Nhất Nộ Thành Tiên

Translator: Nguyetmai

Sau gáy thấm ra từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, nhỏ xuống tấm lưng của gã. Bàn tay Hàn Tu Văn bông nhien siết chặt thành nắm đấm.

"Lại lén lút về đây, trong tông môn không có ai biết chứ?"

"Đây chẳng phải là để cho chàng một niềm vui bất ngờ sao… Ngày kia mọi người thấy hai ta cũng xuất hiện trên tiệc sinh nhật của chàng thì chẳng phải sẽ biết sao."

Đây là đoạn đối thoại cuối cùng trước khi gã ra tay đối với Dịch Khinh Trần. Trong lòng gã sợ hãi, chẳng lẽ nàng thoát được mấy người đến cốc Hồng Diệp, rồi lại quay về điện Thiên Xu để dập đầu với Nhược Thủy sao? Đương nhiên, trong lòng của Dịch Khinh Trần, nếu như Nhược Thủy Đạo Quân bế tử quan thì biết cũng bằng không biết.

Nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ?

Tim gã đập dồn dập, trán Hàn Tu Văn đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy mình tới nhầm lúc rồi. Hiện tại rút lui… Bỗng nhiên gã ngẩng đầu lên, chậm rãi đứng từ dưới đất lên: "Đạo quân đã nghi ngờ như thế, tức giận với Tu Văn như thế, ta cũng không còn lời nào để nói. Ta mặc cho Đạo quân xử lý là được."

Trong phòng, Nhược Thủy Đạo Quân để ngọc bài bản mạng của Dịch Khinh Trần sang bên cạnh, sửa sang lại đạo bào và tóc tai tán loạn. Hắn biết, Hàn Tu Văn sẽ phát hiện ra.

Uy áp và âm thành truyền đến trong thần thức biến mất.

Hàn Tu Văn vươn tay chộp một cái, trong tay đã nhiều thêm một thanh đao.

Đao dài ba thước, rộng nửa thước. Đao trong suốt, màu xanh như một dòng nước. Trên thân đao còn khắc một con hùng sư màu tím sau lưng mọc lên đôi cánh. Gã kéo lê thanh đao đi từng bước một hướng vào trong phòng, "Tự mình đến đi, chẳng lẽ ngươi chỉ dùng thần thức truyền âm, phóng ra uy áp thôi sao? Ngươi đã hận ta như vậy thì sao lại không dốc lòng đối phó ta chứ? Nhược Thủy Đạo Quân, ngươi nhìn xem vũ khí trong tay ta là của ai? Ngươi có nhận ra không? Sao ngươi lại không nói gì?"

Một câu cuối cùng, gã đã tới trước cửa phòng.


Trong phòng, Nhược Thủy Đạo Quân thấy được chuôi đao kia qua thần thức. Trong lòng tràn đầy khổ sở. Sao ông ta lại không nhận ra chứ? Đó là vũ khí mà Dịch Khinh Trần yêu quý nhất. Như nàng đã nói, chém một đao xuống nước, có thể chém biển Thương Lãng thành hai khúc, dùng rất thoải mái. Cây đao này đã theo nàng vào Nam ra Bắc, du lịch bốn phía, vật bất ly thân. Bây giờ đao lại đang trong tay Hàn Tu Văn, như vậy thì người cũng tự nhiên là ở trong tay gã.

Cánh cửa bằng ngọc thạch tản mát ra vẻ sáng bóng óng ánh.

Bên trong cửa đá tĩnh lặng và im ắng.

Đi đến chỗ này, gã còn sợ gì nữa? Hàn Tu Văn đánh ra vô số bóng chưởng. Ánh sáng trên cửa đá lưu chuyển nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.

"Cho rằng ta không có cách nào công phá sao?"

Gã hét lớn một tiếng, giơ lên thanh đại đao bốc cháy lửa tím. Rót chân khí vào, lửa tím phun ra ba thước, hung hăng đánh xuống.

Cửa đá đột nhiên mở ra.

Một đao của Hàn Tu Văn thất bại. Phiến đá trên mặt đất bị ngọn lửa hòa tan thành một rãnh sâu. Sàn nhà bạch ngọc lộ ra một vết cháy đen nhánh. Giống như là một vết sẹo trên khuôn mặt đẹp đẽ.

