Chương 36: Vừa biết bắn súng vừa biết trêu chọc
Bạc Mộ Vũ thuận lợi bắt đầu cuộc sống ở chung với Giang Trần Âm, cô lái xe của bản thân tới hầm để xe của Giang Trần Âm, Vì hai người đi làm tan làm trên cùng một đoạn đường, cho nên Giang Trần Âm vẫn kiên trì muốn đưa đón Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ vẫn nhớ cảnh tượng ngày đó khi ở nhà ông bà Giang, Hứa Tân Quân nghiêm khắc ngăn cản Tôn Nhược Vi nhiều lời, trong lòng hiểu ra nhất định là có điều gì đó không thể nói với cô, liền tỉ mỉ nhớ lại từ khóa quan trọng trong lời Tôn Nhược Vi.
Tiểu thuyết tình yêu, Giang Trần Âm, đồng nhân, truyện Bách hợp, tài khoản Weibo.
Thời gian rảnh rỗi lúc làm việc, Bạc Mộ Vũ lấy điện thoại mở Weibo tìm kiếm tên của Giang Trần Âm. Từ sau khi Giang Trần Âm về nước, tin tức liên quan cũng nhiều lên, Bạc Mộ Vũ lục tìm cẩn thận những bài đăng gần đây, chầm chậm lướt xuống, cuối cùng nhìn thấy một từ khóa "đồng nhân" trong lời Tôn Nhược Vi.
Cô nhấp vào trang chủ tài khoản Weibo đăng truyện đồng nhân Giang Trần Âm, tất cả những bài đăng "hot" của người này đều được đăng dưới hình thức bài văn, hơn nữa đều là tiểu thuyết đồng nhân về Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ cảm thấy hiếu kì lại nghi hoặc, nhấp vào một bài trong số đó, chỉ là chưa đọc được bao lâu liền nhíu mày thoát ra.
Trên mặt vnổi lên một vệt hồng, cô biết đồng tính luyến ái, nhưng tại sao tài khoản Weibo này lại viết cô Âm... gian tà bất chính thế này? Vừa biết bắn súng, vừa biết trêu chọc người khác, rõ ràng kẻ thù còn đang ở trước mặt lại vẫn có thể ôm nữ chính chị chị em em trong góc tối...
1
"Tiểu Vũ, em đang xem gì thế?" Đột nhiên đồng nghiệp nhích tới.
"Không, không có gì..." Nhiệt độ trên gò má của Bạc Mộ Vũ càng tăng cao, động tác cất điện thoại có chút hoảng hốt.
"Xì, rõ ràng chị thấy em đang xem gì đó, từng hàng từng hàng chữ kìa." Đồng nghiệp hóng hớt nhỏ tiếng nói với cô, "Có phải bắt đầu xem một số thứ trẻ con không nên xem đúng không? Có gì mà phải giấu chứ, chị đây có nhiều, em có cần một ít không?"
Bạc Mộ Vũ vội vàng trấn tĩnh lại, từ chối: "Không cần đâu, em chỉ lên Weibo tìm kiếm ít tin tức của minh tinh thôi, tìm được rất nhiều thứ."
Lúc này đồng nghiệp mới buông tha cho cô, ngồi về vị trí, thở dài: "Trên Weibo thì nhiều tin tức của minh tinh lắm, nhiệt độ của minh tinh luôn chôn vùi những tin tức thời sự cần được quan tâm, những chuyện nhỏ như cái tăm của minh tinh cũng có thể đem ra bàn luận rất lâu."
Bạc Mộ Vũ vốn đang bình phục lại chút xấu hổ sau khi đọc được tiểu thuyết Bách hợp đồng nhân của Giang Trần Âm, nhưng câu nói này của đồng nghiệp khiến trái tim cô động đậy, một số suy nghĩ lập tức tràn ra.
Đúng thế, tìm kiếm, sao cô lại không nghĩ ra. Năm đó khi Giang Trần Âm rời đi không phong tỏa tin tức, ít nhiều cũng sẽ có một số tin đồn, hoặc là có thể tìm được một số thông tin từ trong đó.
Bạc Mộ Vũ nhìn thời gian, sau đó lập tức tắt tài liệu công việc trên màn hình máy tính để bàn, cầm máy tính xách tay của mình muốn tới phòng trà.
"Này Tiểu Vũ, em đi đâu thế?"
"Phòng trà." Ánh mắt Bạc Mộ Vũ không dịch chuyển, thu dọn xong liền cầm cốc rời đi.
Đồng nghiệp lắc đầu gọi cô: "Lát nữa nghỉ ăn trưa thì gọi chị một tiếng nhé..."
Trong phòng trà không một bóng người, vừa đúng ý Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ tìm ghế ngồi xuống, bật thanh công cụ tìm kiếm, nhập từ khóa theo những thông tin bản thân nắm bắt được lúc này. Từ một từ khóa đơn, sau đó là một cụm từ, tìm kiếm lần lượt từng chuyện.
Phòng trà rất yên tĩnh, ánh mắt thuần khiết trên khuôn mặt lạnh lùng của cô gái mang theo nghi hoặc nồng đượm, đôi mắt khóa chặt lấy màn hình máy tính trước mặt.
Một lát sau, ấn đường Bạc Mộ Vũ đột nhiên nhíu chặt lại, khẽ đọc lên: "Cách thức theo đuổi Giang Trần Âm của Cao Diên có thể coi là dốc toàn lực, cho dù là tặng quà hay tạo bất ngờ cũng rất chịu chi. Hai gia đình môn đăng hộ đối, nam tài nữ sắc, vốn là một đôi rất thích hợp, nhưng từ đầu tới cuối Giang Trần Âm không tiếp nhận sự theo đuổi của Cao Diên, thậm chí ra nước ngoài trốn tránh, sự si tình của Cao Diên cuối cùng cũng không có kết quả."
Tin tức này được đăng gần hai tháng trước, trong bài biểu thị rất rõ ràng, trước khi Giang Trần Âm ra nước ngoài có qua lại với người tên Cao Diên này. Nhưng Cao Diên này, Bạc Mộ Vũ nhớ bốn năm trước chưa từng nghe Giang Trần Âm nhắc tới dù chỉ một lần.
Cũng cói thể nói là, người này rõ ràng không ở trong lòng Giang Trần Âm. Vậy khi người này theo đuổi Giang Trần Âm, Giang Trần Âm lựa chọn rời đi, liệu có phải có liên quan tới người này?
Bạc Mộ Vũ rùng mình một cái, vội vàng tìm kiếm cái tên Cao Diên.
Tài liệu trên mạng biểu thị, Cao Diên là phú nhị đại, nhưng không có nhiều tin tức thị phi liên quan, những năm gần đây chỉ có hai chuyện đáng để nhắc tới. Một chuyện là bốn năm trước theo đuổi Giang Trần Âm, một chuyện khác là bốn tháng trước đã kết hôn với người mẫu nổi tiếng trong nước.
Dường như không có tin tức gì hữu dụng.
Bạc Mộ Vũ nặng nề thở dài, ngả ra sau dựa lên ghế, trong lòng nhanh chóng trào lên cảm giác bất lực.
Bốn năm trước theo đuổi cô Âm, trước khi cô Âm quay về đã kết hôn, giữa chừng còn có tin tức gì hữu dụng không?
Trong lòng Bạc Mộ Vũ buồn phiền, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ chạm sàn, bị ánh mặt trời chiếu lên mắt.
Cô vô thức giơ tay che đi, nhưng đồng thời trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Sau khi Giang Trần Âm bị Cao Diên theo đuổi lại lựa chọn rời đi, hơn nữa trước khi rời đi Cao Diên không từ bỏ việc theo đuổi. Còn cả tin tức Cao Diên đã kết hôn mấy tháng trước, không lâu sau thì Giang Trần Âm liền về nước.
Đây chính là mối liên hệ. Trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợp như thế, chắc chắn cô vẫn chưa làm sáng tỏ điều gì đó bên trong chuyện này.
Bạc Mộ Vũ không muốn chậm trễ thời gian, đầu óc nhanh chóng tập trung mấy thông tin quan trọng, định tiếp tục tìm kiếm. Nhưng cô vừa ngồi thẳng, tay vừa sờ lên bàn phím liền nghe thấy một tiếng cười khẽ.
"Giám đốc Tô?" Bạc Mộ Vũ thu lại ánh mắt nghiêm túc, nhân lúc Tô Mạn còn chưa tới gần, tắt trang mạng không để lại vết tích.
"Ừm, giờ em mới phát hiện ra chị à?" Tô Mạn dựa vào bên cửa, cười khúc khích nhìn Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ ho khẽ một tiếng, đưa tay ra cầm cốc uống ngụm nước.
Tô Mạn đoán là đúng như thế, cất bước tiến lại gần, hiếu kì hỏi: "Em đang xem gì mà nhập tâm thế? Ban nãy chị còn không cố tình đi nhẹ bước."
Bạc Mộ Vũ chầm chậm lắc đầu, không trả lời.
Tô Mạn đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nhìn lên màn hình máy tính của cô, không nhịn được cười hỏi: "Sao thế? Ở văn phòng ồn quá à? Sao lại muốn tới phòng trà làm việc thế?"
Trên màn hình máy tính là tài liệu có liên quan tới kịch bản Bạc Mộ Vũ đang biết, ban nãy cô đã nhanh chóng bật lên.
"Cũng không phải, chỉ là đột nhiên muốn tới đây một lát mà thôi." Bạc Mộ Vũ qua loa đáp lại.
Tô Mạn gật đầu xong thở phào một hơi, cũng không nói gì nữa, chỉ dựa vào ghế đưa ngón tay ra miết sống mũi, hai mắt nhắm lại, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Bạc Mộ Vũ thấy vậy, nhỏ tiếng nói: "Đàn chị mệt lắm à? Sao không ở trong văn phòng nghỉ ngơi?"
Tô Mạn cong khóe môi lên, nói: "Vẫn ổn, chỉ là chị muốn nhân lúc nghỉ ngơi ra ngoài đi một vòng, không ngờ vừa hay phát hiện em ở đây."
Bạc Mộ Vũ ngừng lại giây lát, ánh mắt di chuyển tới màn hình máy tính của mình, trong lòng hiện lên mấy suy nghĩ, sau đó hỏi: "Đàn chị, chị biết người tên Cao Diên chứ?"
"Cao Diên?" Tô Mạn mở mắt, "Cũng coi là biết, nhưng không thân, sao thế?"
Nghe thấy Tô Mạn nói có quen biết, bản năng muốn tìm hiểu của Bạc Mộ Vũ khiến cô vô thức nắm lấy tay vịn ghế, nhanh chóng gạn hỏi: "Đó là người như thế nào ạ?"
Tô Mạn chú ý tới động tác nhỏ của Bạc Mộ Vũ, sau khi đong đếm thiệt hơn tạm thời gạt bỏ nghi hoặc, trả lời: "Chú ấy có quen với bố chị, theo như chị được biết thì chú ấy được coi là một người tương đối sạch sẽ trong giới, không có sở thích không lành mạnh nào, nhân phẩm cũng ổn. Chỉ là có chút..."
Tô Mạn ngập ngừng, ấn đường hiện lên chút do dự.
Bạc Mộ Vũ vẫn chưa nghe được thông tin hữu dụng, không kiềm chế được, nói: "Đàn chị, chị nói tiếp đi."
Tô Mạn thở dài nói: "Chị không biết có nên nói với em hay không, vì đó chỉ là tin đồn mà thôi, chị không chắc chắn. Nghe nói vì người yêu của Cao Diên là do hai năm trước Cao Diên điên cuồng theo đuổi, thấy chú ấy kiên trì như thế nên mới đồng ý. Có nguồn tin riêng cho biết, phương pháp theo đuổi của Cao Diên vô cùng cực đoan."
"Cực đoan?" Trong mắt Bạc Mộ Vũ hiện lên một tia sửng sốt, "Cực đoan thế nào?"
"Chuyện này quả thật chị không rõ nội tình." Tô Mạn bất đắc dĩ lắc đầu, "Cũng không nhiều người biết chuyện này, ngay cả những người quen biết chú ấy như bọn chị cũng không thể xác định."
Nói tới đây, Bạc Mộ Vũ cũng không hỏi tiếp được nữa, chỉ đành gật đầu như đã hiểu.
Tô Mạn thấy Bạc Mộ Vũ để tâm như thế, không nhịn được nghi hoặc trong lòng, hỏi han: "Tiểu Vũ, sao đột nhiên em lại hỏi chuyện về Cao Diên?"
Bạc Mộ Vũ nhìn Tô Mạn một cái, ngữ điệu nhàn nhạt như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời trước khi bị hỏi: "Ban nãy em có đọc được một tin tức giải trí, có liên quan tới Cao Diên, cho nên mới muốn hỏi chị."
"Em còn đọc tin tức giải trí nữa à?" Tô Mạn nhìn Bạc Mộ Vũ như thể nhìn sinh vật quý hiếm ghê gớm nào đó, "Chị nhớ trước giờ em không xem những thứ này, trước kia chị từng nhắc tới chút chuyện trong giới với em, em đều không có hứng thú."
Bạc Mộ Vũ im lặng không lên tiếng, uống ngụm nước xong mới nói: "Bây giờ em cũng không hứng thú, chỉ là vô tình đọc được mà thôi."
Tô Mạn thấy Bạc Mộ Vũ tự nhiên, mỉm cười một cái cũng không để tâm.
Buổi chiều trước khi tan làm, Bạc Mộ Vũ nhận được tin nhắn Wechat của Giang Trần Âm, nói tối nay phải tiếp khách, không thể tới đón cô về nhà, định cho người tới đón cô.
Bạc Mộ Vũ không cần nghĩ ngợi liền nhắn tin từ chối, bản thân vốn không phải người lười biếng, đi làm tan làm cùng Giang Trần Âm cũng chỉ là vì muốn đi chung với Giang Trần Âm mà thôi, nếu đổi là người khác, có đi chung hay không cũng không quan trọng.
Chẳng thà để cô đi tàu điện ngầm về nhà, còn có thể nhân thời gian đi đường để nghĩ ngợi về những chuyện chưa rõ ràng trong khoảng thời gian qua.
Bạc Mộ Vũ đã sắp xếp xong xuôi, nhưng không nghĩ tới bản thân cũng có hẹn. Sau khi nói mấy câu với Giang Trần Âm trên Wechat xong, Lâm Sơ Vãn nhắn tin tới, nói tối nay mẹ Lâm hẹn bạn ra ngoài, ở nhà vô cùng nhàm chán, hỏi Bạc Mộ Vũ có thời gian tới đó không.
Vừa hay Giang Trần Âm đi tiếp khách, hơn nữa Bạc Mộ Vũ cảm thấy có lẽ bản thân có chút vấn đề cần nhờ Lâm Sơ Vãn giải đáp, nên nhanh chóng đồng ý.
Lâm Sơ Vãn bảo tài xế nhà mình đi đón Bạc Mộ Vũ, đồng thời dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn Bạc Mộ Vũ thích.
Bạc Mộ Vũ tới nhà họ Lâm mới biết, không chỉ có mẹ Lâm không ở nhà, ngay cả Tống Mục Thanh cũng không có nhà, chẳng trách Lâm Sơ Vãn muốn hẹn cô tới đây. Cả căn nhà lớn như vậy chỉ có quản gia và người làm, dù có nhiều người thế nào cũng sẽ thấy lạnh lẽo vài phần.
Sau bữa tối, Lâm Sơ Vãn dẫn Bạc Mộ Vũ lên phòng mình, còn chưa tới phòng Lâm Sơ Vãn, bước chân của Bạc Mộ Vũ liền dừng lại trước một cánh cửa phòng khác.
Lâm Sơ Vãn cũng quay người theo, "Tiểu Vũ, sao thế?"
Bạc Mộ Vũ nhìn chăm chú lên cửa phòng, trong mắt không có ý cười, ngược lại có chút hoài niệm.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra trước kia khi tới phòng chị, cửa phòng chị không đóng, cửa phòng anh Ưu Phàm cũng không đóng, anh ấy ở trong phòng gọi tên chúng ta. Anh ấy nói, anh ấy phải đi họp, nếu chúng ta muốn ăn đồ ăn vặt thì cứ tới phòng anh ấy lấy là được."
Ngữ điệu của Bạc Mộ Vũ chầm chậm, sắc mặt thâm trầm lại bi thương.
Lâm Sơ Vãn nhỏ tiếng lẩm nhẩm: "Anh ấy còn nói, có cần anh ấy mang tới cho chúng ta hay không, đỡ cho chúng ta phải tới đó một chuyến."
Cơ thể Bạc Mộ Vũ run lên, suy nghĩ giãy giụa thoát khỏi kí ức, cuối cùng nhìn rõ cánh cửa ấy.
Khe cửa dưới của cánh cửa ấy không có ánh sáng lọt ra, khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra căn phòng này tối tăm lạnh lẽo nhường nào, sau này sẽ không còn một người đàn ông ấm áp tươi cười gọi tên của họ, thứ còn lại chỉ là sự tĩnh lặng vô tận sau này.
Đây là lần đầu tiên Bạc Mộ Vũ cảm nhận được cuộc đời vô thường, không có sức phản kháng khi đối diện với cái chết, bọn họ hoàn toàn không có năng lực ngăn cản, cho dù muốn dùng tất cả những thứ hiện tại để đổi lấy cũng vô tích sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...