Chương 81: Không thể trở thành người yêu
Sự sắp xếp của Giang Trần Âm và Tô Mạn diễn ra đồng thời, sau hai ngày xảy ra chuyện này, phía Tô Mạn công bố kết quả đối chiếu tất cả nội dung tiểu thuyết và kịch bản từ biên kịch, đạo diễn và tác giả mạng mời tới trước. Sau đó, hai vị chủ tịch cùng tổng đạo diễn đài truyền hình Tần Châu bên phía Giang Trần Âm phát biểu kết quả đối chiếu.
Kết luận mà tất cả mọi người nhận được là kịch bản của Bạc Mộ Vũ không sao chép, hai vị chủ tịch cùng tổng đạo diễn đài truyền hình Tần Châu cùng lúc đăng bài phát biểu ý kiến với sự việc lần này trên Weibo, gay gắt lên án đối phương không có chứng cứ khiến người khác chịu oan uổng không biết kêu ai.
Tài khoản Weibo chính thức của Hoằng Thịnh và bộ phim "Chiến Thần" chia sẻ bài đăng công khai của các vị tiền bối, ngay cả đối thủ cạnh tranh của Hoằng Thịnh là Gia Ức cũng chia sẻ bài viết biểu thị lập trường dưới sự gợi ý của Giang Trần Âm.
Chủ đề tác giả mạng nổi tiếng nghe một phía từ người hâm mộ đã vu oan cho người khác được đưa lên đỉnh hot search Weibo, ngay sau đó liền dâng trào một làn sóng kinh thiên động địa.
Đa phần cư dân mạng đều yêu cầu tác giả nổi tiếng kia xin lỗi dưới bài đăng chỉ trích "Chiến Thần" sao chép tình tiết hai hôm trước. Fan hâm mộ của đối phương cũng không chịu yếu thế, không ngừng đấu tranh, biểu thị sự việc đã kết thúc, không cần thiết xin lỗi, huống hồ bài viết trên Weibo không chỉ đích danh ai sao chép.
Tới cuối cùng sự việc càng diễn biến càng kịch liệt, fan hâm mộ của đối phương thậm chí còn mạt sát Bạc Mộ Vũ không đủ tư cách địa vị, cho rằng cô không có tư cách nhận được lời xin lỗi của tác giả kia.
Nhưng những ngôn luận này xuất hiện không lâu, những tài khoản liên quan bị khóa vĩnh viễn. Cuối cùng đối phương vẫn không xin lỗi, chỉ xóa bài viết kia, đồng thời khóa bình luận.
Từ đầu tới cuối, Bạc Mộ Vũ không hề tham gia vào những tranh luận trên Weibo, thậm chí còn không lên Weibo nhìn một cái, tất cả tiến độ đều là do Giang Trần Âm nói với cô. Còn những xung đột sau đó, là Bạc Mộ Vũ nghe Diệp Hạ Lam nói sau khi cùng Giang Trần Âm về nhà bố mẹ.
Ba người phụ nữ tụ họp, Bạc Mộ Vũ cũng coi là phụ nữ đúng không... Bạc Minh Lương xoa mũi, biết ý chuồn về phòng từ sớm.
"Đúng là hả giận!" Một tay Diệp Hạ Lam vỗ lên mặt bàn, ngồi thẳng lưng, "Loại người đó làm nhà văn cái gì? Không có lấy một chút nhân phẩm, fan hâm mộ nói gì thì cô ta tin đó à? Nếu fan hâm mộ đọc gì đó cảm thấy giống tiểu thuyết cô ta viết, có phải mỗi lần như thế cô ta đều trực tiếp nói người khác sao chép như thế không?"
Bạc Mộ Vũ ngồi trên sô-pha đơn, hai chân đan lấy nhau, cầm cốc nước trong tay thỉnh thoảng uống một ngụm, yên tĩnh nghe Diệp Hạ Lam oán thán.
"Cậu bớt giận đi." Giang Trần Âm ngồi cạnh Diệp Hạ Lam, buồn cười nhìn lòng bàn tay vừa vỗ lên bàn trà của Diệp Hạ Lam một cái.
"Không được, vẫn có chút khó chịu..." Diệp Hạ Lam níu lấy tay Giang Trần Âm, mặt mày mất hứng, "Dựa vào cái gì mà cô ta không xin lỗi? Nhiều người phê bình cô ta thế mà còn không xin lỗi? Hai từ 'xin lỗi' khó nói lắm à? Đây cũng đâu bắt cô ta nói, chỉ là đăng Weibo thôi mà."
Bạc Mộ Vũ lặng lẽ ngẩng mặt lên, âm thanh bình tĩnh: "Cô ta sẽ không xin lỗi đâu ạ."
"Đúng thế." Giang Trần Âm tán thành tiếp lời, nói với Diệp Hạ Lam: "Tuy cô ta không chỉ đích danh Mộ Vũ sao chép, nhưng ý nghĩa nội dung câu chữ trong bài đăng Weibo kia biểu đạt chính là sao chép. Sau đó fan hâm mộ của cô ta điên cuồng cổ vũ cô ta, mãi tới hiện tại vẫn có người mù quáng tin tưởng, giống như bị tẩy não. Lúc này nếu cô ta đứng ra xin lỗi, tương đương với việc đánh cho fan hâm mộ trung thành tới nỗi không có ý thức của cô ta một bạt tai. Nếu như vậy, cô ta không đứng về phe nào trong chuyện này, cho nên cô ta chỉ có thể biểu thị yếu thế bằng việc xóa bài đăng Weibo kia đi mà thôi."
"Đương nhiên mình biết." Diệp Hạ Lam lắc lư tay của Giang Trần Âm, không nhịn được tức nói: "Nhưng mình vẫn không nuốt được cục tức này, dựa vào cái gì mà cô ta để con gái mình bị mắng, còn cô ta lại bình yên vô sự như không có chuyện gì xảy ra?"
"Sao lại không có chuyện gì?" Giang Trần Âm khẽ cười một tiếng, ý tứ sâu xa.
Diệp Hạ Lam nghi hoặc: "Có chuyện gì thế?"
Giang Trần Âm thong thả nói: "Ba vị tiền bối mà mình mời tới đều là người có thâm niên lâu năm, nếu chỉ là đối chiếu tiểu thuyết và kịch bản, không cần thiết phải làm phiền tới họ, những người mà cô Tô mời về cũng đủ rồi. Cô ta viết lách bao nhiêu năm như thế, nhất định có thể nhìn ra mục đích của ba vị tiền bối kia không chỉ là đối chiếu.
Cộng thêm chuyện này, bản thân Gia Ức vốn không liên quan, nhưng mình để tài khoản Weibo chính thức của Gia Ức chia sẻ bài viết của ba vị tiền bối kia. Chỉ cần cô ta dành ra chút thời gian tỉ mỉ ngẫm nghĩ, cơ bản có thể đoán ra mấy phần hậu quả bản thân sẽ nhận được."
Bạc Mộ Vũ cầm lòng chẳng đặng nắm tay lại, giữ chặt lấy tay vịn sô-pha.
Diệp Hạ Lam híp mắt, nhìn nụ cười trên mặt Giang Trần Âm, đột nhiên run lên một cái, "Cậu nói Gia Ức các cậu cho cô ta vào danh sách đen rồi à?"
"Cậu nghĩ sao?" Giang Trần Âm nhướng mày.
"Mẹ ơi cô giáo Giang! Tuyệt quá!" Diệp Hạ Lam lắc người Giang Trần Âm mấy cái, kích động nói: "Các cậu đã biểu thị thái độ, sau này nếu người ta muốn hợp tác với các cậu, thì sẽ không thể có mặt cô ta. Chuyện này còn kích thích hơn việc để cô ta xin lỗi."
"Được được được, kích thích..." Giang Trần Âm nhanh chóng đỡ lấy Diệp Hạ Lam, cảm giác bản thân sắp bị lắc tới choáng váng, cười nói: "Cậu đừng lắc nữa, nếu vui thế thì tối nay giữ mình lại ăn cơm, coi như báo đáp."
Diệp Hạ Lam hào phóng xua tay: "Chuyện nhỏ, giữ cậu ở lại ăn cơm một tháng... không, một năm cũng được."
Giang Trần Âm mím môi cười: "Nhưng mình không thể tới đây mỗi ngày, lời này của cậu thừa thãi quá."
Hai người phụ nữ tôi một câu cậu một câu, nhanh chóng nói sang chủ đề khác, Diệp Hạ Lam lại dùng giọng điệu oán thán quen thuộc tố cáo Giang Trần Âm không cho mình sờ cơ bụng.
Ánh mắt của Bạc Mộ Vũ dần trở nên chăm chú, dừng trên góc nghiêng của Giang Trần Âm, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ khiến nụ cười kia càng sáng tỏ chói mắt.
Diệp Hạ Lam không hề cảm thấy có điểm nào không thỏa đáng từ cách giải quyết của Giang Trần Âm, vì tình bạn hai nhà đã duy trì mười mấy năm nay. Giống như Diệp Hạ Lam từng nói, Giang Trần Âm quan tâm yêu thương bảo vệ Bạc Mộ Vũ như con gái, trước giờ không hề giữ lại điều gì.
Cho dù Bạc Mộ Vũ thay đổi thế nào, chỉ cần cô vẫn ở bên Giang Trần Âm, trong tiềm thức của Giang Trần Âm, cô vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Mà một đứa trẻ, thì không thể trở thành người yêu.
Đây là điều mà Bạc Mộ Vũ không muốn nghĩ tới nhất, trước mắt cô đột nhiên trở nên mơ hồ, tiếng cười của Diệp Hạ Lam và Giang Trần Âm dần dần bay xa. Cô vô thức cắn lấy môi, cất giấu đau khổ cùng mong chờ trong nơi sâu nhất của đáy lòng.
Ngày quay lại công ty, bắt đầu từ khi vào cửa không có ai chào hỏi Bạc Mộ Vũ, tất cả mọi người đều vội vã đi qua cô, có một số người mặt không cảm xúc, một số người lại mang theo lúng túng nơi đáy mắt.
Đặc biệt là Dương Khiêm, rõ ràng là một người đàn ông cao một mét tám mấy, khi đối mặt với Bạc Mộ Vũ cũng không dám thở mạnh, ánh mắt trốn tránh.
Bất hạnh là lần này Dương Khiêm lại đi chung một chiếc thang máy lên tầng cùng Bạc Mộ Vũ, những người khác gần như đã chen chúc cùng nhau, chỉ có Bạc Mộ Vũ như mang theo một lớp kính trên người, dứt khoát giãn ra một khoảng cách, không có ai tới gần.
Khi tới tầng làm việc, nội tâm của tất cả mọi người đều thở phào một hơi, đúng lúc này, Bạc Mộ Vũ khẽ giơ cặp tài liệu lên, ngăn Dương Khiêm lại.
Khung cảnh yên tĩnh tới nỗi dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập.
"Biên kịch Bạc..."
Đáy mắt Bạc Mộ Vũ không gợn sóng, ngữ điệu bình tĩnh nói với Dương Khiêm: "Tôi từng nói với anh, sớm muộn gì anh cũng phải trả giá cho cái miệng của mình."
1
Đúng lúc cửa thang máy đóng lại, Bạc Mộ Vũ cất bước rời khỏi thang máy, Dương Khiêm ở sau lưng với ánh mắt khiếp sợ, không dám nhìn bóng lưng của Bạc Mộ Vũ thêm một lần.
Sau khi quay lại làm việc, Bạc Mộ Vũ tới văn phòng cất cặp sau đó tới phòng làm việc của Tô Mạn một chuyến, trước khi cô vào văn phòng tới khi ra ngoài, chỉ có nữ đồng nghiệp từng nói đỡ giúp cô làm động tác cố lên với cô, ngoài ra không có ai dám nhìn vào mắt cô.
"Tiểu Vũ, chào mừng em quay lại." Tô Mạn đứng giữa văn phòng, cười nói với Bạc Mộ Vũ như thế.
Sắc mặt Bạc Mộ Vũ trấn tĩnh, khóe môi khẽ cong lên nụ cười: "Giám đốc Tô, thời gian này chị vất vả rồi."
"Sao em lại khách sáo vậy chứ." Tô Mạn cười một tiếng, "Đi, sang kia ngồi nói."
Hai người cùng ngồi xuống sô-pha, Tô Mạn ngồi trên sô-pha đơn, dặn dò trợ lí đem một tách cà phê lên cho Bạc Mộ Vũ.
"Quả thật chuyện này có chút giật mình." Tô Mạn không khỏi cảm thán, "Đối phương không có căn cứ đã vu khống khiến em và diễn viên của đoàn làm phim 'Chiến Thần' chịu áp lực dư luận rất lớn, oan ức cho em rồi."
Bạc Mộ Vũ khẽ lắc đầu, "Chuyện này có gì đâu ạ, trong đời người vốn dĩ sẽ xảy ra rất nhiều việc mà người ta không ngờ được. Nếu em đã bước chân vào xã hội, lựa chọn công việc này, thì phải tiếp nhận tất cả đền đáp mà nó mang lại cho em, huống hồ chuyện này cũng có thể coi là một thu hoạch."
Tô Mạn cười hỏi: "Em không tức giận à?"
Bạc Mộ Vũ khẽ cười nói: "Có gì mà tức giận chứ, giống như chị từng nói, cuộc đời muôn hình vạn trạng, không cần để tâm."
Nói xong Bạc Mộ Vũ đưa tay cầm tách cà phê, khẽ cúi đầu uống một ngụm, hơi thở trầm lắng trên người càng ngày càng thành thục, đôi mắt trong suốt không thấy đáy. Bạc Mộ Vũ vẫn yên tĩnh giống như trước kia, nhưng không còn vẻ yếu ớt như trước nữa.
Tô Mạn giật mình, Bạc Mộ Vũ với bộ đồ tây trước mặt chồng lên Bạc Mộ Vũ vừa hướng nội vừa ngập tràn hơi thở non nớt trên người lúc trước, không khỏi cảm thán trong lòng.
Tô Mạn vội lắc đầu, yên lòng lại ưu buồn thở dài một tiếng, chuyển chủ đề: "Nhưng chị thật sự không ngờ phó tổng Giang sẽ liên hệ với mấy vị tiền bối gạo cội kia, chị đang tính sau khi có kết quả đối chiếu, phải làm thế nào để mọi người nhìn rõ chân tướng. Nhưng chị hoàn toàn không nghĩ tới việc phản đòn, vì chuyện quan trọng lúc đó là cho ra kết quả."
Bạc Mộ Vũ vừa nghe tới chuyện này liền nhíu mày, con ngươi sâu thẳm, ngón tay nắm chặt lấy tách cà phê.
"Bước đi này của phó tổng Giang đúng là một mũi tên trúng hai đích." Tô Mạn khen ngợi, nói, "Trong giới này có vô vàn thói xấu, ba vị tiền bối từng công khai biểu thị suy nghĩ của bản thân, nhưng trước giờ chưa từng ra mặt vì bất kì ai, rất khó mời được."
"Em biết." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói.
Tô Mạn cười cười, dùng một câu kết thúc cảm tưởng về cách xử lí của Giang Trần Âm: "Phó tổng Giang thật sự rất nuông chiều em."
Không ai có thể biết Giang Trần Âm nuông chiều Bạc Mộ Vũ tới mức nào, cũng không ai có thể hiểu Bạc Mộ Vũ bị trói buộc trong sự nuông chiều ấy bằng chính bản thân cô. Không thể thật sự trở thành một người trưởng thành trong lòng Giang Trần Âm, không thể biểu đạt tình cảm của mình, cũng không thể trở thành người yêu để được lựa chọn.
Cô không thể cứ mãi như vậy, cô không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khi có hi vọng, cô không muốn từ bỏ.
Buổi chiều Giang Trần Âm tới đón Bạc Mộ Vũ tan làm, cô ấy ngồi trong xe nhìn thấy Bạc Mộ Vũ ra ngoài cùng một nữ đồng nghiệp.
Sắc mặt của nữ đồng nghiệp rất chân thành, đang cười nói với Bạc Mộ Vũ, còn giơ nắm đấm lắc lắc. Sắc mặt của Bạc Mộ Vũ nhàn nhạt, nhưng rõ ràng rất chăm chú nghe đối phương nói chuyện, trên mặt thấp thoáng chút ý cười.
Có thể nhận ra là đồng nghiệp cùng một bộ phận, Giang Trần Âm có chút hứng thú quan sát.
"Chị biết chắc chắn em không sao chép mà, mồm miệng những người kia hèn hạ quá." Nữ đồng nghiệp vui vẻ sánh vai cùng Bạc Mộ Vũ, "Hôm đó còn mỉa mai em, hôm sau tới cái rắm cũng không dám thả, một đám gió chiều nào nghiêng theo chiều ấy."
"Không cần để trong lòng." Bạc Mộ Vũ khẽ cười cười, "Hôm đó cảm ơn chị đã nói đỡ giúp em, không gây phiền phức gì cho chị chứ?"
Nữ đồng nghiệp cười nói: "Không không, nên làm. Vốn dĩ chị đây ngồi làm việc bên cạnh em, biết em rất nghiêm túc, cộng thêm tác giả kia không có chứng cứ đã nói năng lung tung, chị cảm thấy chắc chắn em sẽ không làm ra chuyện này."
"Vậy thì được."
"Hiện tại việc cũng qua rồi, em cũng đừng để trong lòng, hôm nào chúng ta hẹn ăn tối nhé."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Bạc Mộ Vũ ít nói nhưng rất khách sáo, đáp ứng lời hẹn hôm nào đó của đối phương, sau đó lên xe của Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm hỏi: "Hình như quan hệ của cháu với đồng nghiệp nữ kia không tệ nhỉ."
Bạc Mộ Vũ vừa thắt dây an toàn vừa đáp: "Vâng, trước kia vị trí làm việc của chị ấy ở cạnh cháu, tính cách rất tốt."
"Thật à? Vậy thì tốt." Giang Trần Âm yên tâm cười lên, "Cháu có thể làm quen thêm bạn là chuyện tốt."
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu lên, trong khoang xe tối tăm, khuôn mặt Giang Trần Âm không rõ ràng. Nhưng cho dù như thế, Bạc Mộ Vũ vẫn có thể cảm nhận được vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cô ấy, còn cả ấm áp trong đôi mắt, những điều đó đều in dấu rõ ràng trong lòng, quen thuộc tới nỗi khiến Bạc Mộ Vũ vừa yêu thích vừa xót xa.
"À đúng rồi, tối nay chúng ta ăn cơm xong thì đi xem phim nhé." Đột nhiên Giang Trần Âm quay đầu hỏi, "Cháu thấy sao? Có sắp xếp gì khác không?"
Do dự trong mắt Bạc Mộ Vũ chìm nổi mấy phần, cô xuyên qua những cảm xúc ấy chăm chú nhìn gương mặt của Giang Trần Âm. Rõ ràng khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng có làm cách nào cũng không thể vượt qua một bước ấy. Những mong ước cao xa, nhớ nhung, ước muốn trong đáy lòng nặng nề tới nỗi khiến Bạc Mộ Vũ thở không ra hơi.
Giang Trần Âm đưa tay ra véo mũi cô: "Hửm? Sao không để ý cô thế?"
"Cô Âm..." Cuối cùng Bạc Mộ Vũ khàn khàn lên tiếng, ngón tay như thể muốn kéo đứt dây an toàn, "Cháu muốn chuyển ra ngoài ở."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...