Nhất Nộ Thành Tiên

Translator: Nguyetmai

Hàn Tu Văn nhìn hắn, than khẽ: "Đừng quá buồn, con chỉ muốn tốt cho nàng ta, nàng ta không nhận thì thôi. Chẳng qua đây là việc lớn, không thể để cho Tiêu Liên Nhi chạy trốn được. Các con phải tin tưởng vi sư và ba vị trưởng lão, chúng ta nhất định sẽ không làm chuyện vô ích đâu."

"Đệ tử hiểu." Thạch Thanh Phong và Ngọc Kê đáp.

Hàn Tu Văn nghĩ thầm, nói nhỏ: "Thanh Phong, con nghĩ Tiêu Liên Nhi rời khỏi tông môn sẽ đi đâu?"

"Hướng Tây, đi đến núi Hắc Ma." Thạch Thanh Phong cảm thấy mỗi một chữ đều như khoét lòng hắn ra. Hắn tha thiết nhìn Hàn Tu Văn nói: "Sư tôn, chỉ cần đuổi kịp… ngăn nàng ấy lại trước khi đến đó, đệ tử cầu xin người giơ cao đánh khẽ."

"Thằng bé này." Hàn Tu Văn nở nụ cười hòa nhã, "Nàng ta mới có bao nhiêu tuổi đầu, cùng lắm chỉ là bị mê hoặc mà thôi. Nguyên Đạo Tông là môn phái lớn của Đạo Môn, chỉ cần nàng ta lạc đường nhưng biết quay đầu là được, phong thái này thì ta vẫn có. Mấy ngày nay nàng ta không thể sử dụng chân khí, không thể đi xa được. Nếu Tiêu Liên Nhi nhanh chóng kết đan, khôi phục lại chân khí thì con không phải là đối thủ của nàng ta đâu. Huynh đệ các con đi đi, ta sẽ truyền lệnh tông môn, mời tu sĩ Đạo Môn phía Tây hỗ trợ chặn đường."

Thanh Phong xúc động cúi thấp đầu: "Đệ tử tạ ơn sư tôn!"

Nhìn Thạch Thanh Phong và Ngọc Kê rời đi, Hàn Tu Văn quay trở lại phòng luyện đan.

Cánh cửa của phòng luyện đan đã được thay. Đóng cửa lại, mở phòng ngự, chắc chắn không ai có thể đi vào. Hàn Tu Văn nhẫn nhịn cả đêm, cuối cùng cũng có thể không kiêng dè gì mà cười phá lên: "Nhược Thủy chết rồi! Chết rồi! Thanh Phong cũng bị giam lại! Ha ha!"

Gã giơ hai tay áo, tiếng cười quanh quẩn trong phòng luyện đan. Gã thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng rồi cười một tiếng, vô cùng thoải mái.

Hắn lấy ra một chiếc nhẫn và một cái túi chứa đồ: "Ngươi sẽ không thể ra khỏi viện Giới Luật, sẽ bị phế bỏ tu vi rồi chết già trong nhà lao chữ Thiên!"

Của cải của Thanh Phong trưởng lão chất thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất.

Đan dược pháp bảo linh thạch, còn có hơn một trăm linh thảo hái từ bí cảnh đựng trong hộp ngọc. Thanh Phong trưởng lão cầm một ít đem đến Đan Tông đổi lại hai mươi viên đan dược từ cấp bảy trở lên. Ông không dám đưa hết một lần cho Đan Tông, ngược lại giúp Hàn Tu Văn được lợi.

"Niên đại vạn năm, niên đại năm ngàn năm… Ha ha! Thanh Phong, tất cả của cải của ngươi đều thuộc về ta!" Thu hoạch ngoài ý muốn khiến Hàn Tu Văn mừng rỡ như điên, chân khí tự nhiên rời thân thể, thổi phồng hai ống tay áo hắn lên, "Ông trời đã thiên vị ta đến như vậy, Hàn Tu Văn ta mới là người đầu tiên trong năm ngàn năm sẽ phi thăng hóa thần trên đại lục Thương Lan này!"


Gã kiềm chế xúc động, lại dữ dằn mắng: "Tiêu Liên Nhi, ngươi hái nhiều linh thảo như vậy ở bí cảnh mà lại đưa toàn bộ cho Thanh Phong! Không, ngươi nhất định vẫn còn, nhất định còn giữ lại một phần cho mình."

G bỗng chú ý tới một miếng ngọc bài được cất giữ trong đó. Gã vẫy tay, ngọc bài lơ lửng trước mặt gã, một chút thần thức chập chờn tỏa ra ánh sáng.

"Ngọc bài bản mệnh? Ha ha!" Hàn Tu Văn cảm thấy thu hoạch đêm nay khiến gã phải choáng váng rồi. "Thì ra là thế! Ngọc bài ở điện Tông Vụ là giả, miếng này mới là thật!"

Gã phất tay, hai miếng bạch ngọc bay lên giữa không trung. Quét thần thức qua, trên ngọc bài hiện ra cảm giác giống nhau như đúc.

"Dịch Khinh Trần, Tiêu Liên Nhi… Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi!" Hàn Tu Văn ngồi khoanh chân mỉm cười nhìn ngọc bài.

Hai miếng ngọc tỏa ra ánh sáng lờ mờ giống như ánh nắng, xóa tan hết mọi lo lắng trong lòng gã.

"Khinh Trần, chờ ta bắt được ngươi, ngươi sẽ phát hiện ra, kiếp này ngươi hái được linh thảo cấp cao, còn cả bản thân ngươi nữa, tất cả chỉ để giúp ta tăng cường tu vi mà thôi! Ha ha!" Hàn Tu Văn thoải mái nhắm mắt lại, "Còn nửa canh giờ nữa là bình minh. Đợi điều tra ra cái chết của Nhược Thủy, ta sẽ đề nghị phế bỏ tu vi của Thanh Phong. Sẽ không còn chuyện gì… khiến ta bận tâm nữa."

Gã chậm rãi tiến vào cảnh giới nhập định.

Ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần lặng lẽ biến hóa, giống như thở ra một hơi.

Hàn Tu Văn đang tĩnh tọa không hề phát hiện, hơi thở này tiến vào thân thể gã lúc gã hít vào.

Tu sĩ Nguyên Anh cũng cần phải ngủ. Lúc ngồi xuống, chân khí lưu chuyển, thần thức hồi phục, lại có tinh lực dồi dào sau mỗi giấc ngủ.

Phòng luyện đan yên tĩnh, hơi thở của Hàn Tu Văn dần dần kéo dài.

Một giọng nói lặng lẽ vang lên trong đầu gã: "Hàn Tu Văn, ngươi cho rằng đã giết được ta thật sao? Trước khi ngươi lập Tù Long Trận, thần thức của lão phu đã ra khỏi điện Thiên Xu, đi gặp Ẩn Lão tông môn rồi. Ha ha ha ha."


"Nhược Thủy!" Hàn Tu Văn mở to mắt. Phòng luyện đan không có một ai. Gã hoảng hốt lo sợ nhìn tứ phía, "Nhược Thủy chưa chết? Ẩn Lão đã lừa ta ư? Không, không thể nào! Lão ta không có tu vi, ta đã châm chân khí vào trong cơ thể lão để dẫn nổ. Lão ta không thể sống được! Lão ta chết rồi, sao còn có thể dùng thần thức truyền âm?"

Bây giờ gã mới nhớ ra, từ khi giam Thanh Phong trưởng lão vào viện Giới Luật, lại vội vàng bố trí phong tỏa điện Dao Quang, xem xem Tiêu Liên Nhi có còn ở đó không. Gã hoàn toàn không lo lắng đi đến điện Thiên Xu nhìn thi thể của Nhược Thủy đạo quân.

Nếu như Ẩn Lão lừa gã thì sao? Nếu như Nhược Thủy thật sự không chết?

"Lão già! Lão ta lừa để cho chúng ta cùng đi vào để dễ dàng vạch trần ta!" Hàn Tu Văn đi đi lại lại trong phòng luyện đan như thú bị nhốt, "Không, ta không thể để cho ba vị trưởng lão đến điện Thiên Xu được! Không thể để cho họ nhìn thấy Nhược Thủy!"

Gã phất tay cất của cải của Thanh Phong trưởng lão cùng hai miếng ngọc bài trong phòng luyện đan đi rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Gã vừa ra tới đại điện thì nghe thấy Ngọc Hòa thông báo: "Sư tôn, ba vị trưởng lão đến rồi ạ!"

Không có thời gian lén lút đến điện Thiên Xu, Hàn Tu Văn âm thầm nói với bản thân gã, cần phải bình tĩnh. Gã hít một hơi thật sâu: "Mời các trưởng lão vào."

Ba người Thiên Cơ, Thiên Toàn, Thiên Quyền tiến vào điện rồi ngồi xuống.

Hàn Tu Văn cướp lời trước khi ba vị trưởng lão kịp mở miệng: "Ba vị trưởng lão đã biết tin gì chưa? Tiêu Liên Nhi của điện Dao Quang đã chạy trốn theo hướng Tây rồi. Bản tọa nghĩ rằng nàng ta chắc chắn sẽ đi đến núi Hắc Ma."

"Hừ! Thanh Phong dạy dỗ đồ đệ tốt thật! Chắc chắn nàng ta đi đến Ma Môn để thông báo tin rồi." Thiên Quyền trưởng lão giận dữ nói, "Sao chưởng giáo còn chưa truyền lệnh tông môn? Để Đạo Môn xung quanh giúp chặn đường truy nã?"

"Ta đã dặn dò đệ tử làm rồi." Hàn Tu Văn thở dài, "Nếu như không phải Tiêu Liên Nhi chạy đến núi Hắc Ma, ta còn đang nghĩ có khi nào mình hiểu lầm Thanh Phong trưởng lão hay không."

"Hiểu lầm cái rắm! Chúng ta tận mắt thấy thần thức của ông ta đi vào. Ngay sau đó tin thần thức của Nhược Thủy đạo quân tan biến được truyền đến. Không phải là ông ta thì còn ai vào đây? Chẳng lẽ là bốn người chúng ta?" Thiên Quyền trưởng lão hừ một tiếng nói.

Hàn Tu Văn giật thót tim, buồn bã nói: "Thật không ngờ, Thanh Phong trưởng lão đã ở Nguyên Đạo Tông mấy trăm năm lại là người của Ma Môn. Ta cho rằng bây giờ không phải là lúc để đến điện Thiên Xu. Hôm qua phong tỏa điện Dao Quang, tuy nói rằng đã khống chế tin tức ở trong phạm vi sơn môn, nhưng vẫn có tin tức truyền được ra ngoài. Nguyên Đạo Tông có mười vạn đệ tử, nếu để Ma Môn phát hiện ra Nhược Thủy đạo quân đã quy tiên… Ta cho rằng vẫn nên chờ đến sau luận võ trung thu."


Ba vị trưởng lão nghĩ lại cẩn thận, chuyện Thanh Phong trưởng lão sát hại Nhược Thủy đạo quân chính họ tận mắt nhìn thấy, còn cần chứng cớ gì nữa? Nhược Thủy đạo quân đã chết rồi, vấn đề chẳng qua chỉ là hỏa táng sớm hay muộn mà thôi. Họ tối rít gật đầu nói: "Tông môn nhoằng cái đã mất đi hai tu sĩ Nguyên Anh, cực cho chưởng giáo đã phải hao tâm tổn trí. Việc ổn định tông môn quan trọng hơn."

Thấy ba người không còn muốn đến điện Thiên Xu nữa, Hàn Tu Văn mừng rỡ: "Ta tới từ đường một chuyến, nói quyết định này cho Ẩn Lão tông môn. Xin các vị trưởng lão trong khoảng thời gian này hãy đốc thúc đệ tử, chuẩn bị công việc cho luận võ trung thu."

Đám người rời đi, Hàn Tu Văn tiến vào điện Tông Vụ.

Điện Tông Vụ chia ra hai nửa. Một viện là chỗ để ngọc bài bản mệnh của đệ tử nội môn, một viện là chỗ để linh bài các đại tổ sư của Nguyên Đạo Tông cùng với ngọc bài bản mệnh của các tu sĩ Nguyên Anh.

Gã đứng bên ngoài từ đường, cất cao giọng nói: "Chưởng giáo đời thứ một trăm hai mươi bảy của Nguyên Đạo Tông Hàn Tu Văn xin cầu kiến."

Cửa khe khẽ mở ra, gã bước vào.

Đã qua một trăm năm rồi. Sau khi gã kết anh thành công thì đây là lần thứ hai gã tiến vào tòa viện này.

Không hùng vĩ cao lớn như điện Tông Vụ, từ đường chỉ là một tòa tứ hợp viện* bình thường. Ở giữa là ba gian phòng chính, hai gian sương phòng ở phía Đông và Tây. Trong viện có một gốc cây bồ đề cành lá xum xuê, ẩn trong lá là mấy hạt bồ đề màu xanh nhạt. Có một ông lão mặc áo màu xám xanh đang cúi người nhặt một chiếc lá rụng.

(*) Tứ hợp viện còn được gọi là tứ hợp phòng: Là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.

"Ẩn Lão." Hàn Tu Văn nhẹ nhàng cúi đầu vái chào, "Tối hôm qua Ẩn Lão đưa tin, rằng thần thức trên ngọc bài bản mệnh của Nhược Thủy đạo quân đã tan biến. Bản tọa đến với tư cách là chưởng giáo, muốn được xem ngọc bài của Nhược Thủy đạo quân."

Ông lão không nói gì, chỉ tay về sương phòng phía Đông.

Hàn Tu Văn thở khẽ một tiếng rồi đi vào.

Ngọc bài bản mệnh của tu sĩ Nguyên Anh cũng không nhiều. Hàn Tu Văn nhìn thấy năm tấm ngọc bài có thần thức tỏa ra ánh sáng liền nhẹ nhõm. Xếp trước mấy tấm ngọc bài là tấm ngọc bài được khắc hai chữ Nhược Thủy, u ám không phát ra ánh sáng. Gã cúi đầu thật thấp vái chào, khóe miệng nhếch lên một chút rồi ý cười trên khuôn mặt lại biến mất. Nhược Thủy thật sự đã chết rồi, truyền âm bằng thần thức kia có lẽ là ảo giác sinh ra trong lúc gã đang hoảng hốt.

Sau khi ra ngoài, Hàn Tu Văn hành lễ với Ẩn Lão, nhẹ nhàng nói: "Quyết định của tông môn là tạm giấu tin tức Nhược Thủy đạo quân quy tiên."

Ông lão gật nhẹ đầu, phất tay, cửa mở ra. Hàn Tu Văn đi ra ngoài.


Cửa sân khép lại, ông nhìn phiến lá bồ đề trong tay, một điểm sáng hiện lên rõ ràng giữa phiến lá, ông lắc đầu: "Nhược Thủy, lão phu tặng ông một phiến lá bồ đề là để lúc ông hóa thần thất bại vẫn có thể bảo toàn hồn phách. Bồ đề giúp che giấu thần lực, ông ẩn trong đầu của chưởng giáo làm gì? Nếu cứ kéo dài thì ông sẽ không thể chuyển thế được đâu. Lão phu không quan tâm đến việc của tông môn, cũng không quan tâm ông đang làm cái gì…"

Thở dài một hồi, ông lão lại tiếp tục nhặt lá.



Tiêu Liên Nhi vẫn ngồi bên trong thác nước. Mấy ngày sau, đan điền đột nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn. Nàng phất tay, một đám bọt nước lơ lửng bên người nàng.

Nàng cầm nhánh cây xanh lấy được trong bí cảnh lên.

"Đi!" Nàng thấp giọng quát, bọt nước bên ngoài như được khắc thật nhiều tia sét, đánh về phía thác nước.

Bọt nước bỗng nhiên bắn lên trên thác nước như dải lụa đó, xì một tiếng nhẹ nhàng chia thác nước làm hai.

Trong đan điền, hai luồng chân khí sền sệt như bùn trôi nổi bên dưới lan Hàn Tinh và nhánh cây kia. Nàng cảm thấy bất lực: "Các ngươi muốn sao thì mới hòa vào nhau?"

Không có ai trả lời nàng.

Mình nên đi đến đâu đây? Tiêu Liên Nhi lấy con cá bằng linh thạch ra: "Tay nghề của huynh cũng không tồi, giống hệt như cá Lưu Ly mà ta từng ăn."

Nước bắn lên cá linh thạch, óng ánh trong suốt.

"Minh Triệt." Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng chạm vào cá linh thạch. Linh thạch bị va chạm phát ra những tiếng lanh canh giòn tan.

Nàng nghĩ đến Hư Cốc, lắc đầu thở dài: "Ai cũng đoán ta sẽ đi đến núi Hắc Ma nhờ huynh giúp, vậy thì ta lại càng không thể đi. Nếu gặp lại tức là có duyên, hi vọng ta còn có thể gặp lại huynh trên đại lục Thương Lan này."

Phía Tây, tuyệt đối không thể đi hướng đó. Hướng Bắc là thành Thanh Dương, cũng không thể vào thành được. Chỉ có thể đi về phía Nam.

Nàng nhớ tới một chuyện: "Sư phụ từng nhắc tới di tích Chúc Long, hai năm nay cũng đến lúc mở ra rồi. Vừa hay mình đi thử chút vận may, xem có thể đạt được truyền thừa rồi thuận lợi kết đan hay không."

Sau khi hạ quyết tâm, Tiêu Liên Nhi bay thật nhanh về phía Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui