Theo truyền thuyết, Thái Cổ thế giới có một Ma Thần Phục Y, nàng sinh ra ở dưới đáy thương hải, từ khi ra đời liền có một thân pháp lực cường đại. Nàng có một nhan sắc khuynh thành tuyệt trần, còn có một dã tâm diệt thế, mong muốn thống lĩnh thiên địa, thay thế địa vị của Sáng Thế chi thần làm bá chủ thiên địa.
Từ lúc hiểu chuyện đến bây giờ, bên cạnh nàng luôn có một người yêu là thanh mai trúc mã Hắc Ám chi thần Minh Dạ, lực lượng của hắn cường đại thậm chí cao hơn Ma Thần Phục Y, lại cam tâm tình nguyện đứng sau lưng nàng, bảo vệ nàng.
Bọn họ miệt thị Sáng Thế chi thần, cũng vì có thể thống lĩnh thiên địa đoạt lấy linh vật mà tàn sát hết chư thần.
Vì vậy Sáng Thế chi thần phái một trong những đứa con của hắn là Quang chi thần Thần Hi đi đối kháng với Ma Thần, trận Thái Cổ đại chiến kéo dài, cuối cùng bởi vì Quang chi thần Thần Hi yêu Ma thần, bị Minh Dạ đố kỵ, tìm cơ hội lúc Quang chi thần sơ suất giết chết hắn.
Mất đi ái tử, Sáng Thế chi thần rất tức giận, tự mình suất lĩnh chư thần rời Thiên giới, giết chết Ma Thần Phục Y. Hắc Ám chi thần đau khổ mang thân thể Ma thần Phục Y đến một động băng trong Tuyết lâm để bảo vệ.
Minh Dạ dùng lửa địa ngục thiêu đốt thân thể của mình, vì Phục Y, chết vì tình.
Thái Cổ đại chiến đến đây kết thúc.
Phục Y mất đi phụ thể nhưng một luồng linh lực cường đại trong người nàng phóng thích ra đến một không gian khác, cuối cùng sinh ra một thế giới mới là Thương Huyền đại lục.
Thương Huyền đại lục thế lực đa dạng, các đại đế quốc - vương quốc cùng tồn tại, nhưng thế lực lớn nhất là Ngũ Tộc (Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ - Ngũ Tộc), Ám Ảnh và Long tộc là mạnh nhất, mỗi một chi đều do Thượng giới bồi dưỡng, trong đó Ám Ảnh mạnh nhất, Long tộc thứ hai, Ngũ Tộc thứ ba, Ngũ đại đế quốc cùng Bát Đại vương quốc là thế lực bản quốc của Thương Khung đại lục, được Thượng giới ủng hộ, nhưng lực lượng suy yếu.
Thế giới không bởi vì Thái Cổ đại chiến kết thúc mà hòa bình, quyền lợi cùng dục vọng đan vào mảnh đại lục này, khi Vân Quốc – một nước nhỏ phát hiện Thái Cổ di tích thì bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Một cuộc chiến địa ngục gió tanh mưa máu không thể tránh khỏi, không có ai biết, cuối cùng người kết thúc trận đại chiến giữa các nước này là một xấu nữ - một người tầm thường huyết mạch đê tiện.
Thế lực trên đại lục này, bởi vì một xấu nữ xuất hiện, mà hoàn toàn thay đổi.
. . .
Phía chân trời mây đen dầy đặc như sóng biển cuồn cuộn, gió lạnh lẫm liệt, giống như thần thú thượng cổ hung ác gào thét.
Ngoài thành Vân quốc, trong khu rừng rậm tuyết vụ thỉnh thoảng truyền đến tiếng yêu thú gầm thét, tiếng gào điếc tai làm người ta hoảng sợ run rẩy, giống như muốn chọc thủng chân trời mới cam tâm.
"Chủ nhân, chúng ta phải đi vào sao. Mặc dù ở phía chân trời giữa tầng mây có một đạo lam quang rơi vào trong rừng rậm, nhưng không phải chúng ta nên đi tìm kiếm thần tích sao. Ngài cần gì phải lãng phí thời gian ở đây?"
Lúc này, ngoài rừng rậm tuyết vụ, có hai người trẻ tuổi đang đứng.
Trong đó, người vừa mở miệng toàn thân mặc y phục màu trà, dung mạo tuấn tú, một thân kiêu ngạo lạnh lùng. Chỉ khi đứng trước mặt thiếu niên mới lộ ra vẻ mặt kính phục.
"Dật Phong, xem ra lần này ta uổng công mang ngươi ra khỏi Thương Nguyệt đế quốc. Không nên buông tha mỗi cơ hội có thể xảy ra. Đừng quên, đây là câu nói đầu tiên ta nói với ngươi khi để cho ngươi ở lại bên cạnh ta. Từ đây về sau ngươi tốt nhất nên ghi nhớ thật kỹ."
Thiếu niên đứng trước Dật Phong khoảng mười bảy mười tám tuổi rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng, môi mỏng đỏ thẫm nâng lên hạ xuống tạo thành độ cong lạnh lùng. Đôi mắt âm u lóe sáng nhìn về phía rừng rậm tuyết vụ có chút không giống với thiếu niên thống lĩnh thâm trầm, như cổ đầm sâu lãnh không thể dòm ngó.
Tuấn nhan tuyệt đại phong hoa, giống như tác phẩm hoàn mỹ được thần tạo ra, mỗi một nơi đều được mài dũa tinh tế. Tóc dài đen như mực được một cây kim phát tùy ý buộc lên.
Toàn thân hắn mặc cẩm bào màu đen viền tơ vàng, chỉ có huyết mạch tôn quý thượng đẳng mới có thể mặc cẩm bào chất liệu tốt như vậy. Bào phục bị gió lạnh thổi mạnh bay phát phới.
Nghe chủ nhân Minh Huyễn Phong nhàn nhạt mở miệng, Dật Phong nhất thời bị sợ đổ mồ hôi lạnh cả người. Bị gió lạnh như đao cắt thổi qua, ngưng tụ thành các viên thủy tinh trong suốt, suýt nữa máu không thông.
"Dạ, chủ nhân, Dật Phong hiểu."
Dật Phong nhìn thiếu niên trước mặt còn nhỏ hơn mình hai tuổi, trong ánh mắt không có nửa khắc lười biếng.
Mặc dù ở Thương Nguyệt quốc hắn chỉ là một Cửu hoàng tử thích trầm mê vui thú đối với việc tranh giành ngôi vị hoàng đế không có hứng thú. Nhưng dù sao hắn cũng là thân tín tâm phúc của Minh Huyễn Phong, làm sao có thể không biết bản lãnh chân chính của chủ nhân.
Mười ba tuổi liền trở thành thống lĩnh một trong hai gia tộc mạnh nhất đại lục Thương Huyền, trở thành tân nhậm Thánh tôn Ám Ảnh. Hắn (MHP) không phải không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, chẳng qua khi đem so sánh với di tích thượng cổ, hiển nhiên cái sau càng làm cho hắn – chủ nhân thiên tài cảm thấy hứng thú hơn.
"Chúng ta đi vào."
Âm thanh của Minh Huyễn Phong cùng hàn phong hòa làm một thể, lạnh lùng không chút nhiệt độ nào. Dật Phong không dám có ý gì nữa, vội vàng đi theo hắn tiến vào trong.
Mặc dù bên trong rừng rậm tuyết vụ có vô số yêu thú, nhưng chỉ là yêu thú cấp thấp. Đối với linh thuật đã sớm luyện tới cấp cao nhất – Thiên cấp của chủ nhân mà nói, dù là Linh thú hắn cũng không để vào mắt.
Huống chi những yêu thú này cho tới bây giờ đều có thể phân biệt được cường giả và người yếu kém, cho nên bọn họ mới có thể một đường thuận lợi ở trong rừng rậm tuyết vụ.
Lúc bọn họ đang xuyên qua một ao băng, bỗng nhiên nghe phía cuối rừng rậm tuyết vụ truyền đến một tiếng la tê tâm liệt phế của nữ tử.
Âm thanh đó, hình như chính là nơi đạo lam quang kia rơi xuống.
Minh Huyễn Phong nghe âm thanh này, khóe môi lạnh bạc chậm rãi nâng lên. Mặc dù cao quý, nhưng vẫn lộ ra khí chất tà khí mê hoặc lòng người.
Đáy mắt biểu lộ ánh sáng, giống như đã sắp tìm được con mồi, trong hưng phấn lộ ra một cỗ quỷ dị nguy hiểm.
Bên dưới vách núi sóng dữ cuồn cuộn, gió lạnh như lưỡi đao cắt lên mỗi tấc da thịt trên người mình.
Diệp Lâm bị vây trong bóng tối bị lạnh nên tỉnh lại, phát hiện thân thể của mình xiêu xiêu vẹo vẹo giắt trên cành cây bàng chỉ chực đổ sụp xuống vách núi, dưới đó chính là vùng biển không đáy.
Cái cảm giác tùy thời rơi vào bên bờ sống chết khiến Diệp Lâm thậm chí không có bất kỳ thời gian dư thừa đi suy tư bây giờ mình rốt cuộc là sống hay chết, bản năng cầu sống khiến nàng không thể không chế kêu to lên.
Sau tiếng la của nàng, là một tiếng gầm thét lớn của con báo khiến người ta khiếp đảm.
Mùi hôi thối trong không khí truyền đến khiến người ta lạnh lùng. Trực giác từ trước đến giờ của Diệp Lâm rất mạnh, y phục của nàng bị giắt trên nhánh cây, không dám nhúc nhích, chỉ cẩn thận quay đầu nhìn. Trong nháy mắt, hai mắt của nàng ngây dại, thậm chí ngay cả hô hấp trong người cũng ngừng lại.
Bởi vì, hình ảnh trước mắt, thật sự quá mức kinh hãi quỷ dị, nàng thế nhưng không biết nên dùng tình hình nào đi đối mặt cảnh tượng như vậy.
Toàn thân con báo màu xám bạc, thế nhưng so với con báo bình thường lớn hơn gấp bốn năm lần, xương gò má cực kỳ cao vút, nếu không phải do tầng da báo bao bọc, thật giống như hai cây ngọn lợi đao. Mà mùi hôi thối tản ra từ trong miệng to như chậu máu mở ra khiến người khác lạnh run, một đôi nhãn báo như cái chùy hung tợn ác độc nhìn mình chằm chằm.
Đây không phải là con báo mà nàng từng nhìn thấy trong sách, trên thế giới tại sao có thể có quái vật kỳ dị như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...