Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 55: Xa cách

Đột nhiên âm thanh của bà Thiệu vút cao, như thể chất vấn Bạc Mộ Vũ: "Nhà tôi có chuyện gấp, không tìm cô Giang thì tìm ai? Nơi này còn có người khác cho tôi tìm?"

Ánh mắt Bạc Mộ Vũ lướt một vòng, xác định xung quanh không có người, sau đó biểu cảm kinh ngạc tiến lên phía trước một bước, nói: "Dùng mạng để đổi? Tôi từng nghe cô Âm nói chút chuyện, chẳng phải đối phương tự nhảy lầu sao?"

"Không có Giang Trần Âm thì con trai tôi đâu có nhảy lầu!" Bà Thiệu trừng mắt với Bạc Mộ Vũ, đôi mắt có oán khí nồng nặc, "Cô có biết không hả, nếu ban đầu Giang Trần Âm đồng ý kết hôn với con trai tôi, thằng bé sẽ không nhảy xuống. Nếu con trai tôi có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, đợi thằng bé có công việc, cuộc sống của gia đình chúng tôi cũng sẽ không khó khăn thế này."

"Nhưng vì để con trai bà không kích động, cô Âm đã đồng ý với yêu cầu của con trai bà rồi mà." Biểu cảm trên mặt Bạc Mộ Vũ bình tĩnh, tay nắm chặt cặp tài liệu tới đau đớn.

"Sau đó thì sao?" Bà Thiệu cười lạnh một tiếng, "Chẳng qua chỉ bảo cô ta đảm bảo một chút, nói đôi câu cũng không bằng lòng, đó chẳng phải rắp tâm khiến con trai tôi bất an thì là gì?"

Huyệt thái dương của Bạc Mộ Vũ đau đớn, cắn răng che giấu cảm cúc của bản thân, âm thanh trầm thấp: "Tôi nghe nói, những lời cam đoan đó là bắt cô Âm nguyền rủa người thân của mình."

"Vậy thì đã làm sao?" Nụ cười của bà Thiệu trở nên lạnh lẽo, "Vậy cũng tốt hơn nhiều so với việc để con trai tôi chết, chẳng qua chỉ là nói đôi câu, không phải thời gian đó nói không mê tín rồi à? Cô ta nói ngày hôm sau bố mẹ mình sẽ chết, lẽ nào bố mẹ cô ta thật sự sẽ tắt thở à? Tôi thấy không phải cô ta không dám, mà chính là rắp tâm."

Bạc Mộ Vũ cứng rắn cắn răng, thậm chí tay để không còn lại giấu sau lưng nắm lại thành quyền. Nhưng cho dù như thế, cô vẫn cảm thấy hai tay mình đang run rẩy.

Cô ước gì có thể lập tức đá một cước, nhưng không thể, không thể...

Bạc Mộ Vũ lẩm nhẩm trong lòng, ép buộc bản thân phải dịu lại cảm xúc, lẩm nhẩm trái với lòng: "Thì ra là như thế, thật ra tôi cũng không biết quá rõ chuyện này."

"Thôi, không nói những chuyện này nữa." Bà Thiệu thở dài một hơi, sau đó tươi cười nói: "Em gái à, lúc trước là tôi thật sự có lỗi với cô, không nên nói cô như thế. Cô thân thiết với cô Giang như thế, cũng không thể trách tôi, dù sao cũng tiêu tiền của cô ta mà."

"Đúng thế, tôi có thể đi học là vì cô ấy." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng cười lên.

"Bây giờ phải làm sao đây..."

Bà Thiệu lại phiền não, thở dài một hơi.

Bạc Mộ Vũ lại nhìn đồng hồ, cũng đã tới giờ.

Cô cố gắng nhẹ nhàng nói: "Bà Thiệu, hay là thế này đi. Gần đây tôi phải đi xa một chuyến, cô Âm cũng không thường xuyên ở nhà, đợi tôi về nhà xác định cô ấy ở nhà, tôi sẽ liên lạc để bà qua đây. Nhưng bà tuyệt đối đừng để cô ấy biết tôi nói với bà, bà thấy thế nào?"

Bà Thiệu nghe xong liền hưng phấn cười, đưa hai tay ra nắm lấy tay áo tây của Bạc Mộ Vũ: "Thật à? Vậy thì tốt quá, lần sau không cần phí công đợi rồi."


"Vậy được." Ánh mắt Bạc Mộ Vũ lạnh lùng, nhưng trên môi vẫn có ý cười, "Chúng ta trao đổi số điện thoại đi, tiện liên lạc."

"Được, nào."

Sau khi lưu số điện thoại, sắc mặt Bạc Mộ Vũ nghiêm túc dặn dò: "Bà Thiệu, bà nhớ phải đợi điện thoại của tôi đấy, sau khi tôi về xác định cô Âm ở nhà sẽ liên lạc với bà."

Bà Thiệu vui vẻ đánh lên tay Bạc Mộ Vũ, đáp ứng: "Không thành vấn đề, vậy chuyện này giao cho cô nhé, tôi nhất định sẽ đợi tin tức của cô."

Nhiệt độ đêm tối giống như đột nhiên giảm xuống, những cơn gió nhẹ phả vào mặt mang theo hơi lạnh, nhưng dù có lạnh thế nào cũng không làm giảm cơn giận trong lòng Bạc Mộ Vũ.

Cô híp mắt nhìn bóng lưng rời đi của bà Thiệu, sau đó cúi đầu rút điện thoại ra ngừng ghi âm, lưu lại.

Về tới nhà Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ không lập tức về phòng, cô không có cách nào yên tâm làm việc, ngay cả yên tĩnh ngồi đợi Giang Trần Âm về cũng không được.

Cô cảm thấy trong lòng có ngọn lửa, thiêu đốt trái tim như thể muốn nhảy ra của bản thân, thời tiết có lạnh tới đâu cũng không cách nào dập tắt nó.

Trong tủ rượu của Giang Trần Âm có rất nhiều loại rượu, rượu trắng, rượu vang, rượu hoa quả, nhưng Bạc Mộ Vũ tới tủ lạnh lấy một lon bia. Cô cần một cách trút giận để trợ giúp bản thân suy nghĩ chuyện lúc này, hơn nữa tốt nhất là nhiệt độ thấp một chút, nếu không không thể dập được ngọn lửa kia.

Cô cởi áo khoác tây, xắn tay áo sơ mi lên, dựa vào tủ bếp uống hết ngụm bia này tới ngụm bia khác.

Bà Thiệu ỷ vào trái tim lương thiện của Giang Trần Âm mà muốn tiếp tục đòi tiền, tự tin chắc chắn vào sự lương thiện của Giang Trần Âm, và cả yêu thương của nhà họ Giang với Giang Trần Âm. Nếu không thể ra tay từ chỗ Giang Trần Âm, lựa chọn tiếp theo mới là nhà họ Giang.

Còn con bài cuối cùng của bà Thiệu, đương nhiên sẽ là tiết lộ chuyện năm đó ra ánh sáng. Từ cuộc đối thoại ban nãy có thể thấy, bà Thiệu nhất định sẽ quy kết nguyên nhân Thiệu Tư Nam nhảy lầu lên người Giang Trần Âm, tránh nặng tìm nhẹ.

Cho nên bên phía Giang Trần Âm phải có đối sách ứng phó, không chủ động gây chuyện, nhưng tuyệt đối không để không có bất kì chuẩn bị nào.

Hiện tại khả năng để bà Thiệu không tìm Giang Trần Âm gần như là bằng không, vậy thì phải có đủ chứng cứ thuyết phục người ngoài cuộc. Sự tồn tại của chứng cứ này khiến mọi người có thể nhận thức được bà Thiệu hoàn toàn không đặt sự ép buộc của Thiệu Tư Nam đối với Giang Trần Âm vào trong mắt, thậm chí oán trách Giang Trần Âm không bằng lòng nguyền rủa bố mẹ của bản thân để đổi lấy sự yên tâm cho con trai mình.

Bạc Mộ Vũ uống bia, ấn đường nhíu chặt lại, ngón tay vô thức bóp lon bia tới nỗi vang lên những tiếng "rộp rộp."

Cô tin Giang Trần Âm sẽ không tiếp tục cho đối phương tiền, trước giờ Giang Trần Âm chưa có tiền lệ lấy chuyện nghiêm túc ra đùa giỡn, nếu đã đáp ứng sẽ chắc chắn làm như thế. Chỉ là như thế, đối phương khó tránh thẹn quá hóa giận, huống hồ lần này tỉ lệ tránh để bà Thiệu gặp được Giang Trần Âm không lớn.

Bạc Mộ Vũ dự định trước khi triệt để lật mặt, nhất định phải lấy được vũ khí đủ để đánh bại đối phương.


Giang Trần Âm đi tới cửa nhà bếp liền nhìn thấy Bạc Mộ Vũ dựa vào tủ bếp như thể đang ngây người, sắc mặt trầm trọng, không biết đang nghĩ gì.

Trước mắt Giang Trần Âm đột nhiên xuất hiện cảnh tượng năm ngoái khi bản thân vừa quay về, Bạc Mộ Vũ nhanh chân đi tới nhào vào lòng mình. Bạc Mộ Vũ lúc đó không có nhiều tâm sự như thế, khi cần tới cô ấy vẫn sẽ trực tiếp gọi điện, dường như cũng không xuất hiện dáng vẻ u sầu thế này.

Bạc Mộ Vũ khi ấy sẽ ngẩn người, nhưng sẽ không ưu tư.

Từ lúc nào Bạc Mộ Vũ lại trở nên tâm sự trùng trùng thế này? Là vì công việc, hay là vì những chuyện cũ mà cô ấy đã thổ lộ, hay là vì những chuyện khác, hay là vì tất cả những chuyện ấy?

Đang nghĩ như thế, Bạc Mộ Vũ lại giơ tay uống một ngụm bia, không hề chớp mắt.

Giang Trần Âm khẽ lắc đầu, chậm rãi đi tới lấy lon bia trong tay cô, dịu dàng nói: "Muộn thế này rồi còn uống bia gì chứ."

"Cô Âm." Bạc Mộ Vũ sửng sốt, sau đó cười lên, "Cô về rồi ạ, sao không gọi cháu?"

"Ban nãy vừa vào nhà đã gọi cháu rồi." Giang Trần Âm bất đắc dĩ giơ lon bia trong tay lên lắc qua lắc lại, "Nhưng có người nào đó ở đây uống bia như uống nước, căn bản là không nghe thấy."

"Cháu..." Bạc Mộ Vũ liếm môi, bỗng không nghĩ ra nên giải thích với Giang Trần Âm bằng cái cớ nào.

Tạm thời cô không muốn nói chuyện xảy ra ban nãy cho Giang Trần Âm, vì hoàn toàn có thể xử lí được theo kế hoạch của bản thân.

Thấy Bạc Mộ Vũ không biết làm sao, nuông chiều trong mắt Giang Trần Âm tràn ra: "Được rồi, không cho uống nữa, cô mang bánh matcha về cho cháu này."

Giang Trần Âm kéo Bạc Mộ Vũ tới ngồi xuống bàn ăn, mở chiếc hộp bánh matcha ra cho cô, sau đó tự đi rót nước rồi quay lại.

Bạc Mộ Vũ đã cầm dĩa xúc kem matcha lên ăn, bên miệng còn dính chút kem.

"Ban nãy nghĩ gì thế?" Giang Trần Âm kéo chiếc ghế đối diện Bạc Mộ Vũ ra rồi ngồi xuống, tìm chủ đề, "Đừng nói với cô là không có chuyện gì, bộ dạng ngẩn người của cháu không phải như thế."

Động tác cúi đầu xúc kem của Bạc Mộ Vũ khựng lại, nhưng lại nhanh chóng phục hồi, cô ngẩng đầu lên, nói: "Cháu đang nghĩ tới chuyện 'Chiến Thần' bước vào giai đoạn quay phim, nên đã đề nghị được đi theo đoàn làm phim, sẽ nhanh phải xuất phát rồi."

"Đi theo?" Giang Trần Âm dựa vào ghế nhìn Bạc Mộ Vũ, "Có thể học được rất nhiều thứ khi đi theo đoàn làm phim, nhưng cũng sẽ có rất nhiều thứ không nên học. Trong giới này có quá nhiều thứ xấu xí, nếu có khả năng tiếp cận, vậy nhất định phải chú ý."


"Cháu biết." Bạc Mộ Vũ cười cười, sau đó lau đi vệt kem bên môi.

"Đợi đã..." Giang Trần Âm buồn cười nhìn Bạc Mộ Vũ liếm đi vệt kem dường như đã lan ra cả má, chỉ đành đứng dậy vòng qua bàn ăn tới ngồi cạnh cô.

"Cháu không thể lấy giấy lau à? Sao cứ thích liếm kem trên môi thế hả, liếm lên cả mặt rồi đây này."

Khuôn mặt Bạc Mộ Vũ quay về một bên để Giang Trần Âm lau kem cho cô, Giang Trần Âm lau xong còn chạm lên mặt cô.

"Lau sạch thì lãng phí, cũng không phải không liếm được." Bạc Mộ Vũ không để tâm nói.

"Nếu cháu liếm được, kem có còn quệt lên mặt không hả?" Giang Trần Âm khẽ cười, ngón tay chạm lên vị trí khóe môi có kem dính lên ban nãy, "Đầu lưỡi cháu có thể thò dài thế này để liếm lên mặt không?"

Ngón tay của Giang Trần Âm thon dài, đầu ngón tay mang theo cảm giác lành lạnh chạm lên mặt.

Rõ ràng là cảm giác rất dễ chịu, nhưng trong lòng Bạc Mộ Vũ có chút chờ mong. Cô muốn hai tay Giang Trần Âm ôm lấy mặt mình, như thế chắc chắn sẽ càng dễ chịu, nhưng sau khi nghĩ như thế, trong lòng lại có thêm một chút xấu hổ.

Cô liếm môi, nhìn vào mắt Giang Trần Âm, dựa đầu gần thêm một chút, nhịp tim nhanh tới mức như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình.

Giang Trần Âm xoa đầu cô: "Ngây người gì thế? Mau ăn bánh của cháu đi."

Bạc Mộ Vũ hoàn hồn, cảm nhận được ban nãy bản thân quá say mê, vành tai liền nóng lên.

Sao có thể... suýt chút nữa bản thân đã không nhịn được muốn dính lại, muốn Giang Trần Âm ôm lấy mặt mình. Nhưng hiện tại không được, cô không biết tâm tư của Giang Trần Âm dành cho mình có chút nào lệch khỏi quỹ đạo hay không.

Nếu như không có...

Bạc Mộ Vũ quay đầu đi, im lặng ăn bánh kem, đột nhiên cảm thấy bánh matcha vốn mang theo mùi hương trà dường như có chút chua chua.

Lúc này âm thanh của Giang Trần Âm từ bên cạnh bay tới, ngắt đứt mạch cảm xúc của Bạc Mộ Vũ: "Nếu cháu sắp sửa phải đi theo đoàn làm phim, vậy thì không thể đón tết Nguyên tiêu ở Tần Châu được rồi."

"Vâng, đúng thế." Bạc Mộ Vũ nặng nề đáp lại một câu.

Giang Trần Âm vén những sợi tóc xõa xuống của Bạc Mộ Vũ ra sau tai, nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Sau khi tới đó nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cô, nếu buổi tối không bận thì gọi cũng được, cô luôn rảnh."

Bạc Mộ Vũ cảm thấy bánh kem càng thêm chua, sắp không còn vị thanh ngọt hương trà ban nãy.

Cô ngây ra, ăn thêm một miếng nữa, động tác gật đầu trở nên máy móc. Bạc Mộ Vũ nhớ lại suy nghĩ bản thân từng nghĩ tới, cô không biết liệu trong tương lai bên cạnh Giang Trần Âm sẽ có thêm một người nữa hay không, một người có thể bầu bạn cùng Giang Trần Âm cả ngày lẫn đêm, một người còn có thể cho Giang Trần Âm nơi dựa dẫm cùng cảm giác an toàn.

Tới khi đó, chỉ sợ ngay cả việc gọi điện thoại giữa bản thân và Giang Trần Âm cũng trở nên xa xỉ.


Và cả, thì ra khả năng bản thân đã sợ hãi từ rất lâu về trước, hôm nay nghĩ lại, Bạc Mộ Vũ cảm thấy một ngày như thế đối với bản thân mà nói còn đáng sợ hơn là ngày tận thế.

Giang Trần Âm thấy Bạc Mộ Vũ im lặng, đoán là không nỡ rời đi lâu ngày như thế, liền không nói gì nữa, trong lòng nghĩ tới lúc đó bản thân sẽ chủ động nhắn tin hỏi Bạc Mộ Vũ có bận hay không hơn.

Đợi Bạc Mộ Vũ ăn bánh kem xong, hai người tắt điện tầng một rồi về phòng.

Giang Trần Âm bảo Bạc Mộ Vũ đi tắm, bản thân dự định sắp xếp hành lí cho Bạc Mộ Vũ trước.

Bạc Mộ Vũ ôm quần áo ngủ đứng bên Giang Trần Âm đang khom lưng gấp quần áo, nhìn đường nét góc nghiêng càng thêm dịu dàng dưới ánh đèn của Giang Trần Trần Âm.

"Còn không đi tắm à? Ngây người gì thế?" Giang Trần Âm cong mắt, không cần ngẩng đầu cũng biết Bạc Mộ Vũ đang làm gì.

"Vậy, cô Âm, cô xếp đồ giúp cháu nhé?" Ánh mắt Bạc Mộ Vũ lóe lên, tay nắm chặt lấy quần áo ngủ trong lòng.

"Ừm, đi đi." Giang Trần Âm vẫn không ngẩng đầu, gấp một bộ đồ nghiêm túc đặt sang bên cạnh.

"Cô Âm, đợi đã..." Đột nhiên Bạc Mộ Vũ đi mấy bước tới, trong lòng có hơi nóng dâng trào.

Giang Trần Âm đứng thẳng người muốn rút quần áo trong tủ đồ, thấy Bạc Mộ Vũ đi tới, cười hỏi: "Sao thế?"

Đôi môi Bạc Mộ Vũ động đậy, lời tới bên miệng lại bị chôn vùi nơi kẽ răng, biển lòng dậy sóng cũng bình tĩnh lại trong ánh mắt của Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm vẫn dịu dàng như thế, giống hệt như mỗi ngày trong kí ức, không có bất cứ điểm nào bất đồng. Cho dù như thế, đương nhiên cũng sẽ không vì kích động của bản thân lúc này mà biến thành dáng vẻ bản thân muốn.

Nếu hiện tại nói ra, thứ có được chỉ là xa cách.

Không, không thể tự tay hủy hoại khả năng vốn dĩ cực nhỏ. Chỉ cần có một chút là đủ, một phần nghìn, một phần vạn, chỉ cần có một chút, là có thể chầm chậm mở rộng.

"Không có gì ạ." Cuối cùng ánh mắt Bạc Mộ Vũ sáng tỏ, động đậy khóe môi cười lên, "Cháu đi tắm đây, cô Âm xếp đồ tiếp đi ạ."

Nói xong liền quay người đi vào nhà tắm, để lại Giang Trần Âm có chút nghi hoặc.

Cô ấy cứ cảm thấy ánh mắt ban nãy của Bạc Mộ Vũ dường như có điều gì muốn nói, thái độ cũng như tâm tư đều có chuyện. Dường như có cảm xúc không nỡ, dường như nụ cười cuối cùng cũng muốn biết rõ điều gì đó.

Là vì chuẩn bị phải đi theo đoàn làm phim sao? Giang Trần Âm không rõ, nhưng cứ cảm thấy không chỉ dừng ở những chuyện này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui