Chương 5: Nhớ nhung
Từ trước tới giờ Bạc Mộ Vũ chưa từng nghĩ sẽ có người theo đuổi Giang Trần Âm, hoặc có thể nói là, trước giờ cô chưa từng nghĩ bên cạnh Giang Trần Âm sẽ có thêm một người.
Người này sẽ ngang ngược độc chiếm thời gian của Giang Trần Âm, sẽ cùng Giang Trần Âm làm rất nhiều, rất nhiều chuyện, thậm chí thời gian Giang Trần Âm ở bên cạnh bản thân cũng sẽ vì thế mà vơi đi.
Ở bên nhau theo kiểu yêu đương, có lẽ sẽ giống với bố mẹ.
Từ khi cô có kí ức, Giang Trần Âm đã lẻ loi một mình, đối xử với ai cũng vô cùng dịu dàng, nhưng trước giờ chưa từng có người nào lọt vào mắt xanh.
Cho nên sau khi Giang Trần Âm trả lời vấn đề của Diệp Hạ Lam, Bạc Mộ Vũ ngẩn ra rất lâu, trong đầu nhảy ra rất nhiều cảnh tượng có thể nghĩ tới, cuối cùng lại giật thót mình với những cảnh tượng ấy, lúc này mới nghe được một câu tiếp sau đó của Giang Trần Âm, "Nhưng vẫn giống trước thôi, thật sự không thích nổi."
Bạc Mộ Vũ thở phào một hơi, không có ai giành cô Âm với bản thân.
Những lời phía sau đã không còn lọt tai Bạc Mộ Vũ, năng lực gợi chuyện của Diệp Hạ Lam không phải là thứ người bình thường có thể lấy ra so sánh, chẳng qua Bạc Mộ Vũ chỉ ngẩn ra giây lát, Diệp Hạ Lam đã nói tới mấy chuyện hóng hớt trong giới với Giang Trần Âm.
Đợi tới khi cơn buồn ngủ kéo tới, bị Diệp Hạ Lam giục về phòng đi ngủ, Bạc Mộ Vũ cũng không biết sau đó Diệp Hạ Lam và Giang Trần Âm nói chuyện tới lúc nào.
Sáng sớm, Bạc Mộ Vũ thức dậy đi làm, tưởng rằng sau khi Giang Trần Âm về nước, bản thân ít nhiều cũng sẽ thả lỏng hơn một chút, không ngờ lúc đi qua phòng khách lại nhìn thấy Giang Trần Âm đang đứng trước ban công.
Ánh sáng vàng vô cùng dịu dàng trùm lên cơ thể Giang Trần Âm, sương mù bao quanh cô ấy, cảnh tượng như bức họa ấy vừa trong trẻo vừa đẹp đẽ.
Bạc Mộ Vũ vô thức dừng bước, cơ thể không nghe sai khiến chuyển hướng về phía Giang Trần Âm. Cô chăm chú nhìn Giang Trần Âm, nhưng không biết nên mở lời nói chuyện gì.
Hôm qua cô chỉ có thể ở cùng với Giang Trần Âm trong một thời gian rất ngắn, ngắn tới mức không có cả cơ hội chần chừ có nên nhắc tới cuộc sống trong bốn năm qua của Giang Trần Âm, về cơ bản Giang Trần Âm đều ở cùng Diệp Hạ Lam.
"It took me a long time to learn where he came from. The little prince, who asked me so many questions, never seemed to hear the ones I asked him. It was from words dropped by..."
(Phải rất lâu sau tôi mới hiểu ra cậu đến từ đâu. Hoàng tử bé luôn hỏi tôi hết chuyện này tới chuyện khác, mà dường như chẳng bao giờ nghe thấy tôi hỏi gì. Chính những lời mà cậu vô tình thốt ra...)
Thanh âm của Giang Trần Âm rất dễ nghe, nồng đượm vẻ dịu dàng thuần khiết của phụ nữ trưởng thành, trong phát âm tiếng Anh tiêu chuẩn chứa đựng cảm xúc khiến người nghe muốn dừng chân, âm sắc căng tràn.
Bạc Mộ Vũ đi tới sau lưng Giang Trần Âm, nghe cô ấy đọc xong một đoạn mới khẽ gọi: "Chào buổi sáng cô Âm."
Giang Trần Âm quay người, trên tay vẫn cầm quyển sách, cười híp mắt nói: "Chào buổi sáng, đi làm à?"
"Vâng, đang định ra ngoài thì nhìn thấy cô ở đây." Bạc Mộ Vũ nhìn về phía tay Giang Trần Âm, sau đó ngẩng mặt nhìn cô ấy, "Hoàng Tử Bé? Sao cô lại muốn đọc quyển này?"
Giang Trần Âm gập quyển sách trên tay lại, lắc lư, ý cười trên mặt nở rộ, "Khi còn ở Singapore, cô từng đọc cho đám trẻ ở đó, ban nãy tới phòng sách cùng mẹ cháu nhìn thấy nên lấy ra đọc lại."
Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Vâng."
Giang Trần Âm nhìn cô mấy giây, đột nhiên khẽ cười thành tiếng, đưa tay ra véo lấy má Bạc Mộ Vũ: "Sao đột nhiên lại ngượng ngùng thế? Không nói chuyện nhiều với cô. Cô vốn tưởng sau khi quay về cháu sẽ hoạt bát hơn một chút, nhưng hiện tại ở cùng cô cũng không thích nói chuyện luôn à?"
Mọi người đều biết, cũng thấu hiểu tính cách hướng nội của đứa trẻ này, nhưng trước kia tốt xấu gì khi ở cùng cô ấy cũng sẽ không quá trúc trắc, sao bây giờ lại trở nên ít nói như thế nhỉ?
Là vì bản thân vừa quay về, nên chưa quen sao?
Bạc Mộ Vũ vội vàng lắc đầu, "Không, cháu đang suy nghĩ cô có gì khác trước không, liệu khi ở chung với cô cháu có cần thay đổi không."
Giang Trần Âm mím môi gật đầu, như có suy nghĩ, "Thế cháu cảm thấy cháu có thay đổi không?"
Bạc Mộ Vũ lắc đầu: "Không ạ."
Giang Trần Âm cười nói: "Cô cũng không thay đổi, chỉ là lâu rồi không gặp, có lẽ sẽ có chút không thích ứng. Không chỉ có cháu, hôm qua lúc gặp cháu, cô cũng nghĩ, cô nên nói câu gì đầu tiên với cháu mới thích hợp đấy."
Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi theo câu nói của Giang Trần Âm, vô thức cười lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu.
"Nhưng còn chưa kịp đợi cô nghĩ xong, có người đã nhào tới rồi." Giang Trần Âm giảo hoạt chớp mắt, tay cầm sách khoa trương diễn tả, "Giống như con cún nhỏ lông xù ấy."
Bạc Mộ Vũ mở to mắt nhìn cô ấy diễn tả hành động nhào tới của bản thân, Giang Trần Âm coi cuốn sách làm bản thân đang nhào tới, ôm vào trong lòng.
Đột nhiên Bạc Mộ Vũ có chút xấu hổ, sau khi không hẹn mà gặp cùng cười lên với Giang Trần Âm liền khẽ cúi đầu xuống.
"Mộ Vũ, hiện tại cháu đang làm ở đâu? Lúc trước khi nói với cô, cháu chỉ nói đã kí hợp đồng, không nói cho cô biết là làm ở đâu."
"Ở Hoằng Thịnh." Bạc Mộ Vũ thu lại ý cười, nhìn Giang Trần Âm, "Cô vẫn nhớ đàn chị Tô Mạn cháu từng nhắc với cô chứ? Chị ấy đã tiếp quản Hoằng Thịnh, trước khi cháu tốt nghiệp, chị ấy đã bàn về chuyện kí hợp đồng với cháu. Hiện tại công việc của cháu rất thuận lợi, đã là biên kịch của Hoằng Thịnh rồi."
"Hoằng Thịnh..." Ngón tay ôm quyển sách của Giang Trần Âm động đậy.
Ông chủ trước kia của Hoằng Thịnh là Tô Chính Dương, mà Tô Chính Dương là đạo diễn nổi tiếng có thâm niên trong nghề, đã vô số lần được đề cử giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất trong liên hoan phim trong nước, cũng từng thuận lợi giành được giải thưởng ba lần.
Tô Mạn là con gái của Tô Chính Dương, lúc trước khi tiếp quản Hoằng Thịnh đã thu hút sự chú ý lớn từ truyền thông. Cho dù Giang Trần Âm ở nước ngoài, nhưng thường xuyên quan tâm tới tình hình trong nước, nên cũng nắm được thông tin.
Khi đó Giang Trần Âm không có bất kì suy nghĩ dư thừa nào về việc Tô Mạn tiếp quản Hoằng Thịnh, dù sao Tô Mạn còn trẻ, muốn gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng, chỉ là hai năm qua sự phát triển của Hoằng Thịnh chỉ tiến không lùi, thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
Bạc Mộ Vũ thấy cô ấy nghĩ ngợi, hỏi: "Cô Âm, sao thế ạ?"
"Không có gì, Hoằng Thịnh rất được." Giang Trần Âm cười nói, "Nhưng sao lúc đó không để chú Túng sắp xếp công việc cho cháu? Có chú Túng chăm sóc cháu, không phải công việc sẽ thoải mái hơn chút à?"
Bạc Mộ Vũ không hề nghĩ ngợi buột miệng nói: "Vì cô vẫn chưa về."
Sau khi nói xong, hai người đều ngây ra, Giang Trần Âm lập tức cười lên, đưa tay ra véo lấy mũi Bạc Mộ Vũ.
Vì Giang Trần Âm và Diệp Hạ Lam rất thân thiết, nên từ khi còn nhỏ, Bạc Mộ Vũ đã được Giang Trần Âm dẫn tới nhà họ Giang chơi, ông Giang và bà Giang đều yêu thích đứa trẻ này, Giang Anh Túng và Giang Cao Tuấn cũng thân thiết với Bạc Mộ Vũ. Lâu dần, Bạc Mộ Vũ liền bị trêu chọc là đứa cháu khác họ của nhà họ Giang.
Giang Trần Âm hỏi: "Vậy hiện tại có muốn tới không? Cô về rồi, cô cũng sẽ tiếp quản chút chuyện bên này."
Nếu có Giang Trần Âm, đương nhiên Bạc Mộ Vũ rất muốn tới, nhưng...
"Thôi ạ." Cô khẽ khàng từ chối, "Cháu muốn rèn luyện bản thân một chút."
Giang Trần Âm nhướng mày, khóe môi cong lên, chỉ cảm thấy, đứa trẻ này thật sự đã lớn.
Không đợi cô ấy cảm khái trong lòng xong, Bạc Mộ Vũ đã cúi đầu, lí nhí nói: "Dù sao hợp đồng cũng chỉ có ba năm mà thôi, ba năm sau cháu sẽ tới tìm cô..."
"Khụ..."
Giang Trần Âm nhịn cười, ho một tiếng, quả thật không nhịn được nữa, giơ tay che miệng mình.
Bạc Mộ Vũ bị cười tới đỏ mặt, lại không biết làm nũng như những cô gái khác, càng cúi đầu thấp hơn, ánh mắt như muốn dính lấy sàn nhà không di chuyển được.
"Được rồi, mau đi làm đi, đừng đi muộn."
Khó khăn lắm Giang Trần Âm nhịn cười, bảo Bạc Mộ Vũ đi làm, Bạc Mộ Vũ vội vàng "ừm" một tiếng, quay người chuồn ra cửa.
Không cần nghi ngờ, đương nhiên Bạc Mộ Vũ muốn đi làm ở nơi có Giang Trần Âm. Cô không hề có lấy một chút nghi hoặc, nếu Giang Trần Âm về sớm hơn một chút, trước khi cô vào làm ở Hoằng Thịnh, như thế nhất định bản thân sẽ không chần chừ lựa chọn ở gần Giang Trần Âm hơn một chút.
Nhưng hiện tại...
Vẫn nên bỏ di, đã xác định rồi, nếu vì chút tâm tư của bản thân mà gây phiền phức cho Tô Mạn hay Giang Trần Âm, như thế có vẻ vô cùng trẻ con.
Bạc Mộ Vũ khẽ thở dài một hơi, sau đó ánh mắt quay về trên màn hình máy tính.
Công việc của cô là biên kịch, công việc phải làm mỗi ngày không có gì ngoài tìm kiếm tư liệu cùng suy nghĩ tình tiết, sau đó làm cho các tình tiết trở nên phong phú hơn, sau đó thể hiện một câu chuyện hoàn chỉnh và tỉ mỉ bằng hình thức kịch bản.
Mà cô có thể thuận lợi gia nhập Hoằng Thịnh, ngoài việc Tô Mạn ra sức vận động hành lang Bạc Mộ Vũ và Tô Chính Dương, còn có nguyên nhân là vì thời đại học Bạc Mộ Vũ từng tham gia biên kịch cho một bộ phim, hơn nữa là do Tô Chính Dương chỉ đạo. Bộ phim được công chiếu trong năm nay, doanh thu phòng vé đứng thứ tư trong số những bộ phim điện ảnh được chiếu cùng khung thời gian.
Buổi trưa, một mình Bạc Mộ Vũ tới nhà hàng gần công ty ăn cơm, hôm nay cô gái đồng nghiệp hay nói chuyện với cô, cũng coi như có quan hệ thân thiết với Bạc Mộ Vũ bị người ta kéo đi, nên Bạc Mộ Vũ cô đơn lẻ loi một mình.
Người khác thường nói với Bạc Minh Lương, cũng nói với Diệp Hạ Lam, trẻ con khi còn nhỏ hướng nội một chút cũng không sao, nhưng trưởng thành rồi, nhận thức được nhiều người nhiều chuyện hơn, tự nhiên sẽ cởi mở hơn. Huống hồ hướng nội một chút cũng không có gì không tốt, không chừng sẽ chín chắn hơn so với người khác.
Vợ chồng Bạc Minh Lương mong ngóng những lời ấy tới hiện tại, chỉ là không đợi được sự cởi mở của Bạc Mộ Vũ, quả thật con gái hướng nội hơn đám trẻ cùng tuổi rất nhiều. Người khác không chủ động tìm Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ sẽ không chủ động giao lưu với người ta, nếu không phải vì yêu cầu của công việc hiện tại, sợ là không cạy được nửa câu từ miệng con gái.
Bạc Mộ Vũ bưng khay cơm ngồi một góc cạnh cửa sổ, bàn gần đó truyền tới tiếng nói cười của một cặp không biết bạn bè hay tình nhân, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư vẫn đang chìm đắm trong việc sáng tác kịch bản.
"Tiểu Vũ, sao không ăn cơm? Nghĩ gì mà mất hồn thế?"
Một giọng nữ trong trẻo mềm mại truyền tới, đột nhiên vị trí trước mặt Bạc Mộ Vũ tối lại, có người ngồi xuống trước mặt.
"Đàn chị." Bạc Mộ Vũ ngẩng mặt chào hỏi một tiếng.
"Đã nói bao lần rồi, không phải thời gian làm việc thì cứ gọi tên chị là được, cứ gọi đàn chị mãi, xa lạ quá đi."
Vẻ ngoài của người vừa tới tinh tế thanh tú, trên người mặc bộ đồ công sở vừa vặn, tóc dài như thác nước búi lên, nhìn vừa nghiêm túc lại dễ gần.
Tuy lời Tô Mạn trách Bạc Mộ Vũ không gọi tên, nhưng ngữ điệu không hề có lấy một chút oán thán, ngược lại mang theo mấy phần dịu dàng.
Vừa hay người của Hoằng Thịnh đi qua, chào một tiếng "giám đốc Tô", Tô Mạn liền quay đầu mỉm cười đáp lại.
Bạc Mộ Vũ có chút áy náy nói: "Gọi quen rồi, một chốc một nhát không sửa được."
Tô Mạn cười nói: "Thôi bỏ đi, chị cũng đâu trách em, mau ăn cơm đi."
"Vâng."
Bạc Mộ Vũ cũng không nhiều lời, lặng lẽ ăn cơm của bản thân.
Không lâu sau, Tô Mạn đột nhiên dừng đũa, mở lời: "Tiểu Vũ, gần đây có bộ phim điện ảnh công chiếu, nghe nói không tệ. Vừa hay, chị cũng muốn dành chút thời gian bàn về 'Chiến Thần' em đang viết, xem phim xong có thể cùng nhau thảo luận một chút. Tối nay tan làm em có thời gian không?"
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt thấp thoáng chờ mong của Tô Mạn, cô mím môi cẩn thận nghĩ ngợi.
"Xin lỗi đàn chị." Trái tim Bạc Mộ Vũ động đậy, giữ chặt lấy bóng dáng lướt qua trong đầu, "Em muốn về sớm một chút sau khi tan làm."
Tô Mạn cười cười, gạn hỏi một câu giống như vô ý: "Hả? Có chuyện gì sao?"
Bạc Mộ Vũ lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu, không biết nên nói thế nào.
Ngón tay cầm đũa của Tô Mạn đột nhiên co chặt, ý cười trên môi tản đi, nhưng vẫn dịu dàng nói: "Không phải là yêu đương rồi nên không tiện nói với chị đấy chứ? Có bạn trai rồi à?"
1
Bạc Mộ Vũ lập tức phủ nhận: "Không phải, em không có bạn trai."
Tô Mạn thoáng ngây ra, sau đó lại cười lên, gắp miếng sườn trong đĩa của mình cho Bạc Mộ Vũ, nói: "Được rồi, vậy chị không hỏi nữa, lần sau rồi hẹn nhau cũng được. Mau ăn cơm đi, ăn xong còn về nghỉ ngơi."
Ánh mắt Tô Mạn dịu dàng nhìn khuôn mặt của Bạc Mộ Vũ, khẽ mím môi lại, giống như đang suy nghĩ, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó liền hồi phục ý cười.
Bạc Mộ Vũ cúi đầu ăn cơm, trong lòng chờ mong buổi chiều tới nhanh một chút.
Sáng nay vẫn chưa có thời gian nói chuyện tử tế, tối nay nhất định phải giống như trước kia, cô muốn ôm Giang Trần Âm. Hơn nữa có rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện bản thân vẫn chưa làm, tuy một chốc một lát chưa nghĩ ra muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không giống tối qua, mới nói mấy câu đã đủ thỏa mãn.
Cô nhớ nhung suốt nhiều năm qua, sao có thể không làm gì hết chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...