Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP
Bạch Tiểu Thuần cảm khái rời khỏi chỗ ở của Hầu Vân Phi, đi về tới sân nhỏ của mình. Hắn nhìn lên bầu trời, nhìn xuống mặt đất, trước hết suy nghĩ một chút về danh sách truyền thừa, sau đó lại nghĩ tới những gia tộc tu chân kia, cảm thấy chưởng môn sư huynh thật là bá đạo. Nhưng nghĩ lại kỹ lại thì... Tựa như bởi vì như vậy, tuy mình không cách nào tiếp tục thu lễ, nhưng những cái đã nhận được kia, cũng không cần phải trả lại rồi.
“Đúng vậy, đừng có oán trách ta nha, đây là pháp chỉ của chưởng môn sư huynh!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây thì cảm thấy được an ủi chút ít. Sau đó hắn sửa sang lại những quà tặng mà mình nhận được trong những ngày này, xuống núi đổi lấy lượng lớn dược thảo cần thiết để luyện chế nhị giai Linh Dược, đi tới Luyện Dược Các, bắt đầu tu hành cùng với luyện dược.
Trên thực tế, sự tình có liên quan tới Bạch Tiểu Thuần cùng những gia tộc tu chân kia, lúc đầu Trịnh Viễn Đông cũng không nghĩ ra. Nhưng lão thật sự bị làm cho chấn động. Chín đệ tử vinh quang trước Bạch Tiểu Thuần đều đã được truy phong rồi, hoàn toàn chính xác là đều đã chết trận, cũng đều là tộc nhân của một gia tộc tu chân. Dù cho không lưu lại con nối dõi, nhưng cũng còn đồng tộc chí thân, cho nên không sinh ra cái vấn đề như hiện nay, đều thuận lý thành chương, trở thành gia tộc vinh quang.
Mà tông môn cũng sẽ toàn lực che chở, trọng điểm tài bồi cho những gia tộc này.
Nhưng hôm nay, Bạch Tiểu Thuần là đệ tử vinh quang còn sống. Sự đáng sợ của cái thân phận này khi vừa mới bắt đầu còn chưa thể hiện ra, nhưng theo thời gian trôi qua, sau nửa năm truyền rộng ra bên ngoài, rất nhiều người, kể cả Trịnh Viễn Đông đều không để ý tới một cái hạt giống vinh quang còn sống đối với các gia tộc tu chân kia có sức hấp dẫn mãnh liệt như thế nào.
Lúc vô số gia tộc tu chân tìm đến, Trịnh Viễn Đông cũng chỉ nhìn xem thế nào. Theo lão thấy thì Bạch Tiểu Thuần lựa chọn bất kỳ một nhà nào cũng đều được cả, chẳng qua là lão không nghĩ tới, những cái gia tộc tu chân kia dưới tình huống sư nhiều mà cháo chỉ có một, rõ ràng lại cam tâm tình nguyện dâng tộc nữ làm thị nữ, chỉ muốn một cái hậu nhân có mang huyết mạch.
Lão có thể tưởng tượng, một khi Bạch Tiểu Thuần không có đủ định lực mà đồng ý, như vậy... Không đến bao nhiêu năm, nói không chừng chỉ vài chục năm là đã xuất hiện trên trăm tên hậu nhân mang huyết mạch của Bạch Tiểu Thuần. Dựa theo quy định của tông môn, toàn bộ hậu nhân đời thứ nhất của đệ tử vinh quang đều là đệ tử nội môn, tạm thời cần một người có năng lực lớn hơn ở trong tông môn tới bồi dưỡng, tạm thời... Mà tiếp theo, mấy chục mấy trăm người này không ngừng mà khai chi tán diệp, sẽ xuất hiện mấy chục, mấy trăm cái gia tộc vinh quang. Sợ rằng sau mấy trăm năm, Linh Khê Tông sẽ đều là Bạch gia cả rồi... Cái hậu quả kia quá nghiêm trọng.
Tạm thời... Bạch Tiểu Thuần vẫn còn sống a. Chỉ cần hắn không ngừng làm cho đời sau của mình xuất hiện, như vậy thì tông môn vĩnh viễn cũng sẽ không chấm dứt cái trận ác mộng này.
Vì việc này, Bạch Tiểu Thuần đã tổ chức trưởng lão hội suốt cả đêm, thậm chí còn bẩm báo lên cả Thái Thượng trưởng lão. Mọi người đều nhất trí quyết định, trong vòng trăm năm, Bạch Tiểu Thuần không được có bất luận đạo lữ nào. Việc này tuy bá đạo, nhưng Trịnh Viễn Đông cũng không có biện pháp, lão không dám đi đánh bạc với định lực của Bạch Tiểu Thuần, đành chờ mong trăm năm sau khi Bạch Tiểu Thuần trưởng thành, sẽ chín chắn hơn.
Thời gian nhoáng một cái đã qua một năm.
Một năm này, Bạch Tiểu Thuần gần như là mất tích ở bờ nam, rất ít người nhìn thấy hắn. Tất cả thời gian của hắn đều được đặt lên luyện dược cùng với tu hành. Ở lỳ trong Luyện Dược Các, quyết tâm luyện chế nhị giai Linh Dược.
Tu vi bất tri bất giác cũng chậm rãi tăng lên một ít, đã đạt đến Ngưng Khí tầng bảy trung kỳ. Mà lần này, dưới sự đau khổ nỗ lực của hắn, từng cái vấn trong quá trình luyện chế nhị giai Linh Dược đã dần dần được giải quyết.
Trên thực tế, nếu đổi thành Dược Đồ khác thì sớm đã tự nhận là có thể luyện chế ra nhị giai Linh Dược rồi, nhưng hắn lại có một loại gần như là cố chấp, nếu như không giải quyết được hết các vấn đề phát sinh thì tuyệt đối sẽ không mở lô tiếp theo.
Rốt cuộc hôm nay, sau một năm, sau khi hắn có cảm giác mình ngoại trừ vấn đề tạm thời của các loại nhị giai linh dược khác, thì về mặt cơ bản đã không còn bất cứ vấn đề gì, rốt cuộc mở ra thêm một lò.
“Tử Khí Thăng Linh Đan!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo tơ máu. Viên nhị giai đan dược thích hợp với Ngưng Khí dưới tầng tám này đúng là thứ mà hôm nay hắn cần phải có. Giờ phút này hắn lấy ra các loại thảo mộc có hình dáng khác nhau, sửa sang kỹ càng lại rồi không ngừng ném vào trong lò đan.
Một bên khống chế địa hỏa, lại vừa quan sát lò đan, thỉnh thoảng lại đưa linh khí vào trong đó. Cho đến ba canh giờ sau, toàn bộ lò đan chấn động mãnh liệt, một cỗ dược hương lập tức tràn ra. Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh vỗ vào lò đan. Lập tức có ba miếng đan dược màu đỏ tức khắc bay ra.
“Đã thành!” Bạch Tiểu Thuần rất phấn khởi, một phát bắt được ba viên đan dược này, lúc nhìn lại lại ngơ ngác một chút, kêu khẽ lên một tiếng, đồng thời quan sát cẩn thận lại một phen.
“Không sai a, dựa theo đan phương miêu tả thì Tử Khí Thăng Linh Đan phải là màu tím a. Như thế nào ta luyện ra lại có màu đỏ?” Bạch Tiểu Thuần gãi gãi đầu, đưa đến trước mũi ngửi thoáng một cái. Mùi thuốc nồng đậm có ẩn chứa linh khí, nhưng mơ hồ lại có một tia mùi lạ. Tạm thời do màu sắc không đúng nên hắn cũng không dám thử nuốt vào.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, cẩn thận nhớ lại quá trình luyện chế lúc trước. Cho đến một lúc lâu sau, hai mắt của hắn mãnh liệt mở ra, nở nụ cười khổ.
“Là lúc cho Mã Não vào, đã cho nhiều hơn một chút, làm nhiễm sang các thảo dược khác, nên tạo thành một ít biến hóa kỳ dị.” Bạch Tiểu Thuần đem ba miếng đan dược màu đỏ để sang một bên, lại luyện chế một lần nữa.
Lần này, khi lò đan chấn động, dược hương bay ra. Một viên đan dược màu tím xuất hiện. Bạch Tiểu Thuần sau khi cẩn thận phân biệt thì sắc mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Vì vậy mà hắn lại khai lò, liên tiếp luyện chế trong mấy ngày, tổng cộng luyện ra được hơn mười hạt Tử Khí Thăng Linh Đan, đến lúc này mới mệt mỏi ngồi ở một bên. Lúc nghỉ ngơi, hắn lại lấy ra ba viên Tử Khí Thăng Linh Đan màu đỏ kia, trong mắt có chút chần chừ, cảm thấy ném đi thì đáng tiếc, dù sao giá trị của mỗi một viên Tử Khí Thăng Linh Đan cũng không thấp, lúc này thảo mộc của hắn cũng đã tiêu hao gần như không còn rồi.
“Dựa theo luyện dược thuyết pháp, chỉ cần thành đan thì đã được coi là Linh Dược. Miếng Tử Khí Thăng Linh Đan màu đỏ này, bởi vì Mã Não nhiều một chút nên màu sắc bị cả biến, không biết là công hiệu thì như thế nào.” Bạch Tiểu Thuần do dự, tay trái vỗ túi trữ vật. Lập tức trong tay xuất hiện một cây châm.
Cây châm này màu xanh, làm bằng trúc.
Đây là vật cần phải có khi luyện dược mà Bạch Tiểu Thuần đổi được ở trong tông môn, có thể phán đoán một cách đơn giản xem Linh Dược có độc hay không. Hắn đem trúc châm chậm rãi đam vào bên trong viên đan dược màu đỏ, một lúc lâu sau lấy ra. Cây trúc châm vẫn như bình thường, không biến thành màu đen.
“Không có độc!” Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cẩn thận không đem nó phục dụng, mà mang tất cả đan dược, đi ra khỏi Linh Dược. Giờ phút này là sáng sớm, hắn đi ở trên đường nhỏ trong tông môn.
Trên bầu trời, có một bầy chim phượng ngũ sắc đang ưu nhã bay lượn, phát ra từng trận âm thanh thanh thúy. Bạch Tiểu Thuần không để ý tới những con chim phượng kia, mà đi tới chỗ nuôi dưỡng Linh Vĩ Kê lấy về một con. Sau khi trở về tới sân nhỏ, hắn lấy ra viên đan dược màu đỏ, quăng về phía trước, đặt ở mặt đất ngay trước mặt con Linh Vĩ Kê.
Con Linh Vĩ Kê nguyên bản đang ỉu xìu, nhưng khi vừa nhìn thấy viên đan dược màu đỏ này thì thân hình lập tức run rẩy, đứng bật dậy, không chút chần chừ, hướng về phía viên đan dược mà mổ một cái.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, ở trên bầu trời có một tiếng kêu to bỗng nhiên truyền đến, cuồng phong quét ngang. Con Linh Vĩ Kê kia chưa kịp mổ tới viên đan dược, đã bị cơn gió lớn này thổi bay sang một bên rồi.
Bạch Tiểu Thuần lại càng hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau. Lúc nhìn lại, chỉ thấy những con chim phượng ngũ sắc vốn đang bay lượn ở trên bầu trời kia, giờ phút này từng con đều nhìn chằm chằm, bay thẳng tới nơi này, trên đường rõ ràng còn tranh giành đấu đá lẫn nhau. Rất nhanh đã có một con chim trống tráng kiện hơn một chút, áp đảo qua đám đồng bạn, nháy mắt đã bay đến, mổ ngay một cái vào viên đan dược rồi mãnh liệt nuốt xuống.
Sau khi nó ăn xong thì dường như còn khinh miệt nhìn thoáng qua con Linh Vĩ Kê ở một bên, rồi mới ưu nhã bay lên. Bạch Tiểu Thuần dở khóc dở cười, nhưng ngay sau đó, tròng mắt của hắn liền trợn lên, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy ở trên không trung, con chim phượng ưu nhã bay ra kia, thân hình đột nhiên run lên, lại gào khóc hét ầm lên, con mắt trực tiếp liền đỏ, vô số tơ máu lan rộng ra, bộ lông toàn thân dựng đứng, giống như ở trong thân thể có một đoàn lửa muốn bạo phát đi ra.
Càng kinh người hơn, đó là con chim phượng trống này, cơ bắp toàn thân rõ ràng lại phồng lên, phát ra âm thanh ken két, cơ thể phình lên phải gấp đôi so với lúc trước. Nhất là hai cái móng vuốt ở chỗ lông vũ trên bụng, vào giờ phút này, rõ ràng lại xuất hiện một cây côn cứng rắn...
Cái con chim phượng đực này, ánh mắt đều không được bình thường, mãnh liệt nhìn về phía những con chim phượng khác ở bốn phía.
Những con chim phượng ở bốn phía đều run rẩy, đang định bay đi tứ tán, thì con chim phượng đực kia giống như là phát cuồng, lập tức nhào tới. Ngay say đó có tiếng chim hót thê lương bỗng nhiên truyền ra.
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt ha mồm, hít vào một ngụm khí. Hắn đứng ở trong sân ngơ ngác nhìn cảnh tượng ở trên bầu trời. Hắn tận mắt nhìn thấy, con chim phượng có thân thể bành trướng kia, rõ ràng lại đem những con chim phượng khác, toàn bộ... đều chà đạp một phen. Cuối cùng, ánh mắt vẫn đỏ như trước, toàn thân như bốc hỏa, bay thẳng tới chỗ hắn.
Bạch Tiểu Thuần bị dọa vội vã lui về phía sau, thiếu chút nữa thì hú lên.
Cũng may hắn phát hiện ra con chim phượng này không phải phóng tới chỗ mình, mà là tóm lấy cái con Linh Vĩ Kê kia...
Thật lâu sau, Bạch Tiểu Thuần nhìn con chim phượng đực kia gào thét kêu to, một đường bay về phía đỉnh núi. Lúc này, hắn mới lau lau mồ hôi lạnh ở trên cái trán.
“Thật là đáng sợ... Đây là đan dược gì!!” Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn hai hạt đan dược còn sót lại, cảm thấy trong lòng phát run. Hắn đoán hai viên đan dược này, hẳn là có hiệu quả cùng lại với phát tình đan. Hơn nữa... Cái hiệu quả này còn tốt hơn so với loại bình thường.
Ngày hôm nay, đối với chúng đệ tử Hương Vân Sơn, là một ngày cả đời khó quên.
Bởi vì tất cả chim ở trên Hương Vân Sơn, bất kể là chim gì, toàn bộ đêug bị một con chim phượng phát cuồng của Chu trưởng lão chà đạp rồi... Ở trước mặt vô số đệ tử, bọn hắn tận mắt nhìn thấy một con chim phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ngừng muốn chạy thoát ra khỏi ma chưởng, nhưng khí lực lại không lớn bằng chim phượng của Chu trưởng lão, không thể tránh thoát khỏi độc thủ.
Con vạn ác chim phượng kia thậm chí cả Linh Vĩ Kê cũng không buông tha, lại càng không cần phải nói tới những đồng loại của nó được Chu trưởng lão nuôi dưỡng rồi. Toàn bộ trên dưới ngọn núi, chỉ cần có cánh...Ở trong ngày hôm nay, đều giống như là ác mộng.
Tất cả đệ tử đều đang bàn tán, nhìn sự tình vừa phát sinh kia mà mỗi người đều run sợ. Ngay cả Tử Đỉnh Sơn cùng với Thanh Phong Sơn cũng đã nghe được tin tức này rồi, thậm chí còn có không ít người tò mò đến đây quan sát.
“Nghe gì chưa? Hương Vân Sơn Chu trưởng lão nuôi ra một con chim phượng điên rồi, gặp chim là chơi a...”
“Ta thấy tận mắt. Con chim phượng kia quá hung tàn rồi, cả chim sẻ đi ngang qua cũng không buông tha...”
“Đến cùng thì Chu trưởng lão đã làm trò gì a, rõ ràng lại chiều chuông con chim phượng này như vậy...”
“Làm cho người ta tức lộn ruột a. Ta còn nhìn thấy con chim phượng kia hình như đã hưng phấn tới cực hạn rồi. Có con chim bị nó chơi một lần rồi lại một lần, thật thảm a!”
Bạch Tiểu Thuần đi ở trong tông môn, đã nghe thấy được vô số người đang thấp giọng xì xào, trong lòng của hắn run run, tâm hắn hư nhược rồi a.
“Đây không thể oán ta nha, thật sự là không trách ta được... Ta vốn là định cho Linh Vĩ Kê ăn... Là con chim kia tự nó đến cướp!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất, tranh thủ thời gian đi tới Linh Dược, nghĩ việc này có lẽ cũng không có ai biết rõ.
Ở trong Linh Dược, hắn thở dài, lấy ra hai quả đan dược màu đỏ kia, như nghĩ tới điều gì.
“Viên đan dược này lại có thể lợi hại như thế, nói không chừng lại có thể trở thành một đòn sát thủ của ta... Sau này mà gặp hung thú thì sẽ không phải sợ nữa rồi.”
“Nếu như muốn nó thành đòn sát thủ, như vậy còn cần phải luyện chế ra một quả đan dược có thể phát ra khí tức giống cái mãnh liệt để phối hợp cùng mới được.” Bạch Tiểu Thuần tưởng tượng thoáng một phát hình ảnh ở trong đầu. Hai viên đan dược phối hợp, gặp phải hung thú liền ném ra, rồi lại mang miếng còn lại ném ở một chỗ khác là có thể dẫn được hung thú rời đi.
Hắn vì vậy mà động tâm rồi. Hắn cũng không có đan phương của loại đan dược này, đành phải tự mình minh tư khổ tưởng, đem tri thức thảo mộc hiển hiện ở trong đầu, tra tìm từng cái một, chuẩn bị tự mình sáng tạo ra một cái đan phương.
Ngay vào thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang ở trong Linh Dược suy nghĩ sáng tạo ra một cái đan phương, thì ở trên đỉnh Hương Vân Sơn, Chu trưởng lão vừa ra ngoài trở về, ngơ ngác nhìn tuyệt đại đa số chim phượng ở trước mặt đều ỉu xìu, mà cách đó không xa, cái con chim phượng đực kia đang dán mình lên trên thân một con Linh Vĩ Kê, không ngừng gào khóc kêu to.
Chu trưởng lão chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang, toàn thân run rẩy, dường như cả thiên địa đều đang xoay tròn, phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa.
“Là ai làm!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...