Diệp Lâm khẽ cúi đầu, mi mắt híp chặt che giấu đôi mắt đen láy của cô, giờ phút này, một thanh súng lục CK983 đen tuyền chỉa sau ót của cô.
Bên kia, chị ruột của cô Diệp Vân cầm một thanh súng lục U8 nhắm ngay tên con trai sau lưng cô.
Diệp Lâm cười khổ, trong lòng có chút khổ sở, giương khóe môi: "Chị, coi như hết."
Chị của cô, Diệp Vân, là đương kim đặc công ưu tú nhất, là cô gái xinh đẹp nhất cô từng thấy, cũng là người yêu của Vua dầu hỏa Tư Hàn Lâm.
Mà cô Diệp Lâm, chỉ là một trạch nữ, người lười cũng không xinh đẹp, không có bất kỳ thiên phú nào, cô có rất nhiều khuyết điểm, không con trai nào thích!
Cô ái mộ anh rễ Tư Hàn Lâm đã tám năm, một chàng trai như thần, cô dùng cả đời để nhìn!
Cái loại yêu hèn mọn đến mức tận cùng, hắn vĩnh viễn sẽ không biết.
Nhưng, lúc này hắn lại dùng súng chỉa về phía nàng.
"Diệp Lâm, chị xin lỗi em!" Diệp Vân lo lắng nhìn Diệp Lâm, tiếp theo vẻ mặt bén nhọn nhìn Tư Hàn Lâm sau lưng Diệp Lâm, trầm giọng nói:
"Hàn Lâm, em không muốn động thủ với anh, nếu như em và Diệp Lâm chỉ có thể sống một, sự lựa chọn của em vĩnh viễn đều là Diệp Lâm, em ấy là em ruột của em, là người thân duy nhất của em trên thế giới này, em vĩnh viễn không vứt bỏ em ấy!"
Khó có thể chạy trốn số mệnh, bởi vì Đông phương u cổ, cô với Diệp Vân chỉ có thể sống một, nếu cô sống, chị cô Diệp Vân phải chết, ngược lại cũng thế.
"Vân Nhi, em nghe đây, Tư Hàn Lâm anh là chồng của em, anh không cho phép em chết!" Giọng nam quen thuộc kích thích màng nhĩ Diệp Lâm khiến cô rung động, âm thanh trầm thấp mê người, trong suốt từ tính.
Đáy mắt Diệp Lâm nhuộm một tia khổ sở, cô tốn thời gian cả đời để ghen tỵ và hâm mộ chị cô, thật ra thì cô không thích chị gái này.
Cô là một phụ nữ ích kỷ, chị gái tốt với cô như vậy, vẫn che chở cô, bảo vệ cô, cho cô tiền, nhưng cô lại không cảm kích chút nào.
"Tư Hàn Lâm, em lệnh cho anh lập tức để súng xuống, nếu không ——" lời còn chưa nói hết, Diệp Vân lập tức đem súng nhắm ngay chính mình, đáy mắt hiện ra vẻ kiên quyết.
"Vân Nhi, em cho rằng em làm như vậy, anh sẽ buông tha cho Diệp Lâm sao?" Khuôn mặt Tư Hàn Lâm đẹp lỗ xẹt qua vẻ đau đớn, tròng mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Vân.
"Em vĩnh viễn đặt Diệp Lâm ở vị trí thứ nhất, mà anh vĩnh viễn đặt em ở vị trí thứ nhất, anh chỉ muốn em còn sống, coi như dùng tính mạng của anh đi đổi anh cũng không hối tiếc, nhưng em làm như vậy có công bằng với anh không? Em cho rằng em gái em xem như chí bảo thật quan tâm em sao?"
"A."
Diệp Lâm cười lạnh, quay đầu nhìn chàng trai sau lưng, đây là lần đầu tiên cô nhìn hắn gần như vậy, cho tới nay, cô chỉ có thể ở xa xa liếc hắn một cái.
Ngay cả con mắt hắn cũng không nhìn cô, một chút cũng không thèm nhìn, hắn và chị cô cùng một loại người, là cường giả, là người chinh phục, khiến kẻ địch mất hồn mất vía, mà cô chỉ là một người yếu trong những người yếu!
Trong bọn họ cô là người yếu kém nhất, Hiên cổ tộc bắt được cái nhược điểm này, ở trên người cô hạ Đông phương u cổ, bởi vì Diệp Vân với cô huyết mạch tương liên, nên giữa các cô chỉ có thể sống một!
Gió nhẹ thổi bay tóc, cô cười nhạt: "Chị, anh rễ nói đúng, tôi không có quan tâm chị, nếu anh rễ chịu đối tốt với tôi như vậy, tôi khẳng định bắn một phát súng giết chết chị! Cho nên chị không cần phải như vậy, cuộc đời của tôi sớm không có ý nghĩa!"
"Lâm Lâm, chị biết em cố ý nói như vậy, chị tuyệt đối không bởi vì em nói lời nói này mà bỏ rơi em!" Diệp Vân kiên quyết nói.
Nói xong, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tư Hàn Lâm, "Tư Hàn Lâm, để súng xuống, nếu không tôi sẽ khiến anh dùng một đời để hối hận!"
Âm thanh Diệp Vân rất lạnh, so với gian phòng bỏ hoang này còn lạnh lẽo hơn.
Đây là một gian phòng bỏ hoang, trước kia là kho hàng của một nhà xưởng, bên trong trừ mạng nhện còn có mấy thùng dầu bỏ đi.
"Chị, những năm gần đây em luôn ghen tỵ và oán hận chị, chẳng lẽ chị không nhìn ra sao? Em vẫn luôn ái mộ anh rễ, chẳng lẽ chị cũng không nhìn ra được sao? Chính bởi vì các người, em mới chán ghét mình như thế, em có thể bao dung mọi người, nhưng nếu là chị, em không cách nào bao dung đuộc! Tất cả tất cả đều bởi vì chị, không chỉ là ba mẹ, còn có gia tộc Diệp thị, ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ngươi mà chết!"
Lúc nói lời này, mắt Diệp Lâm nhìn thẳng vào Tư Hàn Lâm cùng Diệp Vân, Tư Hàn Lâm nghe những lời này, ánh mắt có một chút né tránh.
Tám năm qua, cảm tình của Diệp Lâm đối với hắn, hắn làm sao có thể không cảm thấy?
Vậy mà, trong chớp nhoáng ánh mắt Tư Hàn Lâm né tránh này, biến cố xuất hiện.
Diệp Lâm lợi dụng lúc này, chợt vươn tay, bắt được tay cầm súng của Tư Hàn Lâm, dùng sức đẩy qua bên cạnh.
Trong lúc tình thế cấp bách Tư Hàn Lâm chợt bóp cò, cố gắng đánh gục Diệp Lâm.
Vậy mà, Diệp Lâm phản ứng nhanh chóng, thân thể chợt nghiêng, hơn nữa dùng sức đẩy họng súng lục về chị của mình - Diệp Vân.
"Đùng" sau tiếng súng, Diệp Lâm với Tư Hàn Lâm nghe tiếng đạn xuyên qua thân thể.
Diệp Vân đến chết cũng không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt em gái của mình đẩy tay Tư Hàn Lâm, chỉ súng lúc về phía mình.
Diệp Vân trợn to hai mắt, không thể tin nhìn em gái mình, mà gương mặt Diệp Lâm thì lạnh lùng, không chút áy náy cùng khổ sở nào. Thậm chí, ngay cả một chút không muốn cũng không có.
Đạn đâm thủng ngực cô, Diệp Vân tự biết mình sống không lâu, dùng ánh mắt khổ sở nhìn Tư Hàn Lâm.
"Vân Nhi!" Tư Hàn Lâm quát to một tiếng, chợt nhào tới, ôm lấy Diệp Vân.
Diệp Vân dùng ánh mắt ưu thương nhìn Tư Hàn Lâm, phí sức nói: "Hàn Lâm, đừng giết con bé."
Thân thể Tư Hàn Lâm tức khắc cứng đờ, hắn cho rằng ở thời khắc cuối cùng Diệp Vân có thể nói với mình vài lời yêu thương, không có nghĩ đến vào lúc này trong lòng cô ấy vẫn chỉ có em gái.
Tư Hàn Lâm tức giận để thân thể Diệp Vân xuống, xoay người, nhìn Diệp Lâm.
Cầm thanh súng lục CK983 giơ lên, Tư Hàn Lâm nắm chặt súng lục, họng súng chỉ vào Diệp Lâm.
Bởi vì quá kích động, Tư Hàn Lâm – người đàn ông đã từng chơi đùa vô số loại súng lúc này tay cầm súng thế nhưng lại run run.
Diệp Lâm nhìn Tư Hàn Lâm, ánh mắt lạnh lẽo của Tư Hàn Lâm lúc này đối với Diệp Lâm vẫn mê hoặc như cũ. Chỉ là, bây giờ hắn muốn mạng của mình.
Người đàn ông mình dùng một đời ngưỡng mộ, vào lúc này lại dùng họng súng chỉ về phía mình.
"A!"
Diệp Lâm cười khổ, nhắm hai mắt lại.
"Đùng!"
Tiếng súng vang lên. Tiếng súng truyền vào tai Diệp Lâm thật là châm chọc.
Vậy mà, Diệp Lâm không cảm thấy một chút đau đớn nào khi bị tử đạn xuyên thủng thân thể. Ngược lại nghe từ trong cổ họng phát ra thanh âm "ô ô".
Diệp Lâm đột nhiên ý thức được cái gì, chợt mở mắt ra, chỉ thấy cổ của Tư Hàn Lâm trúng đạn, kinh ngạc trợn to hai mắt, từ trong cổ họng chỉ phát ra thanh âm "ô ô".
Tư Hàn Lâm thống khổ, vợ của hắn ở thời điểm cuối cùng lại lựa chọn em gái của mình, mà khai súng bắn thủng cổ họng hắn!
Tư Hàn Lâm không quay đầu lại nhìn Diệp Vân, mà dùng ánh mắt thê lương nhìn Diệp Lâm, chợt bóp cò!
Diệp Lâm nhìn người đàn ông mình dùng một đời để ái mộ sắp kết thúc mạng sống, lại dùng súng bắn mình, không khỏi cười khổ.
Nhưng, Diệp Lâm sẽ không ngồi chờ chết như vậy, kèm theo nụ cười khổ là một động tác né tránh.
Đạn bay qua vành tai, làm tai bị thương, nhưng cuối cùng lại không có lấy mạng Diệp Lâm.
Mặc dù nàng dùng thời gian một đời để thích Tư Hàn Lâm, nhưng nàng không muốn chết cùng bọn họ.
Nhưng mà, gian phòng bị bỏ hoang này có quá nhiều thùng dầu. Đạn bay qua vành tai Diệp Lâm, liền bắn thẳng tắp về phía mấy thùng dầu bỏ hoang sau lưng Diệp Lâm.
Lửa nhất thời cuốn tới, cắn nuốt Diệp Lâm, cũng cắn nuốt Tư Hàn Lâm cùng Diệp Vân đang hấp hối.
Ngày kế, buổi sáng sớm ở thành phố A gió thổi nhẹ nhàng đánh thức mọi người đang trong giấc ngủ say, mọi người mở mắt, kéo thân thể mệt mỏi ra cửa đi làm.
Bên cạnh có rất nhiều sạp báo, một cảnh tượng người đi đường vội vã đi ngang qua sạp báo, tiện tay mua một tờ《Thần báo thành phố A 》, ngồi lên xe buýt, lật nhìn xem.
Tiêu đề lớn: 《 Nhà kho bỏ hoang nổ tung, nhân số thương vong không rõ 》.
Từ đó, ba người Diệp Lâm biến mất vĩnh viễn ở thành phố A, không ai biết ba người bọn họ đi nơi nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...