Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chu Nhất Tinh nấp trong đồi trọc, nhìn thấy hồn tu kia bay ra khỏi rừng nhiệt đới nhưng không bay tới khu vực của mình, ánh mắt hắn do dự một lúc nhưng sau đó lại sinh ra hào quang hung tàn.

- Không quản nhiều như vậy, thôn phệ người này ta có thể khôi phục... Ta thân là Luyện Hồn Sư, người này hẳn là hồn tu, ta nhất định có thể nghiền áp hắn.

Chu Nhất Tinh nghĩ tới đây, sắc mặt càng dữ tợn, hắn nâng tay phải cầm đại cung màu đen luyện linh chín lần. Hắn trực tiếp bay ra khỏi đồi trọc, bỗng nhiên kéo cung nhắm thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần sau đó bắn ra mười tám mũi tên!

Vào lúc Chu Nhất Tinh bay ra, Bạch Tiểu Thuần cảm giác có nguy cơ rất lớn, hắn quay đầu nhìn sang liền nhìn thấy Chu Nhất Tinh bay ra khỏi đồi trọc. Sau khi phát hiện Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, hắn ngây ngốc đứng nhìn đối phương.

Tiếng xé gió vang vọng thiên địa, mười tám mũi tên hóa thành mười tám đạo cầu vồng nhắm thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần, mũi tên bay đi với tốc độ cực nhanh, trước đó còn ở xa, trong nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện gần Bạch Tiểu Thuần.

- Chu Nhất Tinh ư?

Bạch Tiểu Thuần tập trung nhìn chằm chằm, nội tâm vô cùng hưng phấn, hắn không ngờ ở nơi này còn có thể gặp lại người quen, nhất là người quen này là phúc tinh của hắn. Tổng hợp những điều này làm Bạch Tiểu Thuần mừng như điên, thậm chí hắn vô cùng hưng phấn, hắn đang phát sầu vì xung quanh quá lạ lẫm, thật không nghĩ tới Chu Nhất Tinh lại chủ động xuất hiện trước mặt mình, quả nhiên không hổ là phúc tinh.

- Không thể để hắn biết thân phận của ta.

Bạch Tiểu Thuần lập tức quyết đoán, nội tâm phấn chấn, bỗng nhiên hắn nâng tay phải lên điểm một chỉ vào mười tám mũi tên đang bắn tới. Dưới một chỉ này, trước mặt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện một vòng xóay, vòng xoáy này không ngừng chuyển động, mười tám mũi tên tới gần, âm thanh nổ vang quanh quẩn thiên địa. Mười tám mũi tên nổ tung hình thành lực trùng kích kinh người càn quét xung quanh, cát bụi trên mặt đất tung bay, Bạch Tiểu Thuần bước tới một bước, hắn không có tổn thương nào cả.

Chu Nhất Tinh khiếp sợ không nhỏ, thân thể hắn run lên bần bật, nội tâm rung động rất mạnh, cảm giác không tốt bao phủ tâm thần hắn.

- Đáng chết, người này mạnh hơn ta quá nhiều!

Chu Nhất Tinh âm thầm kêu khổ, hắn hối hận mình quá xúc động, lúc này hắn đáp xuống tiến vào trong cấm chế dưới đồi trọc, hắn muốn dẫn dụ người này vào cấm chế.

Trong nháy mắt hắn đáp xuống, Bạch Tiểu Thuần cười, hắn bước tới một bước, thân thể hắn xuất hiện hư ảnh trọng điệp. Trong chớp mắt mộc phân thân bước ra ngoài, hóa thành một đạo hào quang bay thẳng về phía đồi trọc.

Bạch Tiểu Thuần không nhìn kỹ cấm chế trên đồi trọc cho nên xem nhẹ, vào lúc quan sát hắn phát hiện sát cơ trong đó, bản thân hắn không thèm quan tâm, hắn vung tay lên, trong người hắn lại xuất hiện một cái phân thân khác. Hai phân thân bởi vì bản tôn Bạch Tiểu Thuần mang mặt nạ cho nên lúc xuất hiện cũng huyễn hóa bộ dáng Bạch Tiểu Thuần, cả hai bay vào đồi trọc.

Chu Nhất Tinh rung động và sợ hãi khi phát hiện tình hình đối thủ.

- Phân thân!

Trong ý thức của Tại Chu Nhất Tinh, người có thể tu thành phân thân không phải thế hệ tầm thường, càng không cần phải nói người trước mặt tu thành hai phân thân, điều này càng làm tâm thần hắn rung động. Nghĩ đến nơi này thuộc lãnh địa của Cự Quỷ Vương, người trước mắt mười phần có liên quan đến thế lực Cự Quỷ Vương, nếu mình thành công thôn phệ đối phương cũng bỏ đi, trước mắt hắn không phải đối thủ của người ta, đáy lòng của hắn hối hận xanh ruột.

- Đạo hữu dừng tay, ta là đông mạch Chu gia Chu Nhất Tinh, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, ta và ngươi không thù không oán với nhau.

- Hiểu lầm ư? Bạch mỗ chỉ đi ngang qua nơi này, ngươi lại đánh lén ta, như vậy mà nói là hiểm lầm sao?

Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, hắn cố ý nói chuyện khàn khàn, hắn nâng tay phải chỉ vào đồi trọc, lập tức hai đại phân thân tiến thẳng vào trong đồi trọc và xông vào đỉnh núi, trên đường đi hai đại phân thân đánh tan tất cả cấm chế ngăn cản. Những cấm chế này cũng có điểm bất phàm, mặc dù hai đại phân thân của Bạch Tiểu Thuần một đường xông qua nhưng tốc độ vẫn chậm lại một ít, mặc dù có thể phá trận nhưng cũng cần thời gian nửa nén hương mới được.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quá chậm, tinh thần Chu Nhất Tinh rung động rất mạnh, hắn cảm thấy tốc độ phá trận quá nhanh. Phải biết rằng cấm chế này chính là tuyệt học trong gia tộc hắn, uy lực vô cùng kinh người, hôm nay bị người ta phá giải quá nhanh, nội tâm hắn mát lạnh.

- Bạch đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ... Ta là Luyện Hồn Sư, Luyện Hồn Sư tam phẩm, ta có thể dùng hồn dược bồi thường.

Chu Nhất Tinh điều khiển cấm chế ngăn cản hai đại phân thân của Bạch Tiểu Thuần, hắn lại lên tiếng thỏa hiệp, sau khi nghe đối phương họ Bạch, hắn không suy nghĩ quá nhiều.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cười như nở hoa, thậm chí hắn có cảm giác thân thiết với Chu Nhất Tinh, hắn vẫn làm ra bộ dạng kiêu căng, nâng tay phải chỉ về phía trước. Trên người hắn bộc phát hồn lực rung động kinh người, rung động này mang theo uy lực bá đạo, rõ ràng không phải hồn tu có khả năng có được, đây là rung động thuộc về Luyện Hồn Sư.

- Ta cũng là Luyện Hồn Sư!

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, giọng nói mang theo tôn quý và cao thượng, lúc truyền vào tai Chu Nhất Tinh, nội tâm Chu Nhất Tinh rung động, hai mắt đỏ rực.

- Thật cho rằng ta sợ ngươi hay sao?

Chu Nhất Tinh nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, hắn lại cầm đại cung, trên dây cung xuất hiện khói đen ẩn ẩn hóa thành mặt quỷ bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, Chu Nhất Tinh lại kéo căng dây cung.

- Không biết tự lượng sức mình.

Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ lên tiếng, trên người hắn lại xuất hiện hư ảnh, trong chớp mắt thủy phân thân bước đi ra, phân thân hóa thành hào quang bay thẳng về phía đối trọc.

- Ngươi... Ngươi còn có phân thân!

Chu Nhất Tinh nghẹn ngào, hắn nhìn thấy ba phân thân bay thẳng về phía đồi trọc, tốc độ phá giải cấm chế tăng lên rất nhiều. Sắc mặt Chu Nhất Tinh biến hóa, hắn buông tay, tiếng rít bén nhọn vang lên, một mũi tên màu đen hóa thành cầu vồng bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí lúc bay tới mũi tên còn hình thành sương mù và hóa thành mặt quỷ, mặt quỷ gào thét xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần lãnh ngạo hất càm lên, lúc tu vi Chu Nhất Tinh đỉnh phong còn không phải đối thủ của mình, lúc này thương thế trên người chưa khỏi. Mà chính mình chẳng những đạt tới đỉnh phong, thậm chí hắn còn mạnh hơn lúc ở trong mê cung không ít.


***

Có tin tưởng như vậy, đối mặt với mũi tên tới gần, Bạch Tiểu Thuần không thèm để ý, hắn nâng tay phải lên, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy mũi tên đang bay tới.

"Ầm!" Mũi tên dừng lại, gương mặt quỷ kêu gào thảm thiết muốn giãy giụa nhưng không có tác dụng, đầu óc Chu Nhất Tinh kêu "ông ông" khi nhìn thấy cảnh này.

- Không có khả năng!

Lúc Chu Nhất Tinh hoảng sợ không nhỏ, ba đại phân thân của Bạch Tiểu Thuần chỉ dùng mấy giây đã phá tan cấm chế trên ngọn đồi trọc, lúc cấm chế sụp đổ ba phân thân vây quanh Chu Nhất Tinh. Mặc cho Chu Nhất Tinh giãy giụa thế nào, ba phân thân Bạch Tiểu Thuần ra tay dễ dàng chế ngự và bắt sống đối thủ. Lúc phong ấn tu vi, bản tôn Bạch Tiểu Thuần bước tới trước mặt Chu Nhất Tinh, hắn vội ho một tiếng, ánh mắt quái dị dò xét Chu Nhất Tinh vài lần.

Ánh mắt này làm tinh thần Chu Nhất Tinh kinh hoàng, hô hấp dồn dập, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, cắn răng gầm lên.

- Chu ta đời đời trấn thủ đông mạch trấn Cửu U Vương nhiều năm, ta là dòng chính Chu gia, nếu như ngươi giết ta, ắt gặp phải Chu gia trả thù!

Bạch Tiểu Thuần khẽ cười một tiếng, không để ý tới Chu Nhất Tinh uy hiếp, hắn cầm túi trữ vật trên người Chu Nhất Tinh, sau khi xóa ấn ký liền mở ra xem xét. Trong túi trữ vật của Chu Nhất Tinh rất trống trải, chỉ còn lại một ít vật phẩm, trong đó có bốn thất sắc hỏa, đây là thứ làm Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ. Hắn lập tức lấy đi, về phần đại cung luyện linh chín lần cũng bị Bạch Tiểu Thuần ném vào trong túi trữ vật của mình.

Chu Nhất Tinh nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang dò xét túi trữ vật của mình, hai mắt tức giận, trong nội tâm sinh ra cảm giác bi ai thất bại. Hắn không biết nói mình như thế nào, trong mê cung bị Bạch Tiểu Thuần khi dễ, vào lúc này ra ngoài lại bị họ Bạch khác khi dễ.

- Ta hận họ Bạch!

Chu Nhất Tinh cảm thấy sụp đổ, nội tâm rơi lệ đầy mặt. Từng món đồ trong túi trữ vật của Chu Nhất Tinh đều bị Bạch Tiểu Thuần dò xét, đồ vật trong túi không nhiều, Bạch Tiểu Thuần vừa ý càng ít.

- Ngươi thân là tộc nhân dòng chính Chu gia, tại sao túi trữ vật chỉ có những thứ này? Cũng quá nghèo rồi.

Bạch Tiểu Thuần có chút không vui, ngẩng đầu lườm Chu Nhất Tinh một cái.

- Ngươi đoạt muộn quá, trước ngươi có một tên súc sinh đáng chết đoạt được rất nhiều thứ tốt!

Chu Nhất Tinh bi phẫn gần chết, cắn răng nhìn Bạch Tiểu Thuần, cảm giác bị người ta đoạt đồ vật của mình còn ghét bỏ mình nghèo. Lúc này hắn giận muốn điên lên, vừa nghĩ mình cũng không phải người nghèo như vậy, trong túi trữ vật đã từng có cửu sắc hỏa, còn có Hỏa Hồn Tiễn và rất nhiều hồn nô, thậm chí còn có không ít hồn dược. Những thứ này không phải bị người khác trong mê cung cướp đi thì cũng bị mình dùng chữa thương hết sạch.

Nhìn thấy bộ dạng bi phẫn của Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuần híp mắt, ý thức được đối phương nói súc sinh đáng chết kia tám chín phần mười là nói mình, hắn vội ho một tiếng không quan tâm tới, hắn lại cầm bảy tám cốt giản tra xét một chút. Trong đây không có tin tức gì, phần lớn là những chuyện Bạch Tiểu Thuần biết rõ, tìm cả buổi cũng không tìm được cách điều chế đa sắc hỏa, trên thực tế đây mới là thứ Bạch Tiểu Thuần quan tâm nhất. Cho đến khi xem xong cốt giản cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần vô cùng an ủi khi đây là một tấm bản đồ. Bản đồ này còn khổng lồ hơn của Bạch Hạo muốn quá nhiều, thậm chí có phác họa cả Man Hoang vào, tuy chỉ đại khái, không có quá mức cẩn thận nhưng cũng làm tầm mắt Bạch Tiểu Thuần rộng mở hơn không ít.

Trên bản đồ này, hắn vừa ý đánh dấu năm thành trì. Năm thành trì này phân tán với nhau, dường như trấn thủ đông tây nam bắc bốn phương, theo thứ tự là thành Cửu U, thành Cự Quỷ, thành Đấu Thánh và thành Linh Lâm! Bốn tòa thành trì này chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, xa hơn trong Man Hoang, tại vị trí nằm giữa thành Đấu Thánh và thành Linh Lâm là tòa thành thứ năm, nơi đó được đánh dấu là... Hoàng thành!

Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ, sau khi thu hồi cốt giản liền đánh giá Chu Nhất Tinh.

Bị Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm lần nữa, Chu Nhất Tinh biết rõ khả năng mình toàn mạng là rất nhỏ, hắn mang ánh mắt bi phẫn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần.

- Muốn giết cứ giết!

Chu Nhất Tinh cắn răng.

- Chớ khẩn trương, ta chỉ muốn hỏi ngươi vài vấn đề thôi, ngươi thành thật khai báo, nói không chừng Bạch gia ta cao hứng tạm tha ngươi một mạng.

Bạch Tiểu Thuần cười, ngồi xổm trước mặt Chu Nhất Tinh sau đó tận lực làm sắc mặt mình thân mật hòa ái một chút, thậm chí hắn lo lắng phân thân của mình hù dọa Chu Nhất Tinh. Bạch Tiểu Thuần phất tay sau đó ba đại phân thân hóa thành hào quang chui vào trong người hắn.

- Ngươi mơ tưởng moi được tin tức nào trong miệng ta, có bản lĩnh, ngươi cứ diệt ta đi, Luyện Hồn Sư trong gia tộc sẽ báo thù cho ta!

Chu Nhất Tinh hét lớn một tiếng, hắn biết rõ mình là Luyện Hồn Sư, đối phương cũng là Luyện Hồn Sư, kể từ đó hồn của mình cũng là tài liệu trọng yếu của đối phương, cho nên người trước mắt nói tha mạng cho hắn chẳng khác gì trò đùa trẻ con.

Đáy lòng Chu Nhất Tinh đắng chát, hắn trong lúc tuyệt vọng đã chuẩn bị cho tử vong sắp tới, vào lúc này mạnh miệng cũng đã bất chấp giá nào.

Bạch Tiểu Thuần nghe Chu Nhất Tinh rống to thì sững sờ, thậm chí nước bọt của đối phương phun vào mặt hắn, hắn vô cùng tức giận.

- Chu Nhất Tinh ngươi rất tốt, lão tử chưa hỏi ngươi vấn đề gì, ngươi liền trực tiếp cự tuyệt!

Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào Chu Nhất Tinh, cảm thấy người này quá kiêu ngạo, quá phận, thân là tù binh lại dám khi dễ người.

- Hừ, mặc kệ vấn đề gì, ngươi mơ tưởng moi được tin tức trong miệng ta, không ngại nói cho ngươi biết, Chu gia ta có nghiên cứu về tra tấn. Tất cả tộc nhân từ nhỏ đến lớn đều trải qua huấn luyện phương diện này, ta thật muốn xem ngươi có bản lĩnh gì làm ta mở miệng!

Chu Nhất Tinh cười lạnh, hắn đã chắc chắn mình phải chết không nghi ngờ cho nên không quan tâm mọi việc.

Ánh mắt khinh miệt này đã kích thích nội tâm Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hắn vỗ túi trữ vật sau đó trực tiếp xuất ra một viên Phát Tình Đan. Không đợi Chu Nhất Tinh thấy rõ liền nhét vào miệng hắn, sau đó vỗ ngực hắn để Phát Tình Đan chui vào trong bụng Chu Nhất Tinh.


- Ta sẽ cho ngươi biết lợi hại, xem ngươi nói hay không.

Bạch Tiểu Thuần tức giận nói.

Nội tâm Chu Nhất Tinh kinh hoảng, hắn cảm giác nhiệt lượng bắt đầu lan tràn khắp cơ thể, mặc dù hắn nhìn như trấn định nhưng nội tâm vô cùng khẩn trương, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

***

Sắc mặt Chu Nhất Tinh nhanh chóng mất tự nhiên, hắn phát hiện toàn thân của mình nóng lên thật nhanh, cảm giác xúc động trong lòng muốn được bộc phát ra ngoài, đôi mắt hắn đỏ rực, hô hấp ồ ồ và nội tâm bồn chồn khó nói nên lời. Càng như vậy toàn thân Chu Nhất Tinh run rẩy càng kịch liệt, cả thân thể hắn kêu ken két, hắn cố gắng nhịn xuống và nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

Thời gian trôi qua, thời gian một nén hương qua đi, lúc này toàn thân Chu Nhất Tinh đang bị thiêu đốt dữ dội, hắn thật sự cắn răng không lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần cũng phải động dung.

- Ngươi cần gì phải như vậy, chẳng qua ta chỉ muốn hỏi vài vấn đề mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, vào lúc muốn khuyên bảo thì Chu Nhất Tinh cười như điên, ánh mắt mang theo khinh miệt và rống to:

- Ít nói lời vô ích, ngươi chỉ có chút năng lực này hay sao? Còn có thủ đoạn gì cứ dùng đi!

Chu Nhất Tinh nói chuyện nhưng giọng run run, dường như bộ dạng vô cùng tinh tưởng, lúc gào thét hắn còn phun cục đàm vào mặt Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần tránh né nhưng lại tức giận điên cuồng, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nhất Tinh, Chu Nhất Tinh cũng trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần. Sau khi hai người nhìn nhau vài giây, Bạch Tiểu Thuần tức giận không nhỏ sau đó chỉ thẳng vào Chu Nhất Tinh.

- Họ Chu, đây là ngươi bức ta!

Nói xong mộc phân thân trong người Bạch Tiểu Thuần bước ra ngoài, trực tiếp bay ra khỏi sơn động tiến thẳng vào rừng nhiệt đới, qua một lát sau phân thân trở về, trong tay phân thân là một con heo có da lông cứng như thép. Con heo này lớn một trượng giống như con gấu, mộc phân thân ném trước mặt Chu Nhất Tinh.

Con heo cảnh giác nhìn xung quanh, nó gào thét nhưng bị uy áp của Bạch Tiểu Thuần trấn áp không dám nhúc nhích.

Chu Nhất Tinh sững sờ, không biết Bạch Tiểu Thuần có ý gì, Bạch Tiểu Thuần vung tay phải cởi bỏ trói buộc trên người Chu Nhất Tinh, mặc dù phong ấn vẫn còn nhưng Chu Nhất Tinh đã có năng lực hành động.

Sắc mặt Chu Nhất Tinh biến hóa dữ đội, trong nháy mắt hắn cảm giác không tốt, ánh mắt nhìn thẳng vào con heo, suýt nữa hắn không khống chế được mình, dường như bản năng sai bảo hắn nên nhảy tới gần con heo. Hắn gào thét áp chế bức bối trong nội tâm, da thịt toàn thân đỏ rực, toàn thân run rẩy, mồ hôi không ngừng tuôn ra như suối, hai mắt đỏ thẫm, cảm giác giày vò còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

- Nói đi, ngươi cần gì phải thế, yên tâm, ngươi chỉ cần nói ra, ta sẽ không giết ngươi.

Bạch Tiểu Thuần cảm thán, hắn không đành lòng nên khuyên bảo một câu.

- Ta chết cũng không nói, ngươi đừng mơ tưởng moi được bất cứ tin tức gì trong miệng ta.

Chu Nhất Tinh cảm giác mình tùy thời sẽ sụp đổ, hắn cố gắng khống chế thân thể của mình sau đó gào to. Sắc mặt hắn vặn vẹo, gân xanh nổi rõ trên mặt, hắn cực lực áp chế xúc động trong nội tâm.

- Ngươi quá xem thường định lực Chu gia gia rồi, định lực của ta rất mạnh, ngay cả lão tổ Chu gia cũng phải khen ngợi!

Toàn thân Chu Nhất Tinh ướt đẫm mồ hôi, vào lúc này hắn cảm giác giày vò đang lắng xuống, hắn ngửa mặt lên trời cười to, hắn cũng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa khi phát hiện đối phương xem thường mình, tâm thần rung động, lúc nhìn Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuần bội phục hắn từ nội tâm. Hắn cảm thấy người này quá đáng sợ, định lực và kiên trì như hắn không phải người bình thường có thể làm được.

- Chu đạo hữu, ta hiểu, định lực của ngươi vượt xa người thường, rất lợi hại. Ta cũng chỉ muốn hỏi mấy vấn đề mà thôi, bất đắc dĩ mới như thế, ngươi không phải nên hận ta...

Bạch Tiểu Thuần thở dài, ánh mắt nhìn sang con heo và nhìn Chu Nhất Tinh.

- Hi vọng con heo này cũng có định lực giống như ngươi.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái lắc đầu, hắn mang một viên Phát Tình Đan bóp thành phấn đưa lên mũi con heo.

Nhìn thấy tình cảnh này, Chu Nhất Tinh đang ngửa mặt lên trời cười to cũng kinh hãi gần chết, hắn hít thở dồn dập. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tiếng cười cũng dừng lại, thậm chí hai chân hắn run rẩy, lúc này hắn thật sự sụp đổ. Vừa nghĩ đan dược của đối phương có thể làm mình suýt điên cuồng như thế này, lại nghĩ tới con heo vừa hít đan dược cũng điên cuồng như hắn, da đầu Chu Nhất Tinh muốn tróc ra, hắn có thể tưởng tượng kết cục của mình sau đó.

Hắn không dám đánh cược con heo này có định lực như mình hay không, vào lúc này trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh đáng sợ, hình ảnh đó vô cùng thê lương nhưng miệng của hắn rất cứng.

- Đến đây, xem ai sợ ai!


Chu Nhất Tinh rống to lên.

- Quả nhiên là hảo hán!

Bạch Tiểu Thuần cũng phải động dung, hắn cảm giác mình đã làm tới bước này nhưng Chu Nhất Tinh vẫn có thể cứng rắn thừa nhận được, hắn có cảm giác đây mới là hảo hán, thì ra trên thế gian trừ mình ra vẫn còn những người khác. Không nghĩ tới hôm nay hắn thật sự được gặp hảo hán giống như mình, Bạch Tiểu Thuần cảm khái rất nhiều, lúc nhìn Chu Nhất Tinh còn mang theo tâm tình hận hai ta gặp nhau quá muộn.

- Hảo hán, chuyện hôm nay là Bạch mỗ xin lỗi ngươi, vì biểu đạt lòng tôn trọng với ngươi. Ngươi yên tâm, ta nhất định thỏa mãn yêu cầu của ngươi, hơn nữa ta tuyệt đối không nhìn bộ dạng thê thảm của ngươi đâu.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn nói rất nghiêm túc, hắn không đành lòng nhìn anh hùng rơi lệ.

- Nếu ngươi có thể kiên trì vượt qua bước này, Bạch mỗ tuyệt đối không hỏi ngươi vấn đề nào nữa!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, càng nhìn Chu Nhất Tinh càng cảm thấy hắn đúng là hán tử thiết huyết, vì vậy mang theo kính trọng tăng liều đan dược cho con heo hít vào.

Sau khi con heo hít bột đan dược vào người, thân thể nó rung động mạnh, phản ứng còn nhanh và triệt để hơn Chu Nhất Tinh, đôi mắt nó đỏ rực, trong miệng gào thét thảm thiết giống như động dục, nó cực kỳ phấn khích nhìn xung quanh.

Vừa nhìn thấy tình cảnh này, toàn thân Chu Nhất Tinh run rẩy, cho dù miệng hắn cứng miệng cũng không chịu nổi. Nhất là con heo kia xoay người lại, đôi mắt mang theo điên cuồng giống như phóng hỏa, lúc nhìn sang Chu Nhất Tinh, bốn vó tử của nó không ngừng run run. Kế tiếp nó kêu lên, Chu Nhất Tinh nghe nó kêu gào liền sợ hãi.

Nếu không phải Bạch Tiểu Thuần đứng sau lưng con heo và áp chế thân thể nó, sợ rằng nó sẽ xúc động nhào qua.

Chu Nhất Tinh thét lên, hắn hoảng sợ không gì sánh kịp, lúc này hắn đã sợ thật rồi, nỗi sợ đã vượt qua định lực của hắn. Trong đầu xuất hiện hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, hình ảnh kia thật kinh khủng... Hắn không đành lòng tiếp tục nghĩ...

***

Đúng lúc này Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, trong mắt mang theo quyết đoán và kính nể và tiếc nuối buông tay phải ra, sau khi hắn không áp chế con heo nữa, Bạch Tiểu Thuần quay người đi ra khỏi động.

Hắn bội phục Chu Nhất Tinh như nước sông cuồn cuộn, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình là người tuân thủ hứa hẹn, nói không nhìn sẽ không nhìn, hắn tiếc nuối còn mang theo chút ít đau buồn.

- Ta không thể nhìn hảo hán rơi lệ. Tại sao ngươi lại bức ta như thế?

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, lúc đi ra khỏi cửa động hắn còn nghe con heo kêu gào và tiếng kêu thảm thiết kinh tâm động phách của Chu Nhất Tinh khi né tránh.

- Bạch gia... Ta sai rồi, ngươi đừng như vậy, ngươi muốn cái gì ta cũng nói cho ngươi biết!

Chu Nhất Tinh run rẩy nói ra, hắn đã dùng toàn lực né tránh, hắn biết rõ kết cục khi con heo này bổ nhào lên người mình. Vào lúc này da đầu hắn như nứt ra, hắn cũng quên đi hình tượng và lời nói cứng miệng vừa rồi, lời nói thê lương đến mức tận cùng.

Lúc hắn nói ra lời này, thân thể Bạch Tiểu Thuần dừng lại, ánh mắt vô cùng đắc ý, thần sắc cuồng hỉ, hắn quay người nhìn sang Chu Nhất Tinh đang né tránh.

- Hảo hán, ngươi nguyện ý trả lời ta sao?

Chu Nhất Tinh thật sự sợ hãi, lúc này đã chảy ra nước mắt, hắn vừa né tránh vừa kêu thảm thiết, hắn chỉ vào con heo và nói to với Bạch Tiểu Thuần.

- Ta nói, cái gì cũng nói, ngươi nhanh làm nó dừng lại đi.

Bạch Tiểu Thuần cao hứng, nội tâm cũng có chút tiếc nuối, lúc nhìn về phía Chu Nhất Tinh liền lắc đầu, từ nay trên thế gian đã ít đi một hảo hán.

- Xem ra trong thiên địa này cũng chỉ có mình ta là hảo hán mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, hắn cất bước đi tới trước mặt con heo, một tay đè nó lại, phân thân xuất hiện mang theo con heo ném vào trong rừng nhiệt đới.

Lúc con heo bị mang đi, Chu Nhất Tinh cảm giác cả người mình hư thoát, hắn dựa vào vách đá, sắc mặt tái nhợt và thở hồng hộc, toàn thân đổ mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt còn mang theo may mắn vì sống sót sau tai nạn, càng sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thuần. Hắn nhìn thấy không phải là người, mà là ác ma đáng sợ nhất trên đời.

- Ngươi xem, Chu Nhất Tinh, ta không có ác ý với ngươi, ta chỉ muốn hỏi vài vấn đề mà thôi. Đến đây, ngươi nghe lời một ít, mau nói cách điều chế đa sắc hỏa cho ta biết, bắc đầu từ nhất sắc hỏa và tiến dần lên cao.

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng trấn an đối phương, ngồi xổm trước mặt Chu Nhất Tinh sau đó mang theo chờ mong hỏi đối phương.

Hắn vừa hỏi câu này, Chu Nhất Tinh mở to mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần như thằng ngu.

- Ngươi... Ngươi muốn hỏi chuyện này ư?

Chu Nhất Tinh không dám tin tưởng, hắn không xác định nên hỏi lại.

- Đương nhiên, ta hỏi thứ này, như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý! Con heo kia chưa bị mang đi xa đâu.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy sắc mặt Chu Nhất Tinh, nội tâm tức giận, hắn đứng lên, muốn trở mặt ngay lập tức.

- Ta nói, ta nói!

Chu Nhất Tinh biệt khuất và phẫn uất, hắn ngẩng đầu nhìn thành động mà chảy nước mắt, hắn có xúc động muốn tự sát. Hắn vốn cho rằng đối phương sẽ hỏi tin tức bí mật cỡ nào, thật không ngờ lại hỏi những chuyện này. Phải biết rằng cách điều chế đa sắc hỏa từ nhất sắc hỏa tới thập tứ sắc hỏa đều lưu truyền trong luyện hồn thế gia, thậm chí trong vương thành, chỉ cần ngươi tốn hao một ít hồn dược là có thể mua được.

Nếu hắn sớm biết người ta hỏi vấn đề này thì cần gì kiên trì không nói, vừa nghĩ tới mình thừa nhận thống khổ lúc trước, Chu Nhất Tinh đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Vừa nghĩ tới việc này, tinh thần Chu Nhất Tinh không cân bằng, hắn lập tức phản ứng phát hiện việc này không đúng, họ Bạch trước mắt cũng là luyện hồn thế gia, hắn không có khả năng không biết cách điều chế đa sắc hỏa. Đã biết rõ lại hỏi mình, hết lần này tới lần khác ban đầu còn không nói toàn bộ, chỉ nói muốn hỏi mình vài vấn đề. Điều đó chứng tỏ hắn muốn trêu đùa mình.

Đôi mắt Chu Nhất Tinh đỏ rực, càng nghĩ càng cảm thấy chính xác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, Hắn cố tình tiếp tục kiên trì nhưng nghĩ tới đôi mắt đỏ thẫm của con heo vừa rồi, tâm thần hắn rung động mạnh, hắn hít thở dồn dập, lúc này bắt đầu nói cách điều chế nhất sắc hỏa tới thập tứ sức hỏa.

Tinh thần Bạch Tiểu Thuần rung động, hắn mang một ngọc giản ra ghi chép lại, nghe rất chân thành. Thậm chí sau khi Chu Nhất Tinh nói xong hắn còn cố ý hỏi lại, không ngừng hỏi tới hỏi lui để xác minh, sau khi hỏi Chu Nhất Tinh đều đối đáp trôi chảy mới yên lòng bỏ qua.


Nội tâm Chu Nhất Tinh càng chửi ầm lên, hắn nói cách điều chế cho Bạch Tiểu Thuần biết không có giấu diếm, hắn cũng không cần thiết phải nói bậy, dù sao đối phương cũng là Luyện Hồn Sư, hắn cho rằng họ Bạch chơi nghiện cho nên giả vờ giả vịt.

- Nãi nãi của ngươi, giả vờ đi!

Chu Nhất Tinh cắn răng chửi thầm, hắn có cảm giác bị đùa giỡn.

Bạch Tiểu Thuần vui vẻ thu hồi ngọc giản, hắn tiếp tục hỏi vấn đề khác, những vấn đề này đều bị Chu Nhất Tinh cảm thấy họ Bạch đang đùa nghịch mình. Nhất là trong đó xen lẫn những chuyện loạn thất bát tao, đủ các vấn đề, Chu Nhất Tinh không hiểu nên cảm giác biệt khuất càng lớn.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần lại hỏi một câu.

- Không đúng, Chu Nhất Tinh, còn có cách điều chế thập ngũ sắc hỏa, nói mau nói mau.

Bạch Tiểu Thuần chờ mong nhìn Chu Nhất Tinh.

Nghe đến đó, rốt cuộc Chu Nhất Tinh không nhịn được, ánh mắt hắn như phun ra lửa, hắn cũng bất chấp giá nào gào thét vào mặt Bạch Tiểu Thuần.

- Họ Bạch, ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa! Ngươi không biết nơi này là thành Quỷ Vương sao, ngươi không biết Quỷ Vương là tứ đại thiên vương sao! Ngươi không biết Truyền Tống Trận sao? Như vậy thú vị sao? Ngươi còn hỏi ta năm nay bao nhiêu tuổi, hỏi ta có bao nhiêu đạo lữ, ngươi có ý gì? Ngươi cũng là Luyện Hồn Sư, ngươi không biết cách điều chế thập ngũ sắc hỏa đều nằm trong tay những đại gia tộc sao, đáng chết, họ Bạch, ngươi muốn giày vò ta tới lúc nào?

Chu Nhất Tinh phẫn nộ gào thét, ngay cả nước mắt cũng chảy xuống. Sau khi hắn gào thét xong, Bạch Tiểu Thuần cũng xấu hổ, hắn sờ mũi, trong những câu hỏi vừa rồi có nhiều câu hắn cảm thấy thú vị mà thôi. Chuyện hắn muốn biết cũng xen lẫn với những câu hỏi vừa rồi, vào lúc này thấy Chu Nhất Tinh kích động phát điên, hắn cười đánh Chu Nhất Tinh ngất đi.

Không quan tâm tới Chu Nhất Tinh, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc, hắn đứng ở cửa động nhìn thiên địa bên ngoài.

***

- Thì ra kết cấu thế lực của Man Hoang lại kỳ quái như vậy, vì sao ta ở trong Trường thành lại không biết chút nào. Mà rất hiển nhiên, những chuyện này không phải là bí mật gì, chắc là có người tận lực xóa đi.

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, nỗi lòng phập phồng.

Cả Man Hoang có năm thế lực lớn nhất, chính là năm đại thành. Năm đại thành lại xưng là một hoàng bốn vương! Theo thứ tự là Cửu U Vương thành, Cự Quỷ Vương thành, Đấu Thánh Vương thành cùng với Linh Lâm Vương thành, cuối cùng chính là... thành Khôi Hoàng!

Không giống với các tông môn trên đại lục Thông Thiên, Man Hoang có người đứng đầu, đứng ở đỉnh phong chính là Khôi Hoàng, dưới Khôi Hoàng xuống có tứ đại thiên vương! Tứ đại thiên vương như chư hầu, nắm giữ bốn thành trì khác, có thể nói ủng binh tự trọng. Trừ thiên vương ra, trong hoàng thành, dưới thiên vương còn có thiên quân, sau đó là thiên hầu. Phân chia thế lực Man Hoang có kết cấu giống vương triều.

Lúc Bạch Tiểu Thuần hỏi thăm những vấn đề đã tổng kết ra đáp án, mặc dù Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ngoài ý muốn với đáp án này nhưng cẩn thận suy nghĩ cũng đúng như dự liệu. Dù sao dựa theo hắn biết rõ, hồn tu và Luyện Hồn Sư trong Man Hoang chính là bá chủ thế giới này. Chỉ có điều vô số năm trước bị Thiên Tôn trên Thông Thiên đảo lật đổ vương triều sau đó thay thế vào, dư nghiệt tiền triều trốn vào Man Hoang, cho nên mới có cục diện ngày hôm nay.

Mà vị trí hắn đang đứng chính là lãnh địa của Cự Quỷ Vương trong tứ đại thiên vương, cũng thuộc phạm vi thế lực thành trì của hắn. Đồng thời hắn cũng biết phương vị của Cự Quỷ Vương thành, nếu như đánh dấu từ đại lục Thông Thiên, thành trì nằm ở Thông Thiên tây mạch. Tinh Không Đạo Cực Tông nằm ở Thông Thiên đông mạch, khoảng cách quá xa nhau.

Nếu hắn muốn từ nơi này quay về Tinh Không Đạo Cực Tông đông mạch, cần vượt qua Thông Thiên Hải, độ khó như vậy, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không làm được, chỉ có tu vi đạt tới Thiên Nhân mới có tư cách vượt qua Thông Thiên Hải.

Đây cũng không phải biện pháp duy nhất, nếu có thể vận dụng Truyền Tống Trận, hắn cần đi tới khu vực Man Hoang gần Thông Thiên đông mạch, làm được không khó khăn. Chỉ có điều Bạch Tiểu Thuần vừa hỏi thăm, nói bóng nói gió cũng ẩn ẩn cảm giác được độ khó trong đó, bởi vì Chu Nhất Tinh nói Truyền Tống Trận chỉ hữu hiệu với người sinh ra trong Man Hoang. Truyền Tống Trận kia dùng hồn lực Man Hoang làm căn bản cho nên tồn tại rất nhiều điểm kỳ dị.

Chu Nhất Tinh cũng không khẳng định, đây chỉ là lời hắn nghe đồn, Bạch Tiểu Thuần trầm mặc không nói, hắn nhìn bầu trời bên ngoài hang động, sau nửa ngày mới thở dài.

- Bỏ đi bỏ đi, cũng nên đi thử, nói không chừng vận khí ta tốt có thể truyền tống trở về.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn nhìn sang Chu Nhất Tinh. Hắn nghĩ người này ba phen mấy bận muốn đưa mình vào chỗ chết, nếu giết đi thật đáng tiếc. Nếu ở Trường thành muốn giết cứ giết, còn ở chỗ này, chính mình lẻ loi một mình, không quen cuộc sống nơi đây, cần phải có một người dẫn đường.

Bạch Tiểu Thuần cảm giác Chu Nhất Tinh chính là phúc tinh của mình, mỗi khi người này xuất hiện mình đều gặp may mắn, nêu mang hắn bên người, có lẽ mình sẽ phong sinh khởi thủy trong Man Hoang. Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây càng không muốn giết Chu Nhất Tinh, vì vậy trầm ngâm một lúc sau đó bấm niệm pháp quyết hạ hơn trăm cấm chế lên người Chu Nhất Tinh, chỉ cần một ý niệm có thể nắm giữ sinh tử đối phương, lúc này mới yên tâm.

- Nếu hắn không có chút tu vi nào cũng không được, vạn nhất hắn không may gặp phiền toái gì, bị giết chết sẽ không tốt.

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ nên phóng thích một thành tu vi của Chu Nhất Tinh, lại cảm thấy không an toàn cho nên giảm còn nửa thành.

- Nửa thành tu vi, cho dù gặp tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể đánh nhau một chút, tối thiểu chạy trốn khỏi chết cũng không ngại.

Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình rất tốt với phúc tinh này, cũng không quan tâm tới, lúc này ngồi xuống bên cạnh, hắn bắt đầu nghiên cứu cách điều chế đa sắc hỏa mà Chu Nhất Tinh vừa nói. Đề phòng có ngoài ý muốn xuất hiện, hư ảnh bước ra khỏi người Bạch Tiểu Thuần, ba đại phân thân đều đi ra ngoài. Một đi ra ngoài canh giữ, hai phân thân ngồi hộ pháp bên cạnh bản tôn Bạch Tiểu Thuần.

Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, Chu Nhất Tinh đã sớm tỉnh lại, hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích, cảm giác tu vi bị phong ấn còn nửa thành, đáy lòng của hắn thở ra một hơi, Biết rõ đối phương hiện tại không muốn giết mình, lại phong ấn tu vi của mình, xem ra tính mạng chưa mất. Từ khi mình bắt đầu bước vào trong mê cung cho đến hiện tại đều gặp chuyện không may, Chu Nhất Tinh bi ai, hắn nằm đó nhìn lên vách động, lệ ngấn tràn mi.

Lúc Chu Nhất Tinh đang ngẩn người, Bạch Tiểu Thuần đã toàn tâm đắm chìm nghiên cứu đa sắc hỏa, càng nghiên cứu hắn càng kinh hãi, đến cuối cùng thường xuyên chặc chặc tán thưởng.

- Thì ra luyện chế đa sắc hỏa là như vậy. Dùng chủng loại linh hồn thuộc tính khác nhau làm tài liệu, thậm yêu cầu với hồn nghiêm khắc như vậy. Nếu muốn luyện chế nhị sắc hỏa, phải bắt đầu từ nhất sắc hỏa làm cơ sở luyện lên. Trở thành nhị sắc hỏa lại nhập thêm hồn vào mới có thể trở thành tam sắc hỏa.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động, hứng thú thật lớn, hắn phát hiện luyện hỏa cũng tương tự như luyện dược, mặc dù không thể nào giống hoàn toàn nhưng có thể suy ra.

- Có ý tứ.

Bạch Tiểu Thuần liếm bờ môi, ánh mắt hứng thú càng đậm, hắn biết rõ mình đang ở nơi nào, cho nên hắn càng động tâm khi luyện chế. Lúc này hắn không chú ý tới cách điều chế nhị sắc hỏa, hắn đặt trong tâm vào nhất sắc hỏa Bạch Tiểu Thuần ý định nếm thử điều chế bước đầu. Vào lúc hắn nghiên cứu cách điều chế nhất ắc hỏa, thủy phân thân bên cạnh hắn mở mắt ra, nó đứng lên mang túi trữ vật của bản tôn Bạch Tiểu Thuần sau đó đi ra ngoài, hắn không ngừng bay bốn phía tìm oan hồn.

Chu Nhất Tinh nhìn tất cả, ánh mắt chớp động, nhìn kỹ phân thân Bạch Tiểu Thuần, càng nhìn càng kinh hãi. Nhất là nghĩ tới cảnh tượng ba phân thân đối phương đánh phá cấm chế của mình, khi đó cả ba phá hủy dễ như trở bàn tay, lực lượng cực mạnh.

- Rốt cuộc họ Bạch tu luyện thần thông gì, ta chưa từng gặp qua phân thân như vậy, phần lớn phân thân của người khác là hư ảo, có được một thành tu vi của bản thân đã là khó lường. Phân thân của người này cường đại không kém gì bản tôn, hắn làm thế nào?

Chu Nhất Tinh kinh nghi bất định suy nghĩ miên man, qua mấy canh giờ bầu trời bên ngoài tối tăm, đột có một thân ảnh tiến vào, lúc đi vào đã dọa Chu Nhất Tinh nhảy dựng lên, nhìn kỹ hắn nhận ra đây là phân thân của Bạch Tiểu Thuần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui