Chương 28: Mũi tên bắn ra không thể thu về
Bạc Mộ Vũ không thể nghĩ được Giang Trần Âm thật sự sẽ tới.
Cô từng nghĩ, từng hoài nghi có khả năng này, nhưng mãi vẫn không dám tin tưởng.
Hai người hồi phục dáng vẻ trước kia, không có ngăn cách, nhưng cô vẫn nhớ. Mấy năm không có mặt Giang Trần Âm, cô từng nói "Cháu nhớ cô" rất nhiều lần, từng nói "Cháu muốn gặp cô" rất nhiều lần, cũng từng nói "Cháu muốn ôm cô" rất nhiều lần qua điện thoại, nhưng không có lần nào thành hiện thực.
Giang Trần Âm không quay về vì vô số câu nhớ nhung cô nói ra, mỗi lần đều im lặng, sau đó ngữ điệu càng thêm dịu dàng dỗ dành cô.
Giang Trần Âm nói với cô "Ngoan, nói với cô "Phải nghe lời bố mẹ", nói với cô "Chúc mừng sinh nhật", chỉ là chưa từng một lần nói ra câu "Cô sắp về rồi" mà Bạc Mộ Vũ muốn nghe nhất.
Cô tưởng rằng Giang Trần Âm sẽ không tới bên bản thân chỉ vì một câu nói của cô, điều này không phải nghi ngờ Giang Trần Âm đối xử với cô không đủ tốt, mà là trong tiềm thức của Bạc Mộ Vũ đã đóng dấu như thế.
"Tiểu Vũ..."
"Giám đốc Tô, xin lỗi chị." Bạc Mộ Vũ cố gắng khống chế ngữ điệu trập trùng của bản thân, không để nó tăng cao, "Em muốn về phòng trước, ngày mai gặp."
"Tiểu Vũ..."
Tô Mạn sửng sốt, nhìn Bạc Mộ Vũ nhanh chân đi tới nắm lấy tay Giang Trần Âm, sau đó Giang Trần Âm lộ ra nụ cười xin lỗi với bản thân, rồi dung túng để Bạc Mộ Vũ nắm lấy tay đi về phía cửa thang máy.
Tô Mạn trào phúng cười lên, rốt cuộc muốn tới gần người này khó cỡ nào?
1
Bản thân vừa chạm vào tay Bạc Mộ Vũ liền bị cô lập tức lùi đi giống như bị rắn độc cắn, quen biết suốt mấy năm qua nhưng chưa từng thật sự nắm tay. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ không cần nghĩ ngợi đã nhanh chân đi tới nắm lấy tay Giang Trần Âm, giống như sợ chậm một giây Giang Trần Âm sẽ biến mất.
Là vì thời gian sao? Ưu thế của Giang Trần Âm nằm ở việc đã bầu bạn với Bạc Mộ Vũ từ thuở ấu thơ tới hiện tại.
Nhất định là vậy.
Bạc Mộ Vũ dẫn Giang Trần Âm quay về phòng mình, Giang Trần Âm đặt hành lí và một chiếc hộp nhỏ xuống, sau đó đứng ở tủ giày thay giày.
Vừa đặt giày cao gót của bản thân xuống, hơi thở trong trẻo sạch sẽ của Bạc Mộ Vũ liền phả tới, quấn thật chặt lấy Giang Trần Âm.
Đứa trẻ này không còn nhỏ, tuy gầy nhưng cũng cao mét bảy, nhào tới ôm cô ấy như thế, còn khiến cô ấy suýt chút nữa không đứng vững.
Giang Trần Âm nhanh chân nhanh tay đưa một tay ôm chặt lấy eo Bạc Mộ Vũ, tay còn lại chống lên bức tường bên cạnh, lúc này mới chống đỡ được cả cơ thể Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ nỉ non nói: "Cô Âm, thật sự là cô, cô tới rồi. Cháu tưởng rằng cô sẽ không tới..."
Giang Trần Âm khẽ cười một tiếng, đau lòng ôm lấy Bạc Mộ Vũ chặt hơn.
Đôi mắt Bạc Mộ Vũ nhìn Giang Trần Âm không chớp mắt, giống như sợ đây là một giấc mơ. Ánh mắt của cô di chuyển lên đôi môi đỏ khẽ cong lên của Giang Trần Âm, sau đó dừng lại ở trên khuôn mặt cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy.
"Cô Âm, cô mệt rồi sao ạ?" Bạc Mộ Vũ không bỏ qua nét mệt mỏi của Giang Trần Âm, hiện tại đã về phòng đóng cửa, dường như càng thêm rõ ràng.
"Vẫn ổn." Giang Trần Âm nhìn cô cười lên.
Bạc Mộ Vũ vội vàng thả lỏng tay, kéo Giang Trần Âm tới ngồi xuống sô-pha.
"Buồn ngủ chưa? Cô thấy cháu về cùng cô Tô, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi." Giang Trần Âm vừa ngồi xuống liền chỉnh sửa cổ áo nhăn nhúm cho Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Giang Trần Âm: "Cháu không buồn ngủ, nhìn cô rất mệt, có phải cô làm việc xong không nghỉ ngơi đã tới đây không?"
Giang Trần Âm đáp: "Nghỉ ngơi trên máy bay rồi."
Bạc Mộ Vũ cắn răng, rũ mí mắt, trong lòng có chút khó chịu.
"Cháu tưởng rằng cô sẽ không tới, vì trước kia cháu từng nói với cô rất nhiều lần, cháu nói cháu nhớ cô, cháu nói cháu muốn gặp cô, nhưng không có lần nào cô trả lời cháu rằng cô sẽ về. Cho nên lần này tuy cháu nhớ cô, nhưng cháu chưa từng nghĩ cô thật sự sẽ tới. Hơn nữa, cô tới rồi sẽ khiến cháu nghĩ rằng sau này chỉ cần nhớ cô là có thể gặp được cô... cho dù bao xa..."
Bạc Mộ Vũ càng nói âm thanh càng nhỏ, tại sao mấy năm qua Giang Trần Âm không về, cô không muốn nghiên cứu, vì nguyên nhân có liên quan tới chuyện cũ. Điều Bạc Mộ Vũ để tâm là, tại sao lần này Giang Trần Âm lại tới, rõ ràng có thể giống như lúc trước, không phải sao?
Lần này tới rồi, sẽ gieo một hạt giống vào trong tim cô, hạt giống chỉ cần nhớ nhung sẽ có thể gặp được Giang Trần Âm.
Cành lá khô héo đã lâu, bỗng sinh ra mầm xanh, chính là mũi tên bắn đi không thể rút về.
"Mộ Vũ." Tay Giang Trần Âm chầm chậm nâng mặt Bạc Mộ Vũ lên, khẽ khàng, nghiêm túc nói với cô: "Cô xin lỗi, lúc ấy cô không làm được chuyện này, nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ. Hôm nay cô tới đây chính là muốn nói với cháu, hiện tại cô có thể làm được rồi."
Bạc Mộ Vũ vẫn cúi đầu, chỉ là khẽ gật đầu một cái.
Giang Trần Âm thở dài trong lòng một tiếng, nhất định là trong bốn năm qua là khoảng thời gian đứa trẻ này cất chứa nhiều tâm sự nhất. Vì quyết định của bản thân khiến đứa trẻ hướng nội này suy nghĩ lung tung rất nhiều, thậm chí sinh ra một số hiểu lầm cùng ảo giác, cảm thấy vì nụ hôn năm đó mới khiến cô ấy rời đi.
Đột nhiên Giang Trần Âm muốn vùi vào lòng bàn tay để xưng tội, rốt cuộc mấy năm qua bản thân đã làm gì?
Bốn năm trước nếu bản thân bình tĩnh một chút, nhất định sẽ có cách khác. Rốt cuộc tại sao lúc đó cô ấy lại căng thẳng tới thế, tại sao lại không khống chế được nỗi sợ của bản thân?
Bố mẹ anh chị lo lắng, đứa trẻ đã bầu bạn cùng mình nhiều năm bất an nhưng im lặng, rốt cuộc cô ấy đang làm gì?
Giang Trần Âm đang trầm ngâm, đột nhiên Bạc Mộ Vũ cọ lên lòng bàn tay cô ấy, cô ấy liền tỉnh táo.
"Mộ Vũ, có muốn ăn bánh kem không? Cô vừa mua ban nãy."
"Dạ? Có bánh kem ạ?" Bạc Mộ Vũ ngẩng mặt lên, liếm môi một cái.
Giang Trần Âm cười gật đầu, kéo cô tới bên ghế rồi ngồi xuống.
"Nào, một chiếc bánh rất nhỏ, vừa đủ cho một mình cháu ăn." Giang Trần Âm đưa thìa cho cô.
Bạc Mộ Vũ xúc một thìa kem cho vào trong miệng, ngọt tới khóe môi mím lại cười lên.
Thấy Giang Trần Âm ngập tràn hứng thú nhìn bản thân, cô cầm lòng chẳng đặng hỏi: "Cô Âm, cô không ăn à?"
Giang Trần Âm lắc đầu, "Cô lớn tuổi rồi, cháu tự ăn đi."
Bạc Mộ Vũ lấy thìa chọc một góc bánh kem, nhíu mày lại, sau đó nhanh chóng xúc một miếng kem, đưa tới trước mặt Giang Trần Âm.
Trái tim Giang Trần Âm nhảy lên, "Cháu tự ăn đi."
"Ăn một miếng thôi." Bạc Mộ Vũ kiên trì.
"Mấy ngày nay cô không thể luyện tập." Giang Trần Âm cảm thấy lí do "đã lớn tuổi" không thể thuyết phục Bạc Mộ Vũ.
"Chỉ một miếng thôi..." Bạc Mộ Vũ dịu dàng, cánh tay đưa ra không còn thẳng như ban nãy.
Lần đầu tiên rất tự tin, lần thứ hai co lại một chút, lần thứ ba có lẽ là tủi thân.
Giang Trần Âm nhận mệnh khẽ thở dài, nghiêng người về phía trước, nhậm lấy thìa kem ngọt tới phát ngấy kia. Vì Bạc Mộ Vũ thích ăn đồ ngọt, nên bánh kem cô ấy mua lần này còn ngọt hơn chiếc bánh Bạc Mộ Vũ mang về ở buổi tiệc công ty lần trước.
Cô ấy không thích cũng không ghét đồ ngọt, sau khi qua tuổi ba mươi, nếu không phải Bạc Mộ Vũ đút, cô ấy rất ít khi chạm vào. Ngay tới cả bánh sinh nhật của Bạc Mộ Vũ, Giang Trần Âm cũng không ăn kem.
Thấy Giang Trần Âm ăn thìa kem kia, Bạc Mộ Vũ cười lên, chiếc răng khểnh lộ ra. Nhưng không cười bao lâu liền thu lại ý cười, có chút kem dính bên môi Giang Trần Âm, giống như giọt sương đọng lại trên cánh hoa vào sáng sớm tinh mơ.
Đôi môi đỏ, kem trắng, có một cảm giác đẹp đẽ không nói thành lời.
Khi Giang Trần Âm mím môi đã cả nhận được gì đó, rút giấy ra khẽ lau khóe môi, lúc này Bạc Mộ Vũ mới hoàn hồn.
"Được rồi, mau ăn đi, cô đi tắm trước đây." Giang Trần Âm đứng dậy, nói với cô.
Bạc Mộ Vũ cúi đầu ăn bánh kem của mình, trúc trắc "vâng" một tiếng, ngập đầu óc đều là vệt kem bên khóe môi Giang Trần Âm ban nãy.
Cứ lau đi như thế, đột nhiên Bạc Mộ Vũ cảm thấy làm vậy rất lãng phí.
1
Giang Trần Âm tắm rửa xong nằm lên giường, mở máy tính xách tay lên đọc thư điện tử, đợi khi Bạc Mộ Vũ tắm xong ra ngoài, cô ấy thức thời tắt máy tính đi.
Bạc Mộ Vũ tắt đèn, chỉ đề lại một ngọn đèn đầu giường, ánh đè vàng cam nhìn có vẻ rất ấm áp.
Giang Trần Âm mặc chiếc váy ngủ màu tím nhạt, vừa vặn tôn lên đường cong đều đặn đẹp đẽ mê người của bản thân.
Cô ấy vén chăn để Bạc Mộ Vũ chui vào trong, còn chưa kịp lên tiếng đã bị nguồn ấm tiến gần quấn chặt lấy, hõm cổ cũng bị hơi thở nóng hổi phả lên.
"Cô Âm, cô thơm ghê." Bạc Mộ Vũ cầm lòng chẳng đặng nhỏ tiếng nói.
"Đừng nghịch." Cổ Giang Trần Âm bị tóc của Bạc Mộ Vũ quét qua tới ngứa ngáy, cười lên đẩy cô ra.
Bạc Mộ Vũ ngừng lại giây lát, cũng dựa vào đầu giường, cơ thể nhích lại gần Giang Trần Âm, hai tay không buông cô ấy ra.
"Cô thật sự tới rồi." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nói, khẽ cười lên, "Cô thật sự tới rồi, không phải giả."
Da thịt lộ ra bên ngoài của Giang Trần Âm có chút lạnh, hai người dựa rất gần, khi da dẻ tiếp xúc mang tới một loại dễ chịu mịn màng. Bạc Mộ Vũ tham lam cảm giác này, cũng tham lam hiện thực này, có thế nào cũng không chịu buông tay.
"Mộ Vũ..." Giang Trần Âm nghiêng đầu ôm Bạc Mộ Vũ vào lòng, âm thanh dịu dàng nói: "Không phải là giả, cũng không phải cháu nằm mơ. Cô đang ở đây, cô sẽ không đi nữa, sẽ không đi nữa."
Bạc Mộ Vũ cắn môi dưới, âm thanh lí nhí "vâng" một tiếng.
Bốn năm qua giống như một giấc mơ, cuối cùng cũng đã đi tới điểm tận cùng của giấc mơ. Bạc Mộ Vũ tin sẽ không còn nằm mơ lại giấc mơ này nữa, cô không rõ những chuyện Giang Trần Âm không nói ra, nhưng chỉ cần Giang Trần Âm nói, cho dù là gì bản thân cũng đều tin tưởng.
Giang Trần Âm nói, hiện tại có thể làm được việc chỉ cần Bạc Mộ Vũ nhớ nhung sẽ có thể xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng, nếu tiếp tục như thế Giang Trần Âm sẽ rất mệt. Vì thời gian cô nhớ nhung Giang Trần Âm quá nhiều, cho dù chỉ xảy ra một chuyện nhỏ cũng cũng đều nhớ nhung, nếu để mặc cho cảm xúc lên men như thế, càng giống như lúc nhỏ, không hề giấu giếm bất kì chuyện gì thổ lộ với Giang Trần Âm.
Cô không thể để Giang Trần Âm mệt như thế. Cô đã lớn. Tuy hi vọng không thay đổi, nhưng nếu cô đã lớn, vậy cô cũng nên cố gắng để duy trì quan hệ của hai người, đúng không?
"Cô Âm." Đột nhiên Bạc Mộ Vũ lên tiếng.
"Ừm? Buồn ngủ rồi à?" Giang Trần Âm cúi đầu cọ lên mặt Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo trầm xuống, "Cháu đang nghĩ, sau này nếu cháu không ở Tần Châu, hoặc là khi hai chúng ta không ở cùng một nơi, cô cũng không cần tới thăm cháu nữa. Không cần giống như hôm nay nữa."
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Giang Trần Âm có chút hứng thú hỏi: "Tại sao?"
"Như thế cô sẽ rất mệt." Bạc Mộ Vũ nhíu mày, nghĩ một lúc rồi nói: "Cháu đã lớn rồi, không thể để cô mệt mỏi như thế nữa. Nếu mỗi lần cháu nói với cô là cháu nhớ cô, cô đều sẽ tới, như vậy thật sự rất mệt, cháu không muốn để cô mệt mỏi."
Giang Tràn Âm khẽ nhướng mày, không nhịn được cười một tiếng, trong lòng cảm thấy an ủi vì sự hiểu chuyện của Bạc Mộ Vũ, cũng thấy thất vọng vì sự kiềm chế của cô.
Quả nhiên, cuối cùng sẽ có một ngày đứa trẻ này không còn thân thiết với bản thân nữa.
"Vậy cháu muốn làm thế nào?"
Bạc Mộ Vũ rũ mắt suy nghĩ, vô thức cắn lấy môi.
Giang Trần Âm không nỡ, giơ tay chạm vào cằm muốn Bạc Mộ Vũ thả lỏng, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy cô gái trong lòng nhỏ tiếng nói với bản thân bằng thanh âm cực kì rành mạch: "Cháu lớn rồi, khi cháu nhớ cô cháu có thể tới tìm cô, không thể lần nào cũng bắt cô tới thăm cháu. Còn nữa, nếu chúng ta không ở cùng một nơi, cháu có thể nhịn lại, đợi tới khi cháu về hoặc là cô về. Đợi tới lúc đó rồi gặp mặt, như thế là được rồi."
Bạc Mộ Vũ nói xong liền ngừng lại giây lát, cả thấy suy nghĩ của bản thân cũng không tệ, cười với Giang Trần Âm, chiếc răng khểnh đáng yêu suýt chút nữa làm Giang Trần Âm lóa mắt.
"Cô Âm, như thế được không ạ?"
Giang Trần Âm có chút ngạc nhiên, cô ấy vốn tưởng Bạc Mộ Vũ muốn kiềm chế, nhưng không ngờ Bạc Mộ Vũ đang suy nghĩ tới phương pháp thỏa đáng hơn.
Tuy điều này cũng là kiềm chế, nhưng không phải kiềm chế đơn thuần, mà tượng trưng cho bùng cháy mãnh liệt.
Bốn năm không khiến Bạc Mộ Vũ xa cách cô ấy một tơ một hào, vậy vì công việc mà phải chia xa vài ngày thậm chí dăm bữa nửa tháng, một tháng, thì sao có thể chứ?
"Được, cô không có ý kiến." Giang Trần Âm khẽ cười nói, "Cháu thật sự lớn rồi, không chỉ suy nghĩ cho bản thân nữa."
"Vậy..." Bạc Mộ Vũ mím môi, nghiêm túc nói: "Cô Âm, cô đừng chậm trễ công việc, ngày mai cô về đi ạ."
1
Khi Bạc Mộ Vũ nói ra câu này đã vô thức níu lấy váy ngủ của Giang Trần Âm, cô biết bản thân phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực mới có thể nói ra. Rõ ràng rất muốn gặp Giang Trần Âm, rõ ràng rất muốn Giang Trần Âm ở bên cạnh mình, nhưng cô không thể để Giang Trần Âm mệt mỏi như thế.
"Ngoan." Giang Trần Âm nhỏ tiếng cười lên, cọ đầu mũi lên mặt Bạc Mộ Vũ, sau đó ánh mắt tràn lên một tia ấm, "Cô tới đây không chỉ vì thăm cháu, cô cũng có công việc."
"Hả? Vậy công việc của cô phải ở lại bao lâu?"
Giang Trần Âm nhìn Bạc Mộ Vũ, nhớ lại những lời ban nãy của cô, trả lời: "Có lẽ là hai ngày."
Bạc Mộ Vũ cũng không nghĩ nhiều, nói: "Hai ngày, vậy hai ngày này cô ở cùng cháu nhé."
Hai ngày cũng đủ rồi, dù sao sau khi quay về Tần Châu là có thể gặp mặt. Bạc Mộ Vũ nghĩ như thế, căn bản không để tâm tới khoảng thời gian ngừng lại ngắn ngủi trước khi trả lời bản thân của Giang Trần Âm, hơn nữa cũng không dẫn theo trợ lí tới đây.
Giang Trần Âm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cười nhưng không nói.
Đêm khuya, Bạc Mộ Vũ tắt đèn đầu giường, sau đó rúc vào vòng tay của Giang Trần Âm, cảm giác an toàn từ người phụ nữ trưởng thành khiến cô nhanh chóng buồn ngủ.
Giang Trần Âm cũng không nhiều lời, nhưng khi ý ngủ chầm chậm kéo tới lại nghe thấy Bạc Mộ Vũ nỉ non: "Cô Âm, hôm quá cháu mơ thấy trước kia, chính là ngày cháu có kì kinh nguyệt đầu tiên."
Giang Trần Âm chầm chậm mở mắt, "Rồi sao nữa?"
"Cháu nghĩ tới hôm đó cô nói với cháu, cô cũng sẽ bảo vệ cháu." Bạc Mộ Vũ vùi đầu vào ngực Giang Trần Âm, đáng yêu cọ qua cọ lại, "Bây giờ vẫn sẽ chứ ạ?"
"Sẽ." Giang Trần Âm cong môi cười, "Luôn là vậy."
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu, không biết tại sao, rõ ràng đèn đã tắt, nhưng dường như Giang Trần Âm có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt giống như đá vỏ chai trước mặt.
Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng nhưng kiên định nói: "Cô Âm, cháu cũng sẽ bảo vệ cô."
Rèm cửa không được đóng chặt, ánh trăng luồn vào qua khe hở, khiến Giang Trần Âm nhìn rõ khuôn mặt không có ý ngủ cùng biểu cảm nghiêm túc khi nói ra câu ấy.
"Cô biết rồi." Giang Trần Âm mỉm cười, "Ngủ đi, ngủ ngon."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...