Translator: Nguyetmai
"Tiêu Liên Nhi, lần này e rằng ngươi chạy không thoát rồi." Ánh mắt Tiêu Minh Y chuyển sang Thập Bát Liên Nữ và các đệ tử Vạn Thú Môn đang nói chuyện sôi nổi, thản nhiên cười nói, "Có rất nhiều tu sĩ bên ngoài tới thị trần nhỏ này, cũng có rất nhiều tu sĩ nhân tiện bày bán làm ăn. Mọi người có muốn đi dạo phố không? Chưa biết chừng còn có thể tìm được vài thứ hay ho đấy."
Thập Bát Liên Nữ hiếm khi được ra khỏi Minh Hương Môn, nghe được đi dạo phố đều trở nên phấn khích. Có mỹ nhân ở bên, đệ tử Vạn Thú Môn chủ động nhiệm vụ bảo hộ chi tiền. Một đám người kéo nhau ra khỏi quán trà.
Đi được một đoạn, Tiêu Minh Y sờ lên đầu ai nha một tiếng: "Trâm cài tóc của ta không thấy đâu nữa… Nhất định bị người nào đó tiện tay lấy đi rồi. Cái người có vóc dáng gần giống ta, gầy gầy, đúng rồi, tóc của người đó rất ngắn, chỉ dài đến cổ thôi!"
Nghe nàng ta nói như vậy, hơn ba mươi mấy người đều tức giận lên: "Bọn tán tu này đến đây đục nước béo cò. Đi tìm người!"
Đệ tử Nguyên Đạo Tông đi cùng càng tức giận hơn: "Ở ngay ngoại sơn môn của Nguyên Đạo Tông chúng ta nữa mà dám ngang nhiên như vậy! Tiêu sư muội yên tâm, cho dù hôm nay không tìm được, ta không tin ngày mai vẫn không tìm được tên trộm đó!"
Tiêu Minh Y tỏ vẻ cảm kích: "Cũng không phải là pháp bảo gì, chỉ là một món trang sức bình thường mà mẫu thân tặng cho ta thôi. Mọi người không cần cố sức tìm, dù sao chúng ta cũng tới đây dạo phố mà, chưa biết chừng sẽ đụng phải người đó."
Các đệ tử cười đồng ý, chia nhau đi dạo chơi.
Trừ khi nàng ta không ra đường, bằng không đệ tử của ba tông môn phân tán tìm kiếm, chắc chắn sẽ có người gặp phải nàng ta. Tiêu Minh Y mỉm cười, thân thiết nắm lấy tay Liên Nhụy rồi nhiệt tình nói, "Có phải muội tinh thông việc xem bói không? Tính cho sư tỷ một quẻ, xem có thể bắt được tên trộm kia không với."
Liên Nhụy không hiểu rõ sự tình, cười hì hì lấy một viên thạch anh ra đưa cho nàng ta: "Tiêu sư tỷ dùng tay ấn lên thử xem."
"Có thể đoán ra thật ư?" Tiêu Minh Y ấn tay lên.
Thạch anh phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, Liên Nhụy rất tự tin nói: "Quẻ tượng tỏ rõ, sớm muộn gì cũng tìm được người đó. Không tin, cược năm viên linh thạch."
Tiêu Minh Y nửa tin nửa nghi ngờ cười nói: "Vậy thì mượn lời chúc tốt lành của muội."
Trở về tiểu viện, Tiêu Liên Nhi nghĩ thầm, vì đề phòng không có chuyện gì xảy ra, mười ngày tới không ra phố nữa. Nàng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vui mừng phát hiện quảng trường chia cho Ma Môn dựng trại vốn trống không, nay đã có động tĩnh rồi.
Tất cả tu sĩ Đạo Môn đều phát hiện thấy, sôi nổi bay tới đứng trên không quan sát. Phía trên quảng trường như có con sóng cuộn trào, hiện ra một cánh cửa bùa chú, lóe lên màu xanh lá cây.
Tiếng cười khẽ khàng từ không trung truyền tới, ngay sau đó trong cánh cửa xuất hiện một chiếc giày thêu tinh xảo, một bộ váy áo thêu kín cành hoa ở tà váy, một mỹ nhân tóc vấn cao, mặc trang phục trong cung bước ra.
Vu Hàm tò mò nhìn các tu sĩ Đạo Môn đứng đầy trên không, che miệng cất lên tiếng cười như chuông bạc: "Các tỷ muội, mau ra đây đi. Các tiểu tu sĩ tuấn tú của Đạo Môn sắp không chờ nổi nữa rồi."
Trước mắt mọi người sáng lên, một tốp tiên nữ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy xuất hiện rồi bay đến quảng trường. Bọn họ giống như muôn hoa mẫu đơn chen nhau đột nhiên nở rộ khiến bầu trời quang đãng lập tức trở nên rực rỡ màu sắc.
Ngọc Hòa chân nhân phụ trách tiếp đãi của Nguyên Đạo Tông bay trên không, to giọng nói: "Đại đệ tử Ngọc Hòa của chưởng giáo đạo quân Nguyên Đạo Tông xin được chào đón các nữ tiên Ma Môn…"
Tay áo phất phơ, Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ thoáng chốc bay tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cúi đầu: "Ngọc Hòa ca ca."
Ngọc Hòa chân nhân đỏ mặt: "Tiên tử xin tự trọng."
"Đừng làm bậy." Vu Hàm quát khẽ một câu, chậm rãi bay tới: "Ngọc Hòa chân nhân."
Chữ "nhân" kia kéo rất dài, điệu đến mức lông tóc của Ngọc Hòa chân nhân dựng đứng. Hắn lùi lại hai bước để thoát khỏi hương thơm suýt nữa khiến mình choáng váng, chỉ vào bên nửa quảng trường còn lại nói: "Cố ý chừa lại cho Ma Môn dựng trại, các tiên tử cứ tự nhiên."
Nói xong phi như bay về doanh trại Đạo Môn.
Vu Hàm nhìn các tu sĩ đang đứng trên không, thấy họ không bước vào ranh giới quảng trường thì thản nhiên cười một tiếng: "Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ xin thỉnh an mọi người, các vị đây cứ nhìn chòng chọc vào tỷ muội chúng ta như vậy, lẽ nào Đạo Môn không có mỹ nhân?"
Tu sĩ Đạo Môn chỉ là thấy lạ tới xem, nghe nàng ta nói như vậy, dẫn đầu chính là Dương Diệc Thần của Vạn Thú Môn nói: "Không phải Đạo Môn không có mỹ nhân, mà là Ma Môn tới đây chỉ là một đám lẳng lơ có mỗi nhan sắc!"
Xung quanh đồng loạt cười phá lên.
Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ không hề tức giận, nhìn về phía tu sĩ Đạo Môn vẫy tay: "Các ca ca nếu đã thích sao còn chưa qua đây?"
Nhất thời, khắp trời là những tay áo đỏ rực, những bàn tay ngọc ngà vẫy gọi.
"Không biết liêm sỉ!" Tu sĩ Đạo Môn càng trợn mắt há mồm, đành phải bay xa và lên tiếng mắng to, còn các ma nữ thỏa thuê cười lớn.
Tán tu lại không vào được quảng trường. Các ma nữ Thiên Luân coi họ như không tồn tại, hạ xuống quảng trường làm phép.
Vu Hàm lấy ra một vật ném lên quảng trường, chốc lát, trên mặt đất bao trùm một tầng thổ nhưỡng óng ánh màu tím.
Mọi người tò mò nhìn theo, có kẻ thấy nhiều hiểu rộng nói, "Đất tiên chỉ Thượng Tiên giới mới có!"
Thượng Tiên giới trong truyền thuyết có một loại đất tiên màu tím, có thể tự hấp dẫn linh khí trời đất, có chứa thổ nhưỡng bên trong. Trồng kỳ hoa dị thảo có thể đạt được năng suất cao hơn.
Tu sĩ của ba tông bốn môn cho dù vẫn đang ngồi yên, cũng đều nghển dài cổ quan sát.
Nhìn các ma nữ làm phép, trong đất mọc lên cỏ xanh mơn mởn, cây xanh tỏa bóng, tạo nên một khu vườn.
"Lên!" Trong tiếng hô yêu kiều lại có một vật được ném ra, mười tám ma nữ đồng thời kết ấn vỗ tới, một tòa cung điện bằng bạch ngọc bỗng chốc tọa lạc trong vườn cây xanh. Cung điện cao hai tầng, bên ngoài lầu hai có ban công rộng rãi, cao vừa bằng võ đài. Hai đầu của chủ điện có hai chiếc cầu vòm, nối liền hai tòa điện. Phía sau là một khoảng sân rộng, xây một hàng điện.
Các ma nữ qua lại trong ngoài cung điện, chẳng bao lâu đã phủ lên một tấm màn trắng như tuyết. Thảm trải dài từ cửa cung điện đến thẳng đến phía trước võ đài.
Làm xong những việc này, mười tám người đồng thời biến mất trong cung điện.
Mọi người nhìn thấy mà hoa hết cả mắt, lại loáng thoáng nghe thấy trong cung điện truyền ra tiếng cười, tiếng sáo trúc và mùi xông hương phiêu bồng.
Cảnh tượng này khiến doanh trại ở quảng trường bên phía ba tông bốn môn bỗng trở nên vô cùng keo kiệt và bủn xỉn.
"Không biết chủ nhân của Ma Môn có tới hay không?"
"Nghe nói gần đây người hay lộ diện ở đại lục Thương Lan là thiếu quân của Ma Môn."
Các tu sĩ chỉ trỏ, bán tán náo nhiệt.
Tiêu Liên Nhi nhìn tòa cung điện, không nhịn được lắc đầu: "Đi tới đâu cũng gây sự chú ý như vậy."
Nhớ lại dáng vẻ Minh Triệt gặm đùi dê rừng, nàng nghĩ, trong bí cảnh áp chế tu vi thành đệ tử Luyện Khí, có lẽ là khoảng thời gian thảm hại nhất trong cuộc đời hắn nhỉ?
Lần này có sự sắp xếp rúng động của các ma nữ Thiên Luân, mọi người gần như ngày nào cũng nhìn lên khoảng trời trên cung điện, trông ngóng mong đợi người Ma Môn tới.
Tiêu Liên Nhi cũng không ngoại lệ, ngoại trừ tu luyện ra, nàng cũng mong Minh Triệt tới.
Ngược lại, Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y tìm nàng trong trấn nhỏ mà chân sắp gãy luôn rồi.
Trừ khi nàng nhận ra ta đến nên trốn trong phòng không chịu ra. Thạch Thanh Phong nghĩ vậy, lén lút đi tìm đến đệ tử ở điện Bắc Thần, bảo vệ bốn phía trấn nhỏ. Tìm thấy đệ tử trông coi thuê phòng, lấy được một tấm bản đồ trấn nhỏ: "Nhất định nàng sẽ ở gần doanh trại Ma Môn, thuê riêng một viện tử."
Trước trung thu một ngày, mười tám ma nữ lại xuất hiện trong cung điện lần nữa, yêu kiều cúi đầu ở tầng không xa xa: "Cung nghênh thiếu quân."
Tất cả tu sĩ Đạo Môn đều đứng lên, bên ngoài quảng trường càng chen lấn chật chội, đến nỗi một con kiến cũng không chui vào được.
Không gian chấn động, cánh cổng màu xanh cao to xuất hiện.
Đầu tiên là một trăm tu sĩ Kim Đan áo xanh đi ra, đều đứng dưới thềm ngọc của cung điện. Xuất hiện tiếp theo là bảy tên võ sĩ mặc áo giáp vàng, mỗi người ôm một vũ khí trong ngực, từ không trung hạ xuống cung điện. Ngay sau đó, lại có bảy người mặc y phục khác nhau bước ra, dừng lại trên không chẳng nhúc nhích.
Cuối cùng, bốn mỹ nhân mặc trang phục trong cung nhấc kiệu hoa nhẹ nhàng bước ra. Gió nhẹ thổi qua, những đóa hoa trên kiệu bay xuống. Mọi người nhìn rõ người ngồi dựa trong kiệu là một nam tử trẻ tuổi, toàn thân mặc hắc bào. Bảy người hộ tống kiệu hạ xuống ban công lầu hai.
Tấm lụa mỏng như màn trướng phủ xuống, che ban công lại. Trong lụa mỏng thấp thoáng, mọi người nhìn thấy vóc dáng cao lớn của nam tử mặc hắc bào từ trong kiệu bước ra, đứng trên ban công.
Phe Ma Môn nhìn thấy chúng tu sĩ Đạo Môn "cạn lời". Cuối cùng có một người thở dài nói: "Người ta thâm nhập vào trong Đạo Môn, mang theo toàn tu sĩ Kim Đan trở lên, tu vi thấp nhất cũng là Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ."
Bảy võ sĩ và bảy trưởng lão đều có tu vi Nguyên Anh, Ma Môn đưa tới mười bốn tu sĩ Nguyên Anh. Cộng thêm Minh Triệt là mười lăm người. Một trăm người áo xanh đều là chân nhân Kim Đan. Ba tông bốn môn cười khổ lắc đầu.
Ngọc Hòa chân nhân lại bay tới ranh giới quảng trường, hành lễ nói: "Tại hạ là Ngọc Hòa, đại đệ tử của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, tham kiến thiếu quân."
Minh Triệt liếc nhìn hắn, quay người đi vào cung điện.
Ngọc Hòa chân nhân sững sờ, cao giọng nói lớn: "Ngày mai tỷ võ, Ngọc Hòa đặc biệt tới dâng điều lệ cho thiếu quân!"
Một tên áo xanh bay đến trước mặt Ngọc Hòa chân nhân, đưa tay ra: "Đưa điều lệ cho ta, ta sẽ trình lên thiếu quân." Thấy Ngọc Hòa ngập ngừng thì liếc mắt, kiêu ngạo nói: "Ngươi có tu vi Kim Đan, ta cũng có tu vi Kim Đan. Ngươi đưa điều lệ, ta nhận lấy thì có gì không thỏa đáng? Chẳng lẽ còn mong thiếu quân nhà ta đích thân gặp một tên đệ tử của chưởng giáo như ngươi ư? Nguyên Đạo Tông muốn làm nhục thiếu quân nhà ta chắc?"
Ngọc Hòa chân nhân tức giận ném điều lệ cho gã, cao giọng nói: "Ngày mai trước khi tỷ võ, mong Ma Môn đưa ra câu trả lời."
Minh Triệt trở về cung điện, lười biếng nằm trên giường: "Các trưởng lão đi chuẩn bị đi. Ngày mai bắt đầu đánh, Nguyên Đạo Tông nhiều nhất chỉ giữ lại một trưởng lão Nguyên Anh ở tông môn. Đúng lúc thích hợp cho chúng ta tập kích bất ngờ. Dì Hoa, có tình báo gì không?"
Một mình Hoa Tri Hiểu ở lại, ngồi lên chiếc ghế gấm bên cạnh giường, nhẹ giọng nói: "Đệ tử trong trấn hồi báo, Thanh Phong trưởng lão ra ngoài ngao du, Tiêu cô nương mất tích rồi, vậy nên Hàn Tu Văn quyết định niêm phong điện Dao Quang. Họ đang tìm kiếm nàng ta khắp nơi, thiếu quân suy đoán không sai. Thanh Phong tiểu đạo quân đang bị nhốt trong ngục tù. Tiêu cô nương thông minh, chắc chắn là trốn rồi. Chỉ có điều, đệ tử trong trấn nhỏ lại không ai phát hiện tung tích của nàng ta."
Lúc này, Thạch Thanh Phong gõ cửa tiểu viện thứ một trăm linh hai, cách tiểu viện của Tiêu Liên Nhi mười phòng.
Tiêu Liên Nhi không hề phát hiện ra. Quảng trường thiết lập trận pháp, xung quanh còn có đệ tử của Nguyên Đạo Tông phụ trách tuần tra, không cho các tu sĩ tới gần. Vườn hoa của Ma Môn cũng có trận pháp, phải làm sao để có thể lặng lẽ gặp Minh Triệt đây?
Nếu như chiếc nhẫn bạc kia không bị tan biến trong bí cảnh thì tốt rồi.
Minh Triệt cũng đang hối hận: "Lần sau cứ xích nàng ấy lại, để nàng ấy khỏi chạy mất không tìm thấy. Nàng ấy đã là chim sợ cành cong, không chắc chắn thì sao dám trở về đỉnh Thiên Khung?"
Hoa Tri Hiểu nhịn cười nói: "Tiểu Bạch chỉ huy một đám người tạm thời ở trong trấn nhỏ, có động tĩnh gì sẽ truyền tin tới ngay. Không có tin tức thì chính là tin tức tốt nhất. Đợi khi có được tin tức của Dịch Khinh Trần, thiếu quân muốn làm gì, đại lục Thương Lan còn ai có thể ngăn cản được chứ?"
"Nếu như nàng ấy không thích thì sao? Ta cũng không thích miễn cưỡng người khác." Minh Triệt bĩu môi nói.
Hoa Tri Hiểu hơi ngạc nhiên, con ngươi đảo quanh, thở dài nói: "Thế thì khó làm rồi."
Minh Triệt hừ một tiếng nói: "Lần trước ta quên hỏi nàng ấy, lần sau ta sẽ hỏi rõ."
Hoa Tri Hiểu rất tò mò: "Nếu như nàng ta từ chối thiếu quân thì sao?"
Minh Triệt quay đầu qua, chống cằm, cũng rất tò mò nhìn nàng ta chăm chú: "Trước đây Nhược Thủy có từ chối dì không?"
Cạch… Chiếc quạt trong tay Hoa Tri Hiểu rớt xuống mặt đất. Nàng ta hất tay, quạt tròn bay về phía Minh Triệt: "Dám trêu chọc ta, xem ta trừng trị người thế nào!"
Chỉ vừa chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng Minh Triệt đâu: "Ta quyết định vào trấn đi dạo đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...