Translator: Nguyetmai
Có thể được chưởng giáo đạo quân Hàn Tu Văn nhận làm đệ tử chân truyền, không cần nói cũng biết trong lòng Thạch Thanh Phong vui mừng đến mức nào. Hắn nghĩ mình vào được nội môn, được sư tôn Nguyên Anh Trung kỳ chỉ dẫn thì sẽ có thể nhanh chóng tu luyện đến tầng thứ chín viên mãn. Sau đó cố gắng đạt đến Trúc Cơ trước tuổi hai mươi, chân chính bước lên con đường tu tiên.
Không lâu sau khi tiến vào nội môn, Hàn Tu Văn đặc biệt gọi riêng hắn đến, kiểm tra tu vi của hắn, ban cho vài món pháp bảo, còn tự mình truyền thụ cho hắn Liệt Hỏa Quyết và một thứ pháp thuật gọi là Sơn Hà Võng.
Sơn Hà Võng là pháp thuật cấp Thiên. Tựa như cái tên của mình, nếu tu đến cực đỉnh, khi ra tay có thể phóng ra một trăm linh tám tia lửa, đan chéo thành cái lưới. Ở trong lưới, cây cối dù tươi tốt cũng đều hóa khô héo. Vừa tung lưới ra, núi sông đã nằm trong tay. Pháp thuật cấp Thiên này chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Lực sát thương mạnh mẽ của nó làm Thạch Thanh Phong mừng đến phát điên.
"Tốc độ tu luyện quá nhanh thì căn cơ sẽ không ổn định. Cho dù có đạt đến Trúc Cơ thì đến khi kết đan cũng sẽ khó khăn hơn người khác. Thanh Phong, năm nay ngươi mới mười bốn tuổi, vẫn còn nhỏ. Trước tiên, trong vòng năm năm tới đây, ngươi hãy tu luyện cho vững căn cơ. Khi nào có thể khống chế được ba mươi sáu tia lửa, thì Sơn Hà Võng mới coi như bước đầu thành công. Khi ấy mới nên cân nhắc đến chuyện Trúc Cơ."
Lời của Hàn Tu Văn tựa như gáo nước lạnh, khiến trái tim Thạch Thanh Phong buốt giá.
Hắn vốn trời sinh thông minh, cho dù là công pháp hay pháp thuật gì cũng đều lĩnh hội rất nhanh.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể phóng ra nhiều nhất là ba tia lửa nhỏ cùng lúc. Nếu nhiều hơn thì hắn không thể khống chế được. Phải phóng ra được ba mươi sáu tia lửa, luyện đến mức độ như có thể tùy tiện vung tay lên là làm được ngay. Thạch Thanh Phong cảm thấy nếu mình chỉ ở Luyện Khí thì không thể nào làm được.
Rõ ràng đã ở Luyện Khí tầng chín, có lẽ hai, ba năm nữa là hắn có thể đạt đến Luyện Khí viên mãn. Hắn không hiểu tại sao nhất định Sơn Hà Võng phải thành công bước đầu thì mới có thể luyện lên Trúc Cơ.
Bản thân hắn cũng không dựa vào việc ăn đan dược mà đạt tới kỳ Luyện Khí tầng chín. Sau khi Trúc Cơ thành công, chân khí sẽ tăng thêm gấp mười lần so với lúc còn ở kỳ Luyện Khí, đến lúc đó, tu luyện pháp thuật có khác gì chuyện cỏn con? Hắn chỉ mới mười bốn tuổi, lòng kiêu ngạo của thiếu niên không khỏi khiến khiến hắn bất mãn.
"Sư phụ, nếu con đạt thành Trúc Cơ thì việc lĩnh hội công pháp và pháp thuật sẽ vượt xa bây giờ. Chân khí sẽ gấp mười lần so với kỳ Luyện Khí. Việc học pháp thuật cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn."
Thạch Thanh Phong cảm thấy việc luyện Sơn Hà Võng và bản thân mình ở kỳ Trúc Cơ không hề mâu thuẫn với nhau.
Hàn Tu Văn không tức giận vì đệ tử làm trái ý mình, gã điềm đạm nói: "Thiếu niên tính tình bốc đồng, chưa đủ chín chắn. Vi sư đặc biệt chọn thứ pháp thuật này truyền cho con, trong lòng tự có ý nghĩa sâu xa. Tu luyện không thể một lần là xong. Con ra ngoại môn tiếp nhận vài nhiệm vụ tiêu diệt yêu thú của Tông môn đi, rồi trồng cúc Sí một năm, nó sẽ giúp việc tu luyện pháp thuật của con trở nên nhanh chóng hơn. Con cứ từ từ mà suy nghĩ lời của vi sư."
Thạch Thanh Phong đành phải kìm nén uất ức mà đồng ý, chán nản đi ra Ngoại Sơn Môn.
Tâm trạng bực bội, hắn nhảy xuống con suối ở gần vườn thuốc Ngoại Sơn Môn. Đắm mình trong nước lạnh khiến đầu óc hắn dần dần tỉnh táo.
Sư tôn vừa có tu vi Nguyên Anh Trung kỳ, vừa là chưởng giáo của Tông môn. Các sư huynh nghe nói hắn có được Sơn Hà Võng thì thi nhau chạy đến chúc mừng, còn không sao giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ. Mấy ai có thể được truyền thừa pháp thuật cấp Thiên cơ chứ? Thạch Thanh Phong bình tĩnh suy nghĩ. Bản thân mình dễ bị kích động, mừng giận đều hiện cả ra, lại vội vàng luyện công liều lĩnh. Tính tình thật sự vẫn chưa chín chắn.
Hắn vừa nghĩ vậy, trong lòng bỗng thấy áy náy khôn tả. Thầm hạ quyết tâm, một năm ở ngoại môn này nhất định phải luyện ra được chút ít thành tựu mới có thể quay về tạ lỗi với Hàn Tu Văn.
Hắn đang định rời khỏi con suối, đến vườn thuốc xem thử rốt cuộc cúc Sí kỳ lạ và quý hiếm ở đâu mà có thể giúp hắn tu luyện Sơn Hà Võng. Không ngờ Tiêu Liên Nhi lại nhảy xuống nước, nhào thẳng lên người hắn.
Mười bốn năm qua, Thạch gia mới chỉ xuất hiện một nhân tài như hắn. Các trưởng lão của Thạch gia sợ Thạch Thanh Phong bận tâm chuyện khác, trì hoãn việc tu luyện nên không để việc thế tục làm phiền đến hắn. Đừng nói cơm dâng tận miệng, đồ mặc tận tay, trong viện cũng không có bất cứ tỳ nữ nào hầu hạ.
Tình cảm thuở thiếu thời luôn rất đẹp. Tiêu Liên Nhi mới mười tuổi, thân thể yếu ớt ngô nghê, đây là lần đầu tiên Thạch Thanh Phong tiếp xúc gần gũi với con gái như vậy. Hắn hoảng hốt không biết làm sao, chỉ nghĩ phải cách xa nàng một chút.
Lúc này, tiếng cười trong trẻo của Tiêu Liên Nhi truyền vào tai Thạch Thanh Phong. Cứ như phía sau có người cầm roi da đuổi đánh, hắn nắm chặt hai tay, nhấc chân chạy như bay. Đến khi không còn nghe thấy tiếng cười nữa, hắn mới dừng lại.
Quần áo trên người đã ướt sũng. Nhớ lại tình cảnh bối rối vừa rồi, Thạch Thanh Phong đấm lên thân cây bên cạnh: "Mất mặt quá!" Lúc này, hắn mới bình tĩnh lại, "Tại sao ta phải chạy chứ? Rõ ràng là muội ấy…" Gương mặt không kìm được lại đỏ lên.
Bị một tiểu nha đầu không thể tu luyện cười nhạo! Thạch Thanh Phong thật sự muốn tìm một khe nứt mà chui vào. Bây giờ có đánh chết, hắn cũng không muốn gặp lại Tiêu Liên Nhi nữa.
Đây là hắn ư? Sự tao nhã và phong độ mà hắn giữ gìn suốt mười bốn năm đã tan tành trong nháy mắt. Chẳng trách sư tôn muốn hắn rèn luyện đạo tâm, nói hắn vẫn chưa đủ chín chắn.
Thạch Thanh Phong vận Liệt Hỏa Quyết để hong khô quần áo, chạy về phía điện Công Tích, liền lúc nhận mấy nhiệm vụ tiêu diệt yêu thú rồi tiến vào núi Thanh Mục.
Tiêu Liên Nhi hoàn toàn không biết mình đã làm Thạch Thanh Phong phải bối rối chỉ vì không nhịn được cười. Nàng đả thông bốn đường kinh mạch, nghĩ đến chuyện trong nhẫn chứa đồ có đầy cúc Sí thì tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nàng không dám dùng nhiều cúc Sí quá. Mỗi ngày chỉ dùng một cây, để tác dụng của thuốc dần dần ngấm vào kinh mạch.
Một tháng nữa lại trôi qua. Rốt cuộc Tiêu Liên Nhi cũng đả thông được kinh mạch thứ mười hai bị tắc nghẽn cuối cùng.
Chớp mắt khi kinh mạch được đả thông, trong cơ thể như có một tấm màn chắn lặng lẽ vỡ vụn.
Nàng vội vàng dẫn khí nhập thể.
Khi linh khí vừa tiến vào cơ thể, hạt cát nhỏ trong đan điền đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, chậm rãi chuyển động. Tiêu Liên Nhi mặc kệ nó, thành thạo dẫn dắt linh khí tiến vào kinh mạch.
Kinh nghiệm từ kiếp trước giúp nàng dễ dàng hoàn thành một vòng tuần hoàn Đại chu thiên. Một dòng chân khí nhỏ như sợi tóc, dài chừng hai tấc xuất hiện trong đan điền.
Kỳ Luyện Khí tầng thứ nhất!
Sau khi linh khí theo mười hai kinh mạch gột rửa cơ thể, tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bị bài tiết ra ngoài theo lỗ chân lông trên da. Nàng cảm thấy người mình đột nhiên nhẹ bẫng, cả người như sắp bay lên.
Hiện tại, toàn bộ kinh mạch đã thông, nàng vận chân khí cũng tự nhiên như hít thở, dễ dàng đạt tới cảnh giới chân khí ly thể. Tiêu Liên Nhi đưa tay ra, một ít chân khí màu trắng bắn ra từ đầu ngón tay.
Chân khí màu trắng ư? Tiêu Liên Nhi bỗng có xúc động muốn đấm xuống đất.
Chết tiệt, đúng là lừa dối! Nếu như là màu tím, hay cho dù chân khí là màu đỏ thì nàng vẫn có thể dựa vào đó mà tu luyện Liệt Hỏa Quyết. Giờ thể chất lại biến thành hệ Thủy. Tục ngữ nói, khắc nhau như nước với lửa. Công pháp tu luyện của thể chất hệ Thủy khác hoàn toàn với thể chất hệ Hỏa, cách dùng pháp thuật cũng không giống nhau. Liệt Diệm Đao không thể biến thành Liệt Thủy Đao đúng không nào? Cho dù kiếp trước có kinh nghiệm thì nàng vẫn phải làm quen lại với đặc tính của chân khí hệ Thủy, đành phải học lại từ đầu thôi.
"Có thể đả thông kinh mạch để được tu luyện lại một lần nữa đã tốt lắm rồi." Nàng tự an ủi bản thân.
Nàng thành thạo dùng Địch Trần Quyết gột rửa sạch sẽ những cáu bẩn trên người. Sắp mười năm rồi, cuối cùng cũng có thể sử dụng pháp thuật rồi. Cái cảm giác đã lâu không gặp này khiến tâm tình Tiêu Liên Nhi kích động mãi: "Hàn Tu Văn, ta có thể tu luyện lại rồi. Cho dù phải dùng một trăm năm, hai trăm năm, ta cũng sẽ khôi phục tu vi, đứng trước mặt ngươi."
Lúc này, nàng bỗng cảm thấy sự khác thường trong đan điền. Nhìn kỹ lại, Tiêu Liên Nhi trợn mắt há mồm cất tiếng chửi mắng: "Hóa ra ta đang nuôi một kẻ tham ăn à?"
Dẫn khí vào cơ thể, dùng thần thức dẫn dắt linh khí tuần hoàn một chu thiên. Một canh giờ sau thì luyện ra một sợi chân khí như sợi tóc. Hạt cát nhỏ trong đan điền không có dược lực để hấp thu nên hút luôn sợi chân khí kia vào. Thành ra, giờ đan điền lại rỗng tuếch.
Không đúng, hạt cát nhỏ kia đã lớn hơn rồi. To lên gấp đôi, lớn cỡ hạt vừng. Ánh sáng màu trắng bạc bao phủ bên ngoài, sáng lóa cả mắt.
Không chỉ biết ăn chân khí mà còn lớn lên được ư? Cuối cùng, Tiêu Liên Nhi cũng phải quan sát kỹ hạt vừng trắng này.
Nàng lại dẫn khí vào cơ thể, vận chuyển thêm một chu thiên. Lại gom góp thêm một sợi chân khí.
Hạt vừng trắng từ từ chuyển động, hút chân khí vào trong.
Chân khí phải tu luyện suốt hai canh giờ mới ra được, cứ thế bị nó ăn mất. Tiêu Liên Nhi nổi giận: "Ngươi cũng phải cho ta chút lợi ích gì đi chứ? Nếu không thì nuôi ngươi có tác dụng gì?"
Lúc này, hạt vừng trắng vẫn đang chuyển động. Bên ngoài sinh ra một tầng sương mù bảng lảng, bao bọc nó vào trong. Hạt vừng trắng như trốn trong hơi sương, mông lung không nhìn được rõ ràng.
Tiêu Liên Nhi ngạc nhiên dùng thần thức tiếp xúc với tầng sương này. Nàng cảm thấy cơn mát lạnh ngấm vào cơ thể, khiến tinh thần nàng phấn chấn hơn, mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến. Thứ này có thể nuôi dưỡng thần thức ư? Tâm thần vừa động, tầng sương mù kia đã bị nàng dẫn ra, vận hành theo kinh mạch.
Hơi sương vừa vào kinh mạch, giống như linh tuyền tưới lên vùng đất cằn khô, chớp mắt đã bị kinh mạch hấp thụ.
Nàng phát hiện trên thành của đoạn kinh mạch vừa hấp thụ hơi sương xuất hiện một lớp lấp lánh màu lục nhạt. Kinh mạch cũng dẻo dai hơn.
Kinh mạch càng dẻo dai thì trong tương lai, khi tu luyện có thể hấp thụ càng nhiều linh khí hơn, càng khó bị thương.
Cuối cùng, Tiêu Liên Nhi cũng nhận ra hạt vừng này quý giá đến mức nào.
Hút chân khí vào, nhả hơi sương ra. Có thể nuôi dưỡng thần thức và rèn giũa kinh mạch. Nếu cứ thế, nàng sẽ không cần phải nghỉ ngơi. Có thể dùng toàn bộ thời gian ngủ để tu luyện. Tốc độ này nhiều gấp người khác đến bao nhiêu lần chứ?
Nhưng mà chân khí tu luyện được đều bị nó ăn sạch, kinh mạch quá mạnh mẽ, thần thức lại tỉnh táo. Trong đan điền không có chân khí để dùng cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Ngươi có thể đánh cho tu sĩ Nguyên Anh không chống trả nổi, nhưng một tên đệ tử ở kỳ Luyện Khí cũng có thể giết chết ngươi.
"Này này, ngươi phải ăn bao nhiêu mới đủ đây hả? Hay là thế này nhé. Ngươi ăn một nửa, để lại cho ta một nửa nhé? Ta biết ngươi nhả lớp sương đó ra cũng vất vả lắm. Coi như ngươi mở lòng từ bi, cho ta một ít tiêu vặt được không? Không có chút chân khí nào thì ngay cả nửa bước cũng không đi nổi đâu!"
Nàng khẽ thì thầm, chẳng biết phải làm gì với hạt vừng kia.
Chân khí đã bị ăn sạch bay ra khỏi hạt vừng trắng, lại rơi trong đan điền.
Tiêu Liên Nhi lại bị chấn kinh bởi hành động của hạt vừng trắng: "Không lẽ ngươi nghe hiểu được lời ta nói ư? Bảo ngươi nhả là ngươi nhả, bảo ngươi hút là ngươi hút vào à?"
Thoáng chốc, chân khí lại bị hút vào.
Tiêu Liên Nhi lập tức hóa đá.
Mãi hồi lâu sau, nàng mới dùng thần thức chạm vào hạt vừng kia. Giống như bị người ta mượn tiền rồi không trả, bản thân thì cần tiền lắm rồi nhưng lại không dám đi đòi. Nàng cẩn thận từng chút, lúng túng nói với nó: "Có thể… trả lại cho ta không?"
Hạt vừng lại nhả chân khí ra ngoài.
Tiêu Liên Nhi thở phào nhẹ nhõm. Có vay có trả, vay lại không khó.
Nàng dùng thần thức giao lưu với hạt vừng: "Rốt cuộc ngươi là cái gì thế?"
Lúc này, hạt vừng lại chẳng có bất cứ động tĩnh gì.
Trong lòng Tiêu Liên Nhi khẽ rung động, có lẽ nàng nên lợi dụng điểm này.
Giống Liễm Tức Đan nhỉ? Có thể trở thành cực kỳ yếu ớt được không?
Vừa nghĩ tới đây, chân khí đã bay vèo vào trong hạt vừng. Cứ như vậy, không ai có thể nhìn ra độ cao thấp của tu vi. Đây chắc chắn là vũ khí sát thương cực lớn của phái nữ.
Tiêu Liên Nhi thoát khỏi nhập định, ngoài cửa sổ đã ngập tràn ánh nắng sớm.
Một đêm không ngủ, vẻ mặt nàng ngược lại còn hết sức hồng hào. Nàng cười nghĩ, tiếp theo nên nghĩ cách để người khác biết mình đã đả thông được kinh mạch tắc nghẽn một cách hợp lý hợp tình, tiếp nhận sự thật rằng nàng có thể tu luyện. Bởi vì nàng nhất định phải trở thành đệ tử chính thức của Nguyên Đạo Tông.
Chẳng hạn như bí cảnh hư không.
Bí cảnh là không gian hỗn độn được hình thành khi hai tầng trên dưới của Tiên giới bị tách ra. Tựa như bọt khí trong nước, trôi nổi rải rác khắp nơi trên đại lục Thương Lan. Thỉnh thoảng sẽ hiện ra ở hậu thế. Linh khí trong đó rất tinh khiết, còn có cả một ít tài liệu tu luyện ở Hạ Tiên giới vốn đã tuyệt tích từ lâu. Nếu như may mắn, còn có thể bắt gặp những di tích còn sót lại bên trong bí cảnh.
Đan Tông trú ngụ tại dãy núi Phương Dương, cứ cách ba, bốn năm sẽ có bí cảnh hiện ra. Đan Tông chỉ có một vị trưởng lão Nguyên Anh. Rơi vào đường cùng, đành phải bắt tay với các Tông môn khác. Lúc bí cảnh xuất hiện, hội trưởng lão các phái sẽ hợp tác để cưỡng chế mở ra một lối đi, cho phép đệ tử của bảy môn phái tiến vào bên trong. Cho dù không tìm thấy linh thảo, linh quả, thì tu luyện một ngày bên trong bí cảnh cũng bằng tu luyện mười ngày ở ngoài. Rất nhiều đệ tử không có được Trúc Cơ đan đều coi việc tiến vào bí cảnh là hi vọng của việc đột phá Trúc Cơ.
Đáng tiếc, người có thể vào bí cảnh phải là đệ tử ở kỳ Luyện Khí. Tu vi càng cao, lực phản phệ của bí cảnh càng mạnh. Tu sĩ Kim Đan tiến vào sẽ bị sức mạnh của bí cảnh trục xuất.
Trước mỗi lần bí cảnh mở ra, bảy môn phái đều tiến hành một cuộc thi đấu giữa các đệ tử, chọn ra một trăm đệ tử kỳ Luyện Khí để tiến vào.
Vì linh khí và thiên tài dị bảo trong bí cảnh hư không, Tiêu Liên Nhi hạ quyết tâm, cho dù thế nào cũng phải lọt vào danh sách một trăm người, tiến vào bí cảnh để gia tăng tu vi của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...