Translator: Nguyetmai
Cơn gió đầu hạ lướt qua, bầu trời trên trấn nhỏ tạm thời trôi nổi những viên đá phát sáng.
Ngày mai cuộc tỷ võ giữa Ma Môn và Đạo Môn chính thức mở màn. Người trong Đạo Môn phấn khích đến nỗi không ngủ được.
Mấy mươi năm trước, Đạo Môn đi xa đến núi Hắc Ma tỷ võ, thay Thạch Mặc đạo trưởng của Ngọc Thanh Môn đòi lại công bằng. Lúc đó tỷ võ mười trận, Đạo Môn chỉ thắng được bốn trận.
Bởi vì đường xa nên rất nhiều tu sĩ Đạo Môn không thể đến kịp. Lần này tỷ võ ở giữa đại lục Thương Lan, có kẻ tới xem trò vui, có người tới quan sát học tập, cũng có kẻ thừa nước đục thả câu trên đường. Ngoại sơn môn của Nguyên Đạo Tông chật kín người.
Nguyên Đạo Tông sẽ không bỏ qua cơ hội hốt bạc này, điện Luyện Khí lại mới luyện chế ra vô số phòng gỗ giản dị. Thu hoạch và sắp xếp linh điền, mở rộng trấn nhỏ tạm thời lớn gấp mười lần.
Tấm bảng tỷ võ cỡ lớn đặt trên quảng trường ở trung tâm trấn nhỏ. Bắt đầu từ ngày mai, bên trên sẽ hiển thị tin tức mỗi trận đấu. Hiện tại bên trên chỉ hiển thị quy tắc đánh cược và hạng mục. Nguyên Đạo Tông đảm nhiệm vị trí chủ nhà, bấy giờ càng là một "nhà cái" lớn. Trong đó các tu sĩ qua lại, đến khi trăng lên cũng không thể xóa tan nhiệt tình của các tu sĩ.
Quy tắc đánh cược rất đơn giản. Thứ nhất, Đạo Môn thắng. Thứ hai, Ma Môn thắng. Thứ ba, hòa nhau năm – năm. Một viên linh thạch cũng có thể đặt cược. Thắng thì được gấp đôi, thua sẽ mất toàn bộ. Quy tắc đơn giản.
Minh Triệt cười giễu cợt, nhìn thấy số đông đều cược Đạo Môn thắng. Cược hòa nhau năm – năm xếp thứ hai. Cược Ma Môn thắng… không ngờ lại chưa có?
Hắn ung dung đi qua, phóng chân khí trên người ra ngoài, công lực của tu sĩ Nguyên Anh dễ dàng đẩy đám người đông đúc ra xa.
Người trong Đạo Môn đều không nhận ra hắn. Nguyên Đạo Tông chỉ có mấy tu sĩ Trúc Cơ đang phụ trách thu linh thạch, ký khế ước và đặt phiếu, cũng chẳng nhận ra hắn.
Minh Triệt đi đến đứng trước mặt họ, thản nhiên nói: "Ta đặt… một nghìn vạn linh thạch cược Ma Môn thắng!"
Quảng trường huyên náo thoáng chốc trở nên im ắng.
Đá chiếu sáng chiếu lên người hắn, hắc bào rực rỡ như được phủ một lớp trân châu, lông mày dài tới tóc mai, bên môi luôn giữ nụ cười nhạt đầy ngạo mạn. Chẳng biết là ai la lên: "Thiếu quân Ma Môn?"
Đệ tử Trúc Cơ của Nguyên Đạo Tông run rẩy, nhìn hắn không chớp mắt.
Một tu sĩ thốt lên: "Đạo Ma không…"
Hai chữ cuối vẫn chưa nói xong, cổ họng đã bị siết chặt, miễn cưỡng nuốt xuống nửa câu còn lại.
"Ồ, ván cược này chỉ có người trong Đạo Môn mới được tham gia thôi à?" Minh Triệt tò mò hỏi đệ tử Nguyên Đạo Tông.
"Điều này, điều này… đệ tử không biết." Đệ tử Trúc Cơ thành thật trả lời.
"Để cho hắn cược! Cho Ma Môn thua một nghìn vạn linh thạch, lão tử sẽ phát tài!" Một tên tán tu cười phá lên.
Minh Triệt cười nói: "Nếu như Ma Môn thắng, vậy thì hai nghìn vạn linh thạch – có lẽ là tất cả tiền đặt cược của các tu sĩ Đạo Môn – tất cả sẽ thuộc về ta. Nguyên Đạo Tông sẽ thua lỗ một khoản lớn."
Đệ tử Nguyên Đạo Tông lại câm nín. Chuyện lớn thế này, hắn ta làm sao có thể định đoạt được?
Minh Triệt thở dài nói: "Thôi, bản tọa không làm khó ngươi." Hắn quay người nhìn xung quanh, cười ha ha nói, "Đừng bảo bản tọa không nhắc nhở các ngươi, muốn phát tài thì cược Ma Môn thắng đi."
Hắn chắp hai tay sau lưng rồi rời đi, tu sĩ bị hắn bóp cổ rốt cuộc cũng thở được, nuốt nước bọt: "… Đạo Ma không chung đường, mọi người hãy cùng giết hắn!"
Minh Triệt dừng lại nhìn gã.
Tất cả mọi người đều lùi xuống mấy bước, nhường ra một lối đi.
Tu sĩ kia nghĩ thầm, hắn là tu sĩ Nguyên Anh, ta là một tu sĩ Trúc Cơ, các người chẳng lẽ muốn ta đi chết hay sao? Gã khó hiểu nói: "Chúng ta nhiều người…"
Tất cả các tu sĩ đến cược đều trợn mắt nhìn gã. Ngày mai tỷ võ, hôm nay ngươi giết thiếu quân Ma Môn, Ma Môn giận dữ không tỷ võ nữa thì chúng ta còn thắng cái gì?
Có người đã bắt đầu nghĩ lại, nghĩ Ma Môn đưa tới mười bốn tu sĩ Nguyên Anh, một trăm tu sĩ Kim Đan, lần trước cũng từng thắng Đạo Môn.
Đệ tử Nguyên Đạo Tông càng tức giận hơn. Ngươi muốn giết thì ra khỏi ranh giới Nguyên Đạo Tông, ai quan tâm ngươi sống hay chết. Ngươi ở đây công kích mọi người hành hung, còn đặt Nguyên Đạo Tông trong mắt hay không?
Nhìn những ánh mắt sắc như dao, cổ tên tu sĩ kia rụt lại, lẩn nhanh vào đám người.
Minh Triệt bước tiếp, bắt đầu đi dạo phố.
Thấy hắn rời khỏi, cuối cùng có một tu sĩ móc ra một trăm linh thạch đặt trên bàn, khó khăn nói: "Ta… ta cược Ma Môn thắng."
Đệ tử Nguyên Đạo Tông nhìn hắn chằm chằm như nhìn quái vật. Tên tu sĩ đỏ mặt: "Không, không, không được sao?"
Đệ tử Nguyên Đạo Tông thở hồng hộc, đưa phiếu hoa hắn, tên tu sĩ nhận lấy rồi như tên trộm chạy vào đám người.
Đợi đến khi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy tất cả đám tu sĩ cược với Nguyên Đạo Tông:
"Ta cũng cược Ma Môn thắng."
"Ta cũng cược Ma Môn thắng!"
…
Tiếng nói liên tục truyền đến, tên tu sĩ kia ngơ ra một lúc, ưỡn thẳng ngực, trong miệng lầm bẩm: "Ta có gì phải ngại?"
Cùng lúc ấy, Thạch Thanh Phong đến phía ngoài viện tử của Tiêu Liên Nhi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Tiêu Liên Nhi nghe thấy tiếng gõ cửa, thầm đề phòng: "Ai?"
Chỉ một chữ mà khiến đôi chân Thạch Thanh mềm oặt, suýt nữa thì ngồi xuống. Là nàng! Tìm kiếm mười ngày, cuối cùng cũng tìm thấy nàng rồi. Tay hắn đặt trên cánh cửa, đổi từ gõ thành vỗ.
Cửa lẳng lặng mở ra. Thạch Thanh Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt phổ thông cùng với búi tóc cột sau gáy, hắn gần như không nói nên lời: "Liên Nhi…"
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, biết hắn đã nhận ra mình, Tiêu Liên Nhi nghiêng người sang một bên: "Vào trong đi."
Lúc này trong lòng Thạch Thanh Phong mới tràn đầy vui vẻ. "Ừ" một tiếng, hắn bước vào tiểu viện.
Tiêu Liên Nhi đóng cửa phòng lại.
Thạch Thanh Phong vội nói: "Liên Nhi, theo ta trở về tông môn đi, sư phụ đồng ý rồi, sẽ cho muội một con đường sống, muội cùng lắm cũng chỉ bị Thanh Phong trưởng lão mê hoặc…"
"Ồ? Sư phụ ta sao rồi?" Tiêu Liên Nhi ngắt lời hắn.
Thạch Thanh Phong cắn răng nói: "Thanh Phong chưởng lão cấu kết với Ma Môn, bị nhốt vào viện Giới Luật, ta lén lút nhìn thấy. Tông môn nhất định sẽ xử lý trưởng lão sau khi kết thúc đại hội tỷ võ trung thu. Liên Nhi, muội đừng cứng đầu nữa, bây giờ trở về tông môn nhận lỗi với chưởng giáo đạo quân và các trưởng lão, họ sẽ giơ cao đánh khẽ với muội. Nếu còn trì hoãn thì họ coi muội như đồng phạm của Thanh Phong trưởng lão mà trừng trị mất."
Tiêu Liên Nhi nhẹ giọng nói: "Nếu như sư phụ ta bị oan thì sao?"
"Không thể nào!" Thạch Thanh Phong thốt lên, "Sư phụ ta xử lý công bằng, là người ngay thẳng. Tối hôm đó ta còn thấy người cùng ba vị trưởng lão Thiên Cơ, Thiên Toàn và Thiên Quyền bắt giữ Thanh Phong trưởng lão, không thể có chuyện cả bốn người đều vu oan cho sư phụ muội được?"
Nàng biết Thạch Thanh Phong còn quá non nớt, vẫn muốn ôm một tia hi vọng cuối cùng.
"Chiếc chuông gió mà huynh cho ta…"
"Ta biết, muội treo dưới hiên, ta thường lén lút chạy tới bên rừng nghe tiếng chuông." Thạch Thanh Phong nở nụ cười.
Trên mặt Tiêu Liên Nhi chẳng có bất cứ ý cười nào: "Ta muốn nói, lúc ta rời khỏi hồ Trừng Tâm… từng chiếc chuông đã bị ta bóp nát rồi".
Nụ cười trên mặt Thạch Thanh Phong cứng lại, mãi hồi lâu sau hắn mới run giọng nói: "Không, không sao. Chỉ cần muội trở về tông môn, muội không sao cả, thì muội làm gì ta cũng không tức giận."
Tiêu Liên Nhi thản nhiên nói: "Ta cho huynh vào đây không phải để nghe huynh khuyên ta trở về tông môn. Huynh đừng bị Hàn Tu Văn lừa nữa, sư phụ ta bị vu oan."
"Sao muội có thể gọi thẳng tên húy của sư phụ ta! Liên Nhi, muội bị mê hoặc quá sâu, bị Thanh Phong trưởng lão kéo vào con đường lạc lối rồi!" Thạch Thanh Phong vô cùng đau đớn.
"Ồ? Huynh tin chắc sư phụ huynh là người tốt, thì ta dựa vào đâu mà không thể tin tưởng sư phụ ta là người tốt, là bị kẻ khác hãm hại chứ?"
Thạch Thanh Phong vừa thương tiếc vừa đau lòng, trong mắt dần dần hiện lên vẻ cứng rắn: "Liên Nhi, lúc nhỏ muội là một nha đầu, làm đệ tử chân truyền của Thanh Phong trưởng lão mới có được ngày hôm nay. Ta biết muội biết ơn Thanh Phong trưởng lão, coi ông ấy như cha, một lòng hiếu thuận. Nhưng muội không thể không phân biệt đúng sai. Muội có biết, ngày mai trên đài tỷ võ, tu sĩ Đạo Môn phải dùng máu tươi và tính mạng để giành địa giới và tài nguyên cho chúng ta hay không? Đại lục Thương Lan vốn là địa giới của Đạo Môn. Dã tâm Ma Môn bành trướng, muốn mở rộng địa giới núi Hắc Ma nên tới cướp đoạt của Đạo Môn. Đạo Ma không chung đường, muội không thể vì thích thiếu quân Ma Môn mà bị mê hoặc đầu óc…"
"Ta nói rồi, ta cho huynh vào đây không phải để nghe huynh giảng đạo." Thần thức của Tiêu Liên Nhi hơi động, trận pháp được bố trí trong sân xuất hiện, ẩn đi hình ảnh hai người. Nàng nhanh chóng vung cành cây xanh ra, sấm chớp đan nhau thành tấm lưới, chụp về phía Thạch Thanh Phong. Nàng cười lạnh: "Mà là để… đóng cửa đánh chó!"
"Sơn Hà Võng! Sao muội lại biết Sơn Hà Võng!" Thạch Thanh Phong hoảng sợ nhảy về phía sau, đầu ngón tay vung ra hai mươi bảy tia lửa, đỡ lấy tấm lưới sét, âm thanh phát ra "xèo xèo". Hai tấm lưới hòa vào với nhau.
Vô số bông hoa nước bay về phía Thạch Thanh Phong.
"Đó là cành cây xanh mà hắn cho muội!" Ánh mắt Thạch Thanh phong thoáng hiện vẻ đau khổ.
Hắn vẫn chưa đột phá Trúc Cơ Trung kỳ, nhưng Tiêu Liên Nhi đã có tu vi Giả Đan. Tử Diễm Sơn Hà Võng đột nhiên bị sấm sét đánh thành từng mảnh nhỏ, lập tức biến mất. Dư âm sét điện vẫn chưa tiêu tan, giam trên người Thạch Thanh Phong.
Hắn không ngừng run rẩy trên mặt đất, muốn nói nhưng lại không nên lời. Ánh mắt hết sức kinh hãi, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ rằng tiểu nha đầu người phàm ôm bọc vải cúi đầu trước kia lại có tu vi cao hơn mình.
Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng cài cành cây xanh lên búi tóc: "Đúng, Minh Triệt tặng ta dùng làm trâm cài tóc. Ta rất thích."
Nàng thu hồi trận pháp, đột nhiên đá một cú vào người Thạch Thanh Phong: "Cú đá này là thay cho Hư Cốc! Ta sẽ không giết ngươi, ngươi đúng là kẻ ngốc chẳng biết gì hết! Ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi. Lần sau, nếu ngươi còn càm ràm thì đừng trách ta không khách khí!"
Nàng nhìn hắn một cách khinh thường rồi đi ngang qua bên cạnh hắn. Cú đá kia không mạnh nhưng lại khiến Thạch Thanh Phong khó chịu đến nỗi không thở nổi.
Nửa canh giờ sau, hắn từ dưới đất bò dậy, áo bào bị đốt trụi, tóc ám mùi khét lẹt. Hắn lảo đảo chạy vội tới cửa, lấy ra đạn tín hiệu bắn lên trời.
Một đóa hoa màu tím ngưng tụ không tan trên không. Đây là tín hiệu khẩn cấp của tông môn.
Các đệ tử đã sớm chuẩn bị bảo vệ từng lối ra vào của trấn nhỏ, theo sự dặn dò nghiêm túc của Thạch Thanh Phong kiểm tra từng tu sĩ tóc ngắn.
Tiêu Liên Nhi mới vừa đi tới đầu đường thì chạm mặt các liên nữ của Minh Hương Môn. Nàng coi như không có chuyện gì, tránh đường rời đi. Liên Nhụy đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra, chỉ về phía nàng kêu lên: "Sư tỷ, nàng ta có giống tên trộm Minh Y tỷ tỷ nói không?"
Đám con gái vừa nhìn, không quan tâm nàng có phải hay không, trước tiên ngăn lại rồi nói tiếp, sôi nổi kêu lên: "Ngươi đứng lại!"
Tiêu Liên Nhi giơ tay vung ra trăm đóa hoa nước, ầm ầm nổ vang. Mười tám liên nữ không ngờ nàng lại ra tay bất thình lình như thế, luống cuống tay chân tránh né, miệng kêu la oai oái.
Mà Tiêu Liên Nhi thừa dịp hỗn loạn rẽ vào một con hẻm.
"Thầy bói, các muội đang làm gì thế?" Tiêu Minh Y ở sau lưng họ, nhìn thấy bên này động thủ từ xa thì nhanh chóng chạy tới.
"Đúng như ta tính toán, vừa rồi gặp chúng ta phải tên trộm đã lấy trâm cài tóc của tỷ đấy!" Liên Nhụy chỉ về phía trước nói.
Tiêu Minh Y rút kiếm Ứng Long ra, bay qua đó.
Bốn phương tám hướng lần lượt hướng lên bầu trời phát tín hiệu.
Minh Triệt ngẩng đầu nhìn trời, lông mày nhíu lại. Hắn đứng thẳng không nhúc nhích, mở thần thức, lao về nơi xuất hiện động tĩnh.
Tiêu Liên Nhi chen vào đám đông, đã sớm đổi sang khuôn mặt khác. Nàng nghĩ thầm, có cần làm tiếng động lớn thêm chút nữa không, dù sao mặt nạ có thể tùy ý thay đổi dáng vẻ. Đến lúc đó lại đổi sang y phục khác, đội thêm cái khăn lên đầu, trà trộn vào trong đám tu sĩ ra ngoài là được.
Bên cạnh, một tên tu sĩ đột nhiên kéo cánh tay nàng. Tiêu Liên Nhi giật mình, đang định đánh trả thì…
"Tiểu sư muội, là ta."
Giọng nói của Cố Tiểu Phong khiến lòng Tiêu Liên Nhi chua chát, nàng tựa lên người hắn: "Tam sư huynh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...