Gã bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy được Nhược Thủy Đạo Quân khô gầy đang ngồi trên giường phía trong cùng của phòng, sau khi kinh ngạc, tâm thần gã hoàn toàn buông lỏng, ngửa đầu cười to, "Ha ha! Đây là… Đây là Nhược Thủy Đạo Quân tu vi cao nhất đại lục Thương Lan hay sao? Ha ha… Là Nhược Thủy Đạo Quân bế quan mấy chục năm xung kích Hóa Thần đây sao? Mất hết tu vi, Nguyên Anh vỡ nát! Chẳng qua chỉ dùng thần thức hù dọa ta mà thôi. Ha ha! Ông trời… cũng đứng về phía Hàn Tu Văn ta!"

Khuôn mặt Nhược Thủy Đạo Quân tiều tụy, tóc trắng dài tới mặt đất. Ông lẳng lặng chờ Hàn Tu Văn cười xong, lúc này mới cất tiếng bình tĩnh một cách dị thường, "Biết vì sao ta cho ngươi vào không? Bởi vì ngươi không dám giết ta!"

"Ta không dám?" Hàn Tu Văn chụp tay vào không trung một cái, chân khí quấn chặt lấy cổ của Nhược Thủy, xách cổ ông ta lên không, "Một đầu ngón tay của ta cũng có thể ấn chết ngươi!"

Thân thể khô gầy của Nhược Thủy Đạo Quân lơ lửng giữa không trung. Ông ta giống như là một cái túi rỗng tuếch, ông ta cũng không giãy dụa. Nhìn qua Hàn Tu Văn một cái, ánh mắt ông ta đầy vẻ vui sướng, khát vọng và mỉa mai.


Đây là ánh mắt gì thế? Hàn Tu Văn bỗng sững sờ.

Vì sao ông ta không có chút hận ý nào? Giống như là ông ta rất mong nóng gã bóp chết mình vậy.

Không, gã không cần phải vội vàng. Lão già này nhất định là có gì đó quái lạ.

Nhược Thủy Đạo Quân đã là thịt trên thớt, mặc gã muốn làm gì thì làm. Trước khi giết ông ta, gã cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, không nên có chút sơ hở nào. Lần này, gã tuyệt đối sẽ không để cho hồn phách Nhược Thủy Đạo Quân có cơ hội ly thể, từ đó mà có một tia khả năng chạy thoát.

Hàn Tu Văn buông tay, Nhược Thủy Đạo Quân ngã uỵch một cái xuống đất. Gã bắn ra một sợi chân khí, ngưng kết thành mấy cái châm dài, bắn vào thân thể của Nhược Thủy Đạo Quân.

Mấy cái châm xuyên vào cơ thể, đâm vào mấy chỗ linh khiếu. Bây giờ cho dù hồn phách có muốn ly thể cũng không thể nữa. Nhược Thủy Đạo Quân nhíu nhíu mày, hiển nhiên không phải là quá dễ chịu. Ông ta chậm rãi ngồi dậy, rồi khoanh chân ngồi ngay ngắn, sửa sang lại tóc tai và đạo bào, hơi chút tiếc nuối mà nói, "Sao ngươi lại buông lỏng tay?"

Đúng thật là ông ta mong ngóng mình giết ông ta sao? Vì sao chứ?

Đầu óc Hàn Tu Văn nhanh chóng vận chuyển. Sẽ như thế nào chứ? Cho dù Nhược Thủy có được thần thức Nguyên Anh viên mãn thì ông ta cũng chỉ có thể bao phủ được toàn bộ điện Thiên Xu mà thôi, không ra ngoài được. Ông ta không có tu vi, giết ông ta thì có ai biết được chứ?

Các loại suy nghĩ tràn vào đầu gã. Đầu tiên là gã e ngại, sau đó thì kinh ngạc, rồi lại vô cùng vui mừng. Tâm trạng chập chờn, phập phồng, lòng gã không thể yên tĩnh được. Hàn Tu Văn lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại một lát rồi lại mở ra, trong mắt đã không còn có vẻ đắc chí, chỉ còn lại sự ôn hòa.

Nếu như không phải trong phòng vẫn còn vết cháy của một đao kia nhắc nhở tới tranh chấp kịch liệt vừa rồi, thì gã ngồi đối diện với Nhược Thủy Đạo Quân như bây giờ giống như là cả hai đang tĩnh tâm nghiên cứu và thảo luận với nhau vậy.

Gã không đoán được, nhưng gã biết. Nhược Thủy Đạo Quân cũng không phải là hóa Anh thất bại mà chỉ muốn chết chứ không muốn sống nữa. Ông ta đang cố ý kích gã giết ông ta. Hàn Tu Văn yên lặng, khôi phục lại vẻ tao nhã, nhõ nhã của mình, giọng nói nhẹ nhàng và bình tĩnh, "Còn mong đạo quân chỉ dạy, sao Tu Văn lại không dám giết ngài?"


Nhược Thủy Đạo Quân cảm thấy hơi xúc động. Từ nhỏ, Hàn Tu Văn chính là người khiêm tốn như vậy. Hầu như là cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua có ai nói gã không tốt cả.

"Thực ra Khinh Trần không hề thích ngươi để râu. Nàng cảm thấy chưa đủ tuấn tú." Nhược Thủy Đạo Quân kéo chủ đề ra xa.

Hàn Tu Văn không kìm lòng được mà nhớ tới Dịch Khinh Trần tự mình giật giật râu gã. Gã có chút khinh thường. Nàng cũng đã là một phụ nhân trung niên rồi, vậy mà còn hành động nũng nịu giống như là một cô bé vậy. Gã đã cảm thấy nàng đẹp sao?

"Cho nên, lão phu cũng không hiểu. Thiên tư của nàng rất cao, ngộ tính thì tuyệt hảo, thành danh từ nhỏ. Thuở nhỏ thì mỹ mạo xinh xắn. Luôn tôn sùng ngươi. Mọi chuyện đều nghe theo ý ngươi. Vì sao ngươi lại muốn hạ độc thủ với nàng? Ngươi chưa bao giờ thích nàng thật lòng sao?"

Nhược Thủy Đạo Quân hỏi rất thành khẩn. Hàn Tu Văn cũng trả lời thành khẩn, "Trong lòng Tu Văn, chỉ có tu luyện mà thôi."

"Cuối cùng cũng thừa nhận chuyện nàng mất tích mười tám năm trước là do ngươi làm đúng không? Ngươi giấu nàng ở đâu rồi?" Nhược Thủy Đạo Quân cười mà như không cười nhìn gã.

Nhược Thủy Đạo Quân đang bẫy mình, Hàn Tu Văn vô ý thức mà tản thần thức ra.

Trong đầu gã ông một tiếng, thần thức của Nhược Thủy Đạo Quân đánh tới như bài sơn đảo hải.

Hàn Tu Văn thu hồi thần thức lại, vẫn cảm giác đầu có chút choáng váng. Mắng thầm một câu, lão già giảo hoạt khá lắm! Gã lấy ra túi thơm mà Viêm Chân Đạo Quân đưa cho gã rồi đưa lên mũi ngửi nhẹ, mùi thơm ngát của sen chín nhị khiến gã dễ chịu hơn không ít. Gã mỉm cười nói, "Đạo quân, suýt chút nữa thì đã nghe theo lời của ngươi rồi. Giao đấu thần thức, ta quả thật không phải là đối thủ của ngươi."

Nhược Thủy Đạo Quân thở dài một hơi.

Nụ cười của Hàn Tu Văn càng tươi hơn, "Đạo quân gần như là đã không còn sức trói gà. Chỉ còn lại thần thức cường đại mà thôi. Ta sẽ không mắc lừa một lần nữa. Bên ngoài có trận Tù Long, bên trong có trận pháp phòng ngự, điện Thiên Xu đã trống vắng mấy chục năm. Ta vốn không nên theo bản năng mà nghi ngờ có người khác ở đây."

Bị gã nhìn thấu như thế, Nhược Thủy Đạo Quân thừa nhận rất tiêu sái, "Lão phu sao có thể làm chó cùng rứt giậu chứ. Đã thế thì ta có thể nghiêm túc trả lời các câu hỏi của ngươi. Nguyên nhân ngươi không dám giết ta rất đơn giản: ngọc bài bản mạng."

"Ngươi có thể đổi đi ngọc bài bản mạng của Khinh Trần, nhưng lại không thể nào vào từ đường đổi đi ngọc bài bản mạng của lão phu. Ngươi đừng quên. Mặc dù quyền lợi của chưởng giáo tuy lớn, nhưng mấy chỗ quan trọng của tông môn lại có Ẩn lão giám sát quyền lực của chưởng môn."


"Ẩn lão nhất mạch, vốn là con cháu đời sau của đạo đồng hầu hạ Tổ sư xây dựng nên tông môn. Bọn họ không xuất thế, không có nghĩa là bọn họ không tồn tại. Các pháp bảo của Tổ sư xây dựng tôn môn Nguyên Thông Tử đều được truyền cho Ẩn lão nhất mạch. Cùng là tu vi Nguyên Anh, nhưng lại nắm giữ pháp bảo thần thức và huyết mạch do Nguyên Thông Tử để lại, ngươi đánh thắng được sao?"

"Ngươi ngưng kết chân khí thành châm, đâm vào thân thể ta, là do sợ ta còn có sức lực bảo vệ hồn phách đào thoát. Thực ra lão phu căn bản là không hề nghĩ tới việc chạy trốn. Ta vừa chết, thần thức trong bản mạng ngọc bài liền tiêu tán. Toàn bộ Nguyên Đạo Tông đều sẽ biết lão phu vẫn lạc. Trận Tù Long sẽ bị triệt tiêu. Điện Thiên Xu sẽ bị mở ra. Như vậy… tất cả mọi người đều sẽ biết lão phu chết thế nào. Ngươi giết ta, tất cả mọi người đều có thể nghĩ tới, người có thể không một tiếng động tiến vào trận Tù Long sẽ là ai? Đáp án vô cùng sống động. Ngươi rõ chưa?"

Hàn Tu Văn thật lòng khâm phục, "Đa tạ đạo quân chỉ bảo. Tu Văn trước sợ sau vui, cứ nghĩ là đã làm việc chu đáo. Lại là tính sai chuyện ngọc bài bản mệnh của tu sĩ Nguyên Anh được cất giữ ở từ đường. Đạo quân yên tâm. Tu Văn biết sai sẽ sửa, sẽ ở bên ngoài trận Tù Long đợi tuổi thọ của ngài hao hết."

Gã chắp tay hành lễ rồi đứng lên một cách phiêu nhiên, sau đó quay người muốn rời khỏi phòng. Bỗng nhiên, khuôn mặt gã lộ ra nụ cười. Ngọc bài bản mạng sao! Suýt chút nữa thì gã lại bị Nhược Thủy Đạo Quân lừa.

Hàn Tu Văn mỉm cười nói, "Đạo quân cứ bẫy Tu Văn mãi. Để cho ta chỉ lo nghĩ đến chuyện ngọc bài bản mạng tu sĩ Nguyên Anh mà quên đi Khinh Trần. Đây chính là kỷ niệm nàng lưu lại cho Tu Văn. Mười tám năm qua, mỗi ngày Tu Văn đều phải nhìn thấy nó thì trong lòng mới an tâm được."

Gã vẫy tay một cái, Nhược Thủy Đạo Quân điên cuồng hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Ngọc bài bản mạng của Dịch Khinh Trần rơi vào lòng bàn tay gã.

"Quên nói cho đạo quân biết. Mười tám năm trước, Khinh Trần dâng hiến tu vi toàn thân cho Tu Văn, để cho ta một lần hành động đã đột phát thành công vách ngăn trung kỳ Nguyên Anh. Rất đáng tiếc, hồn phách của nàng còn không chịu tiêu tán, chạy thoát ra khỏi Nguyên Đạo Tông. Nhưng mà, ta sẽ tìm được nàng. Ta cảm thấy nàng cách ta cũng không xa. Nếu như nàng lại kết thành Nguyên Anh mà tới tìm ta, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật dịu dàng, lại vun đắp một lần nữa."

"Ngươi, ngươi coi nàng là lô đỉnh…" Gã thổi phồng chuyện mất tích của Dịch Khinh Trần. Trong lòng của Nhược Thủy Đạo Quân đau đớn, thật sự đã phun ra một ngụm máu lớn.

Hàn Tu Văn cười lớn rồi nghênh ngang rời đi.

Trong đầu gã không ngừng vang lên tiếng chửi rủa truyền đến bằng thần thức của Nhược Thủy Đạo Quân.

Càng chửi ghê gớm, càng chứng minh là ông ta không biết làm thế nào. Như thế thì Hàn Tu Văn càng đắc ý, sảng khoái hơn.

Thần thức cảm giác được Hàn Tu Văn đã rời khỏi điện Thiên Xu. Nhược Thủy Đạo Quân lúc này mới thu thần thức lại, bò dậy từ dưới đất, nói lầm bầm, "Vi để cho Hàn Tu Văn thuận lợi lấy đi ngọc bài bản mạng của con, lão phu hơn bảy trăm tuổi còn phải diễn một vở hí kịch cũng không phải là dễ dàng. Khinh Trần, chuyện có thể làm cho con cũng chỉ có như vậy. Có thể còn sống hay không thì phải xem con rồi."

Ông ta khoanh chân ngồi xuống, thì thào nói nhỏ, "Hồn phách thoát đi, nếu có cơ hội chuyển thế đầu thai, vậy thì có lẽ cũng đã mười tám tuổi rồi. Không biết trưởng thành thành dạng gì rồi? Hay là vẫn tinh nghịch bướng bỉnh như trước đây?"

Trên mặt Nhược Thủy Đạo Quân thoáng hiện ra một nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui