Chương 25: Kháng cự lại
Trước kì nghỉ Quốc khánh, rất nhiều người nhiệt tình thảo luận về việc Quốc khánh sẽ đi đâu thư giãn, nhưng trên thực tế, khi tới kì nghỉ, dường như xung quanh không có bao nhiêu người thật sự đi chơi.
Đi du lịch vào thời gian này, không phải thư giãn, mà là giày vò.
Tháng Chín, Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam vừa đi du lịch một chuyến, nên không tham gia vào phen náo nhiệt này, Bạc Mộ Vũ cũng ở nhà với bố mẹ nhiều hơn vì sắp chuyển tới ở cùng Giang Trần Âm.
Cả nhà họ Giang đặt ông Giang và bà Giang trên hết, hai người già cũng không muốn ra ngoài chen chúc, nên cũng không ra ngoài.
Gia đình Giang Anh Túng và Giang Cao Tuấn muốn để con cái giải tỏa áp lực căng thẳng từ chuyện học hành, nên tổ chức tham quan các địa điểm du lịch xung quanh Tần Châu mấy ngày.
Đã lâu rồi Giang Trần Âm không ở nhà đón tết cùng bố mẹ, Diệp Hạ Lam không ra ngoài, Lam Vu Hân lại ở nước ngoài, nên cô ấy cũng về nhà nghỉ ngơi cùng bố mẹ.
Kì nghỉ Quốc khánh kết thúc, mọi người thu lại tâm trạng quay về công việc của mình.
Sắc trời bên ngoài tối tăm, ánh mặt trời sáng tỏ mới thấy ban nãy đã biến mất không còn tăm hơi.
Giang Trần Âm xoa ấn đường, đóng tập tài liệu lại, đứng dậy định đi ra khỏi văn phòng hóng gió.
Trong mấy năm bản thân vắng mặt, tình hình phát triển của Gia Ức vẫn duy trì trên đà tăng bền vững, chiếm một vùng đất màu mỡ trong rất nhiều lĩnh vực.
Chẳng trách Hứa Tân Quân nói Giang Anh Túng phải đi tiếp khách nhiều, không nhiều mới là lạ.
Giang Trần Âm thở dài một tiếng, sau đó xoa huyệt thái dương, quay người chuẩn bị quay về văn phòng.
"Trần Âm."
Cách đó không xa, một giọng nam trầm ấm thong dong gọi tên của Giang Trần Âm.
Bước chân Giang Trần Âm dừng lại tại chỗ, lặng lẽ đứng đó, sóng mắt chuyển động khiến lòng người tự say.
Từ sau lần Mạnh Dịch An tới tìm cô ấy lúc trước, Giang Trần Âm không còn gặp lại anh nữa. Cũng không phải có ý trốn tránh, mà là hôm nay nếu không phải cố tình tìm tới, dường như hai người không có cơ hội gặp mặt.
Khi vừa chia tay, Mạnh Dịch An từng hẹn cô ấy mấy lần, Giang Trần Âm chưa từng đồng ý. Thời gian dần trôi đi, Mạnh Dịch An không hẹn nữa, nhưng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, để Giang Trần Âm biết rằng anh chưa từng từ bỏ.
Ngay cả những năm Giang Trần Âm ra nước ngoài, Mạnh Dịch An đều dùng trăm phương ngàn kế dành ra thời gian tới đó, cho dù chỉ đứng bên dưới tòa nhà cô ấy ở mấy tiếng đồng hồ rồi rời đi, anh cũng chưa từng mệt mỏi.
Giang Trần Âm mỉm cười: "Tới đây có chuyện gì thế?"
Mạnh Dịch An gật đầu, "Ừm, anh tới tìm anh Túng bàn chút chuyện."
Khoảng cách giữa hai người có chút xa, Mạnh Dịch An vô thức tiến gần thêm mấy bước.
Giang Trần Âm nói: "Văn phòng của anh trai em phải lên thêm một tầng nữa."
"Anh biết." Ánh mắt của Mạnh Dịch An không rời khỏi Giang Trần Âm, "Anh cố ý dừng ở tầng này."
Ý tứ của anh rất rõ ràng.
Giang Trần Âm cong môi, "Dịch An, về đi."
Âm thanh của cô ấy rất khẽ, dường như âm đuôi còn mang theo một tiếng thở dài nhỏ bé.
Mạnh Dịch An không phải là người không có sức hút, thân hình cao to, vẻ ngoài tuấn tú, hồi học đại học đã có không biết bao nhiêu thiếu nữ si mê.
Người ta thường nói đàn ông hơn ba mươi tuổi mới là độ tuổi đẹp nhất, vẻ ngoài vốn có từ trước, sau khi được năm tháng mài giũa, nhất cử nhất động đều chín chắn phong độ.
Mạnh Dịch An hiện tại chính là người đàn ông như thế.
Nhưng chuyện cũ đã qua, không ai có thể quay lại, cũng không có khả năng quay lại.
"Trần Âm." Anh lại gọi Giang Trần Âm thêm một tiếng, "Anh không có ý ép buộc em, anh cũng sẽ không làm như thế. Anh chỉ hi vọng chúng ta có thể làm bạn, cho dù là bạn bè bình thường cũng được, chỉ cần như vậy là được rồi."
Giang Trần Âm đan hai tay trước ngực, sắc mặt trầm xuống, nhưng một lát sau cô ấy lại ngẩng mắt nhìn anh, nói với anh từng chữ rõ ràng: "Dịch An, anh biết điều gì mới thật sự có lợi với anh không? Nếu đã không có khả năng, vậy thì đừng ngó đứt tơ vương, như thế anh sẽ càng thêm buồn bã. Hơn nữa, đây cũng không phải là điều em muốn thấy."
"Trần Âm..."
"Được rồi." Giang Trần Âm khẽ khàng nhưng quả quyết, "Có lẽ anh trai em đang đợi anh rồi, mau đi đi."
Cô ấy không nói gì thêm, cũng không dừng lại, quay người trở về văn phòng.
Mạnh Dịch An không nhúc nhích nửa bước, nhìn Giang Trần Âm quay người rời đi, nhìn cửa phòng của cô ấy khẽ "cạch" một tiếng rồi đóng chặt lại, âm thanh này giống như đập thẳng vào lồng ngực anh.
Sau kì nghỉ Quốc khánh, Tô Mạn và Bạc Mộ Vũ bay tới Tần Châu, chỉ dẫn theo một người trợ lí đi theo.
Trên máy bay Bạc Mộ Vũ vẫn suy nghĩ về kịch bản của bản thân, phần lớn thời gian đều nhắm mắt nghĩ ngợi.
Tô Mạn ngồi bên cạnh cô, khi thấy đôi mắt Bạc Mộ Vũ nhắm lại mới di chuyển ánh mắt lên người cô.
Nhiều khi Tô Mạn cảm thấy rất may mắn, may mắn vì bản thân kí được hợp đồng với Bạc Mộ Vũ. Không phải vì tài năng biên kịch của Bạc Mộ Vũ, mà là vì bản thân có thể quan sát cô gái này bước chân từ trường học ra xã hội, ngắm nghía bộ đồ tây vừa vặn Bạc Mộ Vũ mặc trên người, yên lặng lại nghiêm túc ngồi trong phòng họp nghe bản thân phát biểu.
Khuôn mặt của Bạc Mộ Vũ vẫn sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi trần.
Trong tương lai, cô gái này sẽ ngày càng trưởng thành chín chắn. Tới lúc đó, khuôn mặt của Bạc Mộ Vũ sẽ nhiễm bụi trần, bản thân cũng sẽ phủi đi giúp cô.
Đột nhiên Bạc Mộ Vũ nhíu mày, Tô Mạn vô thức dựa gần một chút, đưa tay ra muốn vuốt phẳng ấn đường cho cô.
Dường như cảm giác được nguồn ấm tới gần, Bạc Mộ Vũ mở mắt ra.
"Giám đốc Tô."
Tô Mạn không nhanh không chậm chuyển hướng tay, giúp Bạc Mộ Vũ vén những sợi tóc dài tán loạn ra sau tai, mỉm cười nói: "Chị thấy tóc em tán loạn phía trước, sợ ảnh hưởng tới suy nghĩ của em."
"Cảm ơn." Bạc Mộ Vũ khẽ nói.
Tô Mạn thu tay về, "Tuy hiện tại đi công tác, nhưng cũng không có người ngoài, sao vẫn khách sáo vậy chứ?"
Bạc Mộ Vũ cúi đầu, âm thanh nhỏ đi: "Có lúc là thói quen."
"Không sao, cứ từ từ, em cũng mới đi làm, khó tránh việc coi không khí trong công việc như trọng tâm."
Tô Mạn không muốn để tâm quá nhiều tới chuyện này, hiện tại thứ bản thân cần là thời gian. Nhất định phải xóa tan cảm giác xa lạ như có như không giữa Bạc Mộ Vũ và bản thân, nhưng cũng không thể quá cứng rắn, nếu không sẽ phản tác dụng.
"À đúng rồi." Tô Mạn nhìn về phía cổ tay Bạc Mộ Vũ, "Em thích quà sinh nhật chị tặng em chứ?"
Bạc Mộ Vũ lập tức ngẩn ra.
Vốn dĩ Bạc Mộ Vũ vẫn chưa mở quà sinh nhật Tô Mạn tặng mình, cô đặt hộp quà ấy chung với quà đồng nghiệp khác tặng, sau khi về tới nhà, lực chú ý hoàn toàn bị Giang Trần Âm cướp đi.
Buổi tối hôm đó sau khi xem xong sao băng về nhà, cô còn ngắm nghía chiếc vòng đá mắt hổ trên cổ tay rất lâu, ngắm đi ngắm lại mấy lần. Nghĩ tới lúc Giang Trần Âm mua nó vì nghĩ tới bản thân, cô liền không nhớ nổi quà của người khác.
Trong cả kì nghỉ Quốc khánh, Bạc Mộ Vũ không hề nhớ ra những món quà ấy.
Tô Mạn thấy Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, không khỏi thất vọng: "Ừm? Không thích à?"
"Không... không phải." Bạc Mộ Vũ lắc đầu, "Thích lắm ạ, không phải không thích."
"Lúc chị nhìn thấy chiếc vòng tay ấy liền nghĩ tới em." Tô Mạn dịu dàng khẽ cười, nói: "Khi đó liền đánh cược một phen, hi vọng em sẽ thích, lúc tặng em còn có chút căng thẳng."
Bạc Mộ Vũ "vâng" một tiếng, không nghe ra cảm xúc trong câu nói, "Nhưng em không đeo ra ngoài."
Tô Mạn không để tâm, khẽ cười: "Không vội, thích là được."
Bạc Mộ Vũ có tật sợ giật mình, không nói thêm nữa, nhắm mắt tiếp tục nghĩ chuyện của bản thân.
Tô Mạn không làm phiền cô, chỉ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng ngắm cô một lúc, nhớ lại những câu trả lời tẻ nhạt thường ngày của Bạc Mộ Vũ, trong lòng bất đắc dĩ nhưng cũng vô cùng thích thú.
Buổi trưa, Tô Mạn và trợ lí, còn cả Bạc Mộ Vũ đáp xuống Lăng Châu, hành trình hôm nay chỉ là tới nơi rồi đến khách sạn nhận phòng, những hành trình khác đều bắt đầu vào ngày mai.
Phòng của Tô Mạn ở bên cạnh phòng Bạc Mộ Vũ, nếu hai người cùng đi ra ban công, còn có thể nói chuyện ngoài đó.
Buổi tối ăn cơm xong quay về phòng, Bạc Mộ Vũ không có chuyện gì, bật máy tính xách tay lên tiếp tục viết kịch bản, lúc này tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Người tới là Tô Mạn, nụ cười trên mặt rất đỗi dịu dàng. Sau khi tới khách sạn Tô Mạn đã thay đổi quần áo mặc ở nhà, xõa mái tóc dài đang búi ra, lúc này mang theo vài phần yêu kiều so với bình thường.
Bạc Mộ Vũ mời cô ấy vào phòng, sau khi đóng cửa phòng, Tô Mạn che miệng khẽ cười thành tiếng.
"Tiểu Vũ, sao em vẫn chưa thay quần áo? Mặc đồ tây cả ngày không mệt à?"
Bạc Mộ Vũ chỉ cởi áo khoác ngoài, ban nãy dự định làm việc cho nên xắn tay áo sơ mi lên tới khuỷu tay, nhìn vô cùng nghiêm túc. Nhưng cổ áo hơi hé mở, tay áo lại xắn lên, biểu cảm bình tĩnh trên mặt mang theo một tia mệt mỏi, lại toát lên mấy phần khí chất tiêu sái.
"Em đang định làm việc, muốn hoàn thành công việc sẽ đi tắm nghỉ ngơi luôn."
Tô Mạn gật đầu, đi mấy bước vào phòng, nghiêng đầu cười nói: "Vậy chị không làm phiền em chứ?"
"Đương nhiên là không rồi." Bạc Mộ Vũ lắc đầu, "Cũng vì không có việc gì làm nên em mới làm việc."
"Vậy thì tốt."
Bạc Mộ Vũ nhanh chân đi tới bên bàn trà, rót chén trà cho Tô Mạn, sau đó quay người nói: "Đàn chị tới đây ngồi đi ạ."
Tô Mạn đi tới ngồi xuống ở vị trí Bạc Mộ Vũ đang đứng, sau đó vỗ xuống vị trí bên cạnh mình.
Sau khi Bạc Mộ Vũ ngồi xuống bên cạnh, Tô Mạn hỏi: "Ngày mai sẽ gặp rất nhiều biên kịch nổi tiếng trong nước, có căng thẳng không?"
"Có một chút." Bạc Mộ Vũ thật thà đáp.
"Không cần sợ, có chị ở đây." Tô Mạn dịu dàng an ủi cô, "Đi theo chị là được, chị sẽ nhắc em nên nói chuyện với ai, em chỉ cần tập trung tinh thần là không thành vấn đề."
"Trước kia từng diễn ra những cuộc gặp gỡ như thế không ạ?" Bạc Mộ Vũ hỏi.
Tô Mạn lắc đầu, "Từ khi chị tiếp quản công ty tới nay thì đây là lần đầu tiên, cho nên cơ hội hiếm có. Đây cũng là nguyên nhân tại sao chị muốn em tham gia, em có thiên phú, nhưng em lại thiếu kinh nghiệm. Tuy nghe lời chỉ bảo của các bậc tiền bối không thể giúp em lập tức tiêu hóa hay bổ sung, nhưng ít nhất sẽ giúp ích cho sự phát triển của em sau này."
Bạc Mộ Vũ nhìn Tô Mạn một lúc lâu, hỏi: "Đàn chị, chị đã biết em rất thân với cô Âm, chắc chắn chị cũng biết cô Âm là phó tổng của Gia Ức. Hợp đồng của em với Hoằng Thịnh cũng chỉ có ba năm mà thôi, chị không sợ em mang hết đi những thứ chị cho em à?"
Cuộc gặp mặt lần này là một cơ hội học tập rất tốt, thậm chí có khả năng có thể kết bạn với biên kịch khác, chỉ cần nắm bắt hợp lí, sẽ vô cùng có lợi cho sự phát triển sau này.
"Chị sợ gì?" Trong nụ cười của Tô Mạn không hề có chút nghi ngờ, "Chị không biết ba năm sau sẽ thế nào, nhưng trong ba năm này, em là người của chị, tất cả thành tựu của em cũng có một phần của chị. Không phải sao?"
Thời gian ba năm, có lẽ đủ để cô ấy bước vào trái tim người trước mặt. Nếu không bước vào được, thì chính là thua cuộc, nếu thua cuộc rồi, thì có đạt được những thứ hư vô mù mịt ấy còn có tác dụng gì.
Đã nói tới nước này, Bạc Mộ Vũ cũng chỉ đành đáp lại: "Em biết rồi, cảm ơn đàn chị, em sẽ cố gắng."
Tô Mạn chầm chậm lắc đầu, khẽ cười lên, quả thật trong lòng không khống chế được nữa, giơ tay khẽ chạm lên đầu mũi Bạc Mộ Vũ một cái.
"Tiểu Vũ, đột nhiên chị cảm thấy, em không chỉ rất đáng yêu, còn có chút ngốc nghếch nữa..."
Bạc Mộ Vũ ngồi dịch ra sau một chút theo bản năng, thoát khỏi ngón tay Tô Mạn không để lại vết tích.
Cô vẫn không quen Tô Mạn thân thiết như vậy với bản thân, tuy biết Tô Mạn rất tốt, rất chăm sóc bản thân, nhưng cơ thể cô luôn vô thức kháng cự lại sự đụng chạm của Tô Mạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...