Tất cả oan hồn trong phạm vi mấy trăm trượng không bị khống chế, tất cả bọn chúng đều tụ tập vào giữa trung tâm vụ nổ, bản thân đám oan hồn không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt đã dính chặt vào nhau, phạm vi mấy trăm trượng không còn một oan hồn nào!
Đứng từ xa dễ dàng nhìn thấy oan hồn vô cùng vô tận lại xuất hiện một khu vực trống trải mấy trăm trượng, tất cả mọi người muốn không chú ý cũng không được.
Bọn họ mở to mắt nhìn tất cả oan hồn ngưng tụ cùng một chỗ hóa thành một hồn cầu nhỏ như viên đan dược rơi trên mặt đất, ngàn vạn oan hồn trong đan dược gào thét giãu dụa nhưng không thoát được.
Không chỉ các tu sĩ trên tường thành không dám tin, ngay cả đám thổ dân trên chiến trường cũng ngạc nhiên không nhỏ, thậm chí oan hồn bốn phía cũng dừng lại.
Cho dù mấy Hồn Đế cũng ngạc nhiên ngây người.
- Là...
Đầu óc Lý Hoành Minh chấn động mạnh, hắn xem hành động lúc trước của Bạch Tiểu Thuần là chết sĩ diện, hiện tại hắn ngẩn ngơ như người say rượu.
Triệu Thiên Kiêu khó tin nhìn khu vực mấy trăm trượng trống trải, nhìn mấy vạn oan hồn đang giãy dụa trong hồn cầu, hắn khiếp sợ nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
Trần Nguyệt San và mấy tùy tùng chấn động mạnh nhất, nhất là đám người Trần Nguyệt San nhớ lúc Bạch Tiểu Thuần tham gia thí luyện màu xanh.
- Trời ơi! Đây là việc gì?
- Vừa rồi... Vừa rồi là pháp bảo gì?
- Trước kia chưa từng gặp qua, cũng không ngờ thứ vừa rồi có tác dụng kinh người với đám oan hồn như thế.
- Hắn là ai!
Tu sĩ Bác Bì Quân trên tường thành ngơ ngác một thời gian ngắn, bọn họ xôn xao nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Chỉ tiện tay ném viên đan dược ra ngoài, chẳng những có hiệu quả kinh người còn làm mọi người chấn động, Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, lập tức lấy một đống Tụ Hồn Đan ném ra ngoài như thiên nữ tán hoa sau đó bấm niệm pháp quyết.
Trên chiến trường có nhiều vụ nổ bộc phát, rất nhiều oan hồn kêu thảm thiết, từng khu vực biến thành trống trải, có một... Hồn Đế cũng bị đan dược nổ gần thân thể và bị hút vào hồn cầu.
Mọi người rung động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Phát hiện hiệu quả tốt như vậy, Bạch Tiểu Thuần vui vẻ vung tay áo liên tục..
- Ai nói ta sợ? Bạch Tiểu Thuần ta xuất hiện ở nơi nào, đám oan hồn sẽ tan thành mây khói ngay lập tức! Ta sợ chúng?
- Bạch Tiểu Thuần ta sợ sao?
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần đắc ý, hắn cố gắng bày ra hình tượng anh hùng thiết huyết, chỉ cần có người nào dám nói hắn sợ, hắn sẽ lập tức liều mạng với người đó ngay lập tức.
Phối hợp với Tụ Hồn Đan hắn vừa ném ra ngoài, hiệu quả chấn nhiếp vô cùng to lớn, chiến trường lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, tu sĩ Bác Bì Quân trên tường thành cuồng nhiệt khi nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Ngay cả Triệu Thiên Kiêu cũng ngừng thở, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần phản ứng lớn như vậy, phất tay diệt không biết bao nhiêu oan hồn.
Thậm chí không chỉ như vậy, tu sĩ Bác Bì Quân trong phạm vi quan tài đỏ cực lớn phía sau cũng chú ý tới tình hình bên này, các quan chỉ huy đều nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Tiểu Thuần ta trải qua rất nhiều cuộc chiến, lúc trước Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông đại chiến tông môn bị một mình ta ngăn cản, hai tông dung hợp với nhau chinh chiến cả hạ du Tu Chân giới!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn phương xa, trên người bộc phát sát khí khủng khiếp.
- Ta tung hoành trong trăm vạn đại quân, dung Đan Khê, nuốt Huyền Khê, ta cũng là người đặt tên cho Nghịch Hà Tông!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chiến trường, hào khí vượt mây.
- Nghịch Hà Tông đại chiến Không Hà Viện, Bạch mỗ đánh giết không biết bao nhiêu cường địch, càng điều khiển thân thể Huyết Tổ ngăn cản nội tình chí bảo Không Dong Tà Thục của Không Hà Viện!
