đi với đám Đảo Tử đê tiện. Gã châm chọc:

- Thế nào, ta không nói sai chứ!

- Câm mồm!

Triệu Doãn Nhượng lạnh lùng liếc hắn:

- Dù sao cũng hơn ngươi, cả ngày ngâm mình trong kĩ viện.

Triệu Tông Dũ mất mặt rụt đầu không nói tiếp.


- Haiz…

Triệu Doãn Nhượng thở dài một hơi:

- Đa Tử đa tôn đa oan gia (lắm con nhiều cháu đầy chuyện xấu/cừu địch), người xưa đúng là không sai.

- Phụ thân, việc đã rồi, nói nhiều cũng vô ích. Chúng ta cần hợp lại nghĩ kế qua được vụ này trước đã.

Triệu Tông Ý nói khẽ.

- Đúng thế phụ thân.

Triệu Tông Phụ tiếp lời:

- Cũng may cửa cung đã đóng. Nhanh nhất thì cũng phải sáng mai Bao Chửng mới có thể báo cho Quan Gia. Còn một đêm, việc gì cũng có thể xảy ra.

- Ừm!

Triệu Doãn Nhượng lên tinh thần, chậm rãi nói:

- Lão Tứ, ngươi thấy sao?

- Nơi này đứng dưới chân thiên tử. Chuyện lớn thế này muốn che đậy là không thể, chỉ có thể nghĩ cách đưa Thập Lục ra.

Triệu Tông Phụ túc trí đa mưu, có thể coi là túi khôn tin cậy của Triệu Doãn Nhượng. Gã nhìn phụ thân nói:

- Có ba cách. Một là làm Hình bộ tiếp nhận vụ án. Hiện tại quản lí Hình bộ là Vương Tố, cũng là người của chúng ta. Chỉ cần ông ta nắm vụ án thì tất cả sẽ dễ làm.

Triệu Doãn Nhượng gật đầu, ra hiệu gã nói tiếp.

- Hai là thuyết phục Phạm Chẩn và Đường Giới cầu xin, hai người đó xưa nay khá thân với Bao Chửng.

Triệu Tông Phụ nhìn mặt trầm như nước của Triệu Tông Thực, nói:

- Cho dù đều là quan chính trực nhưng bọn họ cố chấp vô cùng, đặc biệt là trong việc lập thái tử. Việc lớn sắp thành, sao có thể để dây dưa được? Con nghĩ nếu bọn họ lo cho đại cục thì sẽ giúp việc này.

- Còn thứ ba là tìm Hàn tướng công xin trợ giúp, vấn đề có thể xong luôn…

Triệu Tông Phụ nói khẽ:

- Nhưng chỉ có điều nếu đáp trên thuyền của ông ta rồi thì về sau sẽ bị ông ta làm chủ mọi việc rồi.

Xem ra họ thực sự thấm sâu sự mạnh mẽ của Hàn Kỳ.

- Vậy cũng chưa chắc.

Triệu Doãn Nhượng cười lạnh nói:


- Để tự lão phu tới chiếu cố y. Ai chủ đạo ai vẫn còn chưa biết đâu.

. . .

Sau khi tra xét xong nhà Triệu Tông Hán thì trời đã tối.

- Cung nỏ quân dụng hai mươi cái, tên một trăm bình, các loại miêu đao, mạch đao và dụng cụ cắt gọt năm mươi thanh, trường thương mười cái, các loại mê dược, độc dược vô số.

Bao Chửng ngồi tại Niêm áp phòng ở phú Khai Phong, nghe Chưởng thư kí báo cáo danh sách tịch thu:

- Danh sách cái bang năm bản, sổ kế toán năm bản.

- Thật làm người khiếp sợ, làm người khiếp sợ . . .!

Trên mặt Bao Chửng mất đi vẻ tươi cười, trở nên đen như đáy nồi, nói:

- Thân là vương tử Đại Tống, vậy mà dám ở dưới chân thiên tử chứa chấp kẻ xấu, tàng trữ binh khí, cấu kết phường trộm cướp, y muốn làm gì, làm gì vậy?!

Trần Khác ngồi ở dưới, vẻ mặt im lặng nhưng trong lòng lại tương phản hoàn toàn… Lúc này đây, không chỉ Triệu Tông Hán gặp nạn mà cả Triệu Doãn Nhượng cũng không chống được. Quan Gia à Quan Gia. Lần này mông của lão già kia đã bày trước mặt rồi, không đá thì còn đợi đến khi nào nữa?

Điều hắn hi vọng là nhanh tới sáng để đem đống sổ sách này bày trước mặt Quan Gia… Đáng tiếc người làm chủ không phải hắn mà là lão Bao ở đối diện.

- Nói với hai vị thôi quan ở Tả Hữu sảnh, phá án xét hỏi ngay trong đêm, trước trời sáng phải lấy được khẩu cung.

Cảm thán xong, Bao Chửng trầm giọng nói:

- Ngoại trừ Triệu Tông Hán ra, tất cả những người còn lại đều có thể dùng hình tra tấn.

- Rõ.

Chưởng thư kí bước nhanh ra ngoài truyền lệnh.

- Một đêm không ngủ rồi.

Bao Chửng hít sâu một hơi, cứ như tuyển thủ quyền anh sắp lên đài. Ông ta nhìn Trần Khác, cười nói:

- Trong lúc chờ đêm dài đằng đẵng này, ngươi có nguyện đánh cờ bồi lão phu không?

- Rất vinh hạnh.

Trần Khác hơi ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ ta cũng không phải người phủ Khai Phong của ngài, sao lại không cho ta về nhà?

- Tốt, vậy chúng ta đi ăn cơm trước.

Bao Chửng cười nói:


- Đừng chê thức ăn nhạt của lão phu là được.

- Cơm chiều đơn giản cũng tốt mà.

Bao Miễn người nhà của Bao Chưởng bưng một mâm cơm vào, bày ít cháo gạo, bánh đa và vài thức ăn nhẹ. Cạnh bánh đa là đĩa tương.

- Đây là tương của quê nhà ta, vị khá nặng, sợ ngươi ăn không quen.

Bảo Chửng nói với Bao Miễn:

- Ngươi đem đống đậu bỏ vỏ quan gia cho hồi năm mới ra đây.


- Không cần, đấy là tương quê nhà, ăn cũng không sao, coi như đổi vị.

Trần Khác cười nói.

- Cũng được.

Bao Chửng cười gật đầu, dạy Trần Khác dùng bánh đa bọc đồ ăn, chấm tương rồi cứ thế mồm to ngoạm ngấu nghiến. Phương pháp ăn tục tằn ý vị này làm sao có ở thành Biện Kinh, chắc chỉ ở nông thôn phương Bắc mới thấy.

Nhưng Trần Khác lại ăn no nê sảng khoái. Cũng không phải là bánh đa chấm tương ngon cỡ nào mà loại cảm giác ăn thô thiển hào sảng này khiến hắn cực kì thoải mái.

Thấy hắn ăn quen, Bao Chửng cũng không quan tâm nữa. Lão cũng cuốn bánh đa, há rộng miệng ăn liên hồi, sau đó húp cháo khò khè. Một bữa cơm ăn như đất rung núi đổ.

Chỉ chốc lốt sau Bao Chửng đã xơi xong hai miếng bánh đa, một chén cháo, vỗ vỗ cái bụng rồi nói:

- No rồi! Ngươi cứ ăn từ từ.

Trần Khác cũng ăn đủ, bưng cháo, mở miệng hỏi:

- Long Đồ, ngài dụng hình tra tấn mấy tên kia, không sợ bị vu oan giá họa à?

- Tương lai làm quan địa phương ngươi sẽ biết.

Bao Chửng chậm rãi nói:

- Cái gì gọi là lưu manh vô lại? Mạnh mồm mà nhát gan, xấu xa mà sợ chết. Dù ngươi dọa dẫm dụ lợi, hao hết võ mồm cũng đừng mơ hỏi được cái gì… Nhưng đánh vài phát thì chắc chắn khai sạch.

Lão thản nhiên nói:

- Đương nhiên vì thời gian quá ít nên chắc bọn họ cũng chỉ có thể ở trong nhà lao phủ Khai Phong một đêm.

- Sau đó thì sao?

- Phỏng chừng sẽ được đưa tới nhà lao của Hình bộ.

Bao Chửng cười cười nói:

- Lão phu tại chốn quan trường vài chục năm, thấy nhiều rồi nhưng cũng chỉ có thể mắt điếc tai ngơ. Tuy nhiên đêm nay ngươi ngược lại có thể mở mang được chút kiến thức.

- Mở mang kiến thức?

Trần Khác hạ giọng nói.


- Chơi cờ, chơi cờ nào.

Bao Chửng để Bao Miễn dọn mâm rồi mang bàn cờ lên. Trần Khác nhìn, không ngờ đó không phải cờ vây mà là cờ tướng.

- Lão phu không muốn chơi cờ vây.

Bao Chửng giải thích nói:

- Ngày bình thường tính kế còn chưa đủ sao mà còn phải tính toán trên bàn cờ? Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, quấn nhau triền miên, lâm li bất tận, thật chẳng thoải mái tí nào.

- Vẫn là thứ này tốt hơn, bài binh bố trận, đánh thẳng lui thẳng, giống đàn ông.

Lão vừa xếp quân cờ vừa hỏi:

- Ngươi biết chơi chứ?

- Cũng tàm tạm.

Trần Khác không khỏi cười khổ. Khi nào cờ tướng và cờ vây phân biệt nam nữ rồi hả?

. . .

Ngay sau đó một thời gian, Bao Chửng bắt đầu “dẫn pháo”:

- Nguyên nhân bọn họ bắt cóc Lục Lang dường như không khác so với lúc ám sát ngươi.

- Bọn họ nói là vãn sinh lấy mấy chục vạn quan.

Trần Khác không cần nghĩ ngợi đưa “Mã” nhảy lên nói:

- Vãn sinh cũng hết cách.

- Không phải lão phu không tin ngươi.

Bao Chửng đưa “Mã” lên:

- Mà là khi vụ án được đưa lên thì Quan Gia chắc chắn sẽ hỏi ba mươi vạn quan đó có phải trong tay ngươi không!

- Không có. Bọn chúng muốn tiền đến phát điên rồi.

Trần Khác ra “Xe”, quả quyết nói.

- Không có là tốt rồi.

Bao Chửng dẫn “Tốt” nói:

- Kỳ thi mùa xuân sang năm Tam Lang chắc chắn vào đỗ cao. Không đến vài năm bằng năng lực của ngươi có thể thăng chức rất nhanh. Tuy lão phu trong chốn quan trường vài chục năm nhưng làm quan rất kém, cũng không có gì để dạy ngươi.

- Long Đồ quá khiêm tốn rồi.

Trần Khác lên “Xe” nói:

- Ngài có thể dạy vãn sinh rất nhiều thứ nữa…

- Lão phu chỉ dạy ngươi một điểm, đó chính là phải dùng lòng thành, thiên tử Đại Tống độ lượng hơn xa trước kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui