Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 78: Không được chạy lung tung

"Có người hâm mộ nhắn tin riêng cho tôi, gần đây có một bộ phim vừa đóng máy, trong video quảng bá được đăng tải, nhân vật chính đã kể lại một đoạn tình tiết trong phim. Tại sao hôm nay tôi lại muốn nhắc tới chuyện này? Là vì vừa hay tình tiết được miêu tả này có độ tương đồng rất cao với tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết tôi từng viết. Tôi cũng không muốn nói nhiều, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thương tôi."

Đây là bài đăng Weibo mà Bạc Mộ Vũ đọc được từ màn hình máy tính của Tô Mạn, người đăng bài là một tác giả văn học mạng nổi tiếng, thành danh đã lâu năm trong giới tiểu thuyết mạng.

Mà nội dung của bài viết hướng tới rất rõ ràng, bộ phim đóng máy gần đây hơn nữa đã đăng video quảng bá, và cả diễn viên chính kể lại đơn giản tình tiết của bộ phim trong video, chỉ có "Chiến Thần".

Tiếng ve kêu giữa ngày hè bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng làm việc yên tĩnh tới đáng sợ.

Tô Mạn đứng dậy khỏi bàn làm việc, dựa vào mép bàn quay lưng với Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ nhìn thấy cô ấy ngẩng đầu, nghe thấy cô ấy thở dài một tiếng.

"Tác giả này nhiều năm qua tích lũy được một lượng fan hâm mộ khổng lồ, người này không cần phụ thuộc vào bất kì trang mạng văn học nào, chỉ cần hoàn thành một cuốn là sẽ có nhà xuất bản tự tìm tới cửa mong muốn hợp tác."

Âm thanh buồn bã của Tô Mạn truyền tới, nghe có vẻ mệt mỏi lại bất lực.

Cô ấy quay người lại, sắc mặt như thường, nhưng ánh mắt có chút phức tạp.

Bạc Mộ Vũ nhìn Tô Mạn, chắc như đinh đóng cột: "Em không sao chép."

"Chị chưa đọc tiểu thuyết của người kia, không thể phán đoán chuyện này." Ấn đường Tô Mạn nhói đau, kéo ghế ngồi xuống rồi tiếp tục: "Nhiệm vụ cấp bách hiện tại là cần phải đưa ra phương án ứng phó với chuyện này, chị đã bảo người đăng thông báo lên Weibo của 'Chiến Thần', biểu thị chúng ta sẽ nghiêm túc nhìn nhận."

Trước mắt Bạc Mộ Vũ đột nhiên mơ hồ, trong đầu chỉ có câu nói "Chị chưa đọc tiểu thuyết của người kia, không thể phán đoán chuyện này" của Tô Mạn, cô ra sức mím chặt môi, âm thanh vô cùng trầm thấp: "Vậy em phải làm gì? Phải cung cấp nội dung khái quát của em? Hay là tài liệu em tìm được khi viết kịch bản?"

Tô Mạn lắc đầu, lại thở dài một tiếng: "Những chuyện này đều không có tác dụng." Lúc này Tô Mạn chăm chú nhìn Bạc Mộ Vũ, khóe môi động đậy, rất lâu sau mới khẽ nói: "Trước khi chuyện chưa được giải quyết, em cứ ở nhà nghỉ ngơi trước đã."

Chuyện này phải để công ty ra mặt mới có thể giải quyết, Bạc Mộ Vũ im lặng một lúc, chầm chậm gật đầu.

"Về đi." Trong ánh mắt của Tô Mạn mang theo cảm xúc đau lòng.

Bạc Mộ Vũ không tập trung rời khỏi văn phòng của Tô Mạn, bước chân đi lại của cô rất chậm, biểu cảm bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra. Cô chầm chậm quay về phòng Biên kịch, vừa vào trong liền có mấy biên kịch nam không chút kiêng kị cười thành tiếng.


"Ông xem, tôi đã nói gì nào? Nhìn dáng vẻ kia xem, ha ha ha ha ha."

"Xùy xùy xùy... vị kia còn chưa ngồi ấm chỗ mà đã sắp phải cút rồi đấy."

"Tiểu Dương nói tính tình cô ta rất tệ, tôi muốn xem tệ cỡ nào... ha ha ha, dám sao chép tình tiết tiểu thuyết của tác giả nổi tiếng, thật sự muốn xem giám đốc Tô có thể chống lưng cho cô ta thế nào?"

Mỗi một câu mỉa mai giống như chiếc kim đâm vào tim Bạc Mộ Vũ, cũng giống như từng tảng đá lớn đập xuống, khiến Bạc Mộ Vũ sắp mất đi tri giác.

"Mấy người đủ rồi đấy! Mồm miệng có thể tích đức chút không?" Nữ đồng nghiệp thông báo xảy ra chuyện với Bạc Mộ Vũ ban nãy tức giận đứng dậy quát một tiếng.

Không biết là người nào, thong thả tiếp lời: "Người cần tích đức có lẽ là quản lí kia chứ nhỉ? Tác giả người ta đã lên tiếng rồi, còn không mau nhận sai, không muốn ở trong cái giới này nữa đúng không?"

Đôi mắt Bạc Mộ Vũ âm u, nắm chặt tay thành quyền, quay mặt về phía mọi người trầm giọng nói: "Chứng cứ đâu? Chứng cứ chứng minh tôi sao chép đâu?"

Trong phòng trở nên yên tĩnh, có mấy người chụm đầu rỉ tai, đột nhiên có một người đàn ông khinh bỉ lên tiếng: "Chứng cứ? Tác giả nguyên tác cũng đã lên tiếng rồi, lẽ nào người ta không biết bản thân đã viết gì?"

"Cô ta nói gì thì là thế đó sao?" Bạc Mộ Vũ cười lạnh hỏi, "Cô ta có quyền đó là vì cái gì? Có tiền? Có danh tiếng? Cho nên tố cáo tôi sao chép không cần bằng chứng cũng có thể tùy tiện nói ra?"

Đối phương không cách nào tiếp lời, ấp úng nói: "Cô nói với tôi làm gì? Có bản lĩnh thì trình bày với người ta đi."

Ánh mắt sắc bén của Bạc Mộ Vũ nhìn thẳng tới, "Anh đợi đấy cho tôi."

Tất cả mọi người có mặt đều cảm nhận được cơn giận không thể ngăn cản của Bạc Mộ Vũ, ánh mắt giống như con dao, mấy người đàn ông thấy người gặp họa mà vui mừng ban nãy cũng ngậm miệng không nói tiếp.

Bạc Mộ Vũ quay về văn phòng, sau khi đóng cửa lại liền mất hết tinh thần giống như quả bóng bị chọc thủng, chỉ còn lại nắm đấm vẫn đang nắm chặt. Cô không sợ, chỉ là cô đang tức giận, tại sao xã hội này luôn xuất hiện những chuyện như vậy?

Reo rắc tin nhảm trong tình huống không có chứng cứ, nhỏ thì là phạm vi tiếp xúc trong công việc thường ngày, to thì tới vấn đề danh tiếng như hiện tại. Sau khi Dương Khiêm bị cô từ chối đã khi khắp nơi đồn đại là cô làm tổn thương, và tính cách cô rất tệ hại, lên giường với Tô Mạn, vân vân. Hiện tại chuyện khiến người ta càng thêm câm nín, tác giả nổi tiếng chỉ nghe một phía từ người hâm mộ đã đưa ra phát ngôn bất lợi với cô.

Trọng điểm là, Bạc Mộ Vũ vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc tại sao lại có người tin loại chuyện vốn không có căn cứ này?


Cô vuốt mặt, gạt đi mệt mỏi, thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty với trạng thái tự nhiên như thường ngày.

Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương không có thói quen đọc tiểu thuyết, cũng không theo dõi tác giả kia, nhưng chắc chắn sẽ quan tâm tới phim điện ảnh con gái làm biên kịch, hơn nữa còn đặc biệt quan tâm. Cho nên sau khi tài khoản Weibo chính thức của "Chiến Thần" đăng thông báo, Diệp Hạ Lam cũng mặc kệ Bạc Mộ Vũ có đang đi làm hay không, vội vàng gọi điện thoại cho con gái.

Bạc Mộ Vũ nói bản thân đang quay về chỗ Giang Trần Âm, Diệp Hạ Lam vừa gọi điện thoại vừa xua tay với Bạc Minh Lương, đá một cái bảo chồng nhanh nhanh lái xe.

Về tới nhà Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ ném cặp tài liệu lên sô-pha phòng khách rồi vào bếp tìm một lon bia, ực ực uống mấy ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo rót vào trong cơ thể, khiến cả người cô thoải mái hơn rất nhiều.

Bạc Mộ Vũ tưởng rằng bản thân sẽ tiếp tục tức giận, nhưng thật ra cô không giận lâu như thế. Mùa đông năm ngoái, khi Dương Khiêm ép cô nhất định phải nói ra sở thích của mình, cô giận tới nỗi uống sữa cũng không thấy ấm. Hôm nay lại không giống, đại khái là vì ngọn lửa nóng giận trong lòng bị gió thổi tắt bởi những cơn gió trong lòng.

Qua một lúc, vợ chồng Bạc Minh Lương tới nơi.

Diệp Hạ Lam vừa vào nhà liền nắm lấy tay Bạc Mộ Vũ, hỏi: "Tiểu Vũ, tình hình hiện tại thế nào rồi? Công ty sa thải con à?"

Bạc Mộ Vũ lắc đầu an ủi: "Không ạ, sẽ không sa thải, con chỉ về nghỉ ngơi tránh bão thôi."

Ba người vào phòng khách, Bạc Mộ Vũ rót trà cho bố mẹ, sau đó ngồi xuống sô-pha đơn.

Bạc Minh Lương nhíu mày nói: "Bố sẽ cho người khống chế diễn biến việc này trước, nếu cứ để diễn biến thế này, chưa đợi Hoằng Thịnh cho ra kết quả cuối cùng, Tiểu Vũ đã bị mắng tới thịt nát xương tan rồi."

"Đúng thế, anh nhanh làm đi..." Diệp Hạ Lam cơ bản không ngồi nổi, đứng dậy chống nạnh đi qua đi lại, "Mẹ đã xem bài đăng Weibo của tác giả gì đó rồi, ai cho cô ta quyền lợi nói con gái mẹ sao chép mà không bằng không chứng? Có chút danh tiếng thì coi bản thân là ông hoàng bà chúa à?"

"Bố, không được!" Bạc Mộ Vũ lập tức nhoài người tới cản tay muốn gọi điện thoại của Bạc Minh Lương lại.

"Có gì mà không được?" Diệp Hạ Lam tức giận trợn tròn mắt, "Đợi công ty làm xong trình tự thì con bị chửi tới mười tám đời tổ tông rồi. Hiện tại những người thật sự sao chép biết sai không chịu sửa bị mắng tới mức nào con có biết không? Con bé này, con không làm gì hết thì đáng bị người ta hất phân lên đầu à?"

"Mẹ, không được." Bạc Mộ Vũ vẫn đè tay Bạc Minh Lương lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạ Lam ngập tràn kiên định, "Hiện tại nếu khống chế dư luận, chắc chắn sẽ bị một số người phát hiện, tới lúc đó sự việc càng khó xử lí, nói con có bối cảnh có chỗ dựa không coi nguyên tác ra gì."


Diệp Hạ Lam không nghĩ ngợi, nói: "Con vốn có bối cảnh có chỗ dựa."

"Vậy phải làm sao? Chỉ có thể đợi thôi à?" Bạc Minh Lương sốt ruột tới nỗi giọng nói cũng trầm đi.

"Vâng, chỉ có thể đợi." Bạc Mộ Vũ gật đầu, thu tay về, "Hiện tại việc có thể vả lại mặt đối phương chính là chứng cứ, đợi sau khi kết quả đối chiếu công bố có thể hung hăng cho cô ta một bạt tai, con tin đàn chị có thể xử lí tốt chuyện này."

Diệp Hạ Lam ngồi xuống cạnh Bạc Minh Lương, trào phúng cười cười, "Đúng là điên rồi, cô ta chất vấn người khác, còn muốn người khác tự chứng minh trong sạch, không phải vấn đề tìm chứng cứ sao chép là phía cô ta phải làm à? Quan tòa phán quyết còn phải có chứng cứ hỗ trợ cơ mà? Chỉ dựa vào thân phận 'nguyên cáo' là có khả năng thắng kiện à?"

Diệp Hạ Lam tức tới nỗi lồng ngực phập phồng không ngừng, Diệp Minh Lương xoa lưng thông khí cho vợ.

Bạc Mộ Vũ cắn môi, sắc mặt bất lực lại mệt mỏi: "Quan trọng nhất là, rất nhiều người không rõ trắng đen đã hùa vào. Fan hâm mộ của cô ta cảm thấy tương tự cho nên nói với cô ta, cô ta vừa nghe từ một phía đã đưa ra kết luận, sau khi đăng bài Weibo ấy, một lượng lớn fan hâm mộ như thể chung một mối thù, trực tiếp quy kết lên đầu con."

"Cá mè một lứa!" Diệp Hạ Lam sắp nghiến răng tới vỡ vụn, "Cô ta tên gì nhỉ? Bảo công ty cô giáo Giang cho vào danh sách đen, sau này cô ta viết tiểu thuyết gì cũng không quay. Còn cả Hoằng Thịnh các con nữa, cái ngữ ấy sau này có cơ hội hợp tác cũng dẹp đi, không có mắt."

"Được được được, không quay thì không quay, mami bớt giận..." Bạc Minh Lương vẫn đang xoa lưng thông khí cho Diệp Hạ Lam.

Một lúc sau, Diệp Hạ Lam bình tĩnh lại, hỏi: "Cô giáo Giang đâu? Cô ấy đã biết xảy ra chuyện chưa?"

"Chưa ạ, cô Âm đi học ở ngoại tỉnh rồi, ngày mai mới về được." Bạc Mộ Vũ không muốn chuyện này làm phiền tới Giang Trần Âm, huống hồ cô không cảm thấy có gì to tát.

Chỉ cần công ty đối chiếu kịch bản của cô và tiểu thuyết của đối phương, tất cả sẽ được làm sáng tỏ, vốn dĩ không đáng để Giang Trần Âm lo lắng. Chuyện duy nhất khiến Bạc Mộ Vũ tức giận chỉ là chiều hướng sự thật lúc này rất sai lệch, không có bất kì chứng cứ nào, chỉ dựa vào những quan điểm đại loại như "Tôi cảm thấy rất giống", "Tôi cảm thấy tương đồng" để phán đoán có phải sao chép hay không.

Nhưng ban nãy trong văn phòng Tô Mạn, có một khoảnh khắc Bạc Mộ Vũ hoang mang, cô tưởng rằng Tô Mạn sẽ tin mình.

Cô biết Tô Mạn không nói sai cũng không làm sai, đứng trên lập trường của một nhà quản lí, Tô Mạn không thể tư lợi đưa ra kết luận dựa vào cảm giác của cá nhân, nhưng khi nghe thấy câu "Chị chưa đọc tiểu thuyết của cô ta, không thế phán đoán chuyện này", cô vẫn có một chút thất vọng.

"Vậy thì đừng làm phiền cô giáo Giang..." Diệp Hạ Lam vỗ đùi chồng, "Bố, chúng ta dẫn bảo bối ra ngoài dạo phố đi, vừa hay con bé được nghỉ, không thể lãng phí, chơi đủ rồi thì cùng nhau đi ăn cơm."

Bạc Minh Lương còn chưa trả lời, Bạc Mộ Vũ đã cười nói: "Được ạ, lâu rồi không đi dạo phố với bố mẹ."

Trên mặt Bạc Mộ Vũ mang theo ý cười, không có chút qua loa tạm bợ. Đối với cô mà nói hiện tại không nên phiền não trầm tư, người sai không phải là cô, cô chỉ cần chờ đợi kết quả cuối cùng công bố là được. Bạc Mộ Vũ hiểu rõ bản thân chưa từng làm chuyện như thế, vậy tại sao phải dùng cảm xúc tiêu cực kia để làm bản thân buồn bã?

Nên buồn bã, nên trả giá, tại sao lại là cô, người bị hại bị vu oan?


Nên là người bịa đặt không bằng không chứng.

Khi trên Weibo và cả Hoằng Thịnh đang binh hoảng mã loạn, Bạc Mộ Vũ cùng bố mẹ ra ngoài điên cuồng chơi bời một ngày, buổi tối còn tới nhà hàng của Giang Cao Tuấn dùng bữa, cả gia đình chơi tới chín giờ tối mới kết thúc.

Bạc Mộ Vũ vẫn quay về nhà Giang Trần Âm, vừa về nhà không lâu liền nhận được điện thoại của Giang Trần Âm.

Ngữ điệu của Giang Trần Âm bình thường, chỉ là có chút mệt mỏi: "Cô tan họp rồi, vừa về tới khách sạn."

Bạc Mộ Vũ khẽ cong môi nói: "Vậy cô đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngay mai về nhà rồi, về nhà cháu nấu cơm cho cô."

Giang Trần Âm không tiếp lời Bạc Mộ Vũ, hỏi ngược lại: "Hôm nay cháu đã làm gì thế?"

Bạc Mộ Vũ khựng lại, không biết nên nói thế nào. Nếu nói đi chơi cả ngày với bố mẹ, vậy phải giải thích chuyện không đi làm thế nào, mà nếu giải thích, lại để Giang Trần Âm lo lắng.

"Dạ?" Bạc Mộ Vũ cắn môi, khẽ nói: "Hôm nay cháu không đi làm, mà đi dạo phố cùng bố mẹ, buổi tối tới chỗ chú nhỏ dùng bữa, vừa mới về."

"Ồ..." Âm đuôi của Giang Trần Âm kéo dài, nghe vừa dịu dàng vừa mê người, "Tại sao cháu lại không đi làm? Hôm nay đâu phải cuối tuần?"

Lúc này Bạc Mộ Vũ triệt để không nói được nữa, đi qua đi lại trong phòng, chỉ là không trả lời nổi một câu.

Cuối cùng Giang Trần Âm không nhẫn tâm trêu chọc thêm, khẽ cười lên, ngữ điệu bất đắc dĩ nói: "Cháu còn không định nói sự thật với cô? Còn muốn giấu cô?"

"Cô Âm..." Bạc Mộ Vũ dừng bước, rũ mí mắt, "Cháu sợ cô lo lắng."

Giang Trần Âm nói: "Lúc trước cô dặn cháu thế nào? Xảy ra bất kì chuyện gì cũng không được giấu cô, cháu có nhớ trong đầu không?"

Lần này Bạc Mộ Vũ trả lời rất nhanh: "Đương nhiên là cháu nhớ, chỉ là cháu sợ ảnh hưởng tới công việc của cô, cô xem muộn vậy rồi mà cô mới xong việc."

Giang Trần Âm ở bên kia yên lặng giây lát, sau đó có chút động tĩnh, giống như đang đi mấy bước trong phòng, sau đó là âm thanh mở cửa sổ ra, tiếng xe cộ đột nhiên trở nên rõ ràng.

"Nếu nghỉ ngơi rồi thì ngày mai ngủ nướng một giấc thật ngon." Giang Trần Âm nhỏ tiếng cười với Bạc Mộ Vũ, "Ngủ dậy rồi thì ở nhà đợi cô, không được chạy lung tung."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui