Tại một khu rừng trong, nơi đây cây cối um tùm, trên cây thỉnh thoảng còn vang lên từng tiếng chim hót lúi lo, sinh cơ theo mỗi một gốc cây đều dạt dào tản ra như gió xuấn, khi đứng tại đây lúc như có thể khiến người cảm nhận được tâm thần thanh minh theo.
Trên thiên không, Lạc Thiên cùng Hoàng Ngữ Linh ngự không đứng tại đó nhìn xuống không gian phía dưới.
“Là nơi này.” Lạc Thiên xuyên qua vải che mắt nhìn xuống đại địa nghiêm nghị nói.
“Đã vậy thì đánh đi.” Hoàng Ngữ Linh được hắn xấc nhận địa điểm sau không nhiều lời tùy ý một chưởng đánh ra, theo đó một đại thủ từ thiên không lao xuống.
Một chưởng Hoàng Uy tràn ngập như có thể khiến cho thiên địa thần phục, tại một chưởng này phía dưới quản ngươi là cái gì tồn tại đều không thể phản kháng phải phủ phục run rẩy tại đấy.
“Ầm.” Một tiếng oanh minh vang lên, lít nha lít nhít vết nứt từ đại địa bắt đầu xuất hiện rồi lan tràn ra xung quanh, cả đại địa bị nàng tùy ý một chưởng bị đánh thành thâm uyên.
Mà tại cái này vùng đại địa bị đánh thành thâm uyên lúc, tại sâu trong thâm uyên vậy mà hiện ra một vệt thần quang như có một đôi mắt đang nhìn hai người.
Này đôi mắt phát sáng trong đêm tối, này tia sáng vốn nên khiến cho hắc ám sâu trong thâm uyên tăng thêm một phần ánh sáng hi vọng mới đúng, nhưng kỳ quái là nó không như vậy, nó lóe sáng lên lúc càng khiến cho vùng kia hắc ám càng thêm đen tối.
Nó từ sâu trong thâm uyên nhìn lên lúc như là ác ma nhìn lấy con mồi, quang mang lướt qua liên tục như có thể xé liệt thời không, thiên địa đều phân thành hai tại cái này quang mang phía dưới.
“Ra đi, ta biết ngươi trốn tại đây rất lâu, cũng là lúc ngươi nên đi ra được rồi.” Lạc Thiên ánh mắt trên thiên không khẽ rủ xuống nhìn lấy chỗ sâu thâm uyên lạnh lùng nói.
“Cũng vậy, đã quá xa xôi ta chưa từng đi ra, như vậy có ra một lần thì có làm sao.” Thâm uyên sâu trong vang lên một thanh âm tràn ngập ma lực vang lên, chỉ thanh âm thôi đã khiến lòng người dao động, tựa hồ nếu không có đạo tâm kiên định đều bị nó mê hoặc một dạng vậy.
Theo đó một trung niên không biết từ bao giờ đã xuất hiện đối diện nhìn lấy Lạc Thiên hai người, hắn ánh mắt mười phần bình tĩnh, nó bình tĩnh như cái này thiên địa đã không có cái gì để hắn phải chú ý đến vậy.
Trung niên này khuôn mặt trên không hề có hình dáng rõ ràng, trên đó mang theo lít nha lít nhít vết sẹo che mất toàn bộ khuôn mặt của hắn, tựa hồ tại rất lâu trước hắn từng bị rất nhiều người chém vào mặt vậy.
Hắn khí chất trên nói không hết lời thô bạo, đó là một luồng chưởng khống hoàn toàn, tựa hồ cái này mảnh thiên địa đều đang bị hắn chưởng khống, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn bị hắn nắm bắt, quản ngươi là ai cũng vậy không thể tránh khỏi bàn tay của hắn.
“Thương Thiên Thanh Ma.” Lạc Thiên ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trung niên này rồi nhìn xuống chỗ sâu trong thâm uyên như có điều suy tư.
“Cái tên thật xa xôi, không ngờ tới bây giờ còn có người biết tới sự tồn tại của ta.” Thương Thiên Thanh Ma nghe có người gọi cái tên này lúc đôi mắt bình tĩnh không khỏi hiện lên hồi ức vẻ mặt.
“Năm đó ngươi huyết tế nhiều sinh linh như vậy là vì sáng tạo ra một món đồ đi.” Lạc Thiên thu hồi ánh mắt rồi nhìn hắn hỏi.
“Ồ, ngươi biết còn không ít, đúng vậy, ta giết nhiều như vậy sinh linh là vì sáng tạo một vật.” Thương Thiên Thanh Ma cũng gật đầu bình tĩnh thừa nhận khẽ cười nói.
“Đáng tiếc, vật chia chung quy đều là tà vật cho nên Thương Thiên cũng không muốn nó tồn tại nên bây giờ cũng chưa từng thành công qua đi.” Lạc Thiên ánh mắt nhìn hắn rồi chầm chậm cười châm chọc nói.
Đối với cái này Thương Thiên Thanh Ma cũng không nói chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối cùng phẫn nộ.
“Được rồi, vật kia mặc dù không thể thành công nhưng đối với ta vẫn có trợ giúp, chính vì vậy ta muốn nó, nếu ngươi không cho vậy thì không thể tránh khỏi một trận chiến.” Lạc Thiên trở lại chính đề nhìn Thương Thiên Thanh Ma lạnh lùng nói.
“Thứ đó mặc dù rất khó thành công nhưng ta vẫn có sự kiên trì để chờ đợi, chính vì vậy thứ lỗi ta không thể đem nó cho ngươi.” Thương Thiên Thanh Ma nhìn Lạc Thiên một cái rồi bình tĩnh lắc đầu, sau đó ánh mắt hắn nhìn về Hoàng Ngữ Linh một cái thật sâu.
“Đã vậy thì chiến đi.” Lạc Thiên cười khẽ không chút nào bất ngờ nói, hắn quay sang Hoàng Ngữ Linh nói: “Ta đánh trước, khi nào cần thì ngươi hãy xuất thủ.”
“Ngươi chắc chứ.” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn nói vậy không khỏi bất ngờ hỏi, vốn tưởng rằng lần này nàng phải làm chủ lực mới đúng, vậy mà cái này tiểu nam nhân tựa hồ muốn ra tay trước, phải biết đối thủ rất mạnh, dù là nàng cũng không dám nói ăn chắc.
“Cứ vậy đi.” Lạc Thiên cũng không nhiều lời chầm chậm nói, một bước bước ra, lập tức xuất hiện tại đối diện Thương Thiên Thanh Ma.
“Tiểu hữu, đại đạo còn dài, cần gì phải động đao kiếm chứ.” Thương Thiên Thanh Ma nhìn hắn một cái thật sâu rồi chầm chậm nói.
“Đích thật là như vậy, nhưng bây giờ thiên địa sắp tiến hóa, nếu ta đoán không lầm vậy thì trải qua trận chiến này sau cũng là thời gian thiên địa ràng buộc yếu đi, như vậy rất có thể sẽ có vài người nắm lấy cơ hội này tiến thêm nửa bước, mà ta thì lại không thể không nhanh chân mà mạnh thêm một chút.” Lạc Thiên ánh mắt thâm thúy nhìn hắn rồi chầm chậm nói.
Hắn bây giờ đang cảm nhận được thiên địa ràng buộc đã yếu kinh không chịu nổi nữa, mà nếu hắn đoán không lầm thì bây giờ tuy rằng vẫn chưa thể đột phá tới Quân Chủ nhưng mà đột phá thành nửa bước Quân Chủ là Bán Quân Chủ cũng không phải là không thể đi.
Mà mặc dù cái kia Bán Quân Chủ so với Quân Chủ thực sự sẽ yếu đuối không chịu nổi, nhưng nếu mười cái Thần Ngân Chân Quân đối mặt với bán Quân Chủ vậy cũng là mười phần vô lực đi.
“Tiểu hữu đã không thể chờ đợi được nữa vậy thì một trận chiến thì có làm sao.” Thương Thiên Thanh Ma nghe hắn nói không khỏi kinh nghi bất định nhưng lập tức bình tĩnh nói.
“Chiến đi.” Lạc Thiên tay trái khẽ nhấc vải che xuống rồi tay phải hướng về đại địa nắm tới, theo đó vô số cành cây, đất đá… lập tức bay vào lòng bàn tay của hắn rồi diễn hóa ra một thanh thước dài ba tấc không rõ là vật gì xuất hiện.
Hắn biết mình đối mặt là ai, chính vì vậy không thể không bất đắc dĩ sử dụng Hư Vô Chi Lực.
“Giết.” Lạc Thiên thét dài một tiếng một kiếm phá không mà tới, thao thiên Hư vô Kiếm Ý vung vãi tàn phá bừa bãi như muốn cắt đứt hết thảy, một kiếm này đủ bổ đôi ba ngàn thế giới, thiên địa đều bị nó cắt phân làm hai.
Một kiếm hư vô phiêu miểu chém tới, mỗi nơi đi qua đủ chém vạn vật bề bản nguyên của nó, tất cả mọi Ý đều phải vô căn cứ thần phục tại nó phía dưới!
Một kiếm quang huy mờ ảo như vô căn cứ xuất hiện, tựa hồ nó vẫn luôn nằm ở đấy lại tựa như nó vốn không ở đấy!
“Thật mạnh kiếm ý.” Cảm nhận được cái kia kiếm ý vậy mà vượt qua cửu phẩm Ý phạm trù thì Hoàng Ngữ Linh hay Thương Thiên Ma đế đều là mười phần giật mình, chẳng qua cũng lập tức bình tĩnh lại, dù sao đối với cái thiên địa bắt đầu tiến hóa này lúc mọi thứ đều có thể xảy ra, chính vì vậy bọn họ cũng không quá rung động.
“Đã vậy thì chiến đi.” Thương Thiên Thanh Ma cũng không nhiều lời, “Oành” một tiếng vang lên, hắn đôi mắt trở nên hắc ám, tại đôi mắt này phía dưới Thần Ma đều phải run rẩy, Tiên Phật đều phải phục bái tại đó, Thập Thiên Vạn Vực tại đôi mắt này phía dưới đều phải hiện ra bản chất của nó, quản chi ngươi tồn tại vô địch tới đâu cũng không thể che dấu được đôi mắt này, nó là như vậy mười phần đáng sợ.
Thương Thiên Thanh Ma một chỉ hoành không mà tới, từng quả tinh vũ theo đó nổ toái, thiên vũ theo đó một mảnh loạn lạc.
Một chỉ lấy vượt qua thời gian tốc độ chi thế đánh tới Lạc Thiên, nó mỗi nơi đi qua ma khí thao thiên, Quần Ma Loạn Vũ, cả mảnh này thiên địa đều phải run rẩy tại một chỉ này.
“Phăng.” Một tiếng, Hư Vô Kiếm Ý tàn phá bừa bãi chém ngang một chỉ kia rồi bá đạo mà sắc bén trảm về hướng Thương Thiên Thanh Ma mà tới.
Đối mặt một kiếm vượt qua thời không mà tới kia Thương Thiên Thanh Ma cũng không có di chuyển tránh né, hắn cứ như vậy bình tĩnh đứng tại đó, tựa hồ hắn không thèm nhìn nó một dạng vậy.
“Phốc.” Một kiếm khi tới gần mười trượng Thương Thiên Thanh Ma lúc lập tức chậm lại, tựa hồ đang có lấy trăm vạn năm thời gian khoảng cách đang dữ lấy với nó.
“Thời gian khoảng cách sao.” Lạc Thiên híp mắt không thèm để ý tiếp một kiếm chém ra, theo đó đại đạo tương trợ, vạn pháp tương dung, một kiếm này lấy tốc độ tuyệt luân không thể nắm bắt mà chém vào bình chướng kia.
“Phốc.” Một tiếng, một kiếm kia trực tiếp chém qua thời gian khoảng cách mà tới.
Nếu nói thời gian khoảng cách trong vòng mười trượng của Thương Thiên Thanh Ma là trăm vạn năm thời gian, như vậy một kiếm của Lạc Thiên bây giờ là nhanh tới vượt qua trăm triệu lần thời gian tốc độ thời gian dòng chảy, tại một kiếm trong một tích tắc đã vượt qua trăm triệu lần thời gian tốc độ này thì thời gian khoảng cách kia lập tức lộ la mười phần chậm chạp.
“Tan.” Thương Thiên Thanh Ma nhìn một kiếm lấy tốc độ cực nhanh kia chém tới cũng không hoảng loạn, vẫn là đứng đấy quát một tiếng.
Hắn này một tiếng quát như Thương Thiên Chi Dụ, vạn đạo đều phải nghe theo, vạn pháp vì đó tề minh không thể trái lệnh, theo đó một kiếm của Lạc Thiên lập tức dần dần bị tan biến.
Chỉ là dù tan biến mất kiếm chiêu, nhưng bản nguyên của nó Hư Vô Kiếm Ý thì lại không thể tan biến, thiên địa này còn chưa có thứ có thể ma diệt được nó, kiếm ý vẫn là hung hăng vô cùng chém tới Thương Thiên Thanh Ma.
Một bàn tay theo đó lấy tốc độ cực nhanh chụp lấy một kiếm kia rồi “Oành” một tiếng, tại bàn tay này phía dưới quản chi là Hư Vô Kiếm Ý cũng lộ ra cực kỳ yếu đuối trực tiếp bị nó bóp nát.
“Vù vù.” Thấy một chiêu không được Lạc Thiên cũng không bất ngờ, tâm niệm khẽ động, theo đó hắn quanh thân kiếm ý tàn phá bừa bãi trong thiên địa, Lạc Thiên giờ khắc này như đã siêu thoát nhảy ra thiên địa, cao cao tại thượng từ Thiên Ngoại nhìn xuống sinh linh như là đang nhìn giun dế vậy.
Đầy trời hư vô kiếm ý bay lả tả khắp nơi, mỗi một góc độ, tọa độ đều có lấy hư vô kiếm ý bay ở đấy bao phủ mảnh này thời không.
“Muốn làm gì.” Đằng sau Hoàng Ngữ Linh thấy bay đầy trời kiếm ý không khỏi hứng thú nhìn lấy.
Lạc Thiên đang đứng ở đấy lúc bỗng nhiên hư không tiêu thất, cái này tiêu thất là chân chính tiêu thất không hề có một dấu vết, tựa hồ hắn chưa từng xuất hiện ở đấy một dạng vậy.
Một lần nữa xuất hiện, hắn đã là ở sau lưng Thương Thiên Thanh Ma, một kiếm chém gãy Thời Gian Trường Hà, thiên địa như bị cắt đôi tại này một kiếm chém vào lưng Thương Thiên Thanh Ma.
Nhìn đột nhiên hư không xuất hiện Lạc Thiên lúc Thương Thiên Thanh Ma ánh mắt bôi qua ba động, nhưng lập tức hắn lại biến mất một cái, một lần nữa xuất hiện đã là tại phía xa Lạc Thiên, chỉ là khi hắn biến mất lúc Lạc Thiên lại theo hắn biến mất theo, tựa hồ như là cái bóng của hắn vậy.
“Là cái này kiếm ý, nó có thể giúp ngươi di chuyển theo nơi có kiếm ý.” Thương Thiên Thanh Ma chung quy là tồn tại vô địch, vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay, lập tức hắn quanh thân hóa thành một cái lĩnh vực.
Tại cái này lĩnh vực trong không có một tia sinh mệnh, có chăng cũng chỉ là từng đống xương khô, Thi Huyết Vô Hải chấp đầy thành núi mà thôi.
Khi cái này lĩnh vực xuất hiện lúc từng tôn cự nhân được sắp xếp bằng nhân cốt lao ra, chỉ thấy những này cự nhân há miệng ra rồi hút vào từng tia kiếm ý đang bay ở cái vùng lĩnh vực này.
“Oành.” Một tiếng oanh minh vang lên, khi cự nhân nhân cốt xuất hiện lúc sau lưng Lạc Thiên một đôi cánh trắng như tuyết lập tức xuất hiện, nó khẽ vỗ một cái, theo đó cả thiên địa này đều băng diệt theo, thời gian vì đó vỡ đôi, Thập Thiên Vũ Trụ tại một cái vỗ này như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát thành từng mảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...