- Lý đạo hữu, vừa rồi ngươi giật mình khi Bạch mỗ bước vào trường thành không bị tràng diện chiến tranh làm hoảng hốt, hiện tại ngươi hiểu nguyên nhân chưa? Từ khi Bạch mỗ tu hành đến nay đã trải qua quá nhiều cuộc chiến.
Trên người Bạch Tiểu Thuần bộc phát khí chất kiên cường cương nghị, trong mắt hắn mang theo thần thái trầm ổn, giọng nói trầm thấp như lão nhân trải qua năm tháng tang thương.
Hắn càng như thế, cảm giác thiết huyết không sợ sinh tử càng mãnh liệt, tâm thần mọi người chấn động, Lý Hoành Minh hít thở dồn dập.
Bọn họ không biết Bạch Tiểu Thuần, đây là lần đầu tiên gặp mặt, sở dĩ bị bộ dạng và khí thế cùng ngôn từ của Bạch Tiểu Thuần chấn nhiếp, không phải bọn họ ngu dốt, thật sự là do Tụ Hồn Đan tạo thành hiệu ứng oanh động quá lớn, quá mức có rung động hiệu quả, tích tụ các hiệu ứng mới sinh ra hiệu quả như hiện tại.
Thậm chí đám thổ dân ngoài trường thành cũng hãi hùng khiếp vía, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí không dám tiếp tục đánh về phía trước, đám oan hồn không ngừng lui ra phía sau.
- Tiểu Thuần, là sư huynh trách oan ngươi.
Triệu Thiên Kiêu tự trách, hắn nhìn thẳng Bạch Tiểu Thuần, nhớ lại thời điểm ở chung với Bạch Tiểu Thuần, hắn ôm quyền cúi âầu tạ lỗi.
- Không sao, sư huynh không nên cho rằng Bạch Tiểu Thuần ta không sợ chết, trên thực tế ta rất sợ chết, bởi vì ta sự tử vong không có ý nghĩa, ta sợ người thân của ta sống không có tương lai!
Bạch Tiểu Thuần phất tay áo, lời lẽ tang thương nhưng trong lòng vui vẻ, cảm giác mình đã đánh ra danh tiếng, về sau ai còn dám nói mình sợ ra chiến trường.
- Tiểu Thuần...
Triệu Thiên Kiêu chấn động.
- Triệu sư huynh, ta hiểu tâm ý của ngươi, không cần nhiều lời, cuộc chiến trước mắt chưa chấm dứt, Lý đạo hữu không nên bỏ qua cơ hội, còn không hạ lệnh khai chiến, không nên làm cơ hội Bạch mỗ sáng tạo trôi qua!
Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ, Lý Hoành Minh nhìn Bạch Tiểu Thuần thật lâu, hắn không nhiều lời, liên tục ra lệnh tấn công.
Lúc này rất nhiều pháp khí trên tường thành nổ vang, từng cột sáng bắn ra ngoài, càng có không ít tu sĩ bay lên cao thi triển thần thông pháp thuật.
Trong thời gian ngắn chiến trường sinh ra hàng loạt tiếng nổ mạnh, đám oan hồn ý định giãy dụa, Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng ném Tụ Hồn Đan phá tan oan hồn, cuối cùng chúng không thể không lui ra phía sau.
Sau khi Tụ Hồn Đan nổ tung, phạm vi mấy trăm trượng biến thành trống trải, hồn triều vô tận đã bị Tụ Hồn Đan thanh lý ngay lập tức, chúng ngưng tụ thành hồn cầu, tiếng kêu thảm thiết và tức giận oanh động tứ phương.
Khi hồn triều giảm mạnh, những thú dữ kia và thổ dân không nơi che chắn, căn bản không thể ngăn cản pháp khí trên trường thành, bọn chúng liên tục tử vong.
Đối với thổ dân, oan hồn là căn bản của bọn họ, xua đuổi oan hồn oanh kích trường thành chính là chiến lơợc của Man Hoang, hiện tại cách này đã mất hiệu quả.
Tâm thần bọn họ rung động, bọn họ cảm thấy chiến trường khác xa dĩ vãng quá nhiều, sau khi thiệt hại quá lớn, bọn chúng không thể không rút lui.
Trận chiến tranh phải đánh tới nửa đêm, hiện tại vẫn chưa tới hoàng hôn liền chấm dứt, cuộc chiến kết thúc, tu sĩ Bác Bì Quân vẫn còn cảm giác không tưởng tượng nổi, bọn họ đánh nhau với thổ dân và oan hồn nhiều năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đối phương rút lui nhanh như vậy.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...