Tiết trời sắp sang tháng bảy, mưa rào thi thoảng đã xuất hiện. Niệm Tư Huyền ngồi trong lương đình chưa được bao lâu, dương quang đột ngột bị mây đen che lấp, sương khí vần vũ thiên địa, từng đợt giông tố giáng xuống mặt đất.
Hạ Lan Lăng Quân thong thả rót trà, khóe môi hiện lên nụ cười kỳ bí:
- Đại hôn ngày mưa, vạn sự tốt lành!
Niệm Tư Huyền nhấp một ngụm trà mạn, Chu quản gia vẫn còn đứng một bên, nàng không tiện mở lời. Hạ Lan Lăng Quân cau mày trông ra màn mưa, mắng Chu quản gia một tiếng:
- Mau xem thử Mộ phu nhân có kịp trú mưa? Đường trơn như vậy nếu thật sự nàng gặp phải việc gì...xem chừng cái mạng của ngươi...
Niệm Tư Huyền vờ như không để ý đến, kỳ thực tâm can nàng âm ỷ đau nhức vô cùng khó chịu, Niệm Tư Huyền gượng gạo cười:
- Là hài tử đầu tiên...điện hạ...thật có chút khẩn trương...
Hạ Lan Lăng Quân gật đầu, nhìn theo bóng Chu quản gia đã bị làn mưa phủ kín, hắn thở dài:
- Nếu biết trước mưa lớn thế này, bản Vương vẫn nên trực tiếp đến phủ nàng!
Niệm Tư Huyền khẽ khàng cười, đồng tử sâu không thấy đáy:
- Dẫu sao cũng là việc của ta, phiền điện hạ như vậy...
Mấy ngày trước tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, Hạ Lan Lăng Quân vô tình trông thấy danh sách sính lễ mà Loan Nghi cung chuẩn bị giúp Hạ Lan Tu Kiệt, trong lòng hắn cấp bách không thôi. Hạ Lan Tu Kiệt tránh đêm dài lắm mộng, lập tức muốn tổ chức hôn lễ. Chỉ là hắn ta còn chưa biết, ngày Thuần Hi Công chúa lên xe hoa, cũng chính là ngày Hạ Lan Tâm Kỳ phải chết.
- Phụ hoàng muốn nàng cùng tam Hoàng muội thành hôn một ngày, coi như song hỷ lâm môn!
Niệm Tư Huyền đối với loại tin tức này cảm thấy không tốt không xấu, nàng chỉ là Công chúa được phong, tam Công chúa mới thật chân chính hoàng nữ. Thiên Thụy Đế làm việc hẳn có lý của riêng bậc Đế Vương. Tuy vậy, Niệm Tư Huyền chưa từng muốn cùng Hạ Lan Tu Kiệt thành thân.
- Nói như vậy, khoảng là tháng tám!
Hạ Lan Lăng Quân cười nhạt:
- Đúng là tháng tám, Nam Chu Thái tử sang Đại Sở cầu thân đã mấy năm, nếu không đồng ý thật khó bề ăn nói. Vừa hay được tin Nam Chu Quốc Vương kia đã lâm trọng bệnh, phụ hoàng mới gấp gáp để tam Hoàng muội gả đi như vậy!
Niệm Tư Huyền im lặng, Hạ Lan Lăng Quân có lẽ cũng chỉ muốn thông báo tình hình với nàng, kỳ thực vô phương giúp đỡ. Đối với thánh chỉ Hoàng đế nàng không thể trốn tránh càng không thể chống đối. Niệm Tư Huyền cúi mặt, tóc mai rũ xuống dung mạo thanh tú.
Hạ Lan Lăng Quân bất ngờ lên tiếng:
- Nàng đồng ý gả cho bản Vương không?
Niệm Tư Huyền ngẩng đầu, môi nàng hé mở, dường như chưa thể tiếp thu lời hắn vừa nói. Hạ Lan Lăng Quân lần nữa lặp lại:
- Nàng có muốn gả cho bản Vương?
Niệm Tư Huyền nghe trái tim từng nhịp thình thịch đập:
- Điện hạ xin đừng đem lời này ra đùa cợt!
Hạ Lan Lăng Quân mi gian cau hẹp, thủy mâu thoáng chốc mất đi ánh sáng:
- Bản Vương biết thân đã có Vương phi, sẽ không thể đảm bảo nàng một vị trí chính thất...nhưng mà...
Niệm Tư Huyền ngắt lời:
- Điện hạ nói...người...yêu thích ta đến nỗi muốn nạp vào?
Hạ Lan Lăng Quân không nghĩ nàng thẳng thắn như vậy, tâm trạng năm phần trùng xuống:
- Ta biết lời bản thân nghe rất hàm hồ!
Niệm Tư Huyền khóe mắt nâng lên, khinh miệt:
- Nếu chỉ là yêu thích, Kiến Xương Hầu có lẽ cũng vì yêu thích ta nên mới muốn phu thê kết bái!
Hạ Lan Lăng Quân hơi thở gấp gáp, cổ họng nghẹn đắng:
- Niệm Tư Huyền! Bản Vương luôn tin rằng nàng chân thật là Niệm Tư Huyền!
Niệm Tư Huyền thẳng người đứng lên, ồ một tiếng:
- Ta nghe điện hạ nói lời mất hồn này đã đến nhàm chán! Người hãy nhìn rõ vào, đôi mắt này, chiếc mũi này, khuôn miệng này thật sự là của tiên Vương phi sao? Chỉ vì ta cứu Niệm gia một mạng, chỉ vì ta tấu một khúc cầm, điện hạ liền cố chấp tin rằng ta chính là người đã khuất ấy!
Giông tố vẫn chưa tạnh, thiên địa chìm đắm ảm đạm, vạt hắc y Hạ Lan Lăng Quân loạn bay trong vân vũ. Hạ Lan Lăng Quân vô lực điệu cười:
- Linh cảm! Bản Vương tin vào linh cảm của mình! Huống hồ...
Niệm Tư Huyền cắn chặt lấy môi, nàng thi lễ:
- Linh cảm điện hạ sai rồi! Ta là Trịnh Thế Ninh đích nữ Trịnh gia, cùng tiên Vương phi của người không có can hệ!
Châu Ẩn nâng ô lớn che chắn Niệm Tư Huyền rời khỏi hoa viên, Hạ Lan Lăng Quân vội vã đuổi theo, hắn siết lấy tay nàng:
- Tư Huyền! Nàng ắt hẳn cũng đã tra ra được người ra tay ám toán Thuần Hi Quận chúa rơi xuống hồ sen năm đó là theo lệnh Trịnh Mẫn Doanh, nhưng kỳ thực lại là ám vệ do chính tay Thượng Quan Hoàng hậu phái đến! Hiện tại nàng đã không còn cùng Thái tử có hôn ước, Trịnh Mẫn Doanh đối với Hoàng hậu chính là vô giá trị...chỉ là...Trịnh Mẫn Doanh không phải đèn cạn dầu, ngoại trừ nàng ta, trong Trịnh phủ còn có thanh mai trúc mã Hạ Lan Tu Kiệt là Trịnh Như Bình! Cả hai nữ nhân này, nàng phải nên cẩn thận!
Niệm Tư Huyền ngừng bước chân, nhàn nhạt tạ ơn, Hạ Lan Lăng Quân tâm tình càng thêm bất ổn:
- Hạ Lan Tu Kiệt hắn...sẽ không để nàng an toàn mà bước chân qua được cửa lớn Kiến Xương Hầu phủ!
Niệm Tư Huyền đội mưa rời khỏi Lăng Vương phủ, nàng bên trong xe ngựa chán chường tựa đầu vào cửa sổ. Vì sao nàng lại cùng Hạ Lan Lăng Quân nổi giận, nàng vốn đã ngầm thừa nhận với hắn thân phận bản thân, lòng cũng luôn hướng về hắn. Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy hắn âu yếm săn sóc Mộ Cầm, nàng biết rằng không thể nào bao dung được. Nàng đã không còn là Niệm Tư Huyền của năm xưa, phải luôn hiền huệ, nhân hậu với thiếp thất, ôn hòa cùng kẻ dưới. Nàng hiện tại chỉ muốn trở thành duy nhất, là độc tôn trong lòng hắn.
Châu Ẩn dường như cũng nhận ra chủ nhân có tâm trạng, nhẹ giọng:
- Người không nên nổi sinh khí với điện hạ! Điện hạ lời nói thiếu kiềm chế cũng chỉ vì lo lắng cho người...huống hồ điện hạ còn bất chấp an nguy cứu mạng cả Niệm gia!
Niệm Tư Huyền mắt huyền sắc sảo trông sang, Châu Ẩn đành yên phận ngồi im một chỗ. Niệm Tư Huyền thở dài, không phải nàng không hiểu lý lẽ, mà là Hạ Lan Lăng Quân thật sự không đủ khả năng để nàng có thể tin tưởng. Hắn ngoài một Kỷ Vân Hương chính thê, thì thiếp thất cũng đã hoài thai, yêu thương nàng cùng hắn giờ chỉ là chút tình xưa nghĩa cũ.
Châu Ẩn thấy Niệm Tư Huyền không trách phạt, lại đánh bạo nói tiếp:
- Trịnh Mẫn Doanh ở trong phủ tuy là kẻ bị nhà chồng đuổi về, nhưng ngược lại Chiêu Quốc công vẫn vô cùng quan tâm, đến tháng tám Đại phu nhân lại được rời khỏi từ đường...Trịnh Mẫn Doanh khi đó không phải dễ dàng Đông Sơn tái khởi hay sao!
Niệm Tư Huyền xoa xoa mi tâm:
- Phải gọi là nhị tiểu thư, tránh bị người bắt nhược điểm!
Lời của Châu Ẩn không phải không có lý, Niệm Tư Huyền bởi vì còn vô số việc phải thu xếp, cho nên không có tâm trạng để ý đến Trịnh Mẫn Doanh, vả lại sau khi biết được Trịnh Mẫn Doanh rốt cuộc cũng chỉ là con cờ trong tay Thượng Quan Hoàng hậu, hận thù của nàng cũng đã nguôi ngoai phần nào. Hiện tại người nàng thực sự muốn báo thù không còn là một Trịnh Mẫn Doanh nhỏ bé nữa.
Nhưng Châu Ẩn thì khác, Châu Ẩn không có quá nhiều tâm tư, lại thông minh lanh lợi. Đối với Trịnh Mẫn Doanh ngày trước thường xuyên hành hạ chủ tớ nàng, Châu Ẩn luôn nung nấu đáp trả. Lúc này Trịnh Mẫn Doanh thất thế chính là thời cơ tốt nhất, tuy nhiên năm lần bảy lượt Châu Ẩn giở thủ đoạn lên đồ dùng thức ăn của Trịnh Mẫn Doanh đều không thành. Cho dù dược tính của các loại thuốc độc Châu Ẩn có được đều không cao, nhưng tức thì luôn được ngăn chặn.
Châu Ẩn kiên trì theo dõi, cuối cùng cũng phát hiện ra một đại nhân vật, đó là bà tử vẩy nước quét nhà trong viện Trịnh Mẫn Doanh. Bà tử này không phải tầm thường, đối với thuốc thang cơm nước Trịnh Mẫn Doanh dùng, đều kiểm tra qua một lượt.
Niệm Tư Huyền không mấy ngạc nhiên, Trịnh Mẫn Doanh là người của Hoàng hậu, Hoàng hậu đương nhiên chưa muốn nàng ta chết. Lần này thì Hạ Lan Lăng Quân đã đoán sai rồi. Hắn đối với tiền triều tinh thông bao nhiêu thì nàng đối với hậu viện cũng có bấy nhiêu nhạy bén. Đuổi Trịnh Mẫn Doanh về Trịnh gia có lẽ là Hạ Lan Lăng Quân thật sự muốn để Niệm Tư Huyền trút giận lên người nàng ta, nhưng mà Niệm Tư Huyền lúc này thì ngược lại, nàng đang dưỡng con non trong lồng, đợi con mẹ cùng mắc bẫy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...