Translator: Nguyetmai
"Đa tạ Ngô sư huynh ra tay giúp đỡ! Sư muội nói năng có chỗ mạo phạm, mong Ngô sư huynh bỏ qua." Thạch Thanh Phong không có thiện cảm với Ngô Bằng, nhưng rất cảm kích hắn đã cứu Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc nên mới nói lời cảm ơn. Hắn quay người nói với Tiêu Minh Y, "Tiêu sư muội, muội mau rời khỏi di tích đi. Để ta bảo vệ Liên Nhi sư muội và Hư Cốc."
Tiêu Minh Y cực kỳ mâu thuẫn. Vừa muốn nhánh cây xanh kia, nhưng lại sợ hung thú trở về sào huyệt. Muốn từ bỏ bảo vật để bảo vệ tính mạng, nhưng nàng ta biết, giờ mình mà rời đi, sẽ rất khó để giành được trái tim của Thạch Thanh Phong.
Nàng ta đang rất băn khoăn, nhìn Minh Triệt ngồi xếp bằng đả tọa bên cạnh khe sâu, quyết định đánh cược một phen: "Sư huynh, huynh không đi, muội cũng không đi. Cho dù có chết, muội cũng muốn ở bên huynh."
"Sư muội, muội đừng như vậy… Không đáng đâu. Ta… trong lòng ta chỉ có…" Nàng ta đột nhiên thổ lộ tình cảm khiến Thạch Thanh Phong trở tay không kịp. Hắn lắp ba lắp bắp nói, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Tiêu Liên Nhi.
Hắn mong Tiêu Minh Y có thể hiểu lời hắn nói. Muốn hắn thổ lộ với Tiêu Liên Nhi một lần nữa trước bao nhiêu người, đánh chết hắn cũng không nói ra được. Trong lòng hắn buồn bã, không phải hắn không dám nói, mà là nàng đã nói rằng sẽ không bao giờ thích hắn, hắn cần gì phải thổ lộ thêm lần nữa chứ?
"Muội hiểu rõ tâm ý của sư huynh. Muội chỉ muốn ở bên cạnh huynh mà thôi, không mong… gì hơn cả." Tiêu Minh Y biết rõ, chỉ hận không thể đá văng Tiêu Liên Nhi xuống khe sâu kia. Nàng ta khoanh chân nhắm mắt, mâu thuẫn và do dự lúc nãy cũng tan thành mây khói. Cho dù tất cả mọi người đều chết, nàng ta cũng muốn tận mắt thấy Tiêu Liên Nhi bị hung thú ăn thịt.
Thạch Thanh Phong thảng thốt. Hắn cũng biết Tiêu Liên Nhi không thích mình, hắn chẳng mong muốn gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng mà thôi, trong lòng nhất thời vừa đau đớn vừa xót xa. Nghĩ tới đêm đến, hung thú sẽ về ổ, hắn lại nhẹ giọng khuyên nhủ lần nữa: "Sư muội, muội vẫn nên đi thì hơn. Không cần phải thêm một người rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm."
Nghe giọng điệu của hắn, Tiêu Minh Y thầm thở phào nhẹ nhõm. Từ trước đến nay, sư huynh chưa bao giờ nhẫn tâm với nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ có cơ hội làm hắn thích mình.
"Rời khỏi sư huynh, muội ở một mình cũng rất sợ. Ở đây, cho dù hung thú đến, chúng ta nhiều thêm một người đối phó với nó, dù sao cũng tốt hơn."
Có lẽ Tiêu Minh Y hận Tiêu Liên Nhi, nhưng nàng ta lại thật lòng thật dạ với mình. Những lời muốn khuyên ngăn của Thạch Thanh Phong bị nghẽn lại trong cổ họng.
Tiêu Minh Y ngồi xuống nhắm mắt, trong lòng âm thầm tính toán.
Tay Ngô Bằng mày xếch mắt hí nom hết sức thô thiển kia có vẻ cực kỳ để ý đến Tiêu Liên Nhi. Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, tên xấu xí đó thích Tiêu Liên Nhi?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng ta chợt thấy vui vẻ. Thạch Thanh Phong có thích Tiêu Liên Nhi đến đâu, thì cũng sẽ không chấp nhận được việc nàng qua lại với người con trai khác.
Cái tên Ngô Bằng kia rất kỳ lạ. Hắn bất ngờ mất tích, giờ lại xuất hiện tại vùng rìa vắng vẻ nhất trong vườn hoa di tích này, chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác? Địa hình nơi đây kỳ lạ như vậy, cái cây cổ thụ đen thui chỉ có một cành non kia cũng rất kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn cũng muốn lấy cành non này?
Chẳng phải đệ tử của Vạn Thú Môn có sở trường điều khiển thú và nuôi trùng sao? Ngoại trừ thấy hắn gọi đại bàng Kim Sí ra làm thú cưỡi thì chưa thấy hắn sử dụng trùng thú nào khác. Pháp thuật của hắn có thể xua tan sấm sét, vì sao ngay từ đầu hắn không dùng nó? Còn để bị sét đánh cho cả người te tua.
Tiêu Minh Y không hề thấy rõ làn sóng màu vàng kim cuốn giết Lưu Nguyên, chỉ thấy trong ánh hoàng hôn có một vệt sáng màu vàng, mang theo hơi thở hủy diệt không gì sánh bằng.
Vận dụng pháp thuật mà chỉ tu sĩ Nguyên Anh mới thi triển được, kết quả bị bí cảnh phản phệ. Minh Triệt ngồi quay lưng về phía mọi người, khí huyết cuộn trào. Sau khi hắn sử dụng pháp thuật, một luồng sức mạnh chẳng biết từ đâu xông thẳng vào cơ thể hắn, đối kháng với sức mạnh của Nguyên Anh trong đan điền. Bị nguồn sức mạnh này dồn ép, lồng ngực của hắn trồi lên mấy cây đinh ngọc dài chừng ba tấc. Trong khoảnh khắc, dường như có một ngọn núi đang đè xuống người hắn. Hắn khó khăn đưa tay ấn từng cây đinh ngọc trở về, khi cây đinh ngọc cuối cùng được ấn vào cơ thể, tu vi lại một lần nữa bị áp chế đến kỳ Luyện Khí, sức ép bên trong bí cảnh lập tức tản đi, lúc này cả người mới trở nên thoải mái.
Hắn ho hai tiếng, khạc ra một ngụm máu. Lần mò trong không gian chứa đồ, nhìn thấy Thượng Thanh Đan trong tay, hắn thầm mắng một tiếng. Quên mang cơm mà đệ tử Luyện Khí cần ăn thì cũng thôi đi, giờ ngay cả đan dược cũng toàn là cấp bảy trở lên. Hắn cực kỳ bất lực, lại ném trở về, thành thật dẫn khí nhập thể.
Thời gian một nén hương trôi qua, Tiêu Liên Nhi cảm thấy được chân khí đã tràn đầy trong cơ thể, tiến vào cảnh giới Luyện Khí viên mãn. Nàng mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là Hư Cốc đang nằm bên cạnh, giật mình: "Hắn đang đột phá Trúc Cơ đấy à?"
Linh khí trong trời đất hình thành những vòng xoáy, chui vào bên trong cơ thể Hư Cốc. Linh khí màu vàng dày đặc bao vây hắn ta, dần dần không thấy rõ khuôn mặt Hư Cốc nữa.
Trong lúc đột phá Trúc Cơ, trừ khi chính hắn tỉnh lại, không thì không được di chuyển quấy nhiễu, đề phòng chân khí đi ngược chiều, kinh mạch sẽ bị tổn thương. Ai cũng biết sau khi đột phá Trúc Cơ trong bí cảnh sẽ bị bắn ra, nhưng chưa ai được thấy cảnh tượng này bao giờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hư Cốc.
Nửa canh giờ qua đi trong chớp mắt. Tiếng gầm của thú Hình Thiên phía xa xa vang lên như sấm rền.
"Ba tông bốn môn là một nhà, có pháp bảo nào trốn tránh hay ngăn cản được thì mau lấy ra dùng đi! Nếu lỡ bị thú Hình Thiên ngửi thấy mùi, lúc đó sẽ rất nguy hiểm." Minh Triệt nhìn địa thế, ném một cái thẻ ngọc ra, trong phạm vi mấy trượng trên vách núi bỗng xuất hiện một màn chắn trong suốt.
Thạch Thanh Phong ném lưới Hàn Ngọc Yên ra bao bọc mọi người bên trong. Tiêu Liên Nhi thả trận đá Bát Hoang Âm Dương xuống. Tiêu Minh Y lấy trong lòng ra mấy lá bùa đưa cho mọi người: "Bùa Ẩn Thân. Không biết có tác dụng không."
Minh Triệt nhận lấy một lá bùa, cười như không cười nói: "Có tác dụng, chỉ là linh thú do Vạn Thú Môn nuôi vẫn có thể ngửi được hơi thở trên người mà thôi."
Tiêu Minh Y thầm giật mình, hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ thăm dò từ xa như thế mà vẫn bị linh thú hắn nuôi phát hiện ra sao?
Trăng trên bầu trời sáng lên, trời trong không mây. Triền đất đen vắng vẻ, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng. Từ xa có thể trông thấy thú Hình Thiên cao lớn như một ngọn núi nhỏ đang chầm chậm đi vào Vườn hoa Thiên Thần.
May mắn nơi đây đã là sát rìa bí cảnh, chỉ mong trận pháp che giấu được hơi thở, hung thú sẽ không đến đây. Lúc này Thạch Thanh Phong mới lên tiếng hỏi Tiêu Liên Nhi: "Sư muội, rốt cuộc là ai đã đuổi giết muội và Hư Cốc?"
"Lưu Nguyên và Lãnh Quyền." Lúc Tiêu Liên Nhi trả lời còn liếc nhìn Minh Triệt, nhớ tới Thạch Mặc đạo quân đã hồn phi phách tán của Ngọc Thanh Môn. Nàng thầm nghĩ, pháp thuật lợi hại như vậy, chẳng trách ngay cả hồn phách của Thạch Mặc đạo quân cũng không kịp chạy trốn.
Thạch Thanh Phong kinh hãi: "Vừa rồi Lưu Nguyên và Lãnh Quyền tấn công muội và Hư Cốc ư? Vậy bọn họ đâu?"
Lúc Lưu Nguyên chết, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, thấy Thạch Thanh Phong không biết, nàng cũng giả vờ không biết: "Không biết. Không đuổi tới đây."
Trong lòng Tiêu Minh Y dấy lên nghi ngờ: "Vì sao bọn họ lại từ bỏ, không đuổi theo nữa chứ?"
Vừa nói xong, nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Thạch Thanh Phong, Tiêu Minh Y lại vội vàng nói: "Ý ta là, phải chăng bọn họ gặp tình huống gì, nên mới không đuổi theo nữa?"
"Thật đáng hận! Bọn họ lại dám ra tay tàn sát đồng môn! Sau khi ra khỏi bí cảnh, ta sẽ bẩm báo sư tôn, nghiêm trị không tha!" Thạch Thanh Phong nhớ tới tình cảnh chật vật của Hư Cốc và Tiêu Liên Nhi thì vô cùng tức giận.
Tiêu Minh Y có vẻ thất vọng. Nàng ta hận mình như vậy à? Tiêu Liên Nhi không thèm vạch trần nàng ta, mở miệng nói: "Nếu như đêm nay thuận lợi tránh được hung thú, mong Thạch sư huynh và Tiêu sư tỷ rời khỏi đây. Hư Cốc và ta là đệ tử điện Dao Quang. Ta sẽ canh giữ cho hắn đột phá Trúc Cơ thành công."
"Như vậy sao được? Ta không thể bỏ muội và đệ ấy lại một mình!" Thạch Thanh Phong từ chối.
Tiêu Liên Nhi liếc nhìn Thạch Thanh Phong một cái, nhắm mắt lại không nói nữa.
"Phụt!" Minh Triệt cười ra tiếng, hắn hiểu ánh mắt của Tiêu Liên Nhi. Nếu như không phải có thú Hình Thiên, có khi con bé bạo lực này đã nhảy lên chỉ vào mũi của Thạch Thanh Phong mà nói: "Ngươi không thấy phiền à!"
Tâm trạng của hắn rất tốt, hắn ôm lấy vai Tiêu Liên Nhi, thấy nàng trừng mắt liền nhanh chóng dùng thần thức nói với nàng: "Cứ để vậy đi, người ta không nhìn nổi nữa thì ngày mai sẽ đi liền."
Cơ thể Tiêu Liên Nhi thả lỏng, nàng dứt khoát tựa vào ngực hắn, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại: "Buồn ngủ quá! Cho ta mượn vai dựa vào ngủ một lát."
Mày xếch mắt hí, vẻ mặt hèn hạ, trong lòng là thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp, nét ngủ duyên dáng.
Cảnh tượng này tựa như lưỡi dao đâm vào tim Thạch Thanh Phong. Trong đầu thiếu niên ngỡ bị nhét đầy rơm, rối bời. Chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Nàng thích Ngô Bằng ư? Không ngờ nàng lại đi thích cái tên Ngô Bằng xấu xí đó!"
Minh Triệt rút dải lụa Thiên Hỏa Doanh bên hông Tiêu Liên Nhi ra, nụ cười hèn hạ và trơ tráo: "Không ngại chứ? Hê hê."
Dải lụa Thiên Hỏa Doanh trắng như tuyết bay phấp phới, ngăn cách ánh mắt Thạch Thanh Phong, tạo ra một khoảng không gian nho nhỏ dành cho hai người. Dưới ánh trăng mờ ảo, hình ảnh hai người ôm nhau vừa tĩnh lặng vừa đẹp mắt. Không nhìn rõ khuôn mặt xấu xí của Ngô Bằng, bức tranh này càng thêm chói mắt.
Hắn vừa quay đầu, Tiêu Minh Y nhìn hắn, không hề tỏ ra cười nhạo, ánh mắt sáng rõ, nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, huynh nghĩ đã có ai thoát ra khỏi bí cảnh chưa? Các trưởng lão đã biết tình hình bên trong chưa?"
Sự cảm kích tuôn ra từ đáy lòng Thạch Thanh Phong, thứ hắn cần không phải là an ủi, mà là tạm thời quên đi hai người đang tựa vào nhau ở phía sau dải lụa Thiên Hỏa Doanh kia: "Chắc hẳn đã có đệ tử chạy ra ngoài rồi. Chỉ cần hung thú không phát cuồng phá hủy lối vào, ngày mai chúng ta cũng có thể thoát ra."
Tiêu Minh Y gật đầu thật mạnh: "Ừm, ngày mai nhất định chúng ta có thể an toàn thoát ra."
Nước mắt chực trào, tại sao Liên Nhi lại không chịu tin tưởng hắn chứ? Hắn có chỗ nào thua kém Ngô Bằng? Nàng đối xử với kẻ chỉ quen biết sơ trong bí cảnh còn tốt hơn cả với mình. Thạch Thanh Phong chua chát nhắm mắt lại: "Đả tọa nghỉ ngơi đi. Có trận pháp ngăn cản, hung thú không ngửi được hơi thở của chúng ta, đêm nay sẽ không có nguy hiểm đâu."
Phía sau dải lụa Thiên Hỏa Doanh, Minh Triệt ôm Tiêu Liên Nhi, dùng thần thức trò chuyện với nàng: "Chỉ cần có thứ va chạm, cây Lôi Kiếp sẽ sinh ra sấm sét. Uy hiếp càng lớn, sức mạnh của sấm sét do cây Lôi Kiếp đánh ra càng mạnh. Ngày mai, sau khi bọn chúng đi rồi, ta lại bày trận tiếp. Nhóc cứ trông chừng sư điệt bảo bối của mình, chờ ăn ké là được rồi. Muốn biết đó là bảo bối gì không?"
Đợi hồi lâu, không thấy nàng trả lời, hắn cúi đầu nhìn, rõ ràng nha đầu này chưa ngủ mà.
Tất nhiên là Tiêu Liên Nhi nghe thấy, nàng chỉ không dám dùng thần thức nói chuyện với hắn mà thôi. Nàng sợ Minh Triệt nhận ra thần thức của Dịch Khinh Trần. Thấy Minh Triệt đợi nàng trả lời, nàng đành phải đưa tay vòng qua cổ hắn, ghé sát tai nói nhỏ: "Ngày mai họ đi, ta sẽ giúp huynh."
Giống như một cọng lông vũ phẩy qua lòng Minh Triệt, vừa ngứa lại vừa dễ chịu. Hắn rũ mắt, thấy tóc nàng bay bay, đột nhiên nhớ tới cành cây xanh non như ngọc bích mọc trên thân cây Lôi Kiếp, cắt một cành cây xanh thì cũng chẳng tốn nhiều sức.
Minh Triệt mỉm cười, bỏ cánh tay nàng xuống: "Chờ ta một lát."
Tiêu Liên Nhi chống cằm, tò mò nhìn hắn.
Lòng bàn tay Minh Triệt tuôn ra chân khí, xẻ xuống mặt vách đá. Từng khối cắt vuông vức xếp lại chỉnh tề. Không nhiều không ít mà đủ chín chín tám mươi mốt viên: "Đợi đó."
Nói xong, tám mươi mốt viên đá bị hất bay lên không trung.
Những viên đá bày thành trận hình trên không, xoay quanh người Minh Triệt, chân hắn đạp lên lưng đại bàng Kim Sí bay về phía cây Lôi Kiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...