Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 86: Không tiếp nhận

Bạc Mộ Vũ rất ít bạn bè, bạn bè có thể nghe cô tâm sự chỉ đếm trên một bàn tay.

Dương Thư Hàm tùy tiện, tuy có nhiều phương án, nhưng hiện tại không phải là lúc dùng tới những thứ ấy. Tô Mạn lại vừa bị cô từ chối, chính là một trong những chuyện Bạc Mộ Vũ muốn tâm sự, nghĩ tới đây, người có thể nói chuyện với cô chỉ còn lại Lâm Sơ Vãn.

Cô phiền muộn suy nghĩ nên nói những chuyện này thế nào, sau khi Lâm Sơ Vãn nghe máy nghe thấy vẻ ngập ngừng của Bạc Mộ Vũ cũng nhanh chóng hiểu ra.

"Tiểu Vũ, có phải có chuyện gì muốn nói với chị không?" Lâm Sơ Vãn cười hỏi.

Bạc Mộ Vũ một mình ngồi trong phòng trà đè nhỏ tiếng: "Ừm, em nhịn tới khó chịu rồi."

Lâm Sơ Vãn khựng lại, hỏi: "Em muốn nói ra chuyện bản thân nhịn trong lòng à?"

Có ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng trà rất yên tĩnh, Bạc Mộ Vũ lặng lẽ lộ ra cảm xúc xuống thấp, đáy mắt tối tăm, "Ừm, em cần chị nghe em nói những chuyện này, cũng muốn nghe suy nghĩ của chị."

Lâm Sơ Vãn khẽ khàng trả lời cô: "Được, vậy tối nay nếu có thời gian, chúng ta hẹn đi ăn tối nhé."

Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi, nói: "Tối nay tới nhà em ăn cơm đi, em chuyển ra ngoài sống một mình rồi, không ở cùng cô Âm nữa."

Lâm Sơ Vãn cảm thấy ngạc nhiên, với dáng vẻ nhớ nhung Giang Trần Âm mấy năm qua của Bạc Mộ Vũ, đột nhiên chuyển khỏi nhà Giang Trần Âm nhất định là có nguyên nhân, hiện tại cô ấy chỉ đành đáp ứng: "Được, vậy em gửi địa chỉ cho chị, chị tính toán thời gian rồi qua đó."

Bạc Mộ Vũ đồng ý, sau khi cúp điện thoại liền gửi địa chỉ nhà mình qua Wechat cho Lâm Sơ Vãn.

Hơn năm giờ Lâm Sơ Vãn trang điểm xong ra khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm Bạc Mộ Vũ, khi đi tới phòng khách gặp Tống Mục Thanh vừa về tới nhà.

Hai người cách nhau một khoảng cách, dừng chân lại, ánh mắt Tống Mục Thanh lạnh lùng như trước giờ, Lâm Sơ Vãn không nhìn Tống Mục Thanh, di chuyển ánh mắt.


Nào biết Tống Mục Thanh lại cất tiếng hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Lâm Sơ Vãn chỉ đành đáp: "Ra ngoài ăn cơm với bạn, có lẽ tối nay sẽ về muộn một chút."

Tống Mục Thanh nghe xong cười lạnh nói: "Bạn gái? Sao có thể chỉ về muộn một chút được chứ?"

Cô tiến về phía trước mấy bước, vì cao hơn Lâm Sơ Vãn nên có thể nhìn từ trên cao xuống, chăm chú nhìn Lâm Sơ Vãn, mà vẻ mặt chỉ muốn lập tức rời đi của Lâm Sơ vãn lúc này giống như con dao đâm thật đau trái tim cô.

"Không phải." Lâm Sơ Vãn bất đắc dĩ nhìn vào mắt Tống Mục Thanh, ánh mắt lạnh lùng ghê người kia khiến cô ấy muốn vội vàng trốn thoát, "Là Tiểu Vũ, em ấy có chuyện muốn nói với tôi, tôi nhất định phải đi."

Tống Mục Thanh như có suy nghĩ, gật đầu, sau đó tiến lại gần Lâm Sơ Vãn thêm một bước, rồi khẽ cúi đầu, ngữ điệu lạnh lẽo nói bên tai cô ấy: "Thật ra cô ta cũng không tệ, nghe nói hiện tại sự nghiệp phát triển rất tốt, bối cảnh gia đình cũng không thể xem thường, bên cạnh lại không có ai, em thật sự có thể suy nghĩ một chút."

Tư thế của hai người rất ám muội, hơi thở vững vàng của Tống Mục Thanh phả lên mặt Lâm Sơ Vãn, nhưng lời nói lạnh lùng lại mỉa mai khiến Lâm Sơ Vãn cắn môi tới trắng bệch. Khi nghe Tống Mục Thanh nhắc tới Bạc Mộ Vũ, cả người run lên một cái, vô thức đẩy Tống Mục Thanh ra.

"Chị điều tra em ấy?" Lâm Sơ Vãn cắn môi dưới, không dám tin tưởng, "Em ấy không thù không oán với chị, chị điều tra tình hình của em ấy tỉ mỉ như thế, chị muốn làm gì?"

Tống Mục Thanh bị đẩy lùi sau mấy bước không hề để ý phủi tay áo, ý cười trên khóe môi không thấy trong đáy mắt: "Tôi chỉ muốn tìm cho cô em chồng của mình một người phẩm chất tốt đẹp mà thôi, sao lại không điều tra kĩ càng được? Em nói có đúng không, em chồng?"

Tống Mục Thanh cắn hai chữ "em chồng" rất nặng, trong mắt dường như mang theo khoan khoái tàn bạo, nhìn thấy sắc mặt Lâm Sơ Vãn trắng bệch, lồng ngực cô cũng đau đớn gần như không có cảm giác.

Đúng lúc này, âm thanh của mẹ Lâm kịp thời cứu rỗi Lâm Sơ Vãn: "Tiểu Vãn, muốn ra ngoài hả con?"

Lâm Sơ Vãn vội vàng thu lại vẻ hoảng loạn trong mắt, quay người cười nói với mẹ Lâm: "Vâng, Tiểu Vũ cũng sắp tan làm rồi ạ, hiện tại con đi là vừa vặn."

Mẹ Lâm cười nói: "Ừm, tối nay hai đứa đều không ở nhà ăn cơm, chỉ còn mỗi mẹ, thật sự có chút cô đơn." Nói tới đây đột nhiên mẹ Lâm nhớ ra gì đó, nói với Tống Mục Thanh: "Đúng rồi Mục Thanh, không phải tối nay có tiệc rượu à? Sao giờ này đã về rồi?"

Ánh mắt lạnh lẽo ban nãy của Tống Mục Thanh đã tản đi gần hết, tuy lúc này trên mặt vẫn hờ hững, nhưng khi đối diện với mẹ Lâm, khóe môi khẽ cong lên: "Cháu về lấy chút đồ rồi lại đi, đúng lúc gặp Tiểu Vãn, nhớ ra buổi chiều bác gọi cho cháu nói chiều tối Tiểu Vãn sẽ ra ngoài, cho nên hiện tại đang định đưa em ấy đi."


Nghe thấy những lời có chút ôn hòa này của Tống Mục Thanh, Lâm Sơ Vãn lặng lẽ mím chặt môi.

"Thật là vất vả cho cháu rồi..." Mẹ Lâm thở dài kéo lấy tay Tống Mục Thanh, âm thanh bỗng trở nên già nua, "Sau khi Lâm Phàm ra đi, đều là cháu chăm sóc gia đình này, cháu còn trẻ như thế, còn tương lai tốt đẹp phía trước, sao lại vùi mình ở đây."

Đôi môi Tống Mục Thanh động đậy, nhỏ tiếng nói: "Cháu đã đáp ứng anh ấy sẽ chăm sóc hai mẹ con bác, tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

"Nhưng bác thương cho cháu..." Ấn đường mẹ Lâm nhíu chặt, hai tay nắm lấy tay Tống Mục Thanh, "Bác không nỡ để một mình cháu chèo chống nhà họ Lâm chúng ta, cháu nên có cuộc sống tự do, tìm một người mình thích rồi lập gia đình, sao có thể chôn vùi thanh xuân ở nơi này chứ?"

"Bác, chuyện này là do cháu tình nguyện." Tống Mục Thanh không muốn để mẹ Lâm nói thêm, ngữ khí kiên định nói, "Đây là gia đình chúng ta, bác và Tiểu Vãn đều là người nhà của cháu, cháu tuyệt đối sẽ không rời đi. Cháu hi vọng đây là lần cuối cùng nghe thấy những lời này."

Mẹ Lâm lắc đầu, buồn bã lại đau lòng chăm chú nhìn cô.

Cô vỗ tay mẹ Lâm, sau đó khẽ rút ra, nói với Lâm Sơ Vãn: "Đi thôi, còn không đi thì muộn mất."

Lâm Sơ Vãn không nói một lời đi theo sau Tống Mục Thanh, mãi tới khi lên xe hai người cũng không nhắc lại chuyện xảy ra ở trong nhà ban nãy. Tống Mục Thanh chỉ hỏi địa chỉ, Lâm Sơ Vãn mở Wechat trên điện thoại đưa cho cô xem tin nhắn của Bạc Mộ Vũ, sau đó không nói một lời.

Khi Lâm Sơ Vãn xuống xe, Tống Mục Thanh cũng không nhìn cô ấy một cái, chỉ để lại một câu "Khi nào sắp kết thúc thì nhắn tin cho tôi".

Tống Mục Thanh vừa đi được mấy phút, Bạc Mộ Vũ đã về, Lâm Sơ Vãn vội vàng dọn dẹp cảm xúc của bản thân, lên xe Bạc Mộ Vũ cùng vào khu nhà.

"Dọn dẹp sạch sẽ quá nhỉ, chị còn tưởng em ở một mình sẽ bừa bộn lắm." Lâm Sơ Vãn vào nhà, ngắm nghía phòng khách, khẽ cười khen ngợi.

Bạc Mộ Vũ bất đắc dĩ nói: "Em ở có một mình, có thể bừa bộn thế nào chứ?"

Nhắc tới chuyện Bạc Mộ Vũ ở riêng, Lâm Sơ Vãn lập tức nổi lên hiếu kì trong lòng, nhưng nhìn dáng vẻ Bạc Mộ Vũ thong thả cởi giày cởi áo khoác, cô ấy liền nuốt lại vấn đề của bản thân.


"Chị Sơ Vãn, em đi nấu cơm, chị muốn cùng làm không?" Bạc Mộ Vũ mỉm cười run run xách túi nguyên liệu lên.

Nói tới vào bếp, Lâm Sơ Vãn có chút ngứa ngáy: "Được, lâu lắm rồi chị không vào bếp, bình thường ở nhà có cô giúp việc nấu nướng, nhà bếp không có chỗ cho chị."

Bạc Mộ Vũ nở nụ cười lộ răng khểnh hiếm thấy, dẫn Lâm Sơ Vãn vào bếp: "Đương nhiên rồi, bác gái nào nỡ để chị vào bếp, sức khỏe chị không tốt, thật sự quá yếu..."

Lâm Sơ Vãn đi theo Bạc Mộ Vũ, một tay che miệng cười, tay còn lại véo nhẹ lên tay cô: "Quản lí biên kịch, hiện tại còn biết trêu chị, ghê gớm quá nhỉ."

Tiếng cười truyền ra từ phòng bếp, Bạc Mộ Vũ không để Lâm Sơ Vãn phụ trách quá nhiều việc, đều là tự nấu, chỉ để Lâm Sơ Vãn nhặt rau rửa rau, sau đó Lâm Sơ Vãn liền đứng bên làm trợ thủ cho cô.

Ăn tối xong, Bạc Mộ Vũ đẩy Lâm Sơ Vãn đang muốn đi rửa bát ra khỏi bếp, bảo cô ấy ngồi xuống bàn ăn. Trong tủ lạnh có đồ uống, trong phòng có đồ ăn vặt trên giá, bảo cô ấy thật thà tìm đồ ăn.

Đợi Bạc Mộ Vũ làm xong, Lâm Sơ Vãn ngồi ở bàn ăn uống nước, cũng chuẩn bị một cốc cho Bạc Mộ Vũ.

Bạc Mộ Vũ vén tay áo tới khuỷu tay, ngồi xuống liền vội vã cầm cốc nước ừng ực uống, nhanh chóng uống cạn nửa già cốc.

"Em uống chậm thôi." Lâm Sơ Vãn không nhịn được lên tiếng.

Bạc Mộ vũ đặt cốc xuống, cười một cái, "Không sao."

"Nhìn em hiện tại có thể tự chăm sóc bản thân, chị rất vui." Lâm Sơ Vãn chầm chậm nở nụ cười, dáng vẻ thả lỏng dựa vào ghế, nhưng giây tiếp theo liền thu bớt ý cười, "Nhưng nên lo thì vẫn lo, em chuẩn bị kể cho chị nghe chuyện trong suốt thời gian dài vừa qua chưa?"

Ý cười trên môi Bạc Mộ Vũ tản đi, hai tay nắm lấy cốc, trở nên trầm ngâm, trong mắt tối tăm không có ánh sáng, dường như người vừa nở nụ cười hỏi Lâm Sơ Vãn có muốn nấu nướng cùng không ban tối, còn cả động tác uống nước gấp như đứa trẻ ban nãy không phải là cô.

Lâm Sơ Vãn cảm nhận được, đứa trẻ này thay đổi rất nhiều so với trước kia, là vì công việc, cũng là vì chuyện cá nhân, chỉ là những chuyện ngày vẫn mãi ngập ngừng không nói.

Im lặng một lúc lâu, Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Chị Sơ Vãn, em cảm thấy mình mất đi một người."

"Ai?"

Bạc Mộ Vũ hít thở sâu, nói: "Đàn chị, hai hôm trước chị ấy nói với em..." Nói tới đây cô khựng lại, hai tay ra sức nắm chặt lấy chiếc cốc rỗng, khẽ nói: "Đàn chị tỏ tình với em, em từ chối chị ấy rồi."


Lâm Sơ Vãn vô cùng ngạc nhiên: "Em nói là Tô Mạn."

Cô ấy vừa hỏi ra vấn đề này liền có đáp án khẳng định trong lòng, có đàn chị nào có thể khiến Bạc Mộ Vũ buồn bã tâm sự với bản thân như vậy không? Đàn chị thân thiết với Bạc Mộ Vũ ngoại trừ Lâm Sơ Vãn chỉ còn lại một người, là người trước giờ vẫn rất chăm sóc Bạc Mộ Vũ, thậm chí nhiều khi còn quan tâm Bạc Mộ Vũ hơn cả cô ấy.

"Đúng, là chị ấy." Bạc Mộ Vũ cúi đầu, cô gái với ngữ điệu trước giờ luôn bình thản lúc này có chút hổ thẹn, "Em vẫn luôn kính trọng đàn chị, luôn ghi nhớ những đạo lí chị ấy dạy em. Ngay cả cô Âm cũng nói với em, ở công ty thì phải chịu khó nghe lời đàn chị, lĩnh hội thấu đáo những lí lẽ ấy. Chị Sơ Vãn, trước giờ em chưa từng nghĩ đàn chị sẽ thích em..."

Lâm Sơ Vãn tỉ mỉ nhìn Bạc Mộ Vũ một cái, thăm dò: "Em có chút hối hận nào sau khi từ chối Tô Mạn không?"

Bạc Mộ Vũ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt kiên định phủ nhận: "Không, em rất rõ bản thân không có cảm giác ấy với đàn chị."

"Vậy hiện tại chỉ là vì từ chối Tô Mạn cho nên mới cảm thấy hổ thẹn thôi à?" Ấn đường Lâm Sơ Vãn nhíu chặt, xem ra người Bạc Mộ Vũ nói thích lúc trước không phải là Tô Mạn.

Bạc Mộ Vũ gật đầu, ngón cái bất an không ngừng vân vê chiếc cốc rỗng: "Mấy ngày em không nói chuyện với đàn chị, chị ấy cũng không tìm em. Em muốn tìm chị ấy xin lỗi, nhưng lại cảm thấy lời xin lỗi lúc này đối với chị ấy cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, ngược lại là tổn thương."

Lâm Sơ Vãn thở dài nói: "Suy nghĩ của em là đúng, đợi một thời gian nữa rồi hẵng tới tìm Tô Mạn."

Bạc Mộ Vũ lại cúi đầu, lông mi in bóng dưới vành mắt khẽ rung lên, âm thanh có chút lơ đãng: "Nếu là em của lúc trước, có lẽ sẽ không cảm giác quá áy náy vì không hiểu gì hết, nhưng hiện tại em biết rất rõ, em không cách nào thích đàn chị được. Em đã thích một người rất lâu, lâu tới mức em vốn dĩ không biết bản thân thích người ấy từ lúc nào, thậm chí em cảm thấy đã không chỉ là thích nữa, nhưng khả năng giữa bọn em rất nhỏ..."

"Em đợi đã..." Lâm Sơ Vãn càng nghe càng cảm thấy bất an, dường như có thứ gì đó nhảy ra khỏi lồng ngực: "Em có thể nói với chị người ấy là ai không?"

Dường như Bạc Mộ Vũ không lọt tai, vẫn đang lẩm nhẩm, nhưng từng câu từng chữ đều đang trả lời vấn đề của Lâm Sơ Vãn: "Người ấy sẽ không tiếp nhận em, vì giữa bọn em có rất nhiều thứ ngăn cách. Có người nhà bạn bè hi vọng người ấy lập gia đình, ngay cả mẹ em cũng là một trong số đó, còn cả cách biệt tuổi tác rất lớn giữa bọn em, thậm chí tình cảm người ấy dành cho em chỉ là tình thân, trước giờ chưa từng nghĩ tới việc em sẽ thích người ấy, em sẽ yêu người ấy..."

Người nhà bạn bè hi vọng người ấy lập gia đình, cách biệt tuổi tác rất lớn, giữa hai người chỉ có tình thân.

Rất nhiều tin tức tập hợp lại trong đầu Lâm Sơ Vãn, dường như mớ hỗn loạn bị cắt đứt triệt để, cả người chấn động tới nỗi không nói thành lời.

Trời ơi...




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui