Translator: Nguyetmai
Tiêu Liên Nhi vẫn đang thất thần.
Thanh Phong trưởng lão bèn hắng giọng nói: "Liên Nhi! Còn không mau ra mắt chưởng giáo đạo quân đi!"
Trong đầu nàng chợt vang lên tiếng của Thanh Phong trưởng lão: "Nha đầu ngốc, còn không mau hành lễ đi!"
Tiêu Liên Nhi sực tỉnh, bước lên trên một bước, cung kính hành lễ: "Đệ tử Tiêu Liên Nhi bái kiến chưởng giáo đạo quân."
"Bao nhiêu tuổi rồi? Thể chất hệ gì?" Hàn Tu Văn hỏi rất tùy ý.
"Thưa chưởng giáo, tuổi mụ là mười một, thể chất hệ Thủy. Hiện đang tu luyện Triền Thủy Quyết." Tiêu Liên Nhi nhẹ giọng đáp. Trong lòng nàng rất kỵ cái số mười này, nói tuổi mụ là mười một cũng không phải nói dối.
Hàn Tu Văn nhướng mày.
Gã nhìn nàng từ đầu đến chân, thấy nàng còn chưa trưởng thành, lông mày mảnh mai, mang lại cảm giác nhẹ nhàng mà yếu đuối. Sau này lớn lên chắc hẳn con bé sẽ trở thành một mỹ nhân mong manh khiến người ta thương yêu đây.
Về thời gian thì khá trùng khớp với thời điểm Dịch Khinh Trần tự nổ nguyên thần. Nhưng thần thái trên khuôn mặt lại không giống chút nào. Yếu ớt, nhát gan, làm gì có được một nửa cái thần thái tự tin phóng khoáng của Dịch Khinh Trần chứ.
Gã thầm bật cười, dù hồn phách của Dịch Khinh Trần có đầu thai làm người đi chăng nữa, cũng sẽ tuyệt đối không chọn một bào thai hệ Thủy. Nàng ta muốn tìm mình để báo thù, nhất định sẽ nghĩ ra mọi cách để có thể nhanh chóng tu luyện. Bào thai hệ Hỏa mới là phù hợp nhất với nàng ta. Có lẽ là bản thân nghĩ nhiều rồi. Dịch Khinh Trần làm sao may mắn như vậy được? Sau khi nguyên thần của nàng ta tự nổ, còn một phần tàn hồn chạy trốn được ra, nhưng nếu không tìm được cơ thể phù hợp thì chỉ trong một canh giờ hồn phách sẽ tiêu tan thôi.
Tiêu Liên Nhi cúi mặt xuống, cảm thấy Hàn Tu Văn quan sát mình hơi lâu quá thì phải. Lẽ nào gã đang nghi ngờ mình? Vừa nghĩ đến đây, nàng cũng thấy hơi căng thẳng.
Hàn Tu Văn liếc về phía Thạch Thanh Phong đang đứng im như tượng đá, từ trong tay ném ra một vật óng ánh: "Trong này có một bộ y phục Tuyết Tàm, cũng thích hợp với ngươi đấy."
Một pháp bào mềm mại nhẹ tênh rơi vào tay Tiêu Liên Nhi. Tay nàng run lên, y phục suýt nữa thì rơi xuống đất.
"Cái này... sao có thể dùng được?" Thanh Phong cảm thấy không ổn lắm.
Áo Tuyết Tàm và dải lụa Thiên Hỏa Doanh, một cái là tằm Thiên Hỏa, một cái là tằm Băng Ngọc. Cả hai đều có thể ngăn chặn nước và lửa, lại rất khó để dệt thành. Có được một cuộn tơ Tuyết Tàm, thì các nữ đệ tử đều như có được ngọc, dùng để luyện thành pháp khí pháp bảo chứ đâu có nỡ làm thành y phục.
Một chiếc pháp bào tơ Tuyết Tàm, thực sự khó mà có được.
Tiêu Liên Nhi hiểu vì sao Thanh Phong lại chần chừ. Bởi bộ áo tuyết tàm này, chính là bộ mà Dịch Khinh Trần mặc lúc nhỏ.
Mười hai tuổi đã đạt Trúc Cơ thành công. Ở hội đấu giá thành Thanh Dương, Hàn Tu Văn dùng một món pháp bảo kính Càn Khôn đổi lấy một cuộn tơ Tuyết Tàm, làm ra bộ pháp bào tặng cho Dịch Khinh Trần. Sau này nàng trưởng thành, dáng người cao lên, bộ pháp bào đó được giữ lại trong nhẫn chứa đồ. Nếu không phải khi xưa gã đã tốn rất nhiều tâm sức, thì lúc ấy Dịch Khinh Trần đã không một lòng một dạ với gã như vậy.
Món quà đầu tiên gã tặng cho Dịch Khinh Trần là dùng pháp bảo mà sư tôn ban tặng cho để đổi lấy. Sư tôn mắng gã một trận, trả giá cao để mua lại món pháp bảo kính Càn Khôn đó về. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, thực ra gã cũng đâu có thiệt thòi gì.
Trong mắt gã, có lẽ phụ nữ còn không bằng cả y phục.
Người thường nếu muốn thổ lộ tình cảm sâu đậm với người mình yêu, dù có thế nào cũng sẽ không tặng một bộ y phục. Vì sao Hàn Tu Văn lại làm như thế?
Bất luận là vì lí do gì, nhưng có đánh chết nàng cũng không mặc bộ y phục đó! Tiêu Liên Nhi nâng pháp bào, trong lòng vô cùng kích động, chỉ muốn cầm bộ y phục ném thẳng vào mặt Hàn Tu Văn.
"Xem ra... ngươi có vẻ không thích à?"
Lẽ nào gã ta đang thăm dò mình? Tiêu Liên Nhi căng thẳng đến mức lông măng trên cánh tay dựng cả lên.
"Chưởng giáo ban tặng, vốn không nên chối từ. Có điều, chiếc pháp bào này... quý giá quá. Tu vi của Liên Nhi còn thấp, mong chưởng giáo nhận lại cho. Người ban cho Liên Nhi vài bình đan dược là Liên Nhi đã cảm tạ vô cùng rồi." Tiêu Liên Nhi nâng bộ y phục lên trên đỉnh đầu.
Hàn Tu Văn cười nói: "Chiếc áo Tuyết Tàm này cũng khá phù hợp với vóc dáng của ngươi, ta ban cũng đã ban rồi. Hơn nữa ngươi còn là đệ tử chân truyền của trưởng lão, có thể nhận được mà."
Tiêu Liên Nhi không còn cách nào khác. Nàng thầm nói nhỏ với Thanh Phong: "Sư phụ, con nhận xong không mặc được không? Con mà mặc nó lên, e rằng sẽ bị các nữ đệ tử khác dùng ánh mắt dao găm đâm chết mất. Con sợ."
Tiếng nàng như muỗi kêu, mang theo sự lo sợ và bất an. Nàng tin rằng Hàn Tu Văn có thể nghe rõ.
Nhớ đến đây chính là món quà mà Hàn Tu Văn từng tặng cho Dịch Khinh Trần, Thanh Phong trưởng lão cũng cảm thấy không ổn. Ông phất tay, bộ y phục trong tay Tiêu Liên Nhi liền bay đến trước mặt Hàn Tu Văn.
Ông dùng thần thức truyền lời: "Tu Văn à, ngươi cứ là giữ lại làm kỷ niệm đi. Đồ đệ của ta còn nhỏ tuổi, mặc bộ y phục này ra ngoài để mời gọi người ta cướp hay sao?"
"Không phải là ta nể mặt đệ tử mới thu nhận của mình, muốn giúp nó lấy lòng đồ đệ của ông thôi à? Hơn nữa... nếu Khinh Trần biết, hẳn là nàng ấy cũng sẽ vui thôi."
Hàn Tu Văn cũng dùng thần thức nói với Thanh Phong trưởng lão.
Thanh Phong trưởng lão ngớ người nhìn về phía Thạch Thanh Phong. Bỗng nhiên tâm trạng của ông cũng không còn thoải mái nữa. Đúng là thầy nào trò nấy. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, Liên Nhi mới bao nhiêu tuổi mà sư phụ của ngươi đã giúp ngươi đào góc tường rồi?
"Ngươi nên đổi món đồ nào thiết thực hơn đi. Đợi đến khi tu vi của Liên Nhi tăng lên, có thể ra ngoài trải nghiệm, chưa biết chừng nó cũng không mặc vừa chiếc pháp bào này nữa." Thanh Phong trưởng lão nửa đùa nửa thật từ chối.
Tiêu Liên Nhi khẽ thở phào một hơi.
Hàn Tu Văn cũng không tiếp tục miễn cưỡng nàng nữa. Gã vung tay ném hai chiếc bình ngọc cho Tiêu Liên Nhi: "Nếu đã như thế, bản tọa tặng cho ngươi hai bình Thủy Linh Đan giúp ngươi tu luyện vậy."
"Đa tạ chưởng giáo đã ưu ái." Tiêu Liên Nhi vội vàng cúi đầu hành lễ.
Hàn Tu Văn nói: "Không còn sớm nữa, mời Thanh Phong trưởng lão."
Thanh Phong cười đáp: "Mời chưởng giáo đi trước!"
Hai điện khởi hành bay về phía ngoại sơn môn, các điện trên các đỉnh núi khác cũng bay xuống núi theo.
Trên đường, Tiêu Liên Nhi ngầm dùng thần thức kiểm tra, là hai bình Thủy Linh Đan cấp ba. Thế là đủ mãn nguyện rồi. Đến bình cảnh của Luyện Khí tầng ba, uống Thủy Linh Đan sẽ đủ để giúp nàng phá vỡ quan ải, tiến vào Luyện Khí tầng bốn.
...
Trước đài Tiểu Vân ở ngoại sơn môn đã sớm chen kín các đệ tử đến báo danh tham gia tranh tài.
Đằng sau còn một đám đông đứng góp vui nữa.
Nhìn thấy ánh sáng bảo vật lấp lánh trên bầu trời, các đệ tử đều đứng ngay ngắn cúi người hành lễ.
Pháp bảo đáp xuống đài cao, người của nội môn lần lượt ngồi xuống vị trí của mình.
Ngọc Hòa chân nhân bước lên trước một bước, nói: "Hôm nay là đại hội so tài của tông môn. Ba nghìn tám trăm người vượt qua được vòng sơ khảo, sau đó tiếp tục chọn ba người vào vòng trong, cuối cùng sẽ chọn ra một đệ tử đứng đầu."
Ông búng tay một cái, thẻ ngọc tản ra đầy trời, từ từ rơi đúng vào người của những đệ tử đã qua vòng sơ khảo, không lệch chút nào.
Đệ tử của Nguyên Đạo Tông quá nhiều. Những người có tu vi Luyện Khí từ tầng bốn trở lên đều mang tâm trạng muốn thử sức đi báo danh. Hơn hai vạn đệ tử báo danh mà đánh qua đánh lại thì tốn quá nhiều thời gian. Tông môn bố trí trận địa huyền ảo, kiểm tra tâm tính thí sinh. Hơn hai vạn đệ tử báo danh nhưng chỉ có ba nghìn tám trăm người qua được vòng sơ khảo.
Thanh Phong trưởng lão cười nói: "Thành tích của đệ tử năm nay khá thật. Năm trước chỉ có hơn hai nghìn người qua được vòng đầu."
Hàn Tu Văn gật đầu: "Hi vọng trong các đệ tử ngoại môn năm nay sẽ có nhân tài bất ngờ xuất hiện"
Ba trăm sáu mươi người bước ra. Mỗi người sẽ gặp sư thúc ngoại môn để bốc thăm lại, chia thành mười hai võ đài khác nhau.
Tiêu Liên Nhi nhìn ra ngoài sân đấu, tìm thấy Vương Đại Long đứng lẫn trong đám người.
Cậu ta không đứng trong đám người đầu tiên, mà đàng hoàng đứng sang một bên chờ.
Mỗi một võ đài có ba mươi người, đánh qua được ba người thì có thể vào trận tiếp theo.
Đại hội tỷ thí tông môn năm nào cũng tổ chức, phần lớn các đệ tử đều không phải lần đầu tiên tham gia. Trên đài Tiểu Vân nhanh chóng kéo lên tấm kết giới bảo vệ, cuộc thi đấu bắt đầu.
Tiêu Minh Y cầm thẻ ngọc trong tay. Nàng ta nằm trong đội thứ tám. Nhìn các đệ tử nội môn xa xa trên đài cao, nàng ta rất dễ dàng trông thấy Tiêu Liên Nhi.
Trên đài chỉ có hai vị trưởng lão Nguyên Anh choàng pháp bào màu đen. Một người là chưởng giáo, người còn lại là Thanh Phong. Tiêu Liên Nhi đứng bên cạnh Thanh Phong, muốn nhìn thấy nàng cũng không phải là khó.
Ánh mắt của nàng ta di chuyển, nhìn thấy Thạch Thanh Phong đứng trong tám đệ tử ở phía sau chưởng giáo.
Tiêu Liên Nhi và Thạch Thanh Phong đứng cách nhau không xa. Trong mắt của Tiêu Minh Y thì nhìn hai người như đang đứng sánh vai nhau vậy. Một người đẹp thanh thoát, một người yếu đuối rung động lòng người khiến cho tim nàng ta thắt lại.
Mấy tháng trước Tiêu Liên Nhi vẫn còn là nô tỳ mặc cho nàng ta quyết định sống chết!
Tiêu Minh Y hít sâu. Bất luận trận đấu này thắng thua ra sao, nàng ta đều phải thể hiện thật tốt. Phải để cho một vị chân nhân Kim Đan nào đó nhìn trúng nàng ta, nhận nàng ta làm đệ tử. Tuy bây giờ không địch nổi Tiêu Liên Nhi, nhưng rồi sẽ có một ngày, nàng ta sẽ giẫm đạp Tiêu Liên Nhi ở dưới chân mình!
"Sư phụ, con xuống bên dưới xem được không?" Tiêu Liên Nhi muốn đi tìm Vương Đại Long.
Thanh Phong quay đầu, nhìn thấy các đệ tử đều có ý muốn như vậy, bèn gật đầu nói: "Đi đi. Hư Cốc, con đi theo tiểu sư tổ. Đây là một cơ hội tốt, đừng bỏ lỡ mất."
Hư Cốc nhận lệnh. Các đệ tử của các điện khác cũng lần lượt rời khỏi khán đài, mỗi người đều tự tìm võ đài để xem.
Hàn Tu Văn quay đầu, nhìn thấy Thạch Thanh Phong vẫn đang đứng đằng sau thì nói: "Thanh Phong, con cũng đi xem xem. Ngoại môn so tài, không giống như vào núi diệt yêu. Con còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu đấy."
Thạch Thanh Phong vâng dạ rồi cũng xuống khỏi khán đài.
Thanh Phong trưởng lão lườm Hàn Tu Văn một cái: "Chưởng giáo thu nhận được một đồ đệ tốt như thế này, xem ra đại hội so tài của đệ tử nội môn năm nay, ông lại có thể chèn ép các điện khác rồi."
Hàn Tu Văn cười nói: "Tuy tư chất và tu vi của Thanh Phong rất cao, nhưng trước giờ chưa từng trực tiếp chiến đấu với người khác, nên thắng bại cũng khó mà nói trước được."
Tuy nói như vậy, nhưng trong lời nói của gã vẫn có sự kiêu ngạo.
Thanh Phong trưởng lão thầm rà soát lại đệ tử của điện Dao Quang. Tính cả Tiêu Liên Nhi thì đệ tử kỳ Luyện Khí tổng cộng cũng chỉ có bốn người. Trần Uyên có tu vi cao nhất mới chỉ ở Luyện Khí tầng tám. Trong lòng ông biết thừa là Hàn Tu Văn đang tính giành ưu thế ở đệ tử kỳ Luyện Khí, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Tiêu Liên Nhi đưa theo Hư Cốc chạy thẳng đi tìm Vương Đại Long: "Sư huynh! Muội đến cổ vũ cho huynh đây! Đây là Hư Cốc! Luyện Khí tầng sáu!"
Hư Cốc và Vương Đại Long cúi chào nhau. Ý của tổ sư gia rất đơn giản, phải để ý chăm sóc tiểu sư tổ thật cẩn thận, không được để người khác có cơ hội bắt nạt nàng. Vì thế, cậu rất ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
Bộ áo đệ tử nội môn của hai người khá bắt mắt. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vương Đại Long cũng không giấu được vẻ ngưỡng mộ.
Không cần Tiêu Liên Nhi làm việc gì khác, thì giá trị của Vương Đại Long đã tăng lên gấp bội rồi.
Cậu ta thấp giọng nói với Tiêu Liên Nhi: "Cảm ơn muội."
Tiêu Liên Nhi lẳng lặng nhét cho cậu ta một chiếc bình ngọc: "Huynh đừng tiếc, cứ dùng thoải mái đi."
Một bình Dưỡng Khí Đan cấp ba. Lúc thi đấu mà chân khí đứt đoạn, uống một viên vào sẽ lập tức hồi phục trong nháy mắt. Mỗi khi đến trận so tài tông môn, người báo danh sẽ ra sức mua cho đủ bùa chú đan dược. Hành động này của Tiêu Liên Nhi rõ ràng là đưa tay giúp người gặp nạn. Trong lòng Vương Đại Long rất cảm kích, cũng không khách sáo nữa.
Thạch Thanh Phong dừng lại ở một chỗ không xa. Trong tay hắn cầm một bình Hỏa Nhật Đan cấp ba. Nhìn thấy Tiêu Liên Nhi và Vương Đại Long đứng cùng với nhau, hắn lại lưỡng lự.
Chờ một lúc đã đến lượt nhóm ba mươi người này của Vương Đại Long lên đài.
Đối thủ mà cậu rút trúng là đệ tử hệ Thổ có tu vi Luyện Khí tầng bảy.
Tiêu Liên Nhi nói với Hư Cốc: "Dùng Phong Nhận có dễ dàng phá vỡ được Hậu Thổ Quyết không? Ngươi nhìn cho rõ nhé!"
Hư Cốc khẽ ho khan, tiểu sư tổ thiên vị quá đi. Tuy cậu chỉ mới ở Luyện Khí tầng sáu, nhưng cũng luyện Hậu Thổ Quyết cấp Thiên mà. Vừa nhìn đệ tử trên võ đài tung chiêu, trong lòng cậu cũng phán đoán được ngay, nhỏ giọng nói: "Phong Nhận hệ Mộc mà đấu với Hậu Thổ Quyết thì rất tốn chân khí. Con thấy Vương sư huynh dùng thuật pháp liều mạng thế này cũng hơi quá."
Vương Đại Long đang định xuất chiêu, Tiêu Liên Nhi lại vẫy tay với cậu ta: "Sư huynh, huynh qua đây."
Vương Đại Long khom người xuống, Tiêu Liên Nhi kéo lấy tay cậu ta, thì thầm vào tai.
Người đệ tử trên võ đài kia nhìn thấy vậy, trong lòng có chút thiếu tự tin, gọi lớn: "Vương sư huynh, đừng phí thời gian nữa!"
Vương Đại Long đứng thẳng người, giơ tay cười tít mắt. Phong Nhận trong lòng bàn tay khuấy động không khí, trong màu xanh pha lẫn chút màu hồng, rồi xoáy tròn lên.
Người đệ tử đó giơ tay tạo nên những bức tường đất vây quanh Vương Đại Long.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...