Nhất Niệm Vĩnh Hằng

- Vô dụng, mặc dù có thể dung nhập một ít dược liệu sương mù nhưng tiêu hao quá lớn, càng khó có tác dụng trợ giúp tu hành, tiêu hao tinh lực không nhỏ, không có lợi nhất... Trừ phi thêm vào một ít độc khí... Còn có thể miễn cưỡng hữu dụng.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã tiếc nuối buông tha, nội tâm cảm tâấy đáng tiếc, hồn dược sau khi cải biến không nhìn ra biến hóa là gì, trừ phi là luyện dược đại sư, nếu không khó nhìn ra cải biến, có thể nói rất hoàn mỹ, dù sao hoàn cảnh đặc thù trong Man Hoang, không có người nào dùng linh thảo luyện dược.

Sau khi nghiên cứu xong, Bạch Tiểu Thuần không thể không buông tha suy nghĩ dung hợp linh dược vào trong hồn dược, mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng biết đây là hai hệ thống luyện dược khác nhau, không thể dung hòa cả hai làm một.

- Cũng đúng, có thể dung nhập độc khí là tốt rồi, nói không chừng sau này có thể dùng đến.

Bạch Tiểu Thuần tự an ủi bản thân, hắn tiếp tục luyện chế hồn dược.

Dù sao hắn đã đáp ứng bộ lạc Hắc Sơn, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình là người quang minh lỗi lạc, nói một là một, vì vậy trong thời gian kế tiếp hắn đắm chìm trong luyện hồn dược.

Tất cả oan hồn do bộ lạc Hắc Sơn cung cấp, bộ lạc Hắc Sơn này đủ đáng thương, Bạch Tiểu Thuần hơi mềm lòng, cũng không cắt xén quá nhiều.

Qua mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần thuận lợi luyện chế năm trăm phần hồn dược hạ, nhìn những hồn dược trước mắt, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mỹ mãn, hắn có cảm giác mình rất lợi hại.

- Cho dù thời gian ngắn không quay về Trường thành cũng không có gì, ta có khả năng luyện chế hồn dược cho nên có khả năng hoành hành trong Man Hoang.


Bạch Tiểu Thuần đắc chí nói thầm một câu, thời điểm này lại cảm khái mình quá ưu tú, đi nơi nào cũng có thể sống được.

- Có lẽ đây mới là ưu điểm lớn nhất của ta.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu mộ hơi, hắn nhắm mắt lại say mê bản thân mình, hắn nhớ lại lần bị truyền tống trong nơi thí luyện, tất cả mọi người bị đưa ra ngoài, có lẽ Thần Toán Tử, Tống Khuyết, Triệu Long không sao, bọn họ có bị truyền tống đến nơi quái dị không?

- Không biết mấy người bọn họ như thế nào...

Bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần rất chờ mong, nếu hắn có thể gặp bọn họ trong Man Hoang, vừa nghĩ tới việc này hắn cảm gaics mình không cô độc trong Man Hoang.

Sau khi tự tưởng tượng một lúc, Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, hắn sờ sờ mặt mình, mấy ngày qua hắn cảm giác được hiệu quả che dấu khí tức của mặt nạ không chỉ hữu dụng với mình, thậm chí có thể che dấu khí tức chấn động khi luyện hỏa, che dấu không còn một mảnh, dù hắn luyện hỏa ở đây, người bên ngoài không phát hiện ra.

- Đây là bảo bối tốt!

Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng cảm thấy mặt nạ không tệ, nội tâm lại trầm xuống, không suy nghĩ chuyện mặt nạ, hắn lại dò xét trữ hồn tháp.

- Sau khi giao năm trăm phần hồn dược hạ phẩm cho bộ lạc Hắc Sơn, ta cũng hoàn thành giao dịch, mặc dù nơi đây không tệ nhưng không phải nơi có thể ở lâu.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần hơi suy nghĩ mình nên làm gì, hắn có một mục tiêu chính là quay về Trường thành, một mục tiêu khác chính là điều chế ra hỏa diễm vượt qua thập ngũ sắc hỏa.

Quan trọng hơn là, hắn nhất định phải tìm được Thiên Nhân Hồn, nếu không bản thân mình vĩnh viễn không thể đột phá Kim Đan bước vào Nguyên Anh.

- Đều tại Hồng Trần Nữ đáng chết kia!

Vừa nghĩ mình rơi vào hoàn cảnh này là do đối phương bức bách, Bạch Tiểu Thuần hận nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ một ngày nào đó sẽ cho Hồng Trần Nữ và Trần Hạ Thiên biết rõ lợi hại của mình.

Bạch Tiểu Thuần thì thào một câu, hắn nhìn sang trữ hồn tháp, hắn dùng linh thức đảo qua tháp này nhưng không nhìn thấy cụ thể, lúc này đã luyện dược xong nên hắn rất bình tĩnh, chuẩn bị quan sát cẩn thận một phen, tốt nhất có thể tìm được nguyên lý trong trữ hồn tháp.


Thần thức trong đầu hắn tràn ra chung quanh, hắn quan sát trữ hồn tháp suốt nửa ngày, sau nửa ngày hắn không tìm thấy manh mối gì, trong trữ hồn tháp có rất nhiều sương mù màu xanh, linh thức của Bạch Tiểu Thuần không thể xuyê thấu quá nhiều, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, như ẩn như hiện, mặc dù như vậy cũng có thể nhìn thấy đại khái, hắn càng cảm giác trữ hồn tháp đã tồn tại vô số năm tháng.

- Sương mù quá nhiều... Không cho ta nhin đúng không... Xem ta thu thập một cái trữ hồn tháp nho nhỏ đây! Hừ hừ, nếu tháp này đã thuộc về ta, tốt nhất dùng biện pháp luyện linh gột rửa một lần, mặc kệ trong đó có giấu ấn ký của ai khác hay không, chỉ cần luyện một lần là có thể xóa đi!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động, sau chuyện mặt nạ, hắn có lòng cảnh giác rất mạnh với đồ của người khác, mặc dù hiện tại không có manh mối gì nhưng hắn vẫn quyết định làm.

Hắn cho phân thân đi ra ngoài tìm kiếm oan hồn, lại ra lệnh cho Chu Nhất Tinh cùng Lý Phong, đồng thời còn có người bộ lạc Hắc Sơn tiếp tục bắt oan hồn.

Qua mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần đã tập hợp đủ oan hồn luyện chế một phần thập nhất sắc hỏa, trong hoàn hôn ngày hôm nay hắn tiến hành luyện hỏa trong động phủ.

Từ khi thập nhất sắc hỏa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần không do dự, hắn dùng Quy Văn Oa luyện linh trữ hồn tháp.

Kim sáng lóng lánh, màu sắc trữ hồn tháp cải biến triệt để, không còn là màu xám, mà là giống như thủy tinh, tinh xảo đặc sắc không nói, trên đó có một đạo kim vân sinh ra lực lượng đáng sợ, hoàn toàn cải biến tháp này, cho dù là Luyện Hồn Sư cường đại cũng không ngăn cản được.

Cầm hồn tháp thủy tinh, Bạch Tiểu Thuần vui sướng khắc ấn ký của mình lên, sau khi cảm giác không còn bị ngăn cản liền yên lòng.

- Hiện tại hồn tháp này đã thuộc về ta.

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, linh thức lại rót vào hồn tháp, sau khi xem xét hắn vui vẻ phát hiện sương mù trong tháp đã biến mất, tất cả thông thấu, linh thức hắn đảo qua nơi nào đều có thể nhìn thấy rành mạch.

Đột nhiên Bạch Tiểu Thuần kêu to một tiếng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tỏa sáng, hắn toàn lực vận chuyển linh thức dò xét hồn tháp.


Sâu trong hồn tháp có sương mù màu xám bao phủ, lúc trước Bạch Tiểu Thuần không nhìn ra mánh khóe gì, hiện tại Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào, hắn phát hiện một cấm chế phong ấn.

Phong ấn này rất nhỏ, nếu không nhìn cẩn thận sẽ không phát hiện ra được.

- Phong ấn..

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ đầu tiên là người bộ lạc Hắc Sơn muốn chết, không ngờ dám đào hố gài bẫy mình, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy không đúng, hắn cảm giác cấm chế phong ấn cực kỳ cổ xưa giống với niên đại của hồn tháp.

Sau khi suy nghĩ một lúc, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, hắn nếm thử cởi bỏ phong ấn nhìn xem bên trong có cái gì, sau khi nếm thử hắn phá hiện phong ấn do tử khí hóa thành, muốn mở ra cần lực lượng thiên địa khổng lồ mới được, với tu vi Bạch Tiểu Thuần hôm any thì không alfm được.

- Thú vị, ta xem thường trữ hồn tháp này rồi, không ngờ có phong ấn cổ xưa như thế...

Bạch Tiểu Thuần thu hồi linh thức, hắn vuốt cằm suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt tỏa sáng.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui