Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Dịch giả: Tiểu Băng

"Nhất định là phải có khả năng đánh nhau, mới bảo vệ chúng ta an toàn được, nên đương nhiên tu vi phải tốt, quan trọng nhất, là phải có tiềm năng phát triển mạnh mẽ!" Thần Toán Tử nghiêm túc nói.

Hứa Bảo Tài bên cạnh không ngừng gật đầu, Bạch Tiểu Thuần cũng gật gù.

"Chúng ta không biết sẽ phải ở lại Tinh Không Đạo Cực Tông bao nhiêu năm, nên người này phải chọn thật kĩ, tốt nhất là người có thể đi theo chúng ta không lâu là có thể Kết Đan." Thần Toán Tử tiếp tục.

"Ngươi nói rất đúng!" Bạch Tiểu Thuần cười.

"Thiếu tổ, ta có một đề nghị, ngươi thấy trong số mấy người Tống Khuyết, Quỷ Nha, Cửu Đảo, Bắc Hàn Liệt, người nào thích hợp nhất?" Thần Toán Tử thấy Bạch Tiểu Thuần vui vẻ, thì thầm thở phào.

"Mấy người này ai cũng đạt yêu cầu, thật là khó chọn, nhưng mà Tống Khuyết là chất nhi của ta, chuyện tốt như đi Tinh Không Đạo Cực Tông đương nhiên ta phải dành cho người nhà trước." Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một lúc.

Thần Toán Tử và Hứa Bảo Tài nhìn nhau, thần sắc cổ quái, nhưng không dám nhiều lời, vội tán thưởng Bạch Tiểu Thuần thực là có lòng bảo vệ vãn bối.

Tống Khuyết cứ thế bị xác định phải đi, song ba người không đi tìm Tống Khuyết, mà gọi một tên đệ tử Huyết Khê Nhất Mạch tới, bảo đi báo tin cho Tống Khuyết.

"Ta có thể dẫn theo năm người qua, bây giờ mới có ba… ừm, ta còn cần một người tâm phúc!" Bạch Tiểu Thuần nghĩ ngay tới Trương Đại Bàn.


"Đại sư huynh chính là người ta tin tưởng nhất, đương nhiên là nhân tuyển tốt nhất, Tinh Không Đạo Cực Tông xa lạ, nhưng cũng là tông môn đầu nguồn, có lẽ cũng là một hồi tạo hóa cho Đại sư huynh." Bạch Tiểu Thuần vẫy tay gọi Hứa Bảo Tài và Thần Toán Tử, bảo hai người chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày sau sẽ đi, còn mình thì hóa thành cầu vồng đi xa.

Hắn đi, Hứa Bảo Tài và Thần Toán Tử mới nhìn nhau cười đau khổ, hoàn toàn thấy mờ mịt với tương lai.

Khi Bạch Tiểu Thuần đi tới động phủ Trương Đại Bàn, Trương Đại Bàn đang luyện linh, Bạch Tiểu Thuần ở bên ngoài đợi một hồi, Trương Đại Bàn mới đi ra, thấy Bạch Tiểu Thuần thì cười, đắc ý lắc lắc một thanh phi kiếm trước mặt hắn.

"Coi đi, ba lượt luyện linh nhé!"

Bạch Tiểu Thuần nhìn thanh phi kiếm, thầm nghĩ Trương Đại Bàn quả là có thiên phú về luyện linh, bèn không ngớt buông lời ca ngợi, làm Trương Đại Bàn mở cờ trong bụng.

"Nói đi, ngươi đến chỗ của ta làm gì, chỉ cần Trương Đại Bàn ta làm được, nhất định không cau mày!" Trương Đại Bàn đắc ý.

Bạch Tiểu Thuần ngần ngừ, hắn nghĩ đi Tinh Không Đạo Cực Tông, đối với Trương Đại Bàn có lẽ là một hồi tạo hóa, nhưng đương nhiên ở lại Nghịch Hà Tông thì an toàn hơn, nên chần chừ một hồi mới nói cho Trương Đại Bàn nghe, để Trương Đại Bàn tự quyết định.

Trương Đại Bàn mắt sáng rực, kéo tay Bạch Tiểu Thuần.

"Đi, nhất định phải đi, Tinh Không Đạo Cực Tông, đó là tông môn đầu nguồn, ta nghe sư phụ ta đã từng nói, Tinh Không Đạo Cực Tông là nơi duy nhất có thể luyện linh tới mười lăm lần trong cả Đông mạch tu chân giới!"

"Ở đó còn có công pháp truyền thừa chuyên về luyện linh, Cửu Bàn, ngươi nhất định phải dẫn ta đi theo."

Bạch Tiểu Thuần thở phào.

"Được, Đại sư huynh, ba ngày sau, ta chờ huynh ngoài đại điện Nghịch Hà Sơn!"

Bạch Tiểu Thuần trở về động phủ, nghĩ nên chọn ai làm người cuối cùng.

"Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển... hay, còn có một chỗ, hai người chỉ mang theo được một thôi, làm sao bây giờ, mang theo người nào cũng không ổn."

Nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra, Bạch Tiểu Thuần dứt khoát không nghĩ nữa, nhắm mắt tu luyện.

Cho khuya, hắn mới mở mắt, nhìnnh, thở dài.

"Không nỡ bỏ đi a."

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn ra xa, tập trung ý chí vào một phương hướng.


Nơi đó hư không vặn vẹo, một bóng người thon thả lặng lẽ xuất hiện, đi tới trước mặt hắn.

Làn gió thơm đập vào mặt, người tới chính là Trần Mạn Dao!

Cô mặc trang phục thuần một màu đen, vô cùng dụ hoặc.

Mái tóc tơ nhẹ bay bay, đôi mắt trong vắt đáng yêu, mị lực bày ra tới cực hạn.

"Sao nhìn người ta hung dữ thế!" Trần Mạn Dao khẽ nói, giọng nói mềm mại như tơ, êm dịu ngọt ngào, làm người nghe muốn nóng cả người.

Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hắn luôn cảnh giác với Trần Mạn Dao.

"Chuyện gì?" Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng.

"Không có chuyện không thể tới tìm ngươi à?" Trần Mạn Dao u oán liếc hắn, đang định xuất tiếp chiêu, nhưng bỗng giật thót, vì thấy mi tâm Bạch Tiểu Thuần đang mở ra con mắt thứ ba!

Con mắt màu tím này có một sức mạnh làm Trần Mạn Dao rùng mình sợ hãi, cả người như bị điều khiển, từ từ bay bổng lên không trung, một nút cài trên áo bị tuột ra. Con mắt thứ ba Bạch Tiểu Thuần khép lại, Trần Mạn Dao lại trở về bình thường, trán vã mồ hôi lạnh, theo bản năng lùi lại mấy bước, mặt biến sắc.

"Bạch mỗ không phải loại người ngươi tưởng, hỏi lại ngươi một lần, ngươi có chuyện gì?" Bạch Tiểu Thuần bắt chước ngữ khí nói chuyện của Tống Khuyết khi nói chuyện với người khác, chẳng những giống như đúc, mà còn tốt hơn.

Trần Mạn Dao hít thở sâu, không dám lỗ mãng nữa, ôm quyền cúi xuống.

"Kính xin thiếu tổ đồng ý, cho ta danh ngạch cuối cùng."


"Không được, ngươi đi đi." Bạch Tiểu Thuần từ chối ngay tức khắc.

"Thiếu tổ xin cho ta giải thích một lời, có ta ở bên cạnh, lúc nào người cũng có thể liên hệ với Man Hoang, biết mọi chuyện người muốn biết, hơn nữa, trong Tinh Không Đạo Cực Tông có một chiếc chiến thuyền có thể đi thông tới Man Hoang!"

"Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ chia sẻ cho ngươi một ít bí mật của Man Hoang, ta cũng biết rất nhiều chuyện của Tinh Không Đạo Cực Tông, ta có thể..." Trần Mạn Dao cố gắng thuyết phục, nhưng cô chưa nói xong, Bạch Tiểu Thuần đã phất tay, một luồng gió hất cô bay đi.

"Bạch Tiểu Thuần, trong Tinh Không Đạo Cực Tông có manh mối về Đỗ Lăng Phỉ ối, ngươi dẫn ta đi, ta nhất định giúp ngươi tìm thấy cô ấy! Cũng chỉ có ta làm được mà thôi, vì ta là người của Man Hoang, ám tử trong Tinh Không Đạo Cực Tông chỉ biết ta, không nhận ngươi, ta lấy sinh mạng mình thề, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được!" Trần Mạn Dao vội nói nhanh, cơn gió khựng lại, nhưng sau đó tiếp tục xoắn tới, cuốn cô xuống khỏi Nghịch Hà Sơn.

Trần Mạn Dao lo lắng không biết được không, thì bên tai đã vang lên giọng nói lạnh tanh của Bạch Tiểu Thuần.

"Hai ngày sau, Nghịch Hà Sơn đại điện."

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn lên trời, nếu không phải Trần Mạn Dao nhắc tới, hắn sẽ tưởng hắn đã quên cái tên đó.

Trong lòng hắn phức tạp, không biết cảm xúc mình dành cho Đỗ Lăng Phỉ rốt cuộc là cái gì.

Hình như ngoài vụ ở Lạc Trần sơn mạch, họ đâu còn mối liên quan nào khác.

"Có lẽ, ta cũng phải biết đáp án và sự thật..." Bạch Tiểu Thuần lầm bầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui