Nhất Niệm Thiên Chủ

Sau khi giúp Mai Ngọc nhận chủ chiến giáp xong hai người tìm một căn phòng trụ lại.

Ngồi trong phòng Lạc Thiên khuôn mặt đây suy tư. Lần này các vũ trụ đấu giá Thế Giới Thạch lúc, chắc chắn sẽ đem rất nhiều tài nguyên, tới lúc đó hắn nếu như chủ đạo cho Thiên Chiến vũ trụ tham gia đấu giá, vậy hắn phải chuẩn bị thêm một ít.

Mặc dù tài nguyên của hắn hiện giờ rất nhiều, nhưng nếu so sánh với một cái vũ trụ vậy chẳng khác nào một tên ăn mày muốn so tiền với nhà giàu. Hơn nữa lần này là Thiên Chiến vũ trụ bỏ ra tài nguyên để giúp hắn có được Thế Giới Thạch, thậm chí Vô Cực vũ trụ nói không chừng cũng sẽ bỏ ra tài nguyên giúp hắn một tay. Như vậy mặc dù sau này có được hay không thì hắn vẫn sẽ nợ bọn họ một ân tình.

Lục lọi các pháp quyết khi ở không gian truyền thừa có được Lạc Thiên bắt đầu kiểm kê. Trong đầu hắn bây giờ có rất nhiều vô thượng pháp quyết, nếu lấy ra để đấu giá cũng không phải là không được, nếu là cộng thêm hai vũ trụ hậu thuẫn nói vậy cũng có sáu thành chiếm được Thế Giới Thạch.

Nghỉ ngơi hai ngày sau, Lạc Thiên hai người bắt đầu đi dạo khắp Trường Minh Vực.

“Công tử, nghe nói mấy người cầm đầu Vô Cực vũ trụ sắp chuyển dời tu sĩ cùng dân thường ở Trường Minh đại lục rời đi đại lục khác một thời gian có phải không?” Đang đi trên đường bỗng nhiên Mai Ngọc có chút không xác định nhìn Lạc Thiên hỏi. Hiển nhiên nàng cũng đã nhận được tin tức sẽ chuyển dời đi cái khác đại lục nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy, mặc dù không xác định thời gian nhưng chắc chắn sẽ rất nhanh, nếu có cái gì cần đem đi vậy thì chuẩn bị đi.” Lạc Thiên cũng xác nhận tin tức này rồi khẽ nói.

“Ta không có gì, nhưng tại sao lại muốn tu sĩ cùng dân thường chuyển dời sang cái khác đại lục vậy?.” Mai Ngọc cũng không có gì đáng nói rồi nhìn Lạc Thiên hỏi tiếp. Cái này mới là điều khiến nàng tò mò, dù sao đang yên đang lành bỗng nhiên phải chuyển đi nơi khác sống cũng không phải là một cảm giác tốt.

“Sắp tới rất có thể sẽ đánh nhau tại đây, nên bọn họ mới làm như vậy.” Lạc Thiên không trả lời tất cả mà khẽ nói.

“Đánh nhau, nếu đã biết đánh nhau vậy tại sao bọn họ không ngăn cản?.” Mai Ngọc nghe vậy giật mình rồi nghi hoặc hỏi. Cái này cũng không trách nàng hỏi như vậy, dù sao Vô Cực Vũ trụ những người cầm đầu nếu đã biết đánh nhau thì vậy phải ngăn cản mới đúng. Nhưng bọn họ vậy mà không ngăn cản, cái này khiến nàng tò mò.


“Họ ngăn không được.” Đối với nàng hỏi Lạc Thiên không khỏi cười khẽ, nếu ngăn được vậy Vô Cực Vũ trụ e rằng sẽ không đem Thế Giới Thạch ra đấu giá, dù sao nó nhưng có thể xếp vào top 3 trong những thứ phụ trợ chiến lực cho tu sĩ.

“Trên đời này lẽ nào có người có thể để cho một vũ trụ không ngăn được?.” Mai Ngọc nghe vậy càng nghi hoặc hỏi, hiển nhiên nàng vẫn không nghĩ tới có vũ trụ khác nhúng tay nên mới vậy, dù sao một cái sinh ra trong thời kỳ hòa bình như nàng không nghĩ được nhiều như vậy.

“Cái này không phải.” Lạc Thiên nghe vậy không khỏi cười khẽ lắc đầu, hắn chậm rãi nói :”Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết nếu muốn sống vậy thì cứ theo bọn họ sắp xếp, còn nếu ngươi ở lại vậy e rằng tới lúc đó cặn bã cũng sẽ không còn.” Nói tới đây hắn không khỏi nhắc nhở nàng một cái.

Nghe vậy Mai Ngọc không hỏi nữa, nàng biết mình còn chưa đủ tư cách để nói về chuyện này.

Đang đi trên đường Lạc Thiên hai người bỗng nhiên bị người đụng vào. Đụng vào bọn họ là một nữ tử khuôn mặt chừng hai mươi linh, trên mặt nàng nổi lên từng tạng đen, còn dính cả bụi bặm, nhìn như tên khất cái.

“Xin lỗi, ta không cố ý.” Nữ tử đụng phải Mai Ngọc xong thì ngã xuống đất, nàng ngẩng đầu lên ánh mắt đầu nhu nhược nhìn Mai Ngọc cùng Lạc Thiên hai người nói, thần thái nhu nhược như sợ hai người đánh nàng.

“Không sao.” Mai Ngọc thấy đụng mình chỉ là một nữ tử yếu đuối thì cũng không làm khó, nàng nói tiếp :”Cô nương không sao chứ?.” Hiển nhiên nàng cảm nhận nữ tử này chỉ là một phàm nhân bình thường nên quan tâm hỏi.

“Ta,ta không sao, đa tạ cô nương bổ qua.” Nữ tử nói xong cúi đầu tạ ơn rồi chạy đi. Không để ý hai người phản ứng.

“Ngươi cứ vậy để nàng đi sao?.” Lạc Thiên nhìn Mai Ngọc bình tĩnh khẽ hỏi.

“Không lẽ công tử muốn ta làm khó một phàm nhân sao?.” Mai Ngọc có chút khó hiểu nhìn Lạc Thiên, không hiểu sao hắn lại nói như vậy, dù sao tu sĩ rất ít người sẽ để ý một phàm nhân.


“Sờ trong tay giới chỉ của ngươi xem?.” Lạc Thiên có chút buồn cười nhìn nàng nói, vừa rồi khi nữ tử đụng phải hai người lúc, Lạc Thiên có gặp qua nàng sờ khắp người hắn, hiển nhiên là muốn trộm đồ của hắn. Nhưng giới chỉ của hắn thường để ở trong thứ không gian cho nên muốn lấy được đó là điều không thể, trừ phi người sau có thể biết tọa độ nếu không có tìm cả đời cũng không được.

“A, không thấy.” Mai Ngọc nghe hắn nói vậy kiểm tra thì biến sắc, cái kia giới chỉ nhưng là tông môn đưa cho nàng để lúc Lạc Thiên cần thì sử dụng, bây giờ còn chưa kịp dùng đã bị mất, cái này mới làm nàng biến sắc, dù sao trong đó có rất nhiều món đồ.

“Được rồi, không phải lo lắng, nàng kia chạy không thoát.” Lạc Thiên bình tĩnh trên mặt hiếm thấy nổi lên tiếu dung khẽ cười nói. Vừa nói xong hắn phất tay một cái, hai người lập tức đã xuất hiện tại một cái biệt viện trên thiên không.

Phía dưới cái biệt viện là một cái biệt viện đầy hoa, dù là đứng trên thiên không cũng có thể nghe được mùi thơm nhàn nhạt. Thả ra cảm nhận xung quanh Lạc Thiên hơi bất ngờ, vậy mà có tới hơn năm cái Tôn Chủ cửu trọng hộ pháp tại đây. Hơn nữa hắn còn cảm nhận được những khí tức kia đều thuộc về Ma Đạo khí tức, hiển nhiên là Ma Tu, mà còn là không thuộc về Vô Cực Vũ Trụ người.

Phía dưới ngồi đấy hai nữ tử, một nữ tử mặc áo tím khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, lông mi Như Nguyệt, hai môi tím đỏ càng khiến người mê mang, dáng người yểu điệu như tôn diệu lên vẻ thành thục của nàng. Trên mặt còn đang nhìn vào trong giới chỉ, thỉnh thoảng lại cười khẽ một tiếng, hiển nhiên là đang rất hài lòng những món đồ trong giới chỉ.

Một nữ tử khác mặc một bộ đồ đen, quần áo bó sát khiến những đường cong lả lướt kia càng thêm hoàn mỹ, nàng khuôn mặt tuyệt mỹ Vô Song, khí chất nàng như hoa hồng đen trong đêm tối tản mát ra nhàn nhạt huyết quang, là một nữ tử không kém gì Lạc Tuyết mấy người.

Chỉ là bây giờ nàng đang dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn muội muội đang kiểm tra đồ cướp được, hiển nhiên đây cũng phải là lần đầu nàng thấy nên cũng không tỏ vẻ có cái gì ý muốn.

“Tỷ tỷ, lần này ta trọm một tiểu cô nương chỉ mới Thánh Tôn nhất trọng, không ngờ nàng vậy mà có nhiều tài nguyên như vậy, nếu biết trước thì tên nam tử theo nàng ta cũng trộm luôn, nói không chừng còn được một món hời lớn.” Nữ tử muội muội kiểm tra xong nhìn tỷ tỷ mình không khỏi cười cười nói.

“Ngươi a, không phải là không có tài nguyên dùng, tại sao suốt ngày dịch dung đi cướp đồ người khác vậy.” Đối với cô muội này suốt ngày dịch dung rồi che dấu khí tức ra ngoài ăn trộm nàng cũng rất bất đắc dĩ, các nàng đều xuất thân cao quý, mặc dù là người của Ma Đạo nhưng cũng không cần thiết phải suốt ngày đi trộm đồ.

“Tỷ, ngươi không hiểu, đây là một nghề nghiệp vĩ đại, tỷ thử nghĩ xem, những đại giáo sau lưng những công tử tiểu thư kia thường cướp bóc tiền tài của dân thường cùng tu sĩ yếu ớt để làm lớn mạnh tài lực của chính mình, mà ta đây không phải là cướp mà là thay trời hành đạo.” Nữ tử muội muội không cho là đúng, thần thái không còn đùa giỡn mà là trang nghiêm nói, tựa hồ nàng ăn trộm không phải là chuyện thương thiên hại lý mà là thế trời hành đạo.


Đối với cô muội muội này nói nàng không khỏi buồn cười không nói gì, nhìn nàng người không biết chắc cũng sẽ bị người tưởng là đại hiệp đầy nhân nghĩa.

Phía trên Mai Ngọc cùng Lạc Thiên suýt bật cười trước nha đầu này, làm ăn trộm còn lời nói chính nghĩa, tựa như nàng được thương thiên phía xuống cứu vớt thế gian không bằng.

“Tỷ, ngươi biết không, lần này ta gặp một nam tử, hắn có thể nói là đệ nhất mỹ nam tử trong Thập Thiên, nếu tỷ tỷ động tâm vậy để ta đi bắt hắn trở về cho tỷ tỷ làm áp trại phu quân?.” Muội muội bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi nhìn tỷ tỷ của mình cười khà khà nói, nói xong cũng không biết nàng nghĩ tới cái gì lại đỏ mặt lên.

“Nha đầu, ngươi nói mò cái gì đó, muốn chết phải không?.” Nữ tử Tỷ tỷ nghe nàng nói vậy khuôn mặt băng sương khẽ quát.

“Khà khà, ta không có nói mò, người kia đích thật có thể xem như đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, ta đã đi khắp nơi nhưng còn chưa thấy nơi nào có như vậy một hoàn mỹ nam tử.” Muội muội nghe vậy không khỏi cười trêu đùa nhìn tỷ tỷ nói.

“Tiểu nha đầu, Ngươi không biết nói chuyện sau lưng người khác là không lễ phép sao?.” Bỗng nhiên có một thanh âm như vang lên trong lòng của hai người, nó như ma âm từ trong lòng các nàng phát ra.

“Ai?.” Tỷ muội hai người giật mình nhìn xung quanh một vòng, rồi ngẩng đầu nhìn trên thiên không.

Thiên không trên một nam một nữ dần hạ xuống hai người, nam thần tuấn Vô Song, dáng người kỳ tu, tóc trắng như tuyết theo gió lướt qua, đôi mắt bình tĩnh trong mang theo một loại tịch, được lắm tuấn mỹ nam tử.

Con nữ tử dáng người thướt tha, là một mỹ nữ khuynh thành. Hai người này hiển nhiên là Lạc Thiên cùng Mai Ngọc.

“Tiểu cô nương, lấy đồ của người khác mà không được sự cho phép là một việc rất không đúng đấy.” Lạc Thiên bình tĩnh nhìn hai nữ rồi nhìn cô muội muội hờ hững khẽ nói.

“Hừ, ai lấy đồ của các ngươi? Có bằng chứng sao?.” Nữ tử áo tím nhìn hai người Lạc Thiên bỗng nhiên xuất hiện không biến sắc hỏi, rồi nàng lại nói tiếp :”Vị công tử này, nhìn ngươi hẳn là người có học thức, như vậy nếu không được sự cho phép của chủ nhân nơi này mà tự ý vào hẳn cũng biết đó là một điều không đúng chứ?.”


Khá lắm nhanh mồm nhanh miệng nha đầu. Đối nàng hỏi Lạc Thiên không cho là đúng bình tĩnh nói :”Nếu ở Thần Ma vũ trụ thì ta không dám nói, nhưng ở Vô Cực vũ trụ trong còn không có mấy nơi ta không thể đi.”

Nghe Lạc Thiên nói hai nữ biến sắc, không ngờ nam tử vừa mở miệng đã biết các nàng xuất thân ở nơi nào. Nữ tử áo đen nhìn Lạc Thiên biết hắn không phải tầm thường hạng người nên khẽ nói :”Công tử thứ lỗi, muội muội ta từ nhỏ đã nghịch ngợm, lần này là nàng sai trước, bọn ta sẽ trả lại đồ cùng bồi thường một ít cho công tử, chỉ xin công tử bỏ qua cho.”

Hiển nhiên nàng đoán được thân phận Lạc Thiên khá đặc thù, nếu không cũng sẽ không đoán được các nàng tới từ Thần Ma vũ trụ, dù sao không phải cũng dám nói trong một cái vũ trụ còn không có mấy nơi hắn không đi được, mà nàng từ trong mắt hắn thấy được bình tĩnh, tựa hồ hắn nói là như vậy tự tại, là như vậy thật. Hơn nữa các nàng chỉ là theo trưởng bối đi đấu giá, trước khi đấu giá không muốn có cái gì xung đột.

“Tỷ tỷ, ta không ăn cắp đồ, tại sao phải nhận sai chứ.” Áo tím nữ tử nhìn tỷ tỷ vậy mà trực tiếp nhận lỗi không khỏi vểnh miệng thầm nói.

“Đủ rồi, ngươi còn không chịu nhận lỗi sao?.” Nữ tử áo đen khẽ quát, rồi nhìn Lạc Thiên hai người nói :”Tiểu nữ Cơ Như, còn đây là lệnh muội Cơ Lang, hi vọng hai vị không trách tội chuyện lần này.”

“Cơ Như? Cơ Lang?, xem ra các ngươi là con gái của Cơ Bất Phàm.” Lạc Thiên nghe hai nữ giới thiệu không khỏi có chút ngoài ý muốn khẽ nói. Hiển nhiên năm đó ở Thần Ma vũ trụ hắn cũng đã từng giao thiệp qua với Cơ Bất Phàm.

“Công tử biết phụ thân bọn ta sao?.” Cơ Như nghe hắn nói cũng có chút ngoài ý muốn hỏi.

“Có duyên gặp mặt vài lần, được rồi nha đầu, đem đồ trả lại cho bọn ta đi.” Lạc Thiên cũng khẽ gật đầu rồi nhìn Cơ Lang khẽ nói.

“Hừ.” Đối với cái này Cơ Lang khẽ hừ rồi không nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên bị tỷ tỷ quát lớn rồi lại dùng dọng nói như ra lệnh, cái này khiến nàng công chúa tính cách nổi lên.

“Vù vù.” Cũng không để ý Cơ Lang phản ứng, Lạc Thiên tay khẽ dơ vào một cái lỗ hổng không gian rồi rút ra, một lần nữa trong tay đã nắm lấy giới chỉ trên người Cơ Lang rồi đưa cho Mai Ngọc.

“Ngươi.” Nhìn Lạc Thiên vậy mà không dấu vết lấy đi giới chỉ Cơ Lang giận dữ định mắng nhưng thấy ánh mắt sương lạnh của Cơ Như thì bỗng im miệng lại, hiển nhiên là vẫn rất sợ tỷ tỷ.

“Công tử thủ đoạn vô song, Cơ Như xem như mở rộng tầm mắt.” Cơ Như con ngươi bôi qua một chút b động rồi nhìn Lạc Thiên khẽ nói, vừa rồi nàng cũng không kịp phản ứng, thậm chí là không tìm được dấu vết Lạc Thiên xuất thủ như thế nào. Vì vậy nàng biết chuyện này làm không tốt là đánh nhau nên đành phải chuyển đề tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui