Translator: Nguyetmai
Càng đi vào giữa hồ thì nhiệt độ càng cao, dòng lửa đỏ rực trong hồ sôi sục càng kịch liệt hơn. Bong bóng trong hồ vỡ tan, ngọn lửa bắn ra bốc cao hơn trượng, hỏa chủng bay ra ngày càng nhiều, không gian càng bừng sáng hơn. Giống như những viên đá quý màu đỏ nhảy nhót trên mặt nước.
Để thu được dị hỏa chủng, phần lớn các tu sĩ đều dùng chân khí chống lại hơi thở nóng nực. Dù có là chân nhân Kim Đan thì khi dừng lại trên không chỗ mặt hồ cũng phải dùng các loại phòng ngự bảo vệ. Đệ tử Trúc Cơ tu vi thấp và đệ tử Luyện Khí chỉ có thể đứng bên cạnh, đợi những hỏa chủng lẻ tẻ xuất hiện.
Đám Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y chỉ có tu vi Trúc Cơ, nên bay dọc theo bờ hồ đến tìm kiếm.
Minh Triệt và Tiêu Liên Nhi vừa tới mặt hồ lớn này, còn chưa bay vào giữa hồ thì bên rìa đã bay ra một hỏa chủng, đúng lúc bị đám Thạch Thanh Phong bay đến nhìn thấy.
Minh Triệt quay đầu lại, thấy Tiêu Liên Nhi đã thu hồi chân khí, biết nàng không muốn tranh giành thì không khỏi thầm bĩu môi.
Thạch Thanh Phong vốn có thể chất hệ Hỏa tốt nhất, nhưng hắn lại không có hứng thú với luyện đan. Hắn chỉ nghe nói lấy được hỏa chủng thì có thể giúp tu vi tăng cấp nên hơi rung động.
Từ nhỏ Tiêu Minh Y đã muốn tự mình luyện đan lại càng dốc lòng muốn thu dị hỏa. Nàng ta nhìn thấy bên cạnh hồ chỉ có hai tán tu đầu đội mũ có mạng che đứng đó, thầm nghĩ dị hỏa chủng trời sinh, ai cướp được đầu tiên thì là của người ấy, trong tay nhanh chóng lấy ra một chiếc Bạch Ngọc Chung chụp xuống phía hỏa chủng, miệng kêu lên: "Sư huynh giúp muội với!"
Năm sáu người bay tới, chỉ có mình nàng ta là nữ tử. Đám người thấy trong hồ chỉ cần bong bóng vỡ thì thỉnh thoảng sẽ bay ra một hai dị hỏa chủng, thôi nhường cho Tiêu Minh Y lấy trước cũng không vấn đề gì. Nghe nàng ta gọi, mấy người xúm lại.
Đệ tử Nguyên Đạo Tông ra ngoài thu dị hỏa chủng, điện Luyện Khí đã cố ý luyện chế một số pháp bảo. Bên trên Bạch Ngọc Chung khắc vô số phù văn, có thể chống lại chân khí hệ Hỏa.
Tiêu Minh Y tung Bạch Ngọc Chung về phía hỏa chủng kia. Nàng ta thi triển Triền Thủy Quyết, muốn ép hỏa chủng bay vào trong Bạch Ngọc Chung.
Dị hỏa chủng khá có linh tính, một đụn sáng nhỏ bay qua bay lại trong làn nước trắng. Hơi nóng bốc lên từ hổ lửa hun cho làn nước phải tỏa khói trắng. Tiêu Minh Y nhanh chóng vận chuyển chân khí, tung làn nước, vây quanh hỏa chủng.
Hỏa chủng to chừng đầu ngón tay cái như con lươn linh hoạt, mỗi khi Bạch Ngọc Chung chụp xuống, lúc nào cũng từ sát mép chạy thoát.
Lúc này, Thạch Thanh Phong cùng với mấy đệ tử khác cũng đồng thời ra tay, vô số chân khí ngăn chặn đường đi của hỏa chủng.
"Thành công rồi!" Tiêu Minh Y thấy hỏa chủng bị dồn vào trong Bạch Ngọc Chung thì vui mừng reo lên.
Vách màu trắng thuần bên trong Bạch Ngọc Chung thấp thoáng ánh lên màu cam ấm áp, vậy là đã phong ấn hỏa chủng vào trong.
Thạch Thanh Phong và một vài đệ tử khác thu hồi chân khí, Tiêu Minh Y cũng thu lại Triền Thủy Quyết, vẫy tay định thu hồi lại Bạch Ngọc Chung.
Nhưng ngay lúc ấy, một đường màu vàng kim bay tới, quấy lấy Bạch Ngọc Chung rồi kéo nó đi.
Mấy đệ tử khác quay đầu nhìn lại, Bạch Ngọc Chung đã xuất hiện trong tay của nam tử đội mũ có mạng che. Tiêu Minh Y phẫn nộ nói: "Này! Sao ngươi lại cướp pháp bảo và dị hỏa của ta!"
Tiêu Liên Nhi vốn không muốn nhiều chuyện, đột nhiên thấy Diệu Thủ Vân ra tay thì cũng vô cùng bất ngờ.
Minh Triệt nâng Bạch Ngọc Chung trong tay, lạnh lùng nói: "Bọn ta đứng đợi ở đây đã rất lâu, các ngươi còn chưa chào hỏi mà đã ra tay cướp là sao?"
Tiêu Minh Y giận dữ: "Các ngươi rõ ràng không ra tay…"
"Chẳng lẽ chúng ta chỉ tới đây ngắm cảnh thôi chắc?" Minh Triệt nhanh chóng ngắt lời nàng ta.
Mấy người đứng ở bên bờ, không cần dùng thần thức thăm dò cũng có thể cảm nhận được hai người này đều có tu vi Kim Đan.
Thạch Thanh Phong cung kính chắp tay hành lễ nói: "Nếu như đây là dị hỏa hai vị tiền bối muốn ra tay lấy, thì hãy coi như mấy người chúng ta ra tay giúp tiền bối vậy. Xin hãy trả lại pháp bảo cho sư muội của ta."
Bắt dị hỏa và lấy pháp bảo luyện hóa là hai chuyện khác nhau. Di tích đông người, không phải là nơi an toàn, tĩnh tọa luyện hóa cũng cần thời gian, còn phải đề phòng kẻ trộm đánh cướp pháp bảo. Có thể dùng pháp bảo để thu được dị hỏa, nhưng luyện hóa một cách chậm rãi mới là an toàn nhất. Rất nhiều tu sĩ thu được hỏa chủng đã ra khỏi di tích, tìm một nơi an toàn luyện hóa.
Nguyên Đạo Tông và điện Luyện Khí cố ý luyện chế một số pháp bảo để thu phục hỏa chủng, đệ tử lấy một ngàn linh thạch mượn dùng. Làm hư hại hoặc làm mất pháp bảo thì phải đền bù một vạn linh thạch. Thấy hai người tu vi cao, Thạch Thanh Phong nghĩ thầm cùng lắm thì lấy lại pháp bảo, thu dị hỏa khác là được rồi.
Tiêu Minh Y vừa sốt ruột vừa tức giận, đệ tử đồng hành chỉ muốn lấy dị hỏa, ai cũng thuê một chiếc Bạch Ngọc Chung. Trước khi luyện hóa, bên trong chỉ có thể chứa một hỏa chủng, linh thạch có thể đền bù cho tông môn, nhưng Bạch Ngọc Chung bị cướp mất thì nàng ta biết kiếm đâu ra pháp bảo để thu hỏa chủng cơ chứ? Ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Chung trên tay Minh Triệt, chỉ sợ hắn không chịu trả.
"Chiếc chung này làm khéo quá, ta thấy rất thích nó. Trong tay không có thứ gì để chứa dị hỏa, cho ta mượn dùng vài ngày, chờ luyện hóa dị hỏa xong, ra khỏi di tích, ta sẽ trả lại cho các ngươi."
Đây là ăn cướp một cách trắng trợn. Thạch Thanh Phong đè cơn giận trào dâng trong lòng xuống, nói: "Tại hạ là đệ tử Thạch Thanh Phong của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, tiền bối xưng hô thế nào?"
Minh Triệt vui vẻ nhìn ngắm Bạch Ngọc Chung, làm như không nghe thấy.
Thần thức truyền tới tiếng thở dài của Tiêu Liên Nhi: "Đừng gây chuyện nữa. Trả lại cho nàng ta đi, dị hỏa và hỏa chủng còn nhiều, không chỉ có chỗ này."
Vốn dĩ Minh Triệt cũng không muốn cướp Bạch Ngọc Chung, ừm một tiếng nói: "Hóa ra là đệ tử chân truyền của Nguyên Đạo Tông. Hỏa chủng này ta sẽ lấy, đồ thì trả lại cho ngươi, các ngươi đi đi."
Hắn lấy một chiếc túi dệt kim ra, bỏ dị hỏa vào trong rồi buộc chặt miệng túi. Hắn lẳng lặng dùng ám chiêu phá hỏng một đường phù văn trên Bạch Ngọc Chung, sau đó ném lại cho Tiêu Minh Y.
Tiêu Minh Y mừng rỡ đỡ lấy Bạch Ngọc Chung, nắm thật chặt trong tay.
"Chúng ta đi." Thạch Thanh Phong lười nhiều lời với hắn, đưa mấy đệ tử khác bay ra ngoài mười mấy trượng.
Tiêu Liên Nhi nhìn vào mặt hồ đỏ rực này, thấp giọng nói: "Lối vào địa cung ở trong hồ?"
Minh Triệt lại nhìn về phía đám Thạch Thanh Phong, cười nói: "Mau nhìn mà xem."
Tiêu Liên Nhi nhìn qua thì thấy một chút ánh sáng lóe lên ở bên cạnh hồ, đám Nguyên Đạo Tông vui mừng vây lại, Tiêu Minh Y lại bắt đầu ném Bạch Ngọc Chung ra. Tiêu Liên Nhi thấp giọng hỏi: "Ngươi đã giở trò gì phải không?"
Minh Triệt cười không lên tiếng.
Lúc này, Tiêu Minh Y nhìn thấy trên thành của Bạch Ngọc Chung xuất hiện một đụn ánh sáng màu cam ấm áp. Nàng ta đang vui mừng, đang định gọi Bạch Ngọc Chung trở về thì bỗng nhiên Bạch Ngọc Chung bị hỏa chủng nổ cho tan tành. Dị hỏa nhanh nhẹn bay đi, nàng ta hét lên thất thanh, tay chân luống cuống tạo ra một bức tường nước, dị hỏa sượt qua tóc nàng ta, thoáng chốc đã hun cho tóc nàng ta bốc khói.
Thạch Thanh Phong nhanh chóng làm Dẫn Thủy Quyết, giội nước lạnh lên trên đầu Tiêu Minh Y, phát ra một tiếng "xì" nhỏ. Tóc Tiêu Minh Y bù xù, vô cùng chật vật nhào tới vai Thạch Thanh Phong khóc thành tiếng.
Mấy người đều biết Bạch Ngọc Chung đã bị động tay động chân, tức giận nhìn sang, giận mà chẳng nói được câu nào.
Minh Triệt thấp giọng cười: "Chỉ là một trừng phạt nhỏ mà thôi. Nếu còn dám cướp đồ của những tu sĩ Kim Đan khác thì thể nào cũng sẽ bị ném vào trong hồ."
Cảm thấy ánh mắt của Minh Triệt đang nhìn lên người mình, Tiêu Liên Nhi cúi đầu, trong mắt dần dần hiện lên ngấn nước. Nàng biết, hắn đang giúp mình trút giận, nhưng miệng thì lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn làm loạn thế nữa, đến khi Lý Đào An nhận ra, ta sẽ không cứu ngươi nữa đâu."
Minh Triệt vội vàng cười trừ nói: "Không phải ta đang giận chúng vì cướp hỏa chủng hay sao? Cho ngươi này, cung điện bên kia ít người, ngươi tìm một nơi yên tĩnh luyện hóa đi, ta trông chừng giúp ngươi."
Hắn đưa túi dệt kim đựng dị hỏa chủng cho nàng.
Tiêu Liên Nhi nhận lấy, có chút do dự: "Bây giờ luyện hóa ngay ư? Không phải ngươi nói lối vào địa cung ở dưới đáy hồ lửa à?"
Minh Triệt cười nói: "Nhiều người đến đây như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra lối vào địa cung thôi. Nếu Hỏa Diêm Quân có di hài, ông ta sẽ chẳng dễ dàng cho người khác tiến vào địa cung của mình đâu. Chi bằng cứ luyện hóa dị hỏa trước, đợi người ta đi vào dò đường cho mình."
Đúng lúc ấy, giữa hồ cất lên một tiếng hét thảm thiết, là một tu sĩ Kim Đan bị chân khí xuyên qua, lập tức rơi xuống hồ, một màn khói xanh bốc lên, thoáng chốc, hắn ta bị nhiệt độ hun thành bộ xương trắng hếu. Không một ai nhìn thêm về phía hắn, mọi người tiếp tục tranh giành dị hỏa.
Đám Thạch Thanh Phong ngơ ngác nhìn mặt hồ hỗn loạn, nhất thời trong lòng hỗn độn cảm xúc. Họ ít khi ra khỏi tông môn trải nghiệm, quả thực không hề hay biết tu sĩ bên ngoài lại xem tính mạng con người như cỏ rác.
"Mọi người hành xử cẩn thận, đừng gây chuyện. Những tán tu này… không nói đạo lý." Thạch Thanh Phong thấp giọng dặn dò.
Chẳng biết là tu sĩ rơi vào hồ đã va phải cơ quan nào, hay là do chân khí bắn ngang bắn dọc trên hồ lọt vào làn nước, giữa hồ đột nhiên dâng lên một cột nước. Cột nước vỡ tung, một vùng lửa cuốn đi theo chiều gió. Những tu sĩ không kịp tránh đi thoáng chốc bị ngọn lửa thôn tính, chật vật làm Dẫn Thủy Quyết dập lửa. Tiếng xì xì vang lên không ngừng.
"Ở dưới hồ có thứ gì đó!" Tu sĩ bay đến không trung đột nhiên hét lên một tiếng.
Câu nói này khiến mọi người đang tranh cướp dị hỏa đều dừng tay lại, nhao nhao bay lên không.
Một tu sĩ Kim Đan thốt lên: "Chưa biết chừng địa cung của Hỏa Diêm Quân lại ở ngay dưới đáy hồ!"
Minh Triệt thấp giọng nói: "Lần trước ta tới đây, cũng phát hiện như thế."
Kiếp trước của Tiêu Liên Nhi đâu có ai biết được có thể lấy dị hỏa để dùng cho bản thân, cùng lắm là tìm kiếm được tung tích của cỏ Diễm Xà ở trên mặt hồ mà thôi. Nàng chưa từng để ý đến sự khác thường ở dưới đáy hồ.
Đám Thạch Thanh Phong sững sờ, lập tức phản ứng bay qua, hai đệ tử nhanh chóng bay khỏi bờ hồ, bay ra bên ngoài di tích.
Tiêu Liên Nhi nhìn thấy hết, nói: "Họ về Nguyên Đạo Tông báo tin rồi. Nhiều người, lợi ích khó mà chia đều được, không họp bàn thì sẽ không đưa ra được hướng giải quyết đâu. Đi thôi, tìm một nơi để luyện hóa dị hỏa nào."
Hai người rời khỏi mặt hồ, bay về phía cung điện.
Đại điện đã bị vơ vét hết từ lâu, chỉ còn lại điện đường trống trơn. Ở giữa có một vách đá ngay ngắn, bên trên khắc Chúc Long màu vàng kim. Thân rồng, móng, cánh có khoác một tầng lửa. Mười hai cây cột chống điện cũng có hình khắc Chúc Long, dáng vẻ giống hệt với tấm bia Chúc Long ngoài cổng.
Kiếp trước Tiêu Liên Nhi tới đây ba lần, thần thức chẳng biết đã từng thăm dò biết bao nhiêu lần, cũng không phát hiện ra manh mối nào nên nàng chỉ nhìn lướt qua rồi đi về phía sau cung điện.
Nàng tìm một phòng nhỏ tồi tàn, bày ra trận pháp bao bọc hai người: "Giờ ta luyện dị hỏa đây, phiền ngươi trông chừng giúp ta."
Nói rồi nàng khoanh chân ngồi xuống, lấy dị hỏa từ trong túi dệt kim ra.
Trong lòng Minh Triệt hơi động, hắn ngăn nàng lại: "Ngươi… tin ta thật chứ?"
Luyện hóa dị hỏa nguy hiểm thế nào, nếu chân khí không khống chế được dị hỏa, cả người sẽ thoáng chốc bị đốt thành tro bụi.
Tiêu Liên Nhi rũ mi, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không nổi lòng tham với nửa phần Phi Long Tủy của ta đã đủ để chứng minh ngươi là quân tử biết giữ chữ tín rồi."
Thật sự chỉ có vậy thôi sao? Trong lòng Minh Triệt bỗng dâng lên sự chua chát, hắn cố ý thẳng người: "Đương nhiên rồi! Nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể thất tín bội nghĩa được. Ta đã từng bảo sẽ giúp ngươi luyện hóa dị hỏa thì chắc chắn sẽ không nuốt lời!"
Hắn đứng quay lưng về phía Tiêu Liên Nhi, ánh mắt nhìn ra phía ngoài. Trong viện vắng vẻ, vẫn có tu sĩ không từ bỏ ý định bay qua hồ lửa.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt hắn, nhìn bóng lưng hắn, Tiêu Liên Nhi bỗng chốc thảng thốt. Bóng lưng trước mặt dần hòa làm một với bóng lưng của Minh Triệt. Gương mặt khác nhau, giọng nói khác nhau. Nhưng khi hắn đến gần nàng, nàng nhận thấy hơi thở thân quen nơi Minh Triệt. Nàng nhắm mắt lại, thoạt nhìn như đang tĩnh tâm ngồi thiền, nhưng tâm trạng lại không ngừng kích động.
Hắn biến thành Diệu Thủ Vân, nhưng lại không nhận mình.
Tiêu Liên Nhi bỗng chốc hiểu ra, Minh Triệt đã biết tất cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...