Chương 39: Tin tưởng cháu
"Đừng lo." Tay ôm lấy eo Bạc Mộ Vũ của Giang Trần Âm dịch lên trên, xoa tóc Bạc Mộ Vũ, nhất thời không nỡ buông ra, đầu ngón tay luồn qua sợi tóc, dịu dàng nói: "Cô sẽ giải quyết. Cô biết ý định của chú ấy, cũng hiểu rõ suy nghĩ của bản thân, phải làm thế nào trong lòng cô có tính toán."
Bạc Mộ Vũ híp mắt lại, xem ra Mạnh Dịch An thật sự khiến Giang Trần Âm cảm thấy phiền phức, nhưng may mà Giang Trần Âm vẫn kiên định với cách làm của bản thân như cũ.
Nhưng...
"Hiện tại công việc của cô đã đi vào quỹ đạo, cuộc sống cũng ổn định lại. Nếu chú kia có ý, sẽ có rất nhiều cơ hội có thể tiếp xúc với cô."
"Đương nhiên cô biết." Giang Trần Âm cười nói, trong mắt có thêm một tia ưu tư nhàn nhạt, "Sau sinh nhật cô sẽ đỡ hơn, để cô nói với chú ấy một lần cuối cùng, quả thật năm đó là cô có lỗi với chú ấy."
Bạc Mộ Vũ nghe xong, đáp lại vô cùng nhanh chóng: "Không, cô không sai."
Giang Trần Âm ngạc nhiên, "Gì cơ?"
Bạc Mộ Vũ nghiêm túc nói: "Phát hiện bản thân không thể cho đối phương nhiều hơn, vậy lẽ nào kịp thời ngừng lại không phải là cách giải quyết chính xác nhất ạ? Nếu cưỡng cầu cho đi, thứ đối phương có được cũng không phải họ thật sự muốn, đồng thời còn làm tổn hại bản thân."
Trong lòng Giang Trần Âm kinh ngạc, tại sao đột nhiên bản thân có cảm giác Bạc Mộ Vũ hiểu rất nhiều chuyện, rõ ràng cô ấy không nói nhiều với Bạc Mộ Vũ về thứ mang tên tình yêu. Bản thân Giang Trần Âm còn có nút thắt, biết phải nói những chuyện này với Bạc Mộ Vũ thế nào? Lần Giang Trần Âm nhắc nhiều tới tình cảm của bản thân với Bạc Mộ Vũ nhất, chính là ngày Mạnh Dịch An tới tìm bản thân, bị Bạc Mộ Vũ nhìn thấy.
Ngoài ra, chính là trước kia từng nói với Bạc Mộ Vũ, sau này trưởng thành yêu đương, nhất định phải là tình cảm song phương, tình cảm đơn phương sẽ rất tổn thương bản thân hoặc là đối phương.
Nhưng hôm nay Giang Trần Âm phát hiện, dường như đứa trẻ này hiểu biết rất nhiều.
Bạc Mộ Vũ nghiêm túc nhìn Giang Trần Âm, khuôn mặt thanh tú nhíu lại, "Cô Âm, cháu nói đúng không?"
"Đúng, đương nhiên là đúng." Giang Trần Âm cười lên, giơ tay khẽ vuốt phẳng nếp nhăn nơi ấn đường của Bạc Mộ Vũ, "Dường như cháu càng ngày càng thông minh, những chuyện này là bố mẹ cháu nói với cháu à?"
"Cũng không hoàn toàn." Bạc Mộ Vũ lắc đầu.
Tư thế hiện tại của hai người rất thân mật, tuy Bạc Mộ Vũ ngồi trên đùi Giang Trần Âm, nhưng động tác bóp huyệt thái dương cho Giang Trần Âm cũng khiến Bạc Mộ Vũ có thể dễ dàng ôm lấy đầu Giang Trần Âm vào lòng.
Bạc Mộ Vũ nghĩ như thế, giây tiếp theo cũng hành động như vậy.
Loại dựa dẫm này đối với một Giang Trần Âm đang không thoải mái vì có chút men rượu lúc này lại vô cùng có sức hấp dẫn, cộng thêm hương thơm ngát trên người cô gái, cô ấy càng thỏa mãn rúc vào lòng Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ cúi đầu thì thầm: "Cô Âm, ban nãy cô nói, tới sinh nhật cô, cô sẽ nói rõ ràng một lần với chú kia đúng không?"
"Ừm." Giang Trần Âm gật đầu, "Bố cô có ý định gọi chú ấy tới."
Tuy ông Giang đều để Giang Trần Âm tự quyết tất cả, nhưng rõ ràng vẫn ôm theo chút hi vọng về chuyện của Giang Trần Âm và Mạnh Dịch An. Vì ảnh hưởng từ chuyện cũ, ông Giang không thể nhắc lại quá nhiều, cho nên chỉ có thể làm người mở đầu, chuyện còn lại phải xem quyết định của chính Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ phát hiện sau khi bản thân sắp xếp tư duy, rất nhiều chuyện đều trở nên dễ giải quyết.
"Ngày sinh nhật cô, buổi tối cháu muốn tới phòng cô ngủ." Âm thanh của Bạc Mộ Vũ khẽ khàng nói.
Giang Trần Âm nhịn cười ngẩng đầu lên: "Có hôm nào cháu không ngủ ở phòng cô à?"
"Ngày đó không giống." Ngữ điệu của Bạc Mộ Vũ khẳng định, nói, "Chú kia chắc chắn sẽ tới tìm cô, có cháu ở trong phòng đợi cô, tỉ lệ nhanh chóng thoát thân của cô có thể tăng cao một chút."
Mi mắt Giang Trần Âm rung lên, không thể không thừa nhận suy nghĩ của Bạc Mộ Vũ hoàn toàn chính xác. Cho dù hôm đó ông Giang định làm ám thị gì, hay là Mạnh Dịch An muốn nói gì với cô ấy, có Bạc Mộ Vũ chờ đợi trong phòng mình, có thể khiến Giang Trần Âm dễ dàng thoáng thân hơn nhiều.
"Được, cô biết rồi." Mặt mày Giang Trần Âm ấm áp, thắt chặt cái ôm của bản thân, sau đó buông ra, "Cô phải đi tắm đã, tắm xong chúng ta sẽ ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa."
Cô ấy nói xong liền vỗ lên chân Bạc Mộ Vũ, bảo Bạc Mộ Vũ đi xuống.
Bạc Mộ Vũ thu tay về, kéo áo Giang Trần Âm: "Cô Âm, còn nữa..."
"Còn gì nữa?" Giang Trần Âm cười nhìn cô.
Bạc Mộ Vũ chăm chú nhìn Giang Trần Âm, đôi mắt đen láy là vẻ nghiêm túc vô tận, âm thanh đè thấp nhưng rõ ràng: "Cháu sẽ bảo vệ cô, sẽ không để bất kì người nào tiếp tục làm tổn thương cô. Hãy tin cháu, cháu lớn rồi, cháu có thể bảo vệ cô."
Bạc Mộ Vũ nói là "tiếp tục", Giang Trần Âm cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng phần nhiều là tới từ sự ấm áp của Bạc Mộ Vũ, vừa mạnh mẽ vừa dữ dội.
"Mộ Vũ, cháu..." Ngón tay Giang Trần Âm khẽ run lên, nắm lấy tay Bạc Mộ Vũ, vô thức muốn hỏi một chút chuyện, nhưng làm cách nào cũng không thể cất lời.
Có phải Bạc Mộ Vũ biết gì rồi không? Đây là cảm giác mà Giang Trần Âm lập tức cảm nhận được sau vẻ kiên định của Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ không ý thức được đắn đo trong nội tâm của Giang Trần Âm, chầm chậm đứng lên khỏi đùi cô ấy, sau đó dùng âm thanh mềm mỏng hơn ban nãy nói: "Cô đi tắm đi, ngủ một giấc dậy đầu óc cũng dễ chịu hơn nhiều, sáng mai cháu làm bữa sáng."
Giang Trần Âm hé miệng, vấn đề ban nãy không thể hỏi ra, ngược lại vô thức mang theo ý cười: "Cháu... không cần cô giúp sao?"
"Không cần." Bạc Mộ Vũ đi lấy váy ngủ tới cho Giang Trần Âm, nhét vào lòng cô ấy, "Cô đi đi, cháu đợi cô cùng ngủ."
Giang Trần Âm nhìn Bạc Mộ Vũ một cái thật sâu, cuối cùng cười một tiếng, "Được, xong ngay đây, cháu thay quần áo rồi lên giường đợi cô đi."
1
Bạc Mộ Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn theo Giang Trần Âm vào nhà tắm rồi đóng cửa lại, trên cửa kính nhám mông lung hiện lên đường cong cơ thể xinh đẹp của Giang Trần Âm.
Trước tiên là mười mấy năm trước đã xảy ra một việc với tính chất tồi tệ, khiến Giang Trần Âm vẫn luôn sợ hãi, ngay cả chuyện chia tay Mạnh Dịch An cũng bao gồm một số nguyên nhân từ chuyện cũ. Bốn năm trước lại xảy ra một chuyện dây dưa tới chuyện cũ mười mấy năm trước, khiến Giang Trần Âm hoảng hốt rời khỏi Tần Châu, thậm chí là ra nước ngoài.
Nếu phương pháp theo đuổi của Cao Diên bốn năm trước vô cùng cực đoan...
Ánh mắt Bạc Mộ Vũ lập tức sâu thêm mấy phần, dường như bản thân cách điểm xuất phát của sự việc càng ngày càng gần.
Sáng sớm hôm sau, Giang Trần Âm bị đồng hồ báo thức điện thoại gọi dậy, cô ấy híp mắt ấn tắt đồng hồ, lơ mơ nhớ ra dường như đây là lần thứ hai đồng hồ kêu.
Dường như lần đầu nhanh chóng bị tắt, vì để tìm kiếm chứng cứ cho suy đoán của bản thân, Giang Trần Âm liền đưa tay ra sờ vị trí bên cạnh. Đã trống không, nhưng vẫn có chút lõm xuống cùng chút nhiệt độ.
Tuy tối qua Giang Trần Âm không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng không tính là say, rất rõ bản thân nói gì làm gì, cũng có thể tắm rửa đánh răng rửa mặt. Cũng vì thế, cô ấy cũng nhớ sự ngạc nhiên của bản thân với Bạc Mộ Vũ, hiện tại vừa tỉnh liền nhớ lại.
Tối qua đứa trẻ ấy liên tục nói lí lẽ, không biết học từ đâu, nhưng có vẻ không phải là chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt.
Giang Trần Âm không nghĩ nhiều, thức dậy đánh răng rửa mặt xong liền thay quần áo xuống nhà, vừa đi tới gần nhà bếp đã ngửi thấy mùi cháo.
Cô ấy đi tới gần, hỏi: "Sáng nay ăn cháo à?"
"Vâng, tối qua cô uống rượu, sáng nay nên ăn thanh đạm chút." Bạc Mộ Vũ không quay đầu, lấy muôi khuấy cháo trong nồi mấy cái rồi múc nửa muôi vào bát.
"Thơm quá, chắc chắn là ngon lắm đây." Giang Trần Âm cong khóe môi, ánh mắt nhìn lên người Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ quay lưng với Giang Trần Âm, mái tóc đen óng vừa dài vừa thẳng chạm tới eo, vẻ trong trẻo xinh đẹp khiến đáy lòng người ta bình yên không lo nghĩ.
Khi Giang Trần Âm đang cảm khái về vẻ đẹp của Bạc Mộ Vũ trong lòng, một tay Bạc Mộ Vũ cầm bát, tay còn lại cầm thìa sứ quay người lại, sau đó khuấy cháo đưa tới trước mặt Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ cúi đầu đi tới, thổi khẽ từng hơi, sau đó nói: "Cô thử xem liệu có nhạt quá không."
"Sao thế? Cháu không thử à?"
Giang Trần Âm cong khóe môi, giơ tay vén tóc dài một bên mặt của bản thân ra sau tai, khẽ rũ mi mắt cúi đầu ngậm lấy thìa cháo Bạc Mộ Vũ đưa tới, ăn nửa thìa.
Bạc Mộ Vũ không nhịn được, hỏi: "Sao ạ?"
Chỉ là một bát cháo rau đơn giản, là món ăn rất giản dị thường ngày, nhưng hôm nay lại vô cùng thích hợp ăn nó. Có lẽ tối qua ăn đồ nhiều dầu mỡ, hiện tại thìa cháo hết sức bình thường này vào miệng Giang Trần Âm, còn khiến cô ấy yêu thích hơn cả mĩ vị tối qua.
Ánh mắt Giang Trần Âm mang theo ý cười ngẩng đầu, "Ngon lắm, không mặn không nhạt, vừa vặn."
Ấn đường vô thức nhíu lại ban nãy của Bạc Mộ Vũ tới lúc này mới giãn ra, nụ cười càng tươi, lộ ra chiếc răng khểnh, "Vâng, cô Âm tới nhà ăn đợi một lát đi, cháu lên nhà thay quần áo, sau đó chúng ta cùng ăn sáng."
"Đi đi." Giang Trần Âm nhận lấy chiếc bát trong tay Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ về phòng thay quần áo xong, khi lấy điện thoại phát hiện điện thoại của Giang Trần Âm cũng chưa đem xuống. Khi vừa cầm điện thoại của Giang Trần Âm lên, điện thoại liền vang lên, màn hình hiển thị tên của Mạnh Dịch An.
Sắc mặt Bạc Mộ Vũ lạnh đi, nhìn chằm chằm cái tên ấy mấy giây mới nghe máy.
Không đợi cô lên tiếng, đầu bên kia điện thoại đã truyền tới âm thanh hỏi han quan tâm của Mạnh Dịch An: "Trần Âm, chào buổi sáng, em có đau đầu không?"
Ngữ điệu của Bạc Mộ Vũ bình bình đáp lại: "Cô Âm không ở trong phòng." Nói xong Bạc Mộ Vũ ngừng lại, nhanh chóng bổ sung một câu: "Tối qua cô ấy không uống say."
"Cháu là Tiểu Vũ à?" Mạnh Dịch An ngẩn ra giây lát rồi nhanh chóng hiểu ra: "Chú xin lỗi, chú chỉ muốn xem Trần Âm có khó chịu hay không thôi."
Bạc Mộ Vũ nhàn nhạt nói: "Cảm ơn, cô Âm rất ổn."
"Vậy thì tốt." Mạnh Dịch An cười cười, "Vậy chú cúp máy đây, tạm biệt."
Mạnh Dịch An không thể không nhanh chóng cúp máy, nếu là cô gái năng động hoạt bát, anh còn có thể nói thêm mấy câu, dù sao cũng là người gần gũi với Giang Trần Âm. Nhưng là Bạc Mộ Vũ, đứa trẻ này luôn khiến anh có cảm giác khó diễn tả thành lời, quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta sinh ra một loại cảm giác khó mà nói rõ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi của Mạnh Dịch An, Bạc Mộ Vũ xuống nhà, đi tới nhà ăn, Giang Trần Âm đã múc hai bát cháo đợi cô.
"Mau ăn sáng đi, sắp tới giờ đi làm rồi." Giang Trần Âm đẩy bát về phía cô.
"Cô Âm, điện thoại của cô." Bạc Mộ Vũ ngồi xuống, sau đó đặt điện thoại tới trước mặt Giang Trần Âm, rồi lặng lẽ nhìn cô ấy, "Ban nãy chú kia gọi điện tới, nếu cầm xuống cho cô thì không kịp nghe máy, nên cháu đã nghe giúp cô rồi."
"Ừm, đã nói gì thế?" Giang Trần Âm ăn cháo, dáng vẻ không hề để tâm.
Bạc Mộ Vũ cầm thìa khuấy cháo, ngẩng mắt nhìn Giang Trần Âm: "Hỏi cô có khó chịu không, cháu nói không."
"Ừm..." Giang Trần Âm lại ăn thêm một thìa cháo, sau đó hài lòng cong mắt, "Mau ăn sáng đi, còn chậm trễ nữa là đi muộn đấy. Cháu đi làm ở chỗ cô Tô mà đi muộn thì cô không giúp được cháu đâu."
Bạc Mộ Vũ tỉ mỉ quan sát cảm xúc trên mặt Giang Trần Âm, đóng dấu "chính xác" cho cách làm ban nãy của bản thân, sau đó cong môi lộ ra chiếc răng khểnh trắng bóc.
"Có phải cháu nấu cháo ngon lắm đúng không?"
"Đương nhiên." Giang Trần Âm không chút keo kiệt khen ngợi, "Cô cảm thấy cô có thể ăn được mấy ngày, một lần đi tiếp khách thật sự ngấy quá."
Ngữ điệu của Bạc Mộ Vũ lành lạnh nhắc nhở cô ấy: "Hôm qua cô không tập."
Giang Trần Âm hít sâu một hơi, thìa cháo vừa đưa tới miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã lơ mơ nói: "Ờ đúng, hôm qua cô không tập luyện..."
Bạc Mộ Vũ mím chặt môi, không nhịn được cầm bát ăn cháo, che đi khóe môi cong lên không kiểm soát của bản thân.
Ăn sáng xong ra khỏi nhà đi làm, Giang Trần Âm đi lấy xe, Bạc Mộ Vũ phụ trách khóa cổng rồi chờ đợi.
Xuyên qua cửa xe, Giang Trần Âm nhìn thấy Bạc Mộ Vũ đã khóa cổng xong đi về phía mình, cô gái với ánh mắt thuần khiết, thân hình cao ráo, khóe môi khẽ mím mang theo một tia lạnh lùng nhàn nhạt.
Suy nghĩ của Giang Trần Âm chuyển động, nhớ lại cảnh tượng Bạc Mộ Vũ ngồi trên đùi xoa huyệt thái dương giúp bản thân tối qua, trong trẻo mê người, mềm mại ân cần.
Bạc Mộ Vũ thật sự không còn là trẻ con nữa, Giang Trần Âm vô duyên vô cớ nhắc lại hiện thực sớm đã ý thức được trong lòng thêm lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...