Dịch giả: Tiểu Băng
Rời khỏi Thông Thiên Hà, Bạch Tiểu Thuần vô và phấn chấn, trong lòng rất khoái chí, bắt mình nhớ kĩ câu nói kia, hắn cảm thấy câu nói kia rất là thực dụng.
"Hừ hừ, sau này thấy kẻ nào không vừa mắt, ta sẽ lấy nó ra hù hắn một phen, chắc chắn sẽ làm hắn phải sửng sốt!" Bạch Tiểu Thuần trở lại trong bách thú viện, suy nghĩ về cách luyện chế Nghịch Hà Đan, hơi ngần ngừ, cuối cùng cắn răng một cái, bắt đầu luyện chế.
Muốn luyện chế Nghịch Hà Đan, phải lấy bản thân ra làm lò đan, Bạch Tiểu Thuần luyện dược sang ngày thứ hai, đã hét lên thảm thiết, tiếng động rầm rầm liên miên không dứt, hắn chạy như bay ra gian phòng.
Sau lưng vẫn không ngừng vang ra tiếng rầm rầm.
"Tại sao lại như vậy..." trong người Bạch Tiểu Thuần không ngừng xì ra khí, Thiết Đản bị hù chạy vội ra ngoài, cả bách thú viện nhanh chóng tràn ngập mùi hôi.
Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, cái mùi này cả ba ngày sau mới từ từ tiêu tán, hắn không dám thử chế thuốc nữa.
"Cái đồ chơi này, không phải cho người luyện, thật là đáng sợ, ta luyện dược có thể bị nổ lô, nhưng luyện cái Nghịch Hà Đan này, lấy thân mình làm lò đan, nếu bị nổ..." Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, càng cảm thấy quá khủng bố, lo còn luyện nữa, mạng mình cũng chẳng còn, nên quyết định không luyện nữa.
"Tuyệt đối không luyện!" Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng sợ, cũng bắt đầu hiểu được cảm giác của người khác lúc hắn chế thuốc.
Ngoài bách thú viện, mấy làn cầu vồng ào ào bay tới, đám Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, Hứa Bảo Tài xuất hiện, vừa bước vào bách thú viện, đã ngửi thấy chút mùi hôi còn sót lại.
"Mùi gì thế?" Trương Đại Bàn sững sờ.
"Cái này... Đây là..." Hứa Bảo Tài lắp bắp, mơ hồ đoán ra, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Hắc Tam Bàn đã ra dáng nữ nhân uyển chuyển, dù da còn hơi đen, nhưng cả người tư thế hiên ngang, cũng không khỏi nhíu mày.
Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, vội ho một tiếng.
"Cái kia... Thiết Đản mấy ngày nay ăn phải đồ hư, bụng không tốt."
Thiết Đản ở phía xa, nghe vậy định kêu lên đính chính, nhưng bị Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, tủi thân gục đầu xuống, nhìn mọi người.
Bạch Tiểu Thuần thấy mấy người Trương Đại Bàn còn có vẻ nghi ngờ, vội đổi chủ đề.
"Không nói chuyện này nữa, sao các ngươi tới đây? "
"Chúng ta tới đây để tạm biệt ngươi. Ngày mai nhóm thứ ba sẽ truyền tống, ba người chúng ta đều và đi." Trương Đại Bàn đáp.
Bạch Tiểu Thuần giật mình. Ba người Trương Đại Bàn trong thời gian hắn ở Huyết Khê Tông đã tăng tiến tu vi nhanh chóng, đều đã trở thành đệ tử nội môn.
Tuy đều chưa Trúc Cơ, nhưng đều đã là Ngưng Khí Đại viên mãn, trên chiến trường mặc dù tác dụng không lớn, nhưng nếu đông người tụ vào một chỗ, lại có thêm trận pháp hỗ trợ, thì cũng có thể tạo ra sức mạnh kinh người.
Bạch Tiểu Thuần im lặng, không biết nên nói cái gì, cảm thấy hơi có áp lực.
"Trận chiến này, chúng ta chưa chắc thất bại, hơn nữa nếu nhất định khai chiến, như vậy trên chiến trường, mọi người cũng có thể và nhau giết địch!" Hắc Tam Bàn nhàn nhạt mở miệng, Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài đều gật đầu.
Bạch Tiểu Thuần nhìn ba người Trương Đại Bàn, hắn nhớ tới cảnh trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên, những người đồng môn đã chết, hắn không thể tưởng tượng được nếu đám Trương Đại Bàn chết trận, hắn sẽ như thế nào... Hắn không muốn ai phải chết, không muốn có chiến tranh, muốn tất cả mọi người đều sống vui vẻ.
"Tiểu Thuần, đừng làm vẻ mặt như vậy, chúng ta chưa chắc sẽ chết, tới đây lâu rồi chúng ta không uống rượu, lần này phải say một trận mới được!" Trương Đại Bàn cười, từ trong túi trữ vật lấy ra mấy bầu rượu, chia cho mọi người, bốn người ngồi xuống, và uống.
Thời gian dần qua, mọi người từ từ nói nhiều hơn, Trương Đại Bàn cười nhắc lại những chuyện Bạch Tiểu Thuần gây ra từ khi vào trong tông, nhắc cả tới chuyện Linh Vĩ Kê.
"Đừng kể nữa, hương vị Linh Vĩ Kê... Thật là nhớ quá đi."
"Đều tại đám các ngươi!" Hắc Tam Bàn xấu hổ, năm đó chuyện Trộm Gà Cuồng Ma, nàng cũng tham dự vào, sau đó bị sư tôn dạy cho một bài thê thảm.
Hứa Bảo Tài đấm ngực, lôi Bạch Tiểu Thuần kể chuyện huyết thư năm đó, bốn người càng uống càng nói nhiều, chẳng biết ai đề nghị lại đi trộm gà, thế là bốn tên hấp tấp chạy xuống bờ Nam, bắt về mấy con Linh Vĩ Kê, cười ha hả nướng.
Đến chiều tối, theo lời đề nghị của Trương Đại Bàn ghị, bốn người lại đi Hỏa Táo Phòng, người trong Hỏa Táo Phòng đều kích động, nhất là những mập mạp năm xưa, ai nấy phấn khởi lập tức đi làm một đống đồ ăn, ăn uống với nhau.
Ồn ào một hồi, ngay cả Hầu tiểu muội cũng tới, bị Bạch Tiểu Thuần kéo tới ngồi bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, sau khi uống rượu vào, càng thêm ướt át.
Sau đó, Trần Phi cũng không mời mà tới, gia nhập vào hội, một đêm này, Bạch Tiểu Thuần say.
"Tam Bàn, cái tên này, năm đó ta còn tưởng ngươi là đàn ông, không ngờ ngươi lại là nữ!" Bạch Tiểu Thuần mắt lờ đờ say nhập nhèm, chỉ vào Hắc Tam Bàn quát.
Hắc Tam Bàn trừng Bạch Tiểu Thuần, hừ một tiếng, tiếp tục uống rượu.
"Mập mạp, sư tỉ mặt rỗ hồi đó đưa ta tới đây ấy, ngươi còn bảo là Hỉ Thước đang gọi gì đó, ngươi vô và hâm mộ người ta gì đó, còn nhớ không, đi, đi thổ lộ cho ta xem a."
"Hứa Bảo Tài, cái huyết thư năm đó của ngươi, hù Bạch sư thúc muốn chết luôn ấy!"
"Trần Phi, thằng cháu ngươi dám phục kích ta, hừ hừ!"
"Bạch Tiểu Thuần, mỗi lần chúng ta chia của, ngươi đều là người ăn nhiều nhất!"
"Đúng vậy a, cái chén dày đế đó, bây giờ đã trở thành truyền thống của Hỏa Táo Phòng chúng ta!"
"Hặc hặc, ta còn nhớ lần chúng ta và đi chặn cửa..."
"Bạch sư thúc... Ta sai rồi..."
Trương Đại Bàn hưng phấn, lấy chén ra, hô to.
"Thà chết đói trong hỏa táo phòng..."
"Cũng không đi ngoại môn tranh phong!" Bạch Tiểu Thuần gào lên tiếp lời, Hắc Tam Bàn cũng kích động, và đám sư huynh mập mạp xung quanh ngẩng đầu rống to.
Hứa Bảo Tài dù không phải là người Hỏa Táo Phòng, nhưng cũng gào không thua kém, Trần Phi cảm khái, mặc kệ mọi thứ, rống hết sức tới mức giọng cũng khàn, mọi người tụ lại hát hò.
"Linh Chu ăn cạnh góc, món chính không thể đụng vào, cắt thịt sao cho mỏng, cạo xương lưu lại ba phần, linh cháo trộn nhiều nước, quỳnh tương non nửa chén." Bạch Tiểu Thuần cầm bầu rượu, vừa tu, vừa hát.
"Không đúng không đúng, bây giờ không phải là sáu câu chân ngôn rồi, đã có thêm hai câu, đáy chén cao một phần, linh kê đưa Tiểu Thuần!" Trương Đại Bàn cười ha ha, vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, lảo đảo say ngã nhào sang bên.
Phóng túng kiểu này, thường ngày không bao giờ có, nhưng hôm nay sắp trên chiến trường, không ai dám nói mình nhất định sẽ không chết, nên một đêm này mọi người đều vứt sạch mọi thứ, thả giàn uống rượu, không ngừng hò hét.
Nhiều người nghe tiếng chạy tới, và Hỏa Táo Phòng ăn nói bậy bạ, uống rượu say mèm.
Hầu tiểu muội luôn theo bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, cũng say tới quên trời đất.
Đến canh ba, cả Hỏa Táo Phòng yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn quanh.
Hắn cầm một bầu rượu, uống một ngụm to, nhìn quanh một vòng, ghi nhớ gương mặt từng người, bàn tay siết chặt bầu rượu, muốn ghi khắc lại thời điểm này...
Sau đó dưới chân mềm nhũn, ngã xuống ngủ saymột bên, ngủ say đứng lên, bàn tay vì siết bầu rượu mạnh quá, gân xanh nổi cả lên.
Sáng sớm hôm sau, Diên Vĩ Phong, Tử Đỉnh Sơn rực hào quang chiếu lên trời, những bóng người lại ào ào bay ra, bay tới hai ngọn núi đó.
Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, Hứa Bảo Tài, Trần Phi, đều ở trong đó, và với danh sách truyền thừa và lão tổ, nhóm thứ ba gần ba vạn người, Truyền Tống ra đi.
Bạch Tiểu Thuần nằm trong Hỏa Táo Phòng, mở to mắt, nhìn theo đám Trương Đại Bàn biến mất, trong mắt đầy cố chấp.
"Tiểu Thuần ca ca... Ta là nhóm thứ tư." Hầu tiểu muội bên cạnh khẽ nói.
Bạch Tiểu Thuần cầm chặt tay cô, trầm giọng đầy kiên định.
"Mọi việc cứ để ta!"
Nhóm đệ tử thứ ba rời đi, cả Linh Khê Tông đã trống một nửa.
Mấy ngày sau, Lạc Nhật Phong, Khung Đính Phong, Hương Vân Sơn, ba ngọn núi cuối cùng cũng phát ra cột sáng phóng lên trời.
Trận pháp tông môn đã hoàn toàn mở ra.
Thiết Mộc lão tổ xuất hiện, những danh sách truyền thừa còn lại, Thái Thượng Trưởng Lão, cả Trịnh Viễn Đông, cũng đều xuất hiện, Lý Thanh Hậu, Hứa Mị Hương đều ở trong đó.
Hầu như tất cả trưởng lão, đệ tử nội môn, ngoại môn đệ tử, đều ra mặt hết, phần lớn trong số họ đều được ghi tên trong danh sách nhóm truyền tống thứ tư.
Nhóm thứ năm cuối cùng là nhóm những người căn cốt nhất, trong lần thứ tư này là lần truyền tống đông nhất, hơn năm vạn người...
Bạch Tiểu Thuần nhìn cột sáng, hít sâu, đi ra bách thú viện, Thiết Đản đi theo sau, nhanh nhẹn khác hẳn ngày thường, như cũng biết sắp gặp phải chiến tranh, và Bạch Tiểu Thuần bay tới cột sáng.
Người nơi đây đã chen chúc rất nhiều, nhiều người nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì đều theo bản năng nhích gần tới hắn. Dù Bạch Tiểu Thuần bất hảo, nhưng chuyện ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên đã chứng minh... Càng gặp lúc nguy hiểm, Bạch Tiểu Thuần càng trở nên đáng cho mọi người tin cậy!
Trận chiến này, Linh Khê Tông lựa chọn chiến trường ngay trong Lạc Trần sơn mạch, dựa vào trận pháp để quyết chiến, sơn mạch giữa Lạc Trần sơn mạch và Linh Khê Tông còn bố trí bảy tám lớp phòng tuyến, để lỡ Lạc Trần sơn mạch thất bại, sẽ lui về phía sau dựa vào những lớp phòng tuyến đó, tiếp tục giao chiến.
Trận chiến này, không có âm mưu quỷ kế, chỉ có thẳng thắn chiến đấu sống chết, để Huyết Khê Tông biết khó mà lui, để Huyết Khê Tông biết, muốn tóm Linh Khê Tông vào trong bàn tay, tuyệt không phải là điều đơn giản!
Mọi người nhanh chóng tới đủ, không bao lâu sau... Truyền Tống, bắt đầu!
Hào quang ngút trời, như một bàn tay to nâng tất cả sinh mạng trên ba ngọn núi, tiễn họ tới chỗ giao với Huyết Khê Tông, chính là...
Lạc Trần sơn mạch!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...