Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Dịch giả: Tiểu Băng

Giữa không trung, còn có một số khôi lỗi giáp vàng thực lực kinh người, không thua gì truyền thừa và Huyết Phách, số lượng mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi con đều mạnh mẽ, nổi bật.

Từ xa nhìn lại, chiến trường rộng tới mức không thấy cuối, chừng mấy chục vạn tu sĩ đang đánh giết với nhau, mỗi người đều là đang ở giữa lằn ranh sinh tử.

Nhưng nhìn tổng thể, rất rõ ràng Huyền Khê Tông đang lâm vào thế yếu, liên tục lùi lại, nếu không phải nhờ trận pháp của tòa thành hỗ trợ, thì đã sớm tan.

Nhưng điều làm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi nhất là trong các trận pháp trên hùng thành, đều có tu sĩ Đan Khê Tông thần sắc chết lặng ngồi trong đó, dùng tu vi của mình để giúp cho đại trận vận chuyển.

Hơn phân nửa tu sĩ Đan Khê Tông đã bị Huyền Khê Tông đối xử như nô dịch, vốn là định dung hợp, nhưng chiến tranh bộc phát, họ không có thời gian để dung hợp, lại cũng không thể thả những người này, nên biến họ thành linh thạch hình người để vận chuyển trận pháp!

Bạch Tiểu Thuần rùng mình!

Bốn phía không có gió, chỉ có mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập khắp nơi.

Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, hắn thậm chí mơ hồ có chút bị cái này máu tanh khí tức buồn nôn, sắc mặt hơi tái nhợt, hắn cho dù cũng và người giết chóc, nhưng lần đầu đối mặt loại này quy mô chiến tranh, làm cho nội tâm của hắn tựa hồ chia làm hai bộ phân.

Một bộ phận đang tại thét lên, muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi đây, ở đây quá nguy hiểm, phải cẩn thận canh chừng bốn phía.

Nhưng những bằng hữu của hắn đang điên cuồng chiến đấu, làm Bạch Tiểu Thuần lại muốn nhảy vào tham gia.


Bạch Tiểu Thuần hít sâu, hắn biết lập trường của mình, trên chiến trường này có quá nhiều bằng hữu của hắn, hắn không thể nào rời khỏi đây được.

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhưng kiên định xông tới, tốc độ cực nhanh, vốn dĩ hắn tới, chẳng ai chú ý, nhưng Thiết Đản, đang chiến đấu với một con cự thú của Huyền Khê Tông thì giật mình, gào lên rõ to.

Tiếng gào mang theo sự vui sướng, tất cả chiến thú của Linh Khê Tông trên chiến trường ào ào gào rú lên theo, tu sĩ Huyết Khê tông thì nhận ra tu vi chiến lực của mình đang từ từ tăng lên!

Sức lực và lực sát thương đều tăng hẳn so với trước, ai cũng kinh ngạc, nhưng vô cùng phấn khởi.

Ở một chỗ trên chiến trường, một đệ tử ngưng khí của Linh Khê Tông và một đệ tử ngưng khí của Huyết Khê Tông đang tuyệt vọng không ngừng lui về phía sau, đằng trước họ là mấy Huyền Khê Tông tu sĩ đang điên cuồng đuổi riết tới.

Hai người cười thảm nhìn nhau, qua thời gian cùng chiến đấu, hai người đã coi nhau là bằng hữu, nay cùng chia sẻ sự tử vong đang tới gần.

"Hồi trước nhìn các ngươi không vừa mắt, nhưng nếu có kiếp sau, hy vọng tiếp tục được cùng chiến đấu với nhau!"

"Hặc hặc, một lời đã định!" Hai người lúc đầu vốn thuộc hai tiểu đội khác nhau, nhưng dần dần đồng đội đều chết trận, khiến hai người tụ vào một chỗ, đang định quyết tử chiến.

Nhưng đột ngột một bóng người vọt tới, chắn trước mặt họ, bốn tu sĩ Huyền Khê Tông còn chưa kịp phản ứng, huyết quang đã lóe lên... Bốn người giật mạnh một cái, mở to mắt, bốn cái đầu lâu bay lên.

Bạch Tiểu Thuần đã tới!

Hai tu sĩ được hắn cứu sững sờ, sau khi nhìn rõ ra là hắn, thì đều kinh hô.

"Huyết Tử đại nhân..."

"Bạch sư thúc!"

Bạch Tiểu Thuần liếc qua hai người một cái, khẽ gật đầu, nhoáng một cái vọt sang chỗ khác, những nơi hắn đi qua, không ai cản nổi.

Chính lúc chém giết này, Bạch Tiểu Thuần phát hiện ra Bất Tử Trường Sinh Công của mình đã trở thành vô cùng cường hãn, khiến sức mạnh cơ thể cực khỏe không nói, mà sức phòng vệ cũng đạt mức kinh người.

Dù bị nhiều người công kích cùng lúc cũng chẳng thấy đau đớn mấy, trong khi một kích của hắn, nhất là Toái Hầu Tỏa, luôn khiến kẻ địch một phát chết ngay.

Khi bị nhiều tu sĩ bao vây, Bạch Tiểu Thuần thường triển khai Hám Sơn Chàng, thân thể như con thú điên, những ai bị hắn tông cũng đều vỡ xương nát người, không ai cản hắn lại được!


"Bất Tử Trường Sinh Công này, thì ra là công pháp để dùng khi quần chiến!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, thu hết thuật pháp lại, chỉ dùng mỗi sức mạnh cơ thể.

Hắn đâm thẳng vào một Trúc Cơ tu sĩ Huyền Khê Tông, khiến đối phương phun máu, hắn xoay người, một quyền đấm ra, đấu với người đánh lén từ sau lưng.

Tu sĩ đánh lén như gặp phải quỷ, kêu lên thảm thiết, cánh tay nổ bung, bị văng ngược về. Bạch Tiểu Thuần bấm pháp quyết, chỉ một cái, từ đầu ngón tay có huyết quang lóe lên, hóa thành huyết kiếm, xuyên qua người kia.

Hắn tiếp tục dùng cơ thể mở đường, dựa vào sức mạnh cường hãn của cơ thể, xuyên khắp chiến trường, như cá gặp nước.

Những nơi hắn đã tới, tu sĩ Huyết Khê Tông ở đó đều được tăng tu vi chiến lực, khiến thanh âm đánh giết của khu vực nho nhỏ đó lại bùng lên sục sôi.

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng đi sâu vào trong chiến trường, tới chỗ cự nhân trận pháp của tu sĩ Hương Vân Sơn.

Cự Nhân này là một trong những hóa thân của Chủng Đạo sơn Cửu đại trận pháp, lẽ ra Bạch Tiểu Thuần phải ở trong nó, điều khiển nó.

Vì hắn không có, nên chiến lực của Cự Nhân bị giảm sút, yếu hơn tám cự nhân của tám trận pháp cùng loại, hiện đang giao chiến với một con khôi lỗi giáp đen.

Khôi Lỗi trên chiến trường chia làm ba màu xanh đen và vàng, màu xanh nhiều nhất, màu đen không nhiều lắm, màu vàng ít nhất, con Khôi Lỗi màu đen này to cả trăm trượng, mơ hồ mang theo một tia màu vàng.

Chiến lực của nó mạnh hơn hẳn những khôi lỗi giáp đen bình thường.

Khôi Lỗi giáp đen cầm kiếm xấn tới, đâm vào trận pháp Cự Nhân.

Trận pháp Cự Nhân vặn vẹo, có thể nhìn thấy người bên trong đều phun máu tươi, ai cũng điên cuồng, nhưng không có cách, chỉ biết mở to mắt nhìn thanh đại kiếm kia tiếp tục chém tới.

"Linh Khê Tông trận pháp hóa thân, danh truyền thiên hạ, nhất là Chủng Đạo sơn Cửu trận, càng là nổi bật nhất, nhưng một trận hôm nay, thực khiến ta thất vọng." Từ bên trong Khôi Lỗi giáp đen vang ra một giọng nói khinh miệt.


Thanh đại kiếm múa lên, trận pháp Cự Nhân gần như tan vỡ, mọi người bên trong cười thảm, Bạch Tiểu Thuần không có mặt, như là rắn mất đầu, nhiều loại biến hóa của cự nhân họ không thể thi triển ra được, giờ cự nhân hóa thân đã sắp tan vỡ, họ cũng sắp phải chết.

Nhưng một tiếng hừ lạnh đã từ xa vang tới.

"Phân trận!" một đạo ấn quyết bắn tới, khắc vào trận pháp hóa thân, mọi người đều nhìn thấy một người đang bay tới.

Oanh một tiếng, cự nhân biến mất, tám người bay tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.

"Hợp trận!" Bạch Tiểu Thuần gầm lên, tay bấm pháp quyết.

Chín người cùng bấm pháp quyết, một trận pháp Cự Nhân mới xuấ thiện, cự nhân này to hơn cự nhân trước rất nhiều, cơ thể không phải mơ hồ mà rất thực thể và chắc chắn, gương mặt là mặt của Bạch Tiểu Thuần.

Sau khi xuất hiện, hai mắt cự nhân mở ra, là ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, lăng lệ ác liệt, sắc bén như đao.

"Ngươi muốn thấy sức mạnh Chủng Đạo sơn Cửu trận ta? Để ta thành toàn cho ngươi!" Bạch Tiểu Thuần bước tới một bước, mặt đất nổ vang.

Khôi Lỗi giáp đen nhìn thấy, chiến ý mãnh liệt bùng ra.

"Bạch Tiểu Thuần?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui