Phải biết rằng từ sau khi bị người canh giữ lăng mộ rót vào đầu, cho tới lúc đi tới Tiên Vực của Vĩnh Hằng, tu vi của Bạch Tiểu Thuần tuy có tăng trưởng, nhưng tổng thể vẫn là trì trệ không tiến. Mặc dù điều đó có liên quan đến tâm tính của hắn. Nhưng đến cảnh giới này của hắn, vốn ở trên phương diện tu vi, cũng đã là nửa bước khó đi. Hơn nữa Trường Sinh Quyển này vốn cũng không phải là do chính hắn đã tu luyện. Tất cả những điều này, lại dường như hình thành gông cùm xiềng xích, hóa thành bình cảnh.
Cho dù là có đầy đủ lực lượng thiên địa, cho dù là ở bên trong Thánh Hoàng Thành này, dưới linh khí nồng đậm tẩm bổ, Bạch Tiểu Thuần đánh giá sơ qua, mình ở dưới sự tìm tòi cùng bình cảnh này, chí ít cũng cần mười năm tu luyện, mới có khả năng đạt được phân nửa so với tăng cường do Thiên Long Ngư mang đến.
Cứ như thế, chính bản thân hắn cũng không biết cần phải bao lâu, tu vi mới có thể đột phá Bán Thần, bước vào cảnh giới Thiên Tôn đại thừa!
Vốn dựa theo dự định của Bạch Tiểu Thuần, chuẩn bị tìm hiểu một chút về linh đan diệu dược trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng, suy nghĩ tự mình chế luyện một ít, khiến cho tốc độ tu luyện tăng lên. Nhưng bây giờ, hắn nhìn trên mặt đất còn dư lại không nhiều đầu, xương cá, dường như trước mặt mở ra một cánh cửa lớn mới.
- Một con cá, tương đương với mười lăm năm tu luyện!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm nóng nảy. Hai mắt hắn giống như mắt chuột đói bụng nhiều năm, nhìn thấy được lương thực, lộ ra ánh sáng màu xanh lục.
- Nếu có đầy đủ cá... phá tan bình cảnh này dễ dàng như trở bàn tay. Ta mượn điều này tăng cường đột phá tu vi. Muốn bước vào Thiên Tôn, cũng chỉ là chuyện sắp tới!
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần càng thêm kích động. Trước đó không nói, sau khi trở thành Thiên Tôn, thọ nguyên sức sống bạo phát, hoặc là đạo chủng ở bên cạnh, liền có thể được Thái Cổ cứu sống lại tương tự với trường sinh kỳ dị. Chỉ là ở trong thế giới xa lạ này, muốn sinh tồn được, muốn đi về phía đỉnh phong khát vọng, cũng đủ để cho trong đầu Bạch Tiểu Thuần lúc này đều là Thiên Long Ngư.
- Ta muốn ăn cá!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua, rơi vào trên những đầu xương cá còn lưu lại trên mặt đất. Thoáng một cái hắn lại lập tức chộp lấy. Nhưng Cự Quỷ Vương hiện tại dĩ nhiên cũng ý thức được sự kỳ diệu của Thiên Long Ngư này. Hắn hiểu rõ cho dù là xương, cũng là đồ tốt. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần chộp lấy, hắn hét lớn một tiếng, toàn thân rốt cuộc cũng lao tới, tranh đoạt đầu xương cá.
- Cự Quỷ Vương, đây là Thánh Hoàng ban cho ta. Ngươi đừng giành với ta!
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt.
- Cút đi. Lão tử là nhạc phụ của ngươi. Coi như ngươi hiếu kính ta.
- Đó là đồ ta ăn còn dư lại. Mỗi một cái xương ta đều đã liếm qua!
Bạch Tiểu Thuần nổi giận, dùng ra đòn sát thủ!
- Trước khi ngươi ăn xong là lão phu từng liếm qua. Không có việc gì. Hai người chúng ta cùng một nhà, không ngại!
Cự Quỷ Vương không cam lòng tỏ ra yếu kém, trực tiếp phun một bãi nước bọt về phía những cái đầu xương cá ở trên mặt đất...
Cũng không biết Cự Quỷ Vương có phải tu luyện qua thần thông tương tự hay không, một bãi nước miếng này rốt cuộc trút xuống giống như mưa, trực tiếp bao trùm đầy mặt đất...
Bạch Tiểu Thuần có chút há hốc mồm, toàn thân đều bối rối. Mắt thấy Cự Quỷ Vương lại đê tiện như này, dù hắn có ngôn từ sắc bén, nhưng nếu bàn về trình độ da mặt dày, vẫn còn có chút không sánh bằng lão cáo già Cự Quỷ Vương này. Nhất là trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nước bọt của Cự Quỷ Vương, làm sao có thể phun ra nhiều như vậy...
Lúc này Bạch Tiểu Thuần cười khổ, do dự một hồi, Cự Quỷ Vương đã vung tay áo, cuốn những cái đầu xương cá này vào trong tay, đắc ý nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút. Sau đó hắn lại phun mấy lần nước bọt lên trên đầu xương cá t, lúc này mới thu vào trong túi đựng đồ.
- Đấu với ta sao? Tiểu tử, ngươi vẫn quá non.
Cự Quỷ Vương cười ha ha một tiếng, cảm thấy mỹ mãn.
Bạch Tiểu Thuần không nói gì, nghẹn lại. Hắn thở dài một tiếng, đang muốn mở miệng. Chợt thần sắc hắn thoáng động nhìn về phía bên ngoài phúc địa. Cự Quỷ Vương hình như cũng điều tra ra được. Gần như cùng lúc, hắn nhìn sang. Không bao lâu, ngoài cửa lớn của phúc địa lại truyền đến một âm thanh sang sảng.
- Thông Thiên Công, Trần Tô bái kiến.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi tới Thánh Hoàng Thành, đây là người đầu tiên tới bái kiến. Khi phát hiện người tới lại có tu vi Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần càng hiếu kỳ hơn. Hắn không tiện chậm trễ, nhanh chóng đi vài bước đến trước cửa, vung tay phải lên. Cửa lớn của phúc địa mở ra, lộ ra một lão nhân tóc hoa râm đang đứng ở ngoài cửa.
Toàn thân lão nhân này mặc trường bào màu lam, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, chưa cười đã cười, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền.
- Bạch mỗ trước đó còn đang hiếu kỳ. Sáng nay rốt cuộc nghe được tiếng chim khách, biết nhất định có khách quý đến. Không nghĩ tới đúng là Trần đạo hữu. Mời vào.
Trên mặt Bạch Tiểu Thuần lộ ra nụ cười mỉm, lời nói ra rất hay. Lúc này trên người hắn đã không nhìn thấy được bộ dạng chật vật trước đó cùng Cự Quỷ Vương cướp đầu xương cá.
Trần Tô cười ha ha một tiếng. Lời Bạch Tiểu Thuần nói, hắn nghe cũng cảm thấy thoải mái. Hắn gật đầu, đi vào bên trong phúc địa.
Cự Quỷ Vương cũng có chút vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng hai người không phải là tu sĩ bản thổ Thánh Hoàng Triều, mà thuộc về người từ bên ngoài đến. Mặc dù bọn họ đều có chức quan, nhưng dựa theo tin tức hắn tìm hiểu được, những quyền quý Thánh Hoàng Thành kia đối với hai người đều mang theo khinh thường cùng bất hòa.
Nhưng hôm nay chỉ là một đêm trôi qua, lại có người tới bái phỏng. Nhất là người này chính là Trần Tô, có địa vị tương đương cùng Cổ Thiên Quân, một trong bốn vương của Thánh Hoàng Triều. Cái này khiến cho Cự Quỷ Vương càng giật mình, vội vàng ôm quyền bái kiến.
Trần Tô hướng về phía Cự Quỷ Vương gật đầu, sau đó không để ý tới nữa. Hắn đứng ở trong viện, nhìn mọi nơi một chút. Sau đó, hắn cùng Bạch Tiểu Thuần hàn huyên vài câu không đến nơi đến chốn. Một lúc lâu, hắn vội ho một tiếng, đột nhiên hỏi.
- Bạch đạo hữu, con Thiên Long Ngư do bệ hạ ban cho đâu?
- Thiên Long Ngư?
Bạch Tiểu Thuần trước đó đã hiếu kỳ, Trần Tô này tới là vì chuyện gì. Lúc này nghe được đối phương nhắc tới Thiên Long Ngư, Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra.
- Đúng vậy, chính là con Thiên Long Ngư này. Không biết Bạch đạo hữu có thể bỏ được thứ yêu thích hay không? Trần mỗ muốn đổi lấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...