Nhất Phẩm Giang Sơn

Người cầm đầu cũng chính là Thông phán phủ Khai Phong đang lớn tiếng hạ lệnh.

Hai đội quan binh từng bước phong tỏa toàn bộ ngõ Liễu Yên.

Ngay sau đó, một đội quan sai do Trương Thông phán chỉ huy chạy về phía cửa. Trước cửa bày biện hai con sư tử sắt uy phong lẫm liệt.

Không ngoài dự tính, cửa đóng chặt.

Quan sai lập tức tiến lên đập cửa:

- Mở cửa! Mở cửa!

Tiếng quát thoáng chốc truyền khắp khu dinh thự khiến ba mươi mấy tên ác hán trở nên cực kì khẩn trương.

Trong nhà chính, vài tên nam tử có vẻ là những đầu lĩnh hoặc đứng hoặc ngồi, nhưng ánh mắt đều tập trung về phía người trung niên ngồi phía trên bên trái. Đây là quản gia trong phủ, cũng là môn khách đứng đầu của Triệu Tông Hán, là Đỗ Trọng biệt hiệu “Quỷ ảnh”. Không lâu trước Đỗ Trọng đã trốn về chỗ thủ hạ và biết tin hành động thất bại. Gã liền sai người thông báo cho Triệu Tông Hán vốn đang tìm hoan hưởng lạc bên ngoài. Gã dự cảm được nguy hiểm, nhanh chóng để Tiểu vương gia trở về khẩn cấp nghĩ biện pháp.

Nhưng y lại không ngờ quan sai tới nhanh như vậy. Triệu Tông Hán vẫn chưa về mà nhà cửa đã bị bao vây.

- Quan sai phủ Thuận Thiên tới phá án, mở cửa nhanh!

Bên ngoài vang lên tiếng hét lớn.

Nhìn người xung quanh đều bị hoang mang, Đỗ Trọng cố giữ bình tĩnh nói:

- Hoảng cái gì, cứ giữ chặt cửa là được, kệ cho bọn chúng gào thét. Công tử sẽ về ngay bây giờ!

Lúc này ở phía ngoài, quan sai kêu hoài mà không thấy có phản ứng liền rút một cây cọc buộc ngựa, hò dô khiêng lên, “một hai ba” xô cửa. Cho dù cánh cửa vừa dày vừa nặng cũng bị tông rung ầm ầm, tro bụi bay ào ào.

- Mau mau giữ vững!

Đỗ Trọng thấy vậy liền thúc người giữ chắc. Hai bên ngăn cách bởi một cánh cửa bắt đầu đấu sức.

. . .

- Hây dô! Hây dô..!!

Trong ngõ nhỏ, lúc đám quan sai đang tông cửa hừng hực đầy khí thế, thì hai cỗ kiệu với một đám gia đinh xung quanh đi tới đầu ngõ.

- Đứng lại!

Đô đầu đứng canh ở cổng ngõ chặn lại đám người này:

- Phủ Thuận Thiên làm việc, kẻ không liên quan miễn vào!

- Đồ ngu, chúng ta đang về nhà.

Hộ vệ dẫn đầu cỗ kiệu quát:

- Thấy rõ kiệu này của ai chưa!

- Không cần biết là ai, Thiên Vương Lão Tử cũng đừng mơ vào được.

Đô đầu xám mặt nói.

- Dám cản cả kiệu của tiểu vương gia sao!


Tên hộ vệ tức giận:

- Chúng ta cứ vào, ngươi làm gì được! Tránh ra!

Nói xong gã liền định cưỡng chế đi qua.

- Người đâu!

Đô đầu hét một tiếng ra lệnh, lập tức liền có quân sĩ tập hợp lại chắn ở cửa ngõ, con kiến cũng không cho lọt.

- Chuyện gì thế?

Màn kiệu xốc lên, Triệu Tông Hán trang phục hoa lệ từ bên trong đi ra.

Đều là người Biện Kinh, đương nhiên đô đầu biết mặt y. Gã không dám chậm trễ vội vàng chạy tới vái chào:

- Tiểu nhân không biết là kiệu của Tiểu vương gia, xin ngài thứ tội.

- Các ngươi làm gì ở đây?

Sắc mặt Triệu Tông Hán có vẻ dịu đi.

- Phụng mệnh tra tìm hang ổ của một đám tặc.

Đô đầu do dự lát rồi nói:

- Tiểu vương gia, xin ngài thông cảm cho chỗ khó của tiểu nhân, có thể đi đường vòng khác được không?

- Ta muốn đi đường này, người bảo ta vòng ra đâu?

Triệu Tông Hán lạnh lùng nói.

Đô đầu kia giật mình:

- Xin hỏi tiểu vương gia muốn đi tới nhà ai?

- Ngươi là cái thá gì mà đòi tra hỏi ta?

Triệu Tông Hán cười lạnh, nhấc chân đá một cước:

- Cút ra!

- Xin tiểu vương gia thứ tội.

Đô đầu hơi lui lại tránh cú đá, suýt nữa làm Triệu Tông Hán ngã lộn:

- Tiểu nhân nhận mệnh lệnh không được cho bất cứ ai vào!

- Chắc ngươi chán sống rồi hả.

Triệu Tông Hán đứng vững, vung mạnh tay nói:

- Xông vào!


Một đám thủ hạ của y hét lớn xông vào. Đô đầu kia cũng khẩn trương hô to:

- Ngăn lại, ngăn lại!

Tổ chức quan sai xây thành bức tường người chắn ở phía trước Triệu Tông Hán, mặc cho bọn chúng đấm đá cũng không lay chuyển dù chỉ một bước.

Ngay lúc hai bên đang xung đột hỗn loạn vô cùng thì một tiếng gào như sét đánh vang lên:

- Dừng lại!

Phủ doãn phủ Khai Phong, Long Đồ Các trực học sĩ Bao Chửng xuất hiện, bao quanh là một đám hộ vệ.

Người có tên cây có bóng, lão Bao vừa xuất hiện liền áp chế tất cả.

- Bao Công, tại hạ hữu lễ.

Màn một chiếc kiệu khác vén lên, Triệu Tông Sở, con thứ tám của Triệu Doãn Nhượng hiện ra. Gã cung kính chào Bao Công rồi nói:

- Ta nghĩ chuyện này chắc chắn là sự hiểu lầm. Xin ngài thu hồi quan sai, chúng ta có thể vào phủ để đàm phán.

- Ha hả, hóa ra là Lão Bát và Tiểu Thập Lục của Nhữ Nam Vương gia.

Bao Chửng cũng không đáp lễ, vẻ mặt hiền lành vân vê râu cười nói:

- Mấy giờ rồi mà sao vẫn chưa về nhà ăn cơm, lại chạy tới đây làm gì?

Hay lắm, hóa ra trong mắt lão hai ta biến thành búp bê rồi. Triệu Tông Sở trợn mắt liếc nhưng lại không dám phản bác. Thứ nhất là tuổi cùng tư lịch của lão Bao đủ để cậy già lên mặt với bọn họ. Thứ hai là Bao Chửng là người chủ trương đề xuất việc lập thái tử, hai người không dám làm hỏng nghiệp lớn trong nhà.

- Ở đây là nhà của Triệu Tông Hán.

Triệu Tông Sở chỉ có thể cẩn thận nói:

- Bao công ngài cho cái thể diện, rút binh đi.

- À . . .

Bao Chửng vân vê rau, liếc hắn một cái:

- Cho ai thể diện?

- Cho ta. . .

Triệu Tông Sở thầm nghĩ chắc sức nặng của mình chưa đủ, đành sửa lời:

- Cho cha ta, còn có thập tam đệ nữa.

- Ừm, mặt mũi của Nhữ Nam quận vương cũng không mỏng, bao năm thanh chính liêm minh, bần kiệm hữu lễ, có thể nói là một tấm gương.

Bao Chửng vuốt cằm nói:

- Nên cho thể diện cũng phải.


- Vậy nhanh đem binh rút lui đi.

Triệu Tông Sở vui mừng nói.

- Linh tinh! Thằng bé như ngươi thì biết cái gì.

Bao Chửng lại lắc đầu:

- Chính vì nguyên nhân đó mới phải cẩn thận tra xét!

Nói xong liền cười tủm tỉm:

- Ta tin tưởng đứa nhỏ do Nhữ Nam Vương dạy dỗ nên phải chắc chắn một điều là quan phủ sẽ điều tra và trả lại trong sạch cho các ngươi cũng như danh dự của vương gia.

Cái vẻ mặt kiểu như “Ta làm thế vì muốn tốt cho các ngươi”, nói rất hiển nhiên:

- Bằng không thì khó tránh khỏi có kẻ nói xằng nói bậy, như vậy sẽ khiến lão phu có lỗi với vương gia.

- Ông . . .

Triệu Tông Hán rốt cục không nhịn được, tức giận nói:

- Lão Bao, ông đừng quá đáng. Cho dù là Phủ doãn phủ Khai Phong muốn tra xét dinh phủ của hoàng thất thì cũng phải cần sự đồng ý của Tông Chính Tự! Ông đã hỏi qua cha ta chưa?

- Ha Hả. . .

Bao Chửng vẫn kiểu mặt mũi hiền lành cười nói:

- Thứ nhất chủ nhân tòa nhà này tên Đỗ Trọng, là một người bán thuốc. Ta chưa nghe nói qua có hoàng thân quốc thích nào họ Đỗ cả, đương nhiên sẽ không cần xin phép Tông Chính Tự. Thứ hai ngươi nói tòa nhà này là của ngươi, vậy lấy chứng cứ ra. Ngươi đưa ra khế ước mua bán nhà thì lão phu sẽ lập tức mời ngươi vào.

Lúc trước Triệu Tông Hán cho Đỗ Trọng đứng tên bất động sản, bình thường vừa có thể hưởng thụ đến đặc quyền dinh thự của vương công, vừa có thể che dấu tai mắt người khác. Ai ngờ gặp phải cái loại quan như Bao Chửng liền xám xịt. Y tức giận đến run bần bật quai hàm, chỉ vào bên trong nói:

- Ông có thể hỏi Đỗ Trọng nhà này là của ai.

- Ngươi phải để y mở cửa ra trước.

Bao Chửng gật đầu nói.

- Cách cửa cũng có thể hỏi được.

- Ai biết hắn có phải là Đỗ Trọng hay không…

Đây là sự khác biệt của quan lành và quan tốt, thanh chính là tốt, nhưng phải đủ giảo hoạt mới được.

- . . .

Triệu Tông Hán gần như muốn phát điên, mạnh mẽ gật đầu:

- Được, mở cửa thì mở. Nhưng nếu chứng minh được đây là chỗ của ta thì tính sao đây?

- Tự nhiên sẽ coi nó là bất động sản của hoàng tộc.

Bao Chửng chậm rãi nói:

- Không có chứng cứ, không có sự phê chuẩn của Tông Chính Tự thì sẽ không được tiến hành điều tra.

- Được!

Triệu Tông Hán cười lạnh:

- Tránh ra, để ta gọi cửa!


- Cho cậu ta vào!

Bao Chửng vung tay lên, quan sai phủ Khai Phong né sang hai bên.

- Đỗ Trọng, ngươi mở cửa ra!

Triệu Tông Hán đến trước cổng lớn, vỗ mạnh của cửa chính đang lung lay sắp đổ:

- Ta về rồi!

Bên trong vọng ra tiếng hoan hô, mọi người bỏ đòn chắn, sau đó cửa lớn liền sập ầm xuống.

- Bao đại nhân, cửa của ta . . .

Mặc dù Triệu Tông Hán không bị thương nhưng mặt xám mày tro.

- Phủ Khai Phong sẽ sửa giúp ngươi.

Bao Chửng thản nhiên nói.

Lúc này Đỗ Trọng chạy tới, nhẹ nhàng gật đầu với Triệu Tông Hán, sau đó hành lễ:

- Chủ nhân!

- Nghe rõ chưa?

Triệu Tông Hán lườm Bao Chửng nói:

- Quý phủ có thể đi được chưa?

- Ha Hả. . .

Bao Chửng vân vê râu cười, ánh mắt sắc sáng ngời chiếu ra bốn phía:

- Vậy cũng chưa chắc.

Lời còn chưa dứt thì thấy một đội quan sai người đầy bùn bước ra từ trong Thùy Hoa môn ở hậu viện đi ra.

- Sao các ngươi vào được?

Triệu Tông Hán lập tức sợ hãi.

- Khởi bẩm phủ doãn đại nhân, ty chức phụng mệnh chặn bắt dưới lòng đất, quả nhiên chặn được ba hai kẻ xấu không rõ thân phận, sau đó tìm hiểu nguồn gốc và dẫn tới khu nhà này.

Đầu lĩnh quan sai ôm quyền nói.


- Điều tra!

Bao Chửng vung tay lên, hàng loạt người thừa cơ mạnh mẽ tràn vào, chớp mắt liền khống chế toàn bộ tòa dinh thự.

Đỗ Trọng bị trói lại, Triệu Tông Hán dù không bị trói nhưng có bốn gã quan sai trông chừng.

Chỉ có Triệu Tông Sở còn tự do, kiên trì đến gần Bao Chửng, kéo ống tay áo của lão rồi khúm núm khẽ nói:

- Bao Công, cho cha ta và Thập Tam đệ chút mặt mũi đi.

- Các ngươi cho ta thể diện sao?

Bao Chửng phẩy tay áo một cái, ánh mắt lạnh như băng nói:

- Cho quan gia mặt mũi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui