Phương ma ma tháp tùng Niệm Tư Huyền hồi viện, trên đường đi bà đều đều chất giọng sơ lược miêu tả một lần bối cảnh Sở Cung. Niệm Tư Huyền chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ từng nhân vật một.
Thiên Thụy Đế vốn là một quân vương mẫu mực, hậu cung không chỉ mỹ nhân tài sắc như hoa, mà thân phận còn vô cùng cao quý. Ngoại trừ Du phi xuất thân từ Chiêu Quốc công phủ Trịnh gia mười tám năm thừa ân được Hoàng đế yêu sủng trong lòng bàn tay, người thứ hai cần phải kể đến chính là Đài phi.
Đài phi là người thảo nguyên Hãn Quốc, năm mười ba tuổi đã được đưa đến trung nguyên hòa thân cùng Thiên Thụy Đế. Nàng ta trải qua hai mươi mấy năm trong cung cấm, dưới thân cũng chỉ có duy nhất một Lục Công chúa. Đài phi sau đó có hoài thai thêm một lần, nhưng chưa được ba tháng thì đứa nhỏ mất đi, từ đó nàng ta tâm tình dần dần khép kín. So với Du phi, Đài phi không kiêu ngạo cũng không đắc sủng như vậy.
Dừng lại một chút, Phương ma ma mới nói:
- Chỉ là Đài phi dung mạo tương tự Hoàng Quý nhân năm xưa...cho nên ân sủng vẫn đều đều như nước chảy...Vĩnh Tuy cung cổng lớn chưa từng phủ bụi dù chỉ một ngày.
Niệm Tư Huyền cũng biết đây là cấm kị cung đình, nàng không hỏi thêm về Đài phi nữa. Phương ma ma chỉ tay về hướng Bắc, phía bên đó một mái ngói xanh lam nổi lên.
- Cung điện hoa lệ nhất Cấm Thành thật ra không phải Hy Hòa cung mà là Minh Xuân cung, tuy rằng cung chủ nơi đó chỉ là một Quý Tần, nhưng nàng ta lại là người của Ly gia, Ly gia thịnh thế Hoàng thượng không bạc đãi, phong hiệu một tiếng Huệ. Huệ Quý Tần từng hai lần hạ sinh, chính là Tứ Công chúa và Ngũ Công chúa.
Niệm Tư Huyền mím môi, lại nhìn Phương ma ma:
- Vừa rồi sự việc Trịnh Như Bình...
Trịnh Như Bình gọi Huệ Quý Tần một tiếng di mẫu, nay Trịnh Như Bình vì hãm hại nàng ngược lại mất mạng. Huệ Quý Tần hiện tại có lẽ không chỉ ghi hận nàng, mà còn cả lên người Du phi.
Phương ma ma khóe miệng nhăn nheo nở nụ cười:
- Quý Tần cùng Phi vị tuy rằng chỉ cách nhau một phẩm, nhưng một phẩm này ngược lại xa không với tới! Du phi vào cung chưa tròn năm đã là phi tử, Huệ Quý Tần hai mươi mấy năm giúp hoàng gia khai chi tán diệp cuối cùng cũng không thể là chân chính chủ cung!
Ngoại trừ ba đại nhân vật này, những cung tần còn lại phẩm vị đều không quá cao, hoặc đã không còn nữa. Nữ nhân cấm cung số mệnh không thọ, hiện tại Thiên Thụy Đế có năm hoàng tử, cả năm đều đã mất đi sinh mẫu.
Hoàng hôn dần buông, trên từng đoạn hành lang vắng vẻ đèn lồng đỏ treo cao đong đưa theo gió tuyết, tỏa ra thứ ánh sáng leo lét. Niệm Tư Huyền nàng cho tì nữ đóng kín cửa lớn, tránh để vụn tuyết bay vào, lò than trong phòng lan tỏa hơi ấm dễ chịu.
Bữa tối vừa được dọn ra, Niệm Tư Huyền còn chưa kịp dùng cơm thì đã nghe tiếng Hộ Công công bên ngoài vang vang. Niệm Tư Huyền ngạc nhiên, Hộ Công công là người của Loan Nghi cung, trời đã tối như vậy, Thượng Quan Hoàng hậu đây là có ý muốn gặp nàng.
Hộ Công công truyền lời Hoàng hậu hạ lệnh Niệm Tư Huyền đến Loan Nghi cung yết kiến.
Tố Đan trong lòng khó chịu, không nhịn được mà nói:
- Nhưng mà Công chúa còn chưa có dùng cơm!
Hộ Công công đôi mắt xéo lên, hàm hàm ý ý:
- Nô tài cũng chỉ thay nương nương truyền lời, nếu như Công chúa không muốn...nô tài đành phải bẩm báo lại!
Niệm Tư Huyền lắc đầu ra hiệu Tố Đan im lặng, nàng khoác thêm áo choàng vải dày, cùng Châu Ẩn rời viện. Tuy rằng hiện tại đã giữa mùa đông rét mướt, lại triệu kiến nửa đêm, nhưng Thượng Quan Hoàng hậu một chiếc kiệu cũng không chuẩn bị. Châu Ẩn chật vật che ô cho Niệm Tư Huyền, cả hai xiêu xiêu vẹo vẹo băng qua đường đá trơn trượt băng đóng dày đến Loan Nghi cung.
Cổng lớn Loan Nghi cung vẫn sáng đèn, Niệm Tư Huyền đứng trước bậc thềm tẩm phòng Thượng Quan Hoàng hậu. Nàng cùng Châu Ẩn kiên nhẫn đợi Hộ Công công bẩm báo. Gió thổi se sắt mang theo bông tuyết ướt át thấm dần vào y phục Niệm Tư Huyền. Tay chân nàng tê cứng, ấm lô từ lâu cũng đã không còn lưu giữ hơi ấm, ngược lại khí lạnh được dịp xộc vào tay áo khiến nàng từng cơn rùng mình, cổ họng dâng lên đau nhức.
Niệm Tư Huyền đợi gần nửa canh giờ Thượng Quan Hoàng hậu mới để nàng tiến vào.
Khớp gối như muốn đóng băng, Niệm Tư Huyền chật vật hành lễ:
- Tham kiến Hoàng hậu nương nương, không biết nương nương đã trễ như vậy còn muốn triệu thần nữ là có gì sai bảo!
Thượng Quan Hoàng hậu nằm nghiêng sau rèm mỏng, ánh đèn dầu trong phòng tù mù mờ mịt:
- Bản cung nửa đêm không ngủ được, nghe nói Ninh nhi thông thạo kỳ nghệ, liền muốn nghe Ninh nhi đàn qua một khúc!
Đồng tử Niệm Tư Huyền trong đêm ánh lên tựa hồ tinh tú lấp lánh, đôi mắt nàng trong veo như sóng nước mùa thu, ngược lại với nụ cười lãnh đạm:
- Tạ ơn nương nương khen ngợi! Thần nữ tài thô học thiển, chỉ sợ làm bẩn tai người!
Trên bàn bày một thân cổ cầm, Niệm Tư Huyền đưa tay vuốt ve một lượt, bản thân nàng đối với cầm kỳ thi họa ít nhiều đều từng mười mấy năm ở Niệm gia học qua. Vả lại nguyên thân Thuần Hi còn là tài nữ nổi tiếng kinh thành, nàng cơ bản không sợ sẽ bêu xấu, tự nhiên ngồi xuống tấu lên một khúc.
Niệm Tư Huyền không chút phân vân, cổ cầm vang lên Phượng Ly khúc, đây là khúc mà Hạ Lan Lăng Quân viết riêng cho nàng, hay đúng hơn viết riêng cho những tháng ngày nàng chưa trọng sinh, vẫn còn là một Lăng Vương phi ngây thơ lương thiện. Trước kia nàng từng vô cùng xem trọng khúc cầm này, chỉ tấu riêng với Hạ Lan Lăng Quân. Ngược lại ngày hôm nay tiếng đàn vang lên giữa Sở Cung, trong lòng nàng thanh thản lạ thường.
Kỳ thực nàng vẫn rất yêu hắn, cho dù hiện tại bởi vì hắn mà nàng thân nữ nhi như cánh hoa trôi lạc giữa thiên triều, nàng vẫn không thể buông bỏ được đoạn tình năm ấy. Niệm Tư Huyền đắm chìm trong hồi ức, từ cây ngô đồng trước cổng trải dài một đường Thanh Hạm viện tận cuối Phượng Hoàng lâu, cho đến khi Trịnh Mẫn Doanh vào vương phủ, nàng dần mất đi ân sủng, rơi vào thê lương bi thán.
Tâm trí nàng chỉ còn duy nhất một màu đỏ rực lửa cháy thiêu rụi Phượng Hoàng lâu, máu tươi vương trên y phục. Trịnh Mẫn Doanh đứng đó, thỏa mãn cười nhìn nàng hôi phi yên diệt. Tiếng đàn đột ngột ngừng bặt, dây đàn không rõ vì sao đứt ngang đâm vào ngón tay nàng, huyết tinh vấy lên cổ cầm.
Niệm Tư Huyền dường như choàng tỉnh, nàng chậm rãi hành lễ:
- Thần nữ bất cẩn thỉnh nương nương trách phạt!
Thượng Quan Hoàng hậu im lặng rất lâu, không khí trong phòng ngưng đọng dữ dội, một lúc sau mới phân phó:
- Không sao, bản cung cũng đã mệt rồi, khúc đàn rất hay, ngươi cũng hồi cung nghỉ ngơi sớm đi!
Niệm Tư Huyền thi lễ ra về, thân thể nàng bần thần vô lực. Trịnh Mẫn Doanh muốn nạp vào Lăng Vương phủ năm đó nửa phần có lẽ cũng chỉ vì tình yêu, nhưng Niệm Tư Huyền nàng vốn gọi Thượng Quan Hoàng hậu một tiếng di mẫu, không nghĩ đến một ngày, Thượng Quan Hoàng hậu bất chấp tình thân phối hợp cùng Trịnh Mẫn Doanh hãm hại nàng mất mạng, lại còn khiến Niệm gia đại họa diệt môn.
Niệm gia Viên Hầu phủ an tĩnh năm xưa giờ rêu phong đã phủ bụi, một trạch gia nổi danh thư hương là thế, từng được người người ngưỡng mộ là thế, chỉ vì nửa lời giá họa của Hòa phi liền bị hủy hoại. Hòa phi đinh ninh Niệm gia xuất bạc giúp đỡ thập tứ Hoàng tử tạo phản, lời khai ấy ngoại trừ vấy nước bẩn lên Niệm gia một đại tội tru di, cũng chính là đẩy Hòa phi đến cái chết.
Hòa phi đã hương tiêu ngọc vẫn, chết không đối chứng, người duy nhất biết bí mật này chỉ còn thập tứ Hoàng tử Hạ Lan Bác Văn, nhưng mà hắn chỉ mới có bảy tám tuổi, chuyện năm xưa chưa hẳn đã nhớ rõ, huống hồ Hạ Lan Bác Văn đang phải chịu cảnh giam lỏng trong chính cung điện cũ của Hòa phi, Thường Viên cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...