Đỗ Thanh Sương bưng khay trà nhẹ nhàng đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh Trần Khác, rót nước trà trong ấm vào chung trà bằng sứ trắng khiết.
Trần Khác nhìn nước trà màu vàng xanh sáng trong, trà pha ra mạch lá đầy đủ một cọng hai lá, rất giống với trà của hậu thế. Hắn bưng trà lên nhấp một cái, vẻ mặt cảm khoái nói:
- Mùi vị này thật làm người ta hoài niệm.
Đỗ Thanh Sương mỉm cười nói:
- Người đương thời thích thêm đậu khấu vào trong trà để che đi vị đắng chát. Tại sao công tử chung tình như vậy?
- Vị thơm đầy miệng làm người ta cảm thấy không ra đắng, nhưng cũng không nếm được mùi thơm của trà.
Trần Khác bưng chung trà lên, cười tủm tỉm nhìn nàng nói:
- Rốt cuộc là đang uống trà hay là uống đậu khấu?
- Chỉ là kỳ lạ, công tử đang tuổi trẻ còn trẻ, sao lại thích vị thanh đắng này.
Đỗ Thanh Sương mỉm cười nói.
- Trà ngon không phải thanh đắng, mà là thanh nhã.
Trần Khác cười nói:
- Hôm nay là không được rồi. Cô nương bảo người vào sang năm, trước thanh minh mười ngày, hái chồi non ở đỉnh núi Dự Mao, điều chỉnh nhiệt độ nồi một chút, không cần sao qua. Tới lúc đó, cô nương hãy nếm thử còn đắng hay không.
- Tới lúc đó nhất định thử một lần.
Đỗ Thanh Sương khen ngợi nói:
- Công tử thật biết nghiên cứu trà, xem ra thích trà còn hơn Thanh Sương.
- So với uống trà, ta thích uống rượu hơn.
Trần Khác lại lắc đầu nói:
- Chỉ là không đành lòng nhìn những lá trà quý giá này bị giẫm đạp mà thôi.
- Tại sao công tử thích uống rượu?
Đỗ Thanh Sương hơi thất vọng, sâu kín hỏi.
- Trà làm con người tỉnh táo, rượu làm con người quên âu lo.
Trần Khác nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đỗ Thanh Sương nói:
- Chính là giống như mỹ nhân.
Đỗ Thanh Sương nghe vậy che miệng cười nói:
- Công tử thiếu niên nhiều tiền, tài mạo song toàn, sao còn có ưu sầu? Chẳng lẽ là lo lắng kỳ thi Hương sắp tới sao? Nếu là như vậy, Thanh Sương càng không nên quấy rầy công tử học bài rồi.
Trần Khác bất giác cười khổ. Mấy ngày nay ở chung, hắn xem như biết độ khó của việc muốn tán tỉnh Thủy Tiên Tử, tuyệt đối vượt xa tưởng tượng. Cho dù cô đối với mình vẻ mặt ôn hòa, không lay động tư thế băng sơn đó, nhưng bất kỳ ý đồ nào khiêu khích cô, đều bị quyến rũ như vậy mà đánh mất... Chỉ là cô nương có biết, làm như thế chỉ làm ý đồ của con người ta càng mạnh hơn không?
- Ta không phải lo lắng khoa cử.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Chẳng qua là thi Cử giải mà thôi. Ta tham gia là đầu thi khác, nếu thi không đậu, thật nên lấy đầu làm trái bóng mà đá.
- Công tử vẫn phải cẩn thận.
Đỗ Thanh Sương nghiêm mặt nói:
- Khoa trường như chiến trường, sơ suất làm hỏng việc lớn. Như tài nghệ của Liễu Thất công vậy, lại dám phí thời gian cả đời, nhưng gặp thi khoa cử, không đơn giản là vấn đề học thức.
Trên mặt thanh lệ tuyệt sắc của cô treo ý xin lỗi sâu sắc nói:
- Thanh Sương thật đáng chết, lại cả ngày quấn lấy công tử không làm việc đàng hoàng. Không chỉ làm chậm trễ bài vở của công tử, còn bình luận làm công tử mệt.
Giai nhân thần sắc buồn bã nói:
- Là Thanh Sương quá ích kỷ, lại không có suy nghĩ cho công tử, mãi gần đây có tin đồn mới giật mình...
- Thật là thiệt chết ta rồi.
Trần Khác hồn nhiên không thèm để ý nói:
- Chúng ta so với hành lá, đậu hũ còn trong sạch hơn, nhưng ta phải chịu đố kỵ của tất cả nam nhân Biện Kinh.
- Công tử nói đùa rồi.
Đỗ Thanh Sương dở khóc dở cười nói:
- Công tử vẫn là lấy việc học làm trọng, tạm thời giữ khoảng cách với Thanh Sương, tránh để các giám khảo cản trở tiền đồ của công tử.
- Cô nương biết tin gì bên trong rồi?
Trần Khác khẽ cau mày nói.
- Không dấu công tử.
Đỗ Thanh Sương hạ giọng nói:
- Theo lời đồn, chủ trì thi Hương lần này rất có thể là Thị Độc học sĩ Tạ Cảnh Sơ. Người này bình thường cứng nhắc, không thích nhất chính là tài tử lỗ mãng...
- Giám khảo thi Hương, phải còn nửa tháng nữa mới có thể định.
Trần Khác kỳ quái nói.
- Lễ bộ quả thật vẫn chưa quyết định.
Đỗ Thanh Sương thản nhiên nói:
- Nhưng trong lòng Tể tướng đã chọn người rồi.
- Tâm ý của Tể tướng, sao cô nương biết?
Trần Khác ngạc nhiên nói.
- Thanh Sương tự có đường.
Đỗ Thanh Sương che miệng cười nói.
- Còn không bằng thật lòng khai ra.
Trần Khác cũng không buông tha, nửa đùa nửa thật nói:
- Nếu không ta sẽ ghen đấy.
- Công tử thật muốn biết?
Đỗ Thanh Sương xoắn chiếc khăn trong tay, cúi đầu nói.
- Đương nhiên.
Trần Khác gật đầu.
- Được rồi.
Đỗ Thanh Sương ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Công tử của Chiêu văn tướng, thường xuyên đến thăm Thiên Âm Thủy Tạ.
Lệ thường triều Tống, Thủ tướng bái Chiêu văn điện Đại học sĩ, Thứ tướng bái Tập hiền điện Đại học sĩ. Cho nên dân gian thường lấy Chiêu văn tướng, Tập hiền tướng để phân biệt xưng hô Thủ tướng và Thứ tướng.
Chiêu Văn tướng tất nhiên là Văn Ngạc Bác.
Trần Khác có chút ghen ghét nói:
- Xem ra quan hệ các người rất tốt, đến những việc này cũng nói với cô nương.
Mặc dù biết lời nói này rất hồ đồ nhưng hắn vẫn không nhịn được nói như vậy.
- Phù...
Đỗ Thanh Sương mỉm cười một cái, mặt hiện ra chút đắc ý nói:
- Công tử hiểu lầm rồi. Vị Văn công tử đó chỉ là một người ủng hộ Thanh Sương.
Nói xong ánh mắt lưu chuyển, nửa thật nửa giả nói:
- Mà Thanh Sương lại là người ủng hộ công tử.
Nghe xong Đỗ Thanh Sương nói câu này, Trần Khác cả người thoải mái giống như vừa giết con gà, nhưng hắn vẫn hỏi:
- Văn công tử có tin tức độc nhất vô nhị gì?
- Anh ta là công tử danh thần, đi lại không bạch đinh, hiểu biết tất nhiên nhiều.
Đỗ Thanh Sương cảm thấy lúc nãy nói quá nặng, có lòng nịnh hót hắn:
- Công tử muốn biết phương diện nào?
- Ta không có hứng thú với người khác, chỉ muốn biết chuyện bịa đặt về Chiêu văn tướng.
Trần Khác lặng lẽ nói.
- Chuyện bịa đặt của Chiêu văn tướng, Văn công tử tất nhiên nói không ít.
Đỗ Thanh Sương mỉm cười nói:
- Nghe nói Văn tướng công phong nhã, lúc đó vẫn chưa dâng hương, thường sau bữa cơm tối ngồi ở đình, chơi hoa bên đình, dựa vào lan can đọc “Hà Đồ”.
Văn công tử kỳ lạ hỏi:
- Xa như vậy, làm sao ngửi được hương hoa?
Văn công nói:
- Phàm không ngửi được mùi hương, phải chờ gió đưa đến, cái này chính là gọi hương thầm dao động đấy.
- Ha ha...
Trần Khác mỉm cười nói:
- Văn tướng công ngửi được hương thầm dao động không khó, nhưng có thể xem được “Hà Đồ” ta lại không tin?
- Nghe nói quả thật có cuốn sách này.
Đỗ Thanh Sương không hề đề phòng nói:
- Chính là Đô chuyển vận sứ Hà Bắc hiến cho Văn tướng công.
- Chuyện này là thật?
Trần Khác trầm giọng nói.
- Dù sao, Văn tam công tử là nói như vậy.
Đỗ Thanh Sương kỳ quái nói:
- Làm sao vậy, có gì không ổn à?
- Ha ha, ta chỉ là hiếu kỳ.
Trần Khác cười ha ha, qua loa nói:
- Thật là muốn xem “Hà Đồ” rốt cuộc là hình dáng gì.
- Nếu công tử thật sự muốn xem.
Đỗ Thanh Sương nói:
- Thanh Sương mượn thử Văn tam công tử.
- Không cần.
Trần Khác không ngờ cô có thể nói như vậy, cảm thấy có chút cao hứng, nhưng càng nhiều là áy náy nói:
- Loại trò chơi thần thần quỷ quỷ đó, vẫn là không dính vào thì tốt hơn.
- Cũng được.
Đỗ Thanh Sương gật đầu nói:
- Công tử hay là chuyên tâm việc học đi.
Nói xong chậm rãi đứng lên:
- Chuyện ca hát gác lại trước, chờ sau khi công tử cao trung, Thanh Sương sẽ đến thỉnh giáo.
- Chẳng lẽ từ giờ tới năm sau cũng không gặp được Thanh Sương sao?
Trần Khác vẻ mặt buồn bã nói.
- Công tử đừng hiểu lầm, Thanh Sương chỉ là suy nghĩ cho công tử.
Đỗ Thanh Sương nhẹ giọng nói.
- Nhưng, ta bây giờ mỗi ngày không nhìn thấy Thanh Sương thì sẽ không có lòng đọc sách, cô nương nói xem phải làm thế nào?
Trần Khác vẻ mặt vô lại nói.
- Công tử nói đùa rồi.
Đỗ Thanh Sương bất đắc dĩ nói:
- Đọc sách cần phải lòng không tạp niệm...
- Nhìn không thấy cô nương, trong lòng mới có chút tạp niệm.
Trần Khác làm như thật nói:
- Như vậy ta khó tránh khỏi sẽ nhớ. Thanh Sương hôm nay sống tốt không? Không có bệnh chứ? Có khách hào phóng nào ép buộc cô nương làm chuyện không vui không...
- Công tử yên tâm.
Đỗ Thanh Sương nghe vậy đôi mắt đẹp lưu chuyển, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý nói:
- Thanh Sương đã không phải lúc mới xuất đạo, bây giờ cũng xem là có chút danh tiếng, chỉ dựa vào diễn xuất thì có thể nuôi sống mình, cũng không có người miễn cưỡng Thanh Sương?
- Ta bây giờ cũng xem là đang miễn cưỡng Thanh Sương không?
Trần Khác toát ra ánh mắt đau lòng.
Đỗ Thanh Sương biết rõ hắn đang làm trò, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng, lắc đầu, hạ giọng nói:
- Là Thanh Sương luôn miễn cưỡng công tử.
- Bất kể thế nào, bây giờ ta đã quen mỗi ngày tới gặp cô nương.
Ánh mắt của Trần Khác trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm làm Đỗ Thanh Sương cúi đầu.
Sau hồi lâu cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp lưu chuyển, tựa hồ có hơi nước khí trời, giọng điệu lại giống như nói đùa:
- Công tử bình thường đọc sách, cách mấy ngày, Thanh Sương sẽ đến kiểm tra bài học của người.
Buổi chiều cùng ngày, Trần Khác đi tới Liễu gia.
Hắn vẫn là không có gì trở ngại, chỉ là lần này hắn tìm là Liễu lão thái gia, mà không phải Liễu Nguyệt Nga.
Liễu lão thái gia dẫn hắn vào trong phòng vuốt chòm râu trắng nói:
- Tấu chương của Âu Dương Vĩnh thúc, là ngươi khuyến khích dâng lên à. Thật sự làm Văn Ngạn Bác giả câm điếc ngậm bồ hòn mà im, có nổi khổ không nói ra à.
- Lão thái gia phải nói trước sẽ không bán đứng vãn sinh.
Trần Khác thản nhiên nói.
- Nói nhảm.
Liễu lão thái gia chau mày, trước sau một khí phách nói:
- Ngươi nghi ngờ danh dự của ta?
- Không dám.
Trần Khác khẩn trương đầu hàng nói:
- Chiêu thức này chỉ có thể trì hoãn, không thể trị tận gốc. Bởi vì trong tay Văn Ngạngười Bác còn có lá bài chủ, lão có thể điều động đám bá quan hợp nhau tấn công. Quan gia cho dù tín nhiệm Địch nguyên soái, nhưng phần lớn vẫn là để ông ta rời kinh, dàn xếp ổn thỏa...
Dừng lại một chút nói:
- Nhiều nhất chính là cho ông ta một chút thể diện mà thôi.
- Địch Hán Thần không thể rời kinh.
Liễu Hào rất hiểu kỹ xảo dơ bẩn trên quan trường:
- Ông ấy ở kinh thành, dưới chân Thiên tử, những người này không thể làm quá đáng. Một khi rời kinh, trời cao hoàng đế xa, những người này có cách làm ông ấy sống không bằng chết.
- Vãn sinh cũng cho rằng như vậy.
Trần Khác gật đầu nói:
- Hơn nữa cũng không có nhân vật đủ phân lượng chịu mạo hiểm chọc giận nhiều người, nói giúp Địch nguyên soái. Bây giờ muốn giúp ông ấy rửa oan, khó khăn vô cùng.
- Tiểu tử, ngươi nhất định có cách!
Liễu Hào thô giọng nói:
- Đúng không?
- Vãn sinh nghĩ nếu làm ngược lại, có thể sẽ đơn giản một chút.
Trần Khác thấp giọng hỏi:
- Có chuyện này, không biết lão thái gia có nghe nói chưa?
- Chuyện gì?
- Nghe nói Hà Bắc Độ chuyển vận sứ Lý Sâm, từng tặng Văn tướng công một quyển “Hà Đồ”.
Trần Khác nhỏ tiếng hỏi.
- “Hà Đồ”?
Hắn xem như là hỏi đúng người rồi. Liễu gia là đệ nhất đại tộc Hà Bắc, vùng Hà Bắc gió thổi cỏ lay, cũng không thể thoát được tai mắt của Liễu gia. Lão thái gia trầm ngâm chốc lát nói:
- Năm trước, mơ hồ nghe nói, có người phát hiện một quyển “Hà Đồ”. Nhưng người đương thời cho là nói chuyện vô căn cứ, không ngờ lén hiến cho Văn Ngạn Bác rồi à?
- Xem ra chuyện này có gốc có ngọn rồi.
Trần Khác cười lạnh nói:
- Nghe nói lão đại gia và Cổ tướng công là láng giềng hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...