Nhất Niệm - Thánh Yêu



Phó Nhiễm đi ra khỏi hiệu thuốc, uống một hớp nước khoáng trôi tuột viên thuốc tránh thai xuống bụng. Trước trán vẫn còn những lọn tóc chưa kịp khô, như dính chặt vào đầu mày cô vậy.

Cô tiện tay gạt ra, rồi cầm ô đi ra ngoài.

"Chị?" Một chất giọng không chắc chắn mang theo gió lạnh vọng tới. Phó Nhiễm quay người, nhìn thấy cô gái người gầy nhỏ từ trong hiệu thuốc lao như bay ra ngoài: "Chị, đúng là chị thật rồi, ban nãy em đã định gọi chị rồi".

"Vưu Hựu, sao em lại ở đây?"

"Em đi mua thuốc cho mẹ." Vưu Hựu khoác chặt lấy tay Phó Nhiễm: "Chị, em nhớ chị chết đi được. Mấy hôm trước em có qua phòng làm việc nhưng không có chị ở đó".

Phó Nhiễm giương cao ô cho cả hai người nép mình: "Gần đây chị có việc bận, có phải thím bị ốm không?".

"Đều tại thời tiết quái đản này, cả nhà em đều bị lây cảm cúm của nhau. Chị, em với chị Nhụy Nhụy không chơi nổi với nhau. Chị ấy cũng chẳng buồn để tâm tới em. Mẹ em suốt ngày nói nhớ chị, hay chị cùng về nhà với em đi."

Phó Nhiễm và Vưu Hựu từ nhỏ đã chơi với nhau, quan hệ dĩ nhiên vô cùng thân thiết. Cô nghĩ cũng đã tháng rồi chưa tới đó, vừa hay đang đi lại lững lờ như một hồn ma nên dứt khoát gật đầu.

Họ đi mua một ít hoa quả. Vưu Hựu tính tình cởi mở, mặc dù chỉ mới 19 tuổi nhưng rất hiểu chuyện, nói chuyện rất hợp với Phó Nhiễm.

"Chị, ban nãy em gọi điện thoại cho mẹ rồi, bố mẹ em giờ đang gói sủi cảo." Vưu Hựu khoác tay Phó Nhiễm đi thong dong trên đường. Vừa đi qua ngã tư họ bỗng nhìn thấy một chiếc BMW màu đen đỗ ngang chắn đường của hai người. Cửa xe lập tức bị mở ra rất mạnh rồi đóng sầm lại, bước xuống là một chàng trai cũng tầm tuổi Vưu Hựu: "Vì sao anh gọi điện thoại cho em em không bắt máy? Sao em lại trốn anh?".


"Lý Thâm, lần trước tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, bây giờ tôi chỉ muốn học tập..."

"Anh sẽ không làm ảnh hưởng em đâu."

"Anh đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi đấy. Tôi không thích anh, anh nghe rõ chưa?" Mặt Vưu Hựu lạnh hẳn đi, gò má trắng nhợt ra, không biết là vì quá lạnh hay vì quá giận: "Chị, chúng ta đi thôi".

Thiếu niên phía sau đứng dựa vào cửa xe. Đợi tới khi đi xa rồi, Phó Nhiễm mới lên tiếng: "Có chuyện gì thế?".

"Chị, con thỏ trắng là em sắp bị con sói lớn là cậu chủ kia làm phiền chết rồi. Bố mẹ em mà nhìn thấy kiểu gì cũng hiểu nhầm là hai người có chuyện, đánh chết em mất thôi." Vưu Hựu rầu rĩ mặt mày. Phó Nhiễm nhẹ nhàng xoa đầu con bé. Mới có 19 tuổi đã xinh xắn nhường này, chẳng trách người người nhòm ngó.

"Vưu Hựu của chúng ta ngoan lắm. Bây giờ nên lấy việc học làm trọng, mấy chuyện linh tinh khác không cần nghĩ nhiều."

Nhà họ Vưu cách hiệu thuốc không xa. Đi bộ khoảng mười lăm phút, Phó Nhiễm nhìn thấy chú đang đứng trước cửa cầu thang chờ đợi. Cô rảo nhanh bước chân tiến tới: "Chú!".

"Tiểu Nhiễm, sao con lại đi dép lê ra ngoài đường thế này. Mau, sáng nay thím còn nhắc tên con đấy."

Chú thím tính cách đều ôn hòa, một người không thích nói nhiều, còn người kia thì một khi đã mở máy nói, tuyệt đối không thể dừng lại.

"Tiểu Nhiễm, ăn nhiều một chút, trông con dạo này gầy đi kìa. Nào nào, đây là sủi cảo nhân rau cải. Còn cái này là nấm hương, đậu khô..."


"Thím, con ăn đủ rồi, con không ăn nhiều vậy được đâu."

Vưu Hựu ngồi bên cạnh bụm miệng cười, giúp Phó Nhiễm lấy thêm gia vị: "Mẹ, chị Nhụy Nhụy đến con chẳng thấy mẹ nhiệt tình thế này chút nào. Chắc chắn là mẹ cũng giống con, thích chị Tiểu Nhiễm".

Thím mỉm cười tiếp tục gắp sủi cảo cho Phó Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, con sống ở bên đó có quen không?".

Phó Nhiễm không biết thím muốn hỏi nhà họ Minh hay nhà họ Phó. Cô cắn một miếng sủi cảo, đáp qua loa: "Vẫn ổn ạ".

Cô không quen nói nhiều. Khi có thể cười được, cô tuyệt đối không lãng phí dù chỉ một giọt nước mắt.

Ăn cơm xong, chú pha cho mỗi người một tách trà. Bốn người chen nhau ngồi trong gian phòng khách không mấy rộng rãi. Chiếc ti vi 29inch đang phát những tin tức có thể xảy ra bên cạnh mình bất kỳ lúc nào, không có bất kỳ dụng cụ sưởi ấm nào. Nhưng bốn bức tường gạch đã đủ chắn mọi mưa gió bên ngoài. Nâng tách trà lên, Phó Nhiễm chỉ cảm thấy hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đi khắp cơ thể.

Minh Thành Hữu lái xe ra ngoài điên cuồng tìm một vòng, cuối cùng vẫn phải viện cớ để gọi một cuộc tới nhà họ Phó. Người nhận máy là người giúp việc, nói rằng từ sau hôm sinh nhật, Phó Nhiễm không về lại nhà lần nào nữa.

Màn đêm âm u mù mịt, lan dần tới cửa sổ hai bên xe. Chiếc Maybach màu đen được bao bọc dưới ánh đèn đường vàng vọt. Con đường phía trước như một luồng khí độc khiến chiếc xe mất hoàn toàn cảm giác phương hướng. Minh Thành Hữu nhìn chăm chăm về phía xa nhưng không cảm nhận được bất kỳ cái bóng nào thuộc về Phó Nhiễm.

Khi quản gia Tiêu gọi điện tới, giọng nói của bà ta trở nên vô cùng nhức tai giữa một không gian tĩnh mịch: "A lô, cậu ba, thiếu phu nhân về rồi ạ!".

Minh Thành Hữu tức tốc quay đầu xe. Khi lái xe vào trong vườn hoa, anh vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ chính vẫn chưa bật sáng.


Anh dừng xe một cách cẩu thả rồi sải bước đi vào trong phòng khách. Một chiếc giày da sáng bóng bị anh đá văng ra ngoài cửa: "Cô ấy đâu?".

Quản gia Tiêu đáp ngay: "Thiếu phu nhân đang ở trong phòng ạ".

Minh Thành Hữu đi lên cầu thang. Ánh đèn hắt dài xuống vai anh. Anh đẩy cửa bước vào phòng ngủ, bật đèn lên, nhưng không hề nhìn thấy Phó Nhiễm.

Trong phòng tắm có ánh đèn. Minh Thành Hữu áp sát cánh cửa, bên trong yên ắng lạ kỳ, nhưng khi giật thử tay nắm thì cửa đã bị khóa trái bên trong.

Anh tìm chìa khóa dự phòng. Giây phút đẩy cửa bước vào, hơi nước mù mịt ập thẳng vào mặt. Lỗ chân lông lạnh lẽo bỗng mở rộng trong khoảnh khắc. Hệ thống phun sương của bồn tắm mát xa đang được bật. Minh Thành Hữu nghe thấy tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Đi tới gần, anh mới phát hiện Phó Nhiễm đang gối đầu lên thành bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền, ngủ rất ngon.

Ánh đèn hắt qua làn nước càng tôn lên nét căng mọng của làn da cô. Nếu không có lớp bọt xà phòng nổi lên trên e rằng toàn bộ cảnh xuân phía dưới của Phó Nhiễm đã lộ sạch.

Cô đi lòng vòng ở bên ngoài cả ngày trời, chỉ muốn ngâm mình một chút cho thoải mái, nhưng không ngờ đang mơ một giấc mộng đẹp, thì cơ thể bất ngờ như đổ thẳng về phía trước. Cô hoảng hốt mở mắt ra, nhìn thấy có một ít bong bóng đang bay ra khỏi bồn tắm.

Sống lưng trong khoảnh khắc chạm phải một lồng ngực nóng như thép hàn. Cô quay phắt đầu lại, chạm ngay phải khuôn mặt kiêu ngạo của người đàn ông.

Cô há hốc miệng nhưng quyết tâm nuốt hết mọi sửng sốt xuống. Phó Nhiễm giờ mới nhớ ra Minh Thành Hữu có chìa khóa dự phòng: "Tôi tắm xong rồi".

Lòng bàn tay vừa chạm được vào mép bồn. Nửa người trên còn chưa kịp nâng lên, hông đã bị anh kéo mạnh trở lại. Bàn chân Phó Nhiễm bị trượt, bèn ngồi phịch xuống chân người đàn ông. Minh Thành Hữu nắm lấy mái tóc đen trôi bồng bềnh trên làn nước của cô: "Cô hờn giận cho ai xem? Đã đi rồi còn quay về làm gì?".

"Tôi đói, vẫn phải tìm chỗ để ăn thôi, chẳng phải anh bắt tôi đứng ngoài suy nghĩ thật kỹ sao?"

Minh Thành Hữu cọ cọ cằm lên đỉnh đầu, khiến cô ngứa ngáy: "Vậy... đã nghĩ xong chưa?".


Phó Nhiễm gật đầu, coi như đã đáp qua loa.

Minh Thành Hữu vòng tay qua trước ngực cô, vòng ôm càng lúc càng siết lại chặt hơn. Hai cánh tay Phó Nhiễm bị anh đan chặt vào nhau, dãy núi vốn đã sâu hút lại càng thêm sâu hút. Mặt cô đỏ bừng, mặc cho cô ngọ ngoạy thế nào Minh Thành Hữu vẫn không chịu buông tay: "Nói đi, đã nghĩ ra gì rồi?".

"Anh thả tôi ra đã."

Minh Thành Hữu nhìn sắc mặt cô: "Có gì mà phải ngại? Còn biết giận hờn cơ. Tối qua người bán sức là tôi. Tôi phải ra ngoài tìm cô một vòng đến giờ còn chưa được nghỉ ngơi. Nào, tắm đi rồi tôi đưa cô đi ngủ".

"Anh từ từ tắm đi." Phó Nhiễm xoay ngược tay giữ lấy cánh tay Minh Thành Hữu, định đẩy anh ra.

"Cô tự lừa mình lừa người thế làm gì? Còn định nghĩ tối qua say rượu, tự lừa mình rằng chưa lên giường với tôi chắc? Tối nay trước khi ngủ tôi sẽ giúp cô ôn lại, một lần với một trăm lần cũng không có gì khác biệt cả."

Phó Nhiễm không cần dùng đầu nghĩ cũng biết, chắc chắn giờ này anh đang bày ra một vẻ nhắng nhít, công tử đào hoa điển hình, hình tượng lệch lạc đóng bản quyền Minh tam thiếu!

"Với tôi thì khác biệt đấy. Tối qua tôi không có ý thức, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Phó Nhiễm biết rõ chỉ lừa mình lừa người nhưng gặp phải hạng người này, mấy chiêu trò khác đều vô dụng.

"Ha, tối qua phải nói là bên trong cô có tôi, bên ngoài tôi bọc cô, cô và tôi có thể phân biệt rõ ràng vậy sao?"


Hết chương 31


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui