Thiên Thụy Đế tiến ngự giá quang lâm, hạ nhân Đức Vương phủ một đường quỳ rạp. Tiết trời đang hửng nắng đột ngột đổ mưa to, như tô vẽ thêm thê lương trong lòng Hạ Lan Tu Kiệt.
Thiên Thụy Đế ngồi giữa phòng, Hạ Lan Tu Kiệt dường như không hay biết, giữ chặt không rời thi thể Trịnh Như Bình lúc này đã bắt đầu cứng đơ. Cảnh tượng ngoại trừ thương tâm còn có chút kinh tởm.
Thiên Thụy Đế không thể nhìn thêm nữa, hắng giọng:
- Đưa ra ngoài!
Cấm vệ quân nhanh chóng nâng lấy thi thể, Hạ Lan Tu Kiệt cũng vì thế mà nổi giận, trừng trừng mắt:
- Kẻ nào dám!
Trịnh Thương Diễm chau mày, Đức Vương sắp phát điên rồi, sự việc hôm nay vô cùng nghiêm trọng, nếu hắn không trực tiếp khuyên nhủ, sợ rằng càng sinh thêm nhiều rắc rối. Trịnh Thương Diễm ra hiệu để Cấm vệ quân lui lại, bản thân dịu dàng gỡ từng ngón tay Hạ Lan Tu Kiệt.
- Điện hạ không nên đau buồn...tuy rằng đây là muội tử của Thuần Hi Công chúa...nhưng mà...
Bốn tiếng "Thuần Hi Công chúa" này Trịnh Thương Diễm chậm rãi nhấn mạnh, Hạ Lan Tu Kiệt dường như bị một gáo nước lạnh làm cho tỉnh táo. Thê tử hắn đúng ra là Trịnh Thế Ninh, không phải Trịnh Như Bình, hắn hiện tại ở đây khóc lóc, càng dễ dàng khiến kẻ khác nắm được nhược điểm.
Hạ Lan Tu Kiệt vội vã chỉnh lại biểu hiện, chấp tay hành lễ cùng Thiên Thụy Đế:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng! Nhi thần vì kinh hoảng mà hành xử thất lễ, xin phụ hoàng lượng thứ!
Thiên Thụy Đế lướt mắt qua Trịnh Thương Diễm, sau khi hạ nhân đem thi thể Trịnh Như Bình ra ngoài mới để Hạ Lan Tu Kiệt bình thân. Hạ Lan Tu Kiệt mím môi, cố gắng không trông theo bóng giá y đỏ phấp phới bay loạn.
Thiên Thụy Đế thong thả đứng dậy, nhàn nhạt:
- Nơi này nặng nề tử khí, vẫn là nên đến trà thính!
Hạ Lan Tu Kiệt siết đôi tay vào nhau trấn áp run rẩy toàn thân, thẫn thờ theo chân Thiên Thụy Đế, chỉ là còn chưa qua khỏi cổng lớn hậu viện, đã thấy vạt hắc y Hạ Lan Lăng Quân xuất hiện trước mặt. Thiên Thụy Đế khóe mắt vết chân chim nhăn lại, trên người Hạ Lan Lăng Quân nồng đậm mùi rượu, có lẽ đã uống rất nhiều trước khi đến đây.
Hạ Lan Lăng Quân dáng vẻ có chút lảo đảo, viền mắt nhuốm hồng, môi mỏng lộ nửa nụ cười, thẳng thắn mà nói:
- Tứ hoàng huynh từ hỷ sự lại thành tang sự thế này...
Trịnh Thương Diễm cắn răng, lời của Lăng Vương lúc này không khác gì mũi dao nhọn xuyên qua tâm can chủ nhân hắn. Thoáng thấy Hạ Lan Tu Kiệt tay nắm thành quyền muốn lao đến hạ thủ với Hạ Lan Lăng Quân, Trịnh Thương Diễm gấp gáp giữ lấy Hạ Lan Tu Kiệt.
Thiên Thụy Đế lãnh đạm nhìn Hạ Lan Lăng Quân:
- Hàm hồ!
Hạ Lan Lăng Quân dường như cũng biết sai, im lặng không đáp ngoan ngoãn cùng Thiên Thụy Đế về trà thính. Hắn thi thoảng lại nhìn sang Hạ Lan Tu Kiệt, đương nhiên hắn không say, hắn cơ bản chỉ muốn Hạ Lan Tu Kiệt vì khinh suất mà để lộ sơ hở.
Thi hài Trịnh Như Bình về đến Trịnh gia lúc trời đã chập tối. Nửa ngày trước xuất phủ nàng ta giá y diễm lệ ngồi kiệu hoa mười sáu người khiêng rời đi, nửa ngày sau hồi phủ lại tang thương trong cỗ quan tài bạch lăng che kín. Hộ tống quan tài duy nhất đội Cấm vệ quân mười người, tuyệt không cùng Trịnh gia một lời giải thích.
Chiêu Quốc công phủ đèn đuốc sáng rõ như ban ngày, Ly thị ánh mắt vô hồn tay nâng tràng hạt ngồi giữa đại điện, đôi lúc lại gục đầu vào vai áo Đỗ lão phu nhân mà than khóc, nhị lão gia cứng cỏi hơn, giờ phút này vẫn đủ tỉnh táo để hạ lệnh gia nhân bày biện linh đường chuẩn bị tang lễ. Kỷ thị cùng Chiêu Quốc công mắt đối mắt đều không nói gì, loại chuyện hoán loan đổi phụng này quá sức hoang đường, huống hồ đây còn là hôn sự của nhất đẳng thân vương, tứ hoàng tử Đại Sở, nếu ngày mai Hoàng đế có giáng đại tội khi quân xuống Trịnh gia, tru di mấy trăm mạng người cũng không phải không có khả năng.
Ly thị sau một hồi khóc lóc, tựa hồ tỉnh táo hơn, quắc mắt đến Kỷ thị:
- Đã tìm thấy đại tỉ nhi chưa?
Kỷ thị vờ như khó xử, nhỏ giọng:
- Việc này...
Trịnh Mẫn Doanh ngược lại với biểu tình thương tiếc bên ngoài, trong lòng lại âm thầm vui vẻ, rưng rưng rơi lệ:
- Tứ muội đã thế...không biết đại tỉ...đại tỉ...
Ly thị đứng bật dậy, đối chỉ Trịnh Mẫn Doanh mà nhiếc mắng:
- Nếu không phải người xúi giục, nữ nhi ta đã không làm ra loại chuyện này!
Trịnh Mẫn Doanh lắc đầu hoảng hốt, vội chạy đến sau lưng Chiêu Quốc công:
- Phụ thân...phụ thân...nữ nhi chỉ thấy tứ muội ngày ngày buồn bã liền đến trò chuyện giúp muội ấy giải khuây...nào ngờ...nào ngờ...nhị thẩm lại...lại...đổ mọi tội trạng lên người nữ nhi...
Tang lễ hỗn độn còn chưa kịp sắp xếp, trong nhà thì lại cắn xé lẫn nhau, nhị lão gia giờ phút này nữ hài thi thể lạnh băng, còn nam hài thì đã nhận nhiệm vụ biên quan chưa thể lập tức hồi kinh, bao nhiêu phiền muộn liền bộc phát:
- Im hết đi!
Đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại tiếng thở dài, dẫu sao Trịnh Như Bình cũng đã chết, không ai không nể mặt nhị lão gia. Kỷ thị nắm lấy tay Trịnh Mẫn Doanh về phòng, mà Đỗ lão phu nhân cũng cho người đỡ lấy Ly thị đi nghỉ ngơi.
Buổi tối mưa rơi không dứt, Niệm Tư Huyền cả người đắp lấy chăn bông co ro nằm trong thán phòng. Nàng đã ở đây một ngày, có thể phải qua ngày mai mới có người tìm thấy. Niệm Tư Huyền không mấy lo lắng, trước khi Hạ Lan Lăng Quân rời đi, ngoại trừ chăn ấm hắn còn chuẩn bị cả nước và điểm tâm.
Niệm Tư Huyền lung tung nghĩ ngợi, giờ này có lẽ Trịnh Như Bình đã cùng Hạ Lan Tu Kiệt động phòng, nếu không có động tĩnh gì, thì coi như hôn sự giữa nàng ta và Hạ Lan Tu Kiệt hoàn tất. Dẫu sao thì Hạ Lan Tu Kiệt cũng yêu thương Trịnh Như Bình như vậy, cùng lắm liền một cái đại lễ đến cáo lỗi với Trịnh gia.
Khuya, rất lạnh, gió rét buốt thổi qua khe hở mái ngói, Niệm Tư Huyền trằn trọc không ngủ được. Trong phủ vẫn im ắng khác thường, trái ngược với nàng tiên đoán rằng người người sẽ lục tung mọi ngóc ngách để tìm cho ra nàng - tân nương xấu số bị hoán đổi.
Mờ sáng, khó khăn lắm mới có thể chìm vào giấc ngủ thì tiếng kèn ai oán từ đâu vang dội đánh thức Niệm Tư Huyền. Nàng rùng mình, cách đây mấy năm, khi mới xuyên vào nguyên thân Thuần Hi và còn ở biệt viện Trịnh gia, nàng đã từng nghe thấy tiếng kèn này từ đoàn người đưa tang Lăng Vương phi. Niệm Tư Huyền trong lòng mơ hồ linh cảm không lành.
- Tiểu thư!
- Tiểu thư!
- Đại tỉ nhi! Đại tỉ nhi!
- Các ngươi chia ra tìm! Mau lên! Không phải ma ma hầu hạ Đức Vương đã nói đại tiểu thư vẫn còn sống chỉ bị nhốt lại trong phòng củi hay sao?
- Mau mau lục soát tất cả phòng chứa than củi...
Niệm Tư Huyền gói ghém chăn bông vào giữa đống củi lớn còn chưa bổ, nàng bôi tro than lên mặt, xô xô đẩy đẩy cánh cửa đã bị giây xích khóa cứng:
- Ta ở đây! Có ai không? Người đâu!
Niệm Tư Huyền hô hoán một hồi thì cũng được hạ nhân tìm thấy, bởi vì không có chìa khóa cửa thán phòng, bọn họ bên ngoài dùng rìu bổ đôi cánh cửa gỗ đưa nàng ra ngoài. Niệm Tư Huyền ho sặc sụa bụi than, tóc vấn phượng phi đầu tuy đã vô cùng rối loạn nhưng ít nhiều vẫn nhìn được dáng vẻ trang điểm của một tân nương xinh đẹp.
Tam phu nhân là người chủ động đi tìm nàng, vừa trông thấy liền tiếc rẻ chép miệng:
- Nếu mà Như Bình không ngu ngốc thì...
Niệm Tư Huyền vừa định lên tiếng hỏi, Châu Ẩn vội kéo lấy tay áo nàng:
- Tiểu thư...tứ tiểu thư đã mất rồi!
Niệm Tư Huyền đồng tử ngưng trọng, dung mạo bệch bạc thất sắc:
- Sao có thể...
Tam phu nhân không mấy kiêng kị, phất tay áo:
- Tứ tỉ nhi là bị trúng độc! Xem như con mạng lớn...hoặc là...nàng ta...
Tam phu nhân bỏ lửng câu nói, dù sao Trịnh Như Bình cũng đã chết, mà nói xấu người chết tham vinh hoa phú quý vẫn là điều không nên. Niệm Tư Huyền nghe đến hai từ "trúng độc" coi như minh bạch, lẳng lặng theo các nàng hồi viện.
Hạ Lan Tu Kiệt thật không thể trông mặt đoán tâm, một tinh tú triều đình, thanh danh tựa ngọc lại làm ra việc bất nhân bất nghĩa đến độ muốn đầu độc tân nương chưa vào cửa. Cho dù nàng không phải là hồng nhan tri kỷ của hắn, nhưng chính hắn cầu xin Hoàng đế được cưới nàng, huống hồ hắn chân chính hoàng tử, muốn bao nhiêu thê thiếp liền có bấy nhiêu thê thiếp, không ưa thích nàng có thể lạnh bạc nàng, hoặc trực tiếp hưu nàng. Thế nhưng Hạ Lan Tu Kiệt lại cố tình hạ sát nàng.
Niệm Tư Huyền tựa vào người Châu Ẩn, nàng vốn dĩ không muốn giết chết Trịnh Như Bình, còn coi như bản thân đã làm chuyện tốt, tác hợp nàng ta cùng Hạ Lan Tu Kiệt. Nào ngờ dã tâm con người quá lớn, Hạ Lan Tu Kiệt tự đào mồ chôn cho chính Trịnh Như Bình, nàng việc này không thể quản nổi.
Niệm Tư Huyền đi thêm ba bước thì thấy Châu Ẩn bấm nhẹ lòng bàn tay nàng. Niệm Tư Huyền khóe miệng ẩn ẩn cười, vờ như vô lực ngã xuống.
Châu Ẩn thất thanh hoảng sợ:
- Tiểu thư! Tiểu thư ngất rồi! Tìm đại phu!
Trịnh Như Bình đã mất mạng, nếu tiểu thư nàng cứ thế an toàn thì chính là hồng tâm để kẻ khác ngắm đến. Châu Ẩn vừa xoa xoa lấy thái dương chủ nhân vừa hét lớn, cố tình tạo thêm náo loạn, chỉ cần Trịnh Như Bình hạ huyệt, mọi chuyện cũng coi như chấm dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...