Sau khi Chu Hoành lên tiếng, ánh mắt đám người Tiểu Lang Thần, Lý Thiên Thắng tỏa sáng, lập tức quát lớn.
- Đúng vậy, Bạch Hạo, lúc này ngươi thua!
- Quấy nhiễu Tôn đại sư cùng Tư Mã đại sư luyện hỏa, Bạch Hạo, mặc dù ngươi luyện ra hỏa diễm mười tám màu thì ngươi cũng thua!
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hắn biết rõ mình vào lúc này khí thế chính thịnh, vì vậy đang muốn mở miệng phản bác, thậm chí để nhiều người tức giận phản kích Chu Hoành, trong lúc hắn muốn nói chuyện, thân ảnh Tôn Nhất Phàm đi ra khỏi đám người, hắn ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần!
Cho dù thần sắc hay thái độ đều cực kỳ thành khẩn, không có chút làm dáng, thậm chí trong mắt còn mang theo tôn trọng.
- Bạch đại sư, Tôn mỗ phục!
- Lần tỷ thí này là Tôn mỗ thua!
Lúc Tôn Nhất Phàm nói chuyện, những người chung quanh yên tĩnh, đám người Tiểu Lang Thần gấp gáp, Chu Hoành lên tiếng thật nhanh.
-Tôn đại sư, ngươi...
- Tiểu vương gia chớ nhiều lời, Tôn Nhất Phàm biết rõ cân lượng của mình nhất, tạo nghệ luyện hỏa của ta không bằng Bạch đại sư.
Tôn Nhất Phàm nói rất quyết đoán, hắn thật sự không muốn đắc tội Bạch Tiểu Thuần, hắn nhìn thấy trên người Bạch Tiểu Thuần khả năng bước vào Địa phẩm, khả năng này còn lớn hơn kẻ khác vô số lần.
Người như vậy đã phát triển, đè nén không được, như vậy chỉ có thể cúi đầu.
Chẳng những Tôn Nhất Phàm cúi đầu, Tư Mã Đào trầm mặc sau đó điều chỉnh hô hấp tiến lên, hắn cũng ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch đại sư, Tư Mã nhận thua, lúc trước có đắc tội xin tha thứ.
Ngay cả Tư Mã Đào đều mở miệng, người chung quanh nghị luận nhao nhao, sắc mặt đám người Chu Hoành giữa không trung lúc đỏ lúc trắng.
Chu Hoành tức giận xanh mặt nhưng lại không có biện pháp, Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào đều chủ động nhận thua, hắn có thể làm gì, cảm thấy không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây, hắn cắn răng phát tay áo hóa thành hào quang bay đi, Tiểu Lang Thần và Lý Thiên Thắng thở dài quay đầu rời đi, Nhị hoàng tử im lặng một lúc cũng bay đi.
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện này không cần mình ra tay, Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào đã giúp mình hóa giải, hắn nhìn sang hai người Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy nội tâm băn khoăn, dù sao những hồn dược lúc trước là hắn động tay động chân.
- Hai vị đại sư ngàn vạn không nên như thế.
Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tiến lên, hắn nâng Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào dậy, không cho bọn họ cúi người bái kiến.
- Luyện hồn một đạo, trưởng lão vi trước, nếu không có các đời trưởng lão của Man Hoang cống hiến tâm huyết cả đời vì luyện hỏa, đám vãn nối như ta làm sao có được phương pháp luyện chế hỏa diễm, không thể đứng trên vai cự nhân nhìn xa hơn thì làm sao có thể sáng tạo cái mới!
- Luyện ra một tia hỏa diễm mười tám màu chỉ là may mắn, Bạch Hạo ta chỉ đứng trên vai cự nhân mới có thể nhìn thấy một góc chân trời.
- Cuộc tỷ thí hôm nay ta không thắng, hai vị đại sư càng không thua, được hai vị tương trợ cho nên Bạch mỗ lấy được chỗ ích không nhỏ, có thể nói nếu không có hai vị, Bạch mỗ hôm nay không thể luyện ra hỏa diễm mười tám màu, là ta cảm tạ hai vị mới đúng.
Bạch Tiểu Thuần làm người khéo đưa đẩy, nội tâm lại có áy náy nên ngôn từ chân thành tha thiết, hắn càng lui ra sau vài bước ôm quyền cúi đầu với Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đà, thái độ còn thành khẩn hơn hai người bọn họ.
Đứng trước mặt mấy chục vạn người, thậm chí giữa không trung còn có thần thức Thiên Nhân dò xét, Bạch Tiểu Thuần làm như thế đã đánh động tâm thần Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào, trước kia bọn họ xin lỗi là xem xét thời thế và bất đắc dĩ, nhưng Bạch Tiểu Thuần trước mặt cúi đầu không phải làm bộ, mà là Bạch Tiểu Thuần chân thành khiêm tốn như vậy, Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào kích động hít thở dồn dập.
Bọn họ cũng hiểu Bạch Tiểu Thuần nói thế để người chung quanh nghe được, từ đó hai người bọn họ sẽ có danh tiếng không nhỏ, chẳng những có thể hóa giải chuyện hồn dược, càng tăng danh tiếng không ít.
Hai người cảm động nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt ba người nhìn nhau và cười lớn, về phần Chu Hoành rời đi, bọn họ không thèm nhìn, hai bên còn cảm thấy hận gặp nhau quá muộn, lại đi tới cửa hàng của Bạch Tiểu Thuần trao đổi tạo nghệ luyện hỏa.
Người chung quanh và thần thức Thiên Nhân trên cao chú ý tới lời nói và hành động của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng có khen ngợi, cũng thưởng thức cách làm người và xử sự của Bạch Tiểu Thuần.
- Đây mới là phong thái của đại sư, biến chiến tranh thành tơ lụa, nói thì dễ dàng, còn làm đẹp như thế càng hiếm thấy!
- Làm người như thế... Khó trách có thể nổi danh trong thành Cự Quỷ!
- Người này tiếng xấu rõ ràng, chắc hẳn có người dụng tâm kín đáo truyền ra.
- Ta phục Bạch Hạo này!
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần và Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào rời đi, người chung quanh không ngừng nghị luận với nhau, bọn họ cũng giải tán, tâm tình bọn họ vẫn còn kích động, vào lúc rời đi thỉnh thoảng truyền âm với người khác, bọn họ muốn kể những gì nhìn thấy hôm nay với hảo hữu của mình.
Có thể tưởng tượng, Bạch Tiểu Thuần sẽ là nhân âật không ai không biết trong thành Khôi Hoàng.
Bạch Tiểu Thuần sử dụng ngôn từ khéo đưa đẩy và xử sự làm người được người khác tán thưởng, Trần Mạn Dao đang dao động với thân phận của Bạch Tiểu Thuần liền lộ ra ánh mắt kỳ dị.
- Là lạ...
- Trong trí nhớ của ta, Bạch Tiểu Thuần làm người như thế, rất khéo đưa đẩy, lại giỏi về hóa giải địch ý... Lúc trước khi Huyết Khê tông chiến tranh với Linh Khê tông, người nào cũng cảm thấy sẽ có tử chiến nhưng lại bị Bạch Tiểu Thuần hóa giải...
Nội tâm Trần Mạn Dao lại sinh ra hoài nghi, nàng theo đám người yên lặng rời đi, trên đường quay về nơi ở của mình, không đợi bước vào bên trong nàng liền dừng bước, trong mắt xuất hiện thần thái kỳ dị.
- Còn có động tay chân trên đống hồn dược kia, nếu quả thật là người này làm cũng ăn khớp... Dù sao Bạch Tiểu Thuần có danh xưng Ôn Ma trong Huyết Khê tông,..
- Manh mối trọng yếu nhất là cách làm của hắn lần này giống như đúc Thiên Không hội ở Tinh Không Đạo Cực tông gài bẫy hắn!
Bộ ngực Trần Mạn Dao phập phồng, nàng hít thở rối loạn, nhớ tới bóng lưng Bạch Tiểu Thuần trong Luyện Hồn Hồ, bản thân mình lại thăm dò biểu hiện của đối phương và phương thức làm người, lại thêm thủ đoạn giống hệt cách làm của Thiên Không hội, tất cả mọi việc trọng điệp với nhau, Trần Mạn Dao mỉm cười.
Nàng vốn là người đẹp, lúc này cười lên như trăm hoa đua nở, những người chung quanh nhìn tâấy nàng cười liên si mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...