Khi giọng nói Bạch Tiểu Thuần vang lên, Tống Khuyết nghe được hai chữ "Khuyết nhi", đầu óc hắn nổ tung như sụp đổ, những lời tự lừa gạt mình chia năm xẻ bảy, sụp đổ không còn nữa, dường như cả thế giới đều biến mất, tất cả chỉ còn lại thân ảnh của hắn trong thiên địa.
Hắn cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy nhưng toàn thân cứng ngắt không được tự nhiên, sắc mặt biến hóa nhanh chóng, hắn đứng đực ra đó như bị sấm sét đánh trúng, hắn cảm thấy trời đất đang quay cuồng chung quanh mình.
Bạch Tiểu Thâần cười lớn sau đó cất bước xuất hiện trước mặt Tống Khuyết ba người.
Khi Bạch Tiểu Thuần đi thẳng về phía trước, tu sĩ trong nơi đóng quân cũng phát hiện Vạn phu trưởng xuất quan, lập tức hóa thành hào quang bay lên không trung, thân vệ Bạch Tiểu Thuần đứng bên cạnh hắn.
Người thủ ở nơi này chính là Lưu Lệ, nàng tư thế hiên ngang dẫn theo mấy chục thân vệ xuất hiện chung quanh người Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo tôn sùng và cuồng nhiệt.
- Chúc mừng đại nhân xuất quan!
Triệu Long bên cạnh Tống Khuyết cùng nghiêm túc và cung kính, hắn đi nhanh vài bước tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần sau đó ôm quyền cúi đầu.
- Chúc mừng đại nhân xuất quan!
Tiếng bái kiến từ mấy chục thân vệ vang lên, Bạch Tiểu Thuần vẫn cười to đi thẳng về phía Tống Khuyết.
Cùng lúc đó trong nơi đóng quân có nhiều thân vệ khác biết tin Bạch Tiểu Thuần xuất quan, bọn họ nhanh chóng quay về nơi đóng quân, lúc này lại có thêm vài chục bóng người xuất hiện.
Trong đó có mười tu sĩ tỏa ra khí tức Kết Đan Đại viên mãn, thậm chí mỗi người mang theo uy nghiêm khác nhau, dường như bất cứ người nào trong mười người này cũng có thể dậm chân làm mặt đất rung chuyển.
Mười người chính là mười Thiên phu trưởng đệ tam quân, Lý Hoành Minh cũng ở trong đó, bọn họ bay tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần sau đó ôm quyền bái kiến.
- Bái kiến Vạn phu trưởng!
Mọi người không ngừng đến đây, liên tục bái kiến, Bạch Tiểu Thuần bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt Tống Khuyết còn mang theo hưng phấn, sau khi mọi ngươi nhìn thấy đều có thể cảm nhận được Bạch Tiểu Thuần hưng phấn.
- Thật là ngươi sao, Khuyết nhi, thật là ngươi!
- Khuyết nhi... Tại sao ngươi lại thê thảm như vậy, ta cho rằng ta đủ thảm rồi, không nghĩ tới ngươi còn thảm hơn ta.
- Lúc ta tới đây, dì nhỏ của ngươi phó thác ngươi cho ta, ta thân là trưởng bối của ngươi, cũng nên phụ trách với ngươi một chút, cho dù lúc trước ngươi vô tình vứt bỏ ta mà đi, dượng là đại nhân có đại lượng, như vậy đi, ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ làm gì, ngươi theo ta lăn lộn đi, ta là Vạn phu trưởng, ngươi có thể làm thân vệ của ta.
Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn thật sự rất hưng phấn, đó là hưng phấn khi gặp lại cố nhân, nhất là nghĩ tới Tống Khuyết cuồng ngạo rời khỏi mình, hiện tại hắn đã trở thành Vạn phu trưởng; tăng thêm tạm thời không thể quay về Nghịch Hà Tông, truy trước kia hắn là Vạn phu trưởng nhưng cảm giác có chút cẩm y dạ hành, mà hôm nay gặp được cố nhân hắn sinh ra cảm giác vinh quy bái tổ, cho nên Bạch Tiểu Thuần kích động là dễ hiểu, hắn cảm thấy nhân sinh có được trải nghiệm như vậy thật sự không gì sánh kịp.
Một nam một nữ bên cạnh Tống Khuyết cũng sửng sốt, ánh mắt bọn họ ngơ ngác nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, quần áo Bạch Tiểu Thuần rất đơn giản nhưng tràn ngập uy nghiêm, trên người sinh ra khí thế thượng vị giả giống như chúng sao vờn trăng, lúc này thân thể Bạch Tiểu Thuần mang theo khí thế khiếp người, rõ ràng tu vi không phải Nguyên Anh nhưng bọn họ cảm giác còn khủng obos hơn cả Nguyên Anh, nhất là hành động của tu sĩ bốn phía và từng tiếng hô Vạn phu trưởng càng làm đầu óc bọn họ nổ tung, cho dù là kẻ ngu cũng biết được đây là Vạn phu trưởng đệ tam quân.
Bọn họ cũng nhận ra thân phận Bạch Tiểu Thuần, dù sao tất cả mọi người đều là thiên kiêu trên Tinh Không Đạo Cực bảng, Bạch Tiểu Thuần có danh khí không nhỏ trong Tinh Không Đạo Cực bảng, cho dù danh khí lớn hơn nữa bọn họ cũng không dám tin tưởng cảnh tượng trước mặt mình, hai người giật mình đứng tại chô, chỉ có thể vô ý thức hít khí lạnh, thậm chí nội tâm rất khẩn trương, đồng thời đầu óc nổ vang, bọn họ lần đầu biết rõ địa vị của Tống Khuyết lại cao như vậy, dượng của hắn chính là Vạn phu trưởng!!
Hai người run rẩy, lúc này vô ý thức ôm quyền cúi đầu.
- Bái kiến... Bái kiến... Vạn phu trưởng đại nhân.
Lúc hai người bái kiến, trong mắt Tống Khuyết xuất hiện vẻ mờ mịt, tất cả quá đột ngột, hắn căn bản không kịp chuẩn bị chút nào, trước đó hắn còn cho rằng mình sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, đủ để áp qua Bạch Tiểu Thuần ít nhất mười con phố, chỉ trong nháy mắt tiếp theo Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện trước mặt mình...
- Bạch Tiểu Thuần... Điều này sao có thể, ngươi... Ngươi đã trở thành Vạn phu trưởng?
Sắc mặt Tống Khuyết tái nhợt, lời nói đứt quãng, âm điệu biến thành quái dị, hắn không muốn tin tưởng đây là sự thật, thậm chí hắn cảm thấy chuyện này quá đáng sợ.
Trong nháy mắt hắn nói chuyện, đám người Triệu Long chung quanh Bạch Tiểu Thuần với tư cách là thân vệ, bọn họ cau mày, Lưu Lệ hừ lạnh một tiếng, lúc nàng hừ lạnh cũng làm mấy trăm thân vệ khác không vui, ai cũng nghe ra ý nghi vấn trong lời Tống Khuyết, những kiêu binh hãn tướng này bộc phát sát khí, trong lúc sát khí bộc phát hình thành khí thế kinh người bao phủ Tống Khuyết ba người.
- Thật lớn mật, tên của Vạn phu trưởng không phải ngươi có thể tùy tiện kêu lên.
Triệu Long quát một tiếng, mặc dù hắn thưởng thức Tống Khuyết nhưng trong nháy mắt đối phương dám nghi vấn đại nhân nhà mình hắn lập tức trở mặt, trong mắt sinh ra sát khí kinh thiên.
Lý Hoành Minh Thiên phu trưởng cũng cau mày nhìn về phía Tống Khuyết ba người, sát ý vô hình bao phủ binh doanh, giống như hóa thành cự thú khủng bố tùy thời cắn nuốt ba người.
Ánh mắt người nọ không tốt, lập tức làm một nam một nữ sau lưng Tống Khuyết suýt nữa sợ hãi té xuống đất, bọn họ khiếp sợ tới mức tận cùng, nhất là nàng kia đã quỳ lại, nam tử trung niên bên cạnh cũng quỳ xuống, sát khí của những người này quá mạnh, bọn họ có cảm giác cực mạnh, nếu mình không quỳ lạy, sợ rằng sau đó sẽ hình thần câu diệt.
Tống Khuyết run rẩy, sắc mặt trắng bệch, sát khí này với hắn cũng cực mạnh nhưng hắn đã không sợ hãi, hắn ngơ ngác nhìn tất cả, kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn bi phẫn không thể áp chế nổi nữa, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhìn chung quanh, trong lòng của hắn biệt khuất như nước sông cuồn cuộn phá vỡ bờ đê...
- Không có khả năng... Tất cả không có khả năng...
Hắn nghĩ đến trước kia, từ ngày bắt đầu biết Bạch Tiểu Thuần thì đối phương vẫn áp lên đầu của hắn, hắn như bị vận rủi quấn thân, cho dù hắn xua đuổi thế nào cũng không thể thoát được.
Vẫn Kiếm Thâm Uyên bị đoạt thiên mạch, cho đến Huyết Khê Tông, đối phương cường thế trở thành huyết tử, rồi sau đó trong Nghịch Hà Tông, người ta với thân phận thiếu tổ dưới một người trên vạn người, chính mình lần lượt giãy dụa ý đồ xoay người nhưng không có tác dụng.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...