Nhất Nộ Thành Tiên

Translator: Nguyetmai

Nàng dang hai cánh tay ra, vừa ôm lấy lò luyện đan thì có một luồng sức mạnh bắn ra từ thân lò, ngay lập tức đẩy nàng ra xa. Tiêu Liên Nhi ngã ngồi ở trên mặt đất, ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt hiện lên trên thân lò.

Rõ ràng là khuôn mặt của Minh Triệt, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy có sự bất thường? Tiêu Liên Nhi lẩm bẩm mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

Khuôn mặt đó bày ra vẻ kiêu ngạo: "Ngươi làm gì thế hả? Tay của đệ tử Luyện Khí cũng xứng chạm vào bản Thần Quân sao?"

Minh Triệt mở luôn ra cánh cửa đi tới cây Lôi Kiếp, hay là xem xét từng cái một? Trong đầu Tiêu Liên Nhi hiện lên một suy nghĩ: "Ngoại trừ ta ra, ngươi có từng gặp người nào khác đến đây hay không?"

"Tên tiểu tử đầu hoẵng mắt chuột đó ấy hả?" Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới người trong lò liền cực kỳ tức giận, "Bản quân có lòng tốt gọi hắn lại, dạy hắn luyện đan, hắn lại chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Không biết điều!"

Đúng là Minh Triệt từng đến đây. Khi đó, hắn biến thành bộ dáng của Ngô Bằng, nhưng khi hắn nhìn thấy người trên thân lò giống hệt mình, vì sao hắn không dừng lại? Lẽ nào hắn không tò mò sao? Tiêu Liên Nhi rất hiếu kỳ: "Ngươi là ai ở trên Tiên giới?"

Người trong lò cười đắc ý: "Tiểu cô nương, ta chính là Đan Thần của Tiên giới. Luyện đan chính là việc tuyệt vời nhất trên đời này. Đến đây, ta dạy ngươi. Ngươi đi lấy linh thảo đến đây, loại nào cũng được…"

"Không có đan hỏa thì làm sao luyện được?" Tiêu Liên Nhi áp xuống sự nghi ngờ trong lòng, hào hứng dò hỏi, "Ta là Thủy, không, thể chất song hệ Thủy Mộc, làm sao mà tạo ra đan hỏa được cơ chứ?"

Vừa nhắc tới đan thuật, nhất thời người trong lò liền thao thao bất tuyệt: "Ngươi ngu thế, có thể thu dị hỏa cơ mà!"

Thu dị hỏa? Tiêu Liên Nhi thậm chí còn chưa từng nghe nói bao giờ, đan sư ở Hạ Tiên giới có rất ít, nguyên nhân là do đan sư nhất thiết phải có thể chất hệ Hỏa.

"Mau lấy một ít linh thảo ra đây, ta luyện cho ngươi xem!" Người trong lò nhanh nhảu thúc giục.

Tiêu Liên Nhi đứng dậy đi đến nơi đặt hộp ngọc bình ngọc: "Thế còn đan dược mà ngươi đã luyện thành thì sao? Ở đâu vậy? Để ta mở mang kiến thức xem đan dược mà Đan Thần luyện ra trông như thế nào?"

"Bên trong không có gì đâu! Đó là ta chuẩn bị dùng để đựng đan dược. Ta còn chưa luyện thì lấy đâu ra đan dược chứ? Ngươi mang linh thảo tới đây, ta luyện cho ngươi xem!"

Tiêu Liên Nhi vung tay lên, quả thực hộp ngọc bình ngọc đều trống rỗng. Nàng cười hì hì lấy ra hai hộp ngọc từ trong túi chứa đồ, mở nắp hộp.

Mùi thơm của linh thảo tỏa ra.

Đôi mắt của người trong lò trợn lên, hắn nuốt nước bọt ừng ực: "Nhanh ném vào trong lò đi!"

Thì ra phải nhờ mình cho linh thảo vào. Tiêu Liên Nhi vung tay lên, trong không trung xếp đầy những hộp ngọc: "Ta có rất nhiều linh thảo. Nhưng đan dược ngươi luyện ra ở đâu vậy? Ta cho ngươi linh thảo, ngươi không đưa đan dược cho ta thì sao?"

"Ngươi cứ đưa một hộp Địa Xà Y qua đây trước đi đã. Ta luyện Địa Linh Đan cho ngươi!" Người trong lò giống như muốn nhào qua cướp lấy linh thảo, vùng vẫy khiến cho lò luyện đan rung lên bần bật.


"Vậy cũng được. Nhớ kĩ đó, không có đan dược, ta sẽ không cho ngươi linh thảo nữa đâu!" Tiêu Liên Nhi thả vài cây Địa Xà Y vạn năm vào trong lò.

Linh thảo được thả vào lò, người trong lò phát ra tiếng rên rỉ.

Tiêu Liên Nhi là người từng trải, khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng thầm oán, người này chẳng phải Đan Thần gì, là kẻ mê đan thì có? Lấy được một hộp linh thảo mà giống như uống phải xuân dược vậy.

Một luồng sương màu trắng bay ra từ thân lò.

"Đây chính là dị hỏa?" Cách năm sáu trượng, Tiêu Liên Nhi cũng cảm thấy được nhiệt độ đang phả vào mặt.

Ở bên trong ngọn lửa màu trắng, lò luyện đan được nung đỏ lên, hệt như một miếng mã não màu đỏ. Đan Thần trên thân lò nhắm mắt lại, cực kỳ thoải mái, đôi môi hơi giương lên phát ra những tiếng than trầm thấp.

Khuôn mặt vô cùng tuấn tú, giống hệt Minh Triệt. Tiêu Liên Nhi nhìn hắn ta, không kìm được nhớ tới Minh Triệt. Không, hắn ta không phải là Minh Triệt. Vẻ mặt Minh Triệt lúc nào cũng mang theo một chút thờ ơ, kiêu ngạo, không giống người này… bên trong sự ngạo mạn còn lộ ra vẻ tùy tiện.

Thời gian không dài, ngọn lửa màu trắng chậm rãi thu lại, bốn luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ bên trong lò.

Tiêu Liên Nhi mừng rỡ, nhảy vọt lên bắt lấy.

Địa Linh Đan như có linh tính muốn trốn đi, bay lượn trong phòng đá chơi đùa. Thậm chí có một viên còn dừng lại ở trước mặt Tiêu Liên Nhi, lúc nàng trừng mắt muốn giơ tay ra bắt lấy lại tinh nghịch bay đi mất.

Đan sinh linh tính, là đan dược cấp chín! Vậy mà lại không hề xuất hiện đan lôi đan vân, im hơi lặng tiếng, quá kỳ lạ rồi. Tiêu Liên Nhi thi triển Triền Thủy Quyết, chặn đứng đường đi của đan dược, tốn hết một khắc mới có thể dùng chân khí bắt được bốn viên đan dược. Thu vào trong bình ngọc, nàng cúi đầu quan sát, chỉ thấy đan dược như một viên ngọc vàng sáng lấp lánh, trên thân đan không có đường vân mà lại hiện ra hình một con rắn Địa Y. Chẳng lẽ đan dược trên Thượng Tiên giới cũng khác với Hạ Tiên giới sao?

"Nào nào, tiếp tục đi!" Người trong lò la lên.

Tiêu Liên Nhi nhanh chóng ném vào trong mười hộp trúc Thanh Thảo.

Từ trong lò luyện lại có ngọn lửa màu trắng bốc lên, người trong lò vui mừng đến mức mặt tươi như hoa: "Đã rất lâu không được ăn Thượng Thanh Đan rồi!"

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Liên Nhi cảnh giác.

Người trong lò không quan tâm đến nàng nữa, nhắm mắt lại say mê luyện đan.

Chỉ mất khoảng thời gian một chén trà, ngọn lửa liền thu lại, trong không trung tỏa ra một mùi hương vô cùng hấp dẫn. Tiêu Liên Nhi vừa hít vào, lan Hàn Tinh trong đan điền liền chuyển động.

"Ăn không đã, ăn không đã! Sao ít thế! Nữa đi, nữa đi!"


Tiêu Liên Nhi cực kỳ tức giận, hóa ra cái lò này dùng mấy viên linh đan để lừa gạt nàng thả tất cả linh thảo vào trong, đan dược luyện ra được đều bị hắn ta ăn cả rồi! Nàng thản nhiên lấy ra vài chục hộp linh thảo, cười nói: "Trước tiên ngươi nói cho ta biết, làm sao để thu được dị hỏa? Có thể tìm được dị hỏa ở đâu? Ta sẽ đưa cho ngươi."

Người trong lò nói không ngừng: "Trong trời đất có năm loại dị hỏa, tương ứng với ngũ hành trong thiên địa, hấp thụ tinh hoa trong thiên địa cùng với linh thảo từ đó sinh ra linh tính. Bất luận là loại nào cũng đều mạnh hơn đan hỏa. Đan hỏa màu trắng này của ta được sinh ra từ biển Thương Lãng. Lấy chân khí rút hỏa hạch ra cất trong đan điền, sau khi luyện hóa, sẽ có thể sử dụng thành thạo."

"Cất hỏa hạch bên trong đan điền, sẽ không đốt cháy đan điền chứ?"

"Vậy nên mới phải luyện hóa! Ngũ hành tương sinh tương khắc. Lấy được lửa trong nước, dùng linh khí hệ Thổ bọc lấy rồi luyện hóa. Vô cùng đơn giản!" Người trong lò mất kiên nhẫn nói, nhìn đến thảo dược ở trước mặt Tiêu Liên Nhi, nóng lòng lẩm bẩm, "Cho thêm chút nữa đi, cho thêm chút nữa đi!"

Tiêu Liên Nhi âm thầm ghi nhớ lời hắn ta, không nhanh không chậm nói: "Ngươi chỉ là một cái lò, cần nhiều đan được như vậy làm gì?"

Người trong lò nói: "Ta là Đan Thần Quân, không phải cái lò luyện! Tất nhiên ta cũng cần phải ăn đan dược để gia tăng tu vi! Ta muốn luyện bản thân mình thành thần lò. Lò luyện chính là ta, ta chính là lò luyện! Người và lò hợp làm một. Mau cho ta linh thảo đi! Ngươi không thấy khi đan dược cấp chín xuất lò vô cùng yên tĩnh hay sao? Không có đan lôi tới đúng không? Ta thành công rồi! Ngươi mau mau cho ta linh thảo nào!"

Đường đường là một đại thần của Thượng Tiên giới say mê đan thuật mà lại cưỡng chế kết hợp hồn phách cơ thể của mình với một lò luyện đan, biến thành một lò luyện đan biết nói.

Hung thần xây dựng Vườn hoa Tiểu Thiên Thần đối đầu với Thần Quân thống lĩnh Tiên giới. Không phải vị Đan Thần Quân này là do hung thần dùng linh thảo của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần lừa gạt đến luyện đan đấy chứ? Đến sách ở trong thư phòng cũng đã mang đi cả rồi, vậy mà không hề nghĩ tới việc mang Đan Thần Quân đi. Lẽ nào chê hắn chỉ biết ăn linh thảo không biết nhả ra đan dược hay sao?

"Ta có thể đưa linh thảo cho ngươi. Cho ngươi hai phần nguyên liệu, đan dược ngươi luyện ra phải chia cho ta một nửa. Thế nào?" Tiêu Liên Nhi lấy ra hai phần nguyên liệu, số còn lại đều cất đi.

"Sao ngươi lại keo kiệt như vậy! Trong Vườn hoa Thiên Thần có rất nhiều linh thảo dị quả. Ngươi chạy ra đó lấy là được rồi. Bản Thần Quân nhận ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi cách luyện đan!"

"Ngươi có biết bên ngoài xảy ra chuyện gì không?"

Người trong lò ngỡ ngàng: "Xảy ra chuyện gì thì liên quan gì đến ta? Ngươi mau cho linh thảo vào là được rồi!"

Tiêu Liên Nhi lắc đầu thở dài: "Mấy vạn năm không có ai cho ngươi ăn linh thảo, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"

"Có gì kỳ lạ chứ? Bản Thần Quân vừa đến đây thì đã bị lò luyện Thiên Địa này mê hoặc, hóa thần tán phách tu luyện cùng với nó. Chẳng phải ta vừa mới xuất quan hay sao? Đúng rồi, ngươi là đồng tử của Cưu Thần Quân à? Gọi hắn tới đây, nhanh chóng chuẩn bị vạn cân linh thảo, xem xem ta luyện liền tất cả thành đan dược như thế nào!"

Tiêu Liên Nhi nghe một chút liền hiểu, hung thần kia tên là Cưu Thần Quân. Thượng Hạ Tiên giới bị cơn lốc Hư Không chia cắt, nếu như Cưu Thần Quân không ở đây, vậy tức là đã gói ghém đồ đạc chạy mất rồi, vốn dĩ không hề quan tâm tới vị Đan Thần Quân vẫn còn đang bế quan để hòa nhập với lò luyện đan này.

Nàng nói sơ lược tình hình hiện tại. Đan Thần Quân hoàn toàn không để ý, ngược lại còn mừng rỡ: "Ngoại trừ con thú Hình Thiên không đầu đó, những linh thảo dị quả ở đây đều trở thành đồ của ta rồi đúng không? Ha ha, tốt quá!"

"Bởi vậy, ngươi phải giúp ta đối phó với thú Hình Thiên! Nếu không, ta cũng không có cách nào hái linh thảo, đúng không? Chỗ ta đây có một trăm hộp linh thảo, còn không đủ để ngươi nhét kẽ răng đâu."


Đan Thần Quân không ngừng gật gù: "Ngươi nói đúng! Cho nó ăn một viên Mê Thú Đan, nó sẽ nghe lời ngươi thôi. Đưa một gốc cỏ Mê Tình, một cuộn vỏ cây Đan, mười gốc lan Tinh Ban Điệp cho ta, ta sẽ luyện Mê Thú Đan."

Tiêu Liên Nhi mở tất cả các hộp ngọc ra: "Là cái nào?"

Một miếng ngọc giản từ trong lò luyện đan bay ra: "Tất cả đều không phải! Ngươi tự mình xem đi!"

Những linh thảo mà đám đệ tử hái được trong bí cảnh đều là những loài quen thuộc ở Hạ Tiên giới, cùng với một ít linh thảo hiếm gặp mà các tông môn đã vẽ ra. Tiêu Liên Nhi đặt miếng ngọc giản lên mi tâm, dùng thần thức đọc qua, trước mắt bỗng trở nên rộng lớn. Cây Lôi Kiếp mà người của Đạo Môn ở Hạ Tiên giới không hề biết đến, bên trong ngọc giản cũng có, còn ghi lại vô cùng tỉ mỉ: "Tâm cây Lôi Kiếp từ vạn năm trở lên, một khi sức sống cạn kiệt, sẽ có thể cải tử hoàn sinh, tái sinh hồn phách."

Nàng nhìn thấy lan Hàn Tinh đã cứu sống mình hai lần: "Hóa ra từ hàn khí vạn năm, hấp thụ linh khí mà lớn lên, có thể bảo vệ hồn phách không bị tiêu diệt."

Hay cho một cuốn bách khoa toàn thư về linh thảo ở Thượng Tiên giới! Nàng nhớ lại, bên trong bí cảnh có vô vàn cây cỏ, bởi vì các đệ tử Luyện Khí ở Hạ Tiên giới không biết, nên không có người đi hái. Tiêu Liên Nhi cười, Đan Thần Quân mới là thu hoạch lớn nhất ở trong bí cảnh này.

"Ngươi có thể biến nhỏ lại được không?"

Nàng muốn có vị Đan Thần Quân này. Dù sao cái hắn ta muốn là linh thảo, còn sợ hắn không nghe theo mình sao?

"Không thể! Trừ phi bản Thần Quân tiếp tục tu luyện đạt đến mức thần thông, có thể biến hóa theo ý muốn."

"Có thể cất ngươi vào trong túi chứa đồ không?"

Đan Thần Quân đắc ý cười: "Càng không thể! Lò luyện Thiên Địa này được sinh ra ở thời kỳ hỗn độn, từ khi sinh ra đã ở nơi này, không ai có thể di chuyển được nó dù chỉ một chút. Bản thân nó vốn là không gian chứa đồ. Nặng tới mười vạn tám nghìn cân, có thể chứa được cả sông hồ. Cưu Thần Quân và Thần Quân Tiên giới đều không thể mang đi, cũng bởi vì nó nên Vườn hoa Tiểu Thiên Thần mới được xây dựng ở đây. Nếu không sao bản Thần Quân có thể chọn nó để dung hợp!"

Tiêu Liên Nhi rất không có lương tâm mà nghĩ, thảo nào Cưu Thần Quân không mang ngươi đi, hóa ra là không mang đi được.

Nàng quyết định đi tìm nguyên liệu luyện chế Mê Thú Đan, thu phục thú Hình Thiên, như vậy sẽ không còn mối nguy hiểm nào trong bí cảnh nữa.

"Vậy ta đi tìm linh thảo." Sau khi Tiêu Liên Nhi hỏi rõ đường đi thì ném ra hai phần nguyên liệu, "Nhớ kĩ, ngươi ăn một nửa, phải để lại cho ta một nửa, nếu không ta sẽ không cho ngươi ăn linh thảo nữa!"

Lò luyện đan một hơi nuốt sạch hai phần linh thảo, ngọn lửa màu trắng bốc lên, Đan Thần Quân lại nuốt luôn đan dược, thấy Tiêu Liên Nhi chỉ mình, vội vàng nói: "Ngươi hái nhiều linh thảo một chút cho ta. Ta luyện hóa một lần, nhất định sẽ nhường ngươi phần hơn. Bây giờ, cứ để ta ăn trước hai viên cho đã nghiền đã."

Dù sao, nếu ngươi không đưa đan dược cho ta thì ta sẽ không đưa linh thảo cho ngươi nữa. Thời gian còn dài, Tiêu Liên Nhi cũng không sợ Đan Thần Quân giở trò. Đến cả đan dược cách năm sáu trượng cũng không có sức hấp thụ, không phải chỉ là một lò luyện đan biết nói thôi sao? Đóng cửa lại, muốn ầm ĩ cũng không ầm ĩ được với nàng.

Nhưng khuôn mặt của hắn… Tiêu Liên Nhi cẩn thận hỏi: "Ngươi không phải người cũng không phải lò, e rằng chẳng có vị tiên nữ nào thích ngươi đâu nhỉ?"

Đan Thần Quân lập tức cười ha ha, lò luyện đan đung đưa không ngừng: "Ăn nói lung tung! Tiên nữ yêu thích bản Thần Quân ở trên Tiên giới nhiều vô số. Hầy, bản Thần Quân nhất thời hồ đồ lấy một người phụ nữ, nhưng nàng ta lại muốn dùng kiếm chém lò luyện Thiên Địa này ra. Hê hê, bản Thần Quân chê nàng ta phiền phức, Cưu Thần Quân lại rất thích. Bản Thần Quân liền lừa nàng ta ăn Huyễn Thần Đan, đổi lấy lò luyện Thiên Địa này, để cho Cưu Thần Quân giữ nàng ta lại làm thiếp."

Đồ cặn bã! Một dòng máu xông thẳng lên đỉnh đầu Tiêu Liên Nhi, lại là kẻ đốn mạt hệt như Hàn Tu Văn.

"Ngươi không sợ con trai ngươi hận ngươi sao?"

"Lôi chuyện con cái ra đây làm gì? Nó có cho ta linh thảo được không?"


Tiêu Liên Nhi tức tới nỗi nhanh chóng quay người lại, chỉ sợ bản thân sẽ không khống chế được mà mở miệng mắng người. Trong lòng nghĩ, nếu Minh Triệt thật sự là con trai của ngươi, để hắn nhận một kẻ nửa người nửa lò làm cha, lại còn cho mẹ hắn dùng thuốc rồi đem tặng cho người đàn ông khác làm thiếp, hắn mà có công lực của mẹ mình thì đoán chừng, hắn cũng sẽ lấy kiếm chém ngươi.

Minh Triệt nhất định có quan hệ với người này, nếu không sẽ chẳng liên tục nhắc tới căn phong luyện đan này với mình. Nhưng đã mấy vạn năm rồi, một tu sĩ Nguyên Anh vẫn không thể Hóa Thần, sao Minh Triệt có thể là con trai của Đan Thần Quân được chứ?

Nếu như hắn không phải con trai của Đan Thần Quân, vì sao vừa nhìn thấy Đan Thần Quân hắn liền quay người bỏ chạy?

Tiêu Liên Nhi không đoán ra mối quan hệ giữa Minh Triệt và Đan Thần Quân, dứt khoát tạm thời bỏ qua nghi vấn. Nàng quay đầu nhìn cửa đá trong phòng luyện đan cười lạnh, đợi ta lợi dụng ngươi xong thì ngươi cứ tiếp tục một mình ở đây dốc lòng tu luyện đi.

Nàng đẩy cánh cửa đá có khắc hình cây Lôi Kiếp ra, sau khi bước lên bậc thềm thì nhìn thấy ở trước mắt là chín lối bậc thang. Trong lòng nhớ rõ đường đi mà Đan Thần Quân đã chỉ, chọn đi lối ở giữa.

Đi hơn một canh giờ, nàng nhìn thấy bầu trời. Tiêu Liên Nhi bay ra khỏi cửa động thì thấy đang ở bên sườn núi, có thể nhìn thấy kết giới màu xám mờ của bí cảnh ở phía xa.

Nàng quan sát xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của thú Hình Thiên, có lẽ nó vẫn đang đợi ở trong khe núi. Như vậy cũng tốt, Tiêu Liên Nhi bước lên phi kiếm nàng nhặt được ra, nhanh chóng tìm kiếm nguyên liệu của Mê Thú đan ở trong di tích.

Nhìn thấy trên vách núi có một thân cây đỏ rực, là cây Đan điểm xuyết hoa màu vàng trong tán lá. Mũi Tiêu Liên Nhi chua chát, nàng nhớ mình và Hư Cốc từng ở nơi này hái mấy quả Đan vạn năm. Không biết Hư Cốc đã đột phá Trúc Cơ hay chưa? Hắn có biết chuyện mình bị sấm sét đánh thành than hay không? Thạch Thanh Phong nhất định sẽ rất đau lòng nhỉ? Tiêu Minh Y nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Minh Triệt có cảm thấy áy náy không? Nàng vừa nghĩ ngợi vừa cạo vỏ cây Đan bỏ vào trong túi chứa đồ rồi lại xoay người đi tìm những nguyên liệu khác.

Có miếng ngọc giản mà Đan Thần Quân đưa, Tiêu Liên Nhi âm thầm ghi nhớ hình dáng của các loại linh thảo cây hoa. Khi trời tối dần, vẫn chưa thấy thú Hình Thiên quay lại. Có lẽ nó không dễ dàng mới thấy một tu sĩ, cứ đợi mãi mà không chịu về ổ đi ngủ.

Chỉ còn thiếu mười gốc lan Tinh Ban Điệp. Tiêu Liên Nhi bay đến giữa không trung.

Trong đêm tối, ánh sáng từ vườn hoa di tích sáng lập lòe, hoa cỏ tản ra những tia sáng nhỏ, nàng dường như giẫm lên cả bầu trời đầy sao.

"Lan Tinh Ban Điệp, đêm đến giống như cánh bướm bay lượn."

Nhìn kĩ xung quanh, ở nơi vực sâu phát ra ánh sáng rực rỡ như có bươm bướm bay qua, Tiêu Liên Nhi liền bay tới nơi đó.

Cây cỏ mọc dài tới hơn một mét, mười con bướm đỏ trong suốt nhẹ nhàng bay lượn xung quanh ngọn cỏ. Đầu ngón tay Tiêu Liên Nhi bắn ra một tia nước, khẽ khàng bắt lấy một con bướm, lúc để vào trong hộp ngọc, cánh hoa hình bướm vẫn còn đang run rẩy.

Nàng bỗng bật cười, tia nước bắn ra, hái toàn bộ những bông hoa đó xuống.

Trong đêm tối truyền tới âm thanh ầm ầm của dây xích kéo lê trên mặt đất, có lẽ thú Hình Thiên đã đợi chán rồi, trở về ổ đi ngủ theo thói quen.

Tiêu Liên Nhi cất hộp ngọc đi, chạy như bay về phía con đường đã đi lúc đầu.

Phi kiếm dưới chân vút qua màn đêm như sao băng. Thú Hình Thiên nhìn thấy, phát ra tiếng gầm vang, nhào về phía nàng chạy đi.

Tiêu Liên Nhi nhảy xuống cửa động lúc trước.

Bên trên chợt tối đi, chân thú Hình Thiên đã đạp lên cửa động. Nó nằm bò trên mặt đất, đánh hơi khắp nơi, móng vuốt không ngừng bới đất, một khối đá bị bật lên, mặt đất lộ ra cửa động và cầu thang.

Thú Hình Thiên không đào tiếp nữa, lùi về sau vài bước, nằm xuống, hốc máu ở trên cổ nhắm chuẩn vào cửa động trